Tĩnh Tư Tháp của Hợp Hoan Tông, là nơi nhốt những đệ tử Hợp Hoan Tông phạm tội bị phạt, cũng chính là phòng tối trong truyền thuyết.
Tống Nam Thời rất tự tin đi vào.
Những người khác vốn còn rất cẩn thận và chột dạ, nhưng thấy Tống Nam Thời ngang tàng như vậy, cũng không khỏi trở nên tự tin hơn.
Tĩnh Tư Tháp có chín tầng, tầng càng cao chính là nơi có đệ tử càng phạm tội nghiêm trọng, mỗi một tầng đều có vài căn phòng nhỏ, ngày thường nhốt đệ tử không cho ra ngoài, chỉ có khi đưa cơm mỗi ngày một lần mới có thể mở cửa phòng thông khí.
Khi mấy người Tống Nam Thời đi vào đúng vào thời gian đưa cơm, các đệ tử bị nhốt trong từng tầng đã vội không chờ nổi mở cửa phòng ra thở lấy thở để bầu không khí tự do không dễ có này, sau đó chờ người đưa cơm đến.
Thấy có người đi vào, bọn họ còn tưởng rằng là người đưa cơm, sôi nổi đi qua, nhưng vừa thấy người đến là một đám có gương mặt xa lạ thi biết là không phải.
Nhưng còn có ai đến Tĩnh Tư Tháp ngoài người đưa cơm?
Vậy chỉ có sau khi phạm sai lầm bị sư tôn mình hoặc Trưởng lão phạt tới suy nghĩ.
Mọi người nghĩ vậy, theo bản năng đi xem mặt bọn họ.
Sau đó có người không nhịn được, khó hiểu nói: “Trông như vậy mà còn bị phạt tới Tĩnh Tư Tháp quan sát? Sư tôn bọn họ cứng rắn thật!”
Tống Nam Thời nghe vậy dừng chân, lập tức nhìn qua, chỉ cảm thấy đệ tử này dường như nhan khống khá lớn.
Trông đẹp thì có liên quan gì tới việc phạm sai lầm? Ở Vô Lượng Tông bọn họ, cho dù ngươi trở thành thiên tiên, chỉ cần phạm lỗi còn không phải…
Sau đó thì thấy những đệ tử khác nghe vậy cũng nhiệt tình gật đầu đồng ý, tự nhiên không hề cảm thấy đệ tử này nói điều gì không đúng cả, dường như trông đẹp còn bị phạt là điều không thể tưởng tượng được.
Tống Nam Thời: “…”
Nàng đã có nhận thức mới về trình độ nhan khống của tông môn này.
Thậm chí còn có đệ tử vẫy vẫy tay với bọn họ, nhiệt tình nói: “Mấy sư đệ, sư muội từ nơi nào tới? Chỗ ta có một căn phòng giam hướng nắng, thông gió lại tốt, mau mau mau, đừng khách sáo với sư tỷ!”
Tống Nam Thời im lặng một lát rồi khéo léo từ chối: “Không cần, chúng ta muốn lên lầu.”
Nói rồi cả đám chạy nhanh lên cầu thang giống như bị ma đuổi.
Chỉ còn lại một đám đệ tử ngơ ngác nhìn bóng dáng họ.
Mà mọi người đều biết, tầng càng cao thì lỗi càng nặng.
Mấy đệ tử chỉ phạm lỗi nhỏ dùng ánh mắt ngưỡng mộ nhìn theo bóng bọn họ rời đi, lẩm bẩm nói: “Mấy vị sư đệ, sự muội thật đúng là mỹ nhân hoang dã…”
Mọi người vô cùng lo lắng leo lên tầng hai lại gặp phải cảnh tượng tự, gần như mỗi một tu sĩ nhìn thấy họ đều cảm thán một câu “Sư tôn” của bọn họ quá tàn nhẫn.
Mấy người Tống Nam Thời nào dám dừng lại, một hơi leo lên bốn tầng, các tu sĩ đã ít hơn, nhìn thấy bọn họ cũng không quá kinh ngạc nữa.
Cũng không biết tại sao, khi tu sĩ ba tầng kia nhìn thấy bọn họ còn leo lên, ánh mắt nhìn bọn họ đều ngưỡng mộ hơn, trong biểu cảm dường như cũng lý giải tại sao bọn họ đẹp còn phải vào đây.
Tống Nam Thời cảm thấy có chút không đúng, nhưng còn chưa nghĩ ra có điều gì không ổn thì nghe thấy Chư Tụ không nhịn được nói: “Hợp Hoan Tông nhìn mặt như vậy, nhiều năm qua có thể sống sót đúng là không dễ dàng mà!”
Tống Nam Thời lý trí nhận xét: “Bọn họ nhìn mặt chắc là không khác với tông môn chúng ta xem căn cốt, dù sao luyện tập chính là công pháp song tu, giống như Khương cô nương nói, song tu mà không nhìn mặt còn có thể nhìn gì?”
Chư Tụ suy nghĩ, ở Vô Lượng Tông bọn họ, đệ tử có căn cốt tốt cũng có thể nhận được nhiều ưu ái, vậy cũng không khác so với đệ tử Hợp Hoan Tông có mặt đẹp thì nhận được ưu ái, vì thế miễn cưỡng tỏ vẻ có thể hiểu được.
Lúc này bọn họ đang ở tầng bốn, so với các tu sĩ tầng dưới, tu sĩ tầng bốn nhìn bọn họ.
Ánh mắt bình tĩnh hơn nhiều, giá trị nhan sắc cũng cao hơn không ít.
Cũng không ai nghi ngờ tại sao sư tôn bọn họ tàn nhẫn vậy.
Lòng hiếu kỳ của Tống Nam Thời dâng lên, không nhịn được hỏi một nữ tỷ tỷ có diện mạo như tiên nữ đang dựa ở cửa chờ cơm: “Vị tỷ tỷ này, tại sao tỷ lại bị nhốt lại thế.”
Tiên nữ tỷ tỷ liếc nhìn bọn họ: “Mới tới?”
Tống Nam Thời gật đầu.
Sau đó thì thấy tiên nữ tỷ tỷ bình thản nói: “À, cũng không có gì.”
“Chỉ là chân đạp tám thuyền bị lật xe mà thôi.”
Tống Nam Thời: “…”
Nàng lễ phép nói: “Chào tỷ tỷ, tạm biệt tỷ tỷ.”
Nàng cho rằng Khương Viên tề nhân chi phúc (*) đã thiên hạ vô địch, không ngờ còn có người mạnh hơn nàng ta!
(*)Tề nhân chi phúc: Là hưởng phúc một chồng lắm vợ, một vợ lắm chồng.
Rốt cuộc nàng đã hiểu tầng càng cao thì lỗi càng lớn có nghĩa gì!
Đây mới chỉ là tầng bốn!
Trách không được khi đệ tử ba tầng thấy bọn họ còn muốn đi lên, vẻ mặt càng trở nên ngưỡng mộ.
Mọi người chỉ cảm thấy đây là nơi thị phi, không nói hai lời tiếp tục đi lên trên.
Tiên nữ tỷ tỷ kia thấy bọn họ còn đi lên, vẻ mặt không khỏi ngỡ ngàng, cảm thán nói: “Quả nhiên là không thể trông mặt mà bắt hình dong!”
Mọi người “không thể trông mặt mà bắt hình dong” đi càng nhanh hơn.
Sau đó, Tống Nam Thời cũng không biết xuất phát từ tâm lý nào, gần như mỗi một tầng, nàng đều tìm người hỏi tại sao bọn họ bị nhốt vào đây.
Ngự tỷ tầng năm tang thương nói: “Không có gì, chỉ là ngủ cùng sư tôn thôi.”
Tống Nam Thời tỏ vẻ ngưỡng mộ.
Đại ca tầng sáu khổ sở: “Ta chỉ là muốn làm tiểu bạch kiểm đến Yêu tộc để ở rể thôi.”
Tống Nam Thời đánh giá cao.
Tiểu muội đáng yêu tầng bảy kiêu ngạo: “Ta không giống! Ta chỉ là dụ dỗ Phật tử Vạn Phật Tông thôi!”
Tống Nam Thời trong lúc nhất thời rất kinh ngạc, đang muốn tỏ vẻ khiếp sợ thì thấy tiểu muội đáng yêu thở dốc nói: “Sau đó đã bị con lừa trọc kia đánh lén bẩm báo Hợp Hoan Tông.”
Tống Nam Thời: “…”
Nàng không đi xuống, dừng chân truyền âm hỏi mọi người: “Việc đã đến nước này, ngươi cảm thấy chúng ta nên bịa lý do gì mới có thể không bị người hoài nghi mà leo lên tầng tám?”
Suốt đường đi, nàng dường như đang thấy gia đình Kim Kardashian (*), cốt truyện máu chó ùn ùn không dứt, dường như toàn bộ Hợp Hoan Tông này chính là tập hợp mọi tiểu thuyết máu chó, mà Tĩnh Tư Tháp đầy những nhân vật chính đã nắm được mật mã máu chó.
(*) Ý chỉ nhiều thị phi.
Không hổ là Hợp Hoan Tông.
Dụ dỗ Phật tử mới chỉ xứng ở tầng thứ bảy.
Mọi người lập tức tỏ vẻ khó xử.
Mà cố tình vào lúc này, tiểu muội đáng yêu cũng hỏi: “Trông các ngươi còn muốn đi lên trên nữa, các ngươi đã phạm phải tội lớn gì vậy?”
Lúc này không nói cũng không được, Tống Nam Thời chỉ có thể căng thẳng đội nồi cho đại sư huynh, người duy nhất không có ở đây.
Nàng nói: “Ta có một sư huynh.”
Lời này vừa thốt ra, mọi người trầm mặc một lát, trong lòng vội vã chân thành xin lỗi đại sư huynh.
Tiểu muội đáng yêu rất nghiêm túc gật đầu: “Sư huynh ngươi, sau đó thì sao?”
Tống Nam Thời nói bậy: “Ngươi biết người cầm đầu tổ chức sát thủ Chết Rồi Sao chứ, Thận tiên sinh đó.”
Tiểu muội đáng yêu lập tức phấn chấn: “Ta biết! Quan hệ với Tông chủ phu nhân chúng ta không tệ, sư huynh ngươi có quan hệ gì với người cầm đầu tổ chức sát thủ?”
Tống Nam Thời cân nhắc một chút về trình độ cẩu huyết của những câu chuyện mà nàng nghe được suốt dọc đường, lập tức phát huy kinh nghiệm bị đầu độc tiểu thuyết máu chó nhiều năm, nói: “Sư huynh ta cướp người thương của người cầm đầu tổ chức sát thủ. Người cầm đầu tổ chức sát thủ kia tức giận, còn lập tức bẩm báo Tông chủ phu nhân, hậu thuẫn Chết Rồi Sao lớn, phu nhân chỉ có thể phạt chúng ta.”
Tiểu sư muội sốc, không nhịn được nói: “Sư huynh ngươi liên quan gì tới các ngươi?”
Tống Nam Thời tiếp tục bịa: “Sư huynh ta mang theo cô nương kia cao chạy xa bay, chính là chúng ta giúp huynh ấy chạy!”
Tiểu muội đáng yêu lập tức cảm thấy kích thích, kinh ngạc nói: “Cô nương kia và sư huynh ngươi đã trốn đi rồi??”
Tống Nam Thời lập tức bịa một hồi cái gì mà yêu không được, cái gì mà cường thủ hào đoạt, bốc phét ông ta yêu người trong lòng nhưng nàng lại không yêu ông ta, hơn nữa còn thêm chi tiết giam cầm. Mà sư huynh mình chính là nam phụ ấm áp thầm lặng bảo vệ, mang theo nữ chính bị cường thủ hào đoạt cao chạy xa bay.
Nàng bịa rất nhiệt tình còn muốn thêm cốt truyện thân thế máu chó, biến đại sư huynh thành huynh đệ ruột thất lạc nhiều năm của người cầm đầu tổ chức sát thủ, bị Vân Chỉ Phong âm thầm ngăn lại, lúc này mới tiếc nuối ngậm miệng.
Tuy là thế, tiểu muội đáng yêu kia đã cảm thấy đủ kích thích.
Nàng ta khiếp sợ: “Thật không nhìn ra, sát thủ đầu lĩnh Chết Rồi Sao còn có một mặt không ai biết như vậy, còn là loại đa tình?”
Dừng một chút, lại nhíu mày, lắc đầu nói: “Chỉ là thủ đoạn này thật bệnh hoạn, theo đuổi người ta có thể làm như vậy sao? Đừng có theo đuổi ta như thế nha! Bị người ta đoạt mất cô nương kia cũng đáng!”
Tiểu muội đáng yêu bị phạt vì dụ dỗ ép buộc Phật tử nói như vậy.
Tống Nam Thời: “À, đúng, đúng, đúng!”
Sau đó thì thấy tiểu muội đáng yêu vỗ đùi, giơ ngón cái lên nói: “Sư huynh ngươi không tệ! Đây mới là đệ tử Hợp Hoan Tông chúng ta!”
Tống Nam Thời: “… Sư huynh ta nghe thấy lời khích lệ của ngươi sẽ rất vui.”
Tiểu muội đáng yêu: “Khách khí, khách khí rồi.”
Sau đó nàng ta vội không chờ nổi quay về phòng, còn không đợi ăn cơm, muốn nhanh chóng tiêu hóa câu chuyện kích thích này.
Tống Nam Thời thấy thế gật gật đầu, quay đầu nói với mọi người còn đang trầm mặc: “Được, rất thuyết phục. Ta cảm thấy dựa vào câu chuyện này, chúng ta có lên tầng thứ chín cũng không thành vấn đề! Hoàn hảo!”
Mọi người trầm mặc.
Một lúc lâu sau, Vân Chỉ Phong chậm rãi nói: “Sợ là Thận tiên sinh cùng sư huynh nàng không cảm thấy như vậy.”
Tống Nam Thời nghĩ hai người đột nhiên trở thành nam chính, nam phụ tiểu thuyết cưỡng chế yêu sẽ có phản ứng gi, hơi chột dạ, ngay sau đó tự tin nói: “Không sao, mới chỉ nói với một người sẽ không truyền ra ngoài được đâu! Hơn nữa cho dù có truyền ra ngoài cũng chẳng có ai tin đâu!”
Vân Chỉ Phong cảm thấy nàng nói rất có lý nhưng lại nghĩ đến người nói lời này là Tống Nam Thời, trong lúc nhất thời cảm thấy hơi lo lắng.
Cuối cùng hắn chỉ có thể nói: “Được rồi, đi thôi.”
Mà bọn họ mới leo lên tầng tám chưa được bao lâu, tiểu muội đáng yêu đã trốn trong phòng, hưng phấn xé phù truyền tin, nói với khuê mật đối diện mình: “Hôm nay ta nghe được một chuyện rất kích thích…”
Tống Nam Thời hoàn toàn không biết gì cả, leo lên tầng tám còn may mắn tầng tám không có ai, bọn họ không cần phải nói lại câu chuyện bịa đặt đó một lần nữa.
Mấy người khẽ yên lặng leo lên tầng chín.
Tầng cuối cùng, hiện giờ chỉ nhốt hai đệ tử tẩu hỏa nhập ma.
Mỗi một phòng ở tầng thứ chín đều có trận pháp, trừ phi có chìa khóa, nếu không sẽ không vào được.
Bọn Tống Nam Thời cũng không muốn đi vào, bọn họ muốn dùng thiên mục xem qua cửa sổ, xem mấy người tẩu hỏa nhập ma có liên quan tới Ảnh Quỷ hay không.
Nhưng ai ngờ, không đợi bọn họ tìm hai đệ tử bị tẩu hỏa nhập ma bị nhốt ở đâu, hành lang trống trải truyền đến tiếng quát: “Ngươi nói chuyện cho lão nương ngay!”
Mọi người dừng bước, gần như đồng thời ổn định hơi thở, tàng hình, sau khi liếc nhau, Tống Nam Thời ra hiệu bằng tay, những người khác đứng tại chỗ đợi lệnh, nàng cùng Vân Chỉ Phong bình tĩnh đi đến một căn phòng dựa theo tiếng nói.
Trận pháp của căn phòng chưa bị phá, nhưng nhìn qua cửa sổ, lại thấy một nữ tử áo đỏ đưa lưng về phía họ đứng trước một nam tử đang dần thoi thóp.
Bọn họ chưa từng thấy nam tử thoi thóp kia, chắc là đệ tử tẩu hỏa nhập ma đầu tiên mà Khương Viên nói.
Nhưng nữ tử áo đỏ này là ai?
Trận pháp không phá, chắc nàng ta có chìa khóa, là người quen đệ tử kia sao?
Tống Nam Thời mới vừa nghĩ như vậy thì thấy đệ tử tẩu hỏa nhập ma trong truyền thuyết kia tuy rằng giọng nói còn yếu nhưng vẫn rất tôn kính mở miệng nói: “Sư tôn…”
Tống Nam Thời hiểu ra.
Hóa ra nữ tu này chính là sư tôn đã vội vã đến đón đệ tử sau khi đệ tử bị tẩu hỏa nhập ma trong truyền thuyết.
Nhìn tình huống của đệ tử này, là tu dưỡng tốt sao? Tại sao không thấy Khương Viên nói?
Lúc này, đệ tử trong cánh cửa mới vừa kêu một tiếng sư tôn đã bị nữ tu mặc đồ đỏ ngắt lời, nàng ta phẫn nộ nói: “Ngươi còn biết ta là sư tôn của ngươi à! Lão nương hao tâm phí lực nửa năm mới cứu được ngươi về, chỉ hỏi ngươi một câu ngươi đã nhìn thấy gì ở phủ Tông chủ, vậy mà ngươi nói ngươi không biết? Ngươi coi lão nương là kẻ ngốc à! Trước khi ngươi tẩu hỏa nhập ma đã mất hồn mất vía lâu như vậy, ngươi không biết sao?”
Giọng nói đệ tử chột dạ: “Sư tôn, đệ tử thật sự…”
Nữ tu áo đỏ nói thẳng: “Có quan hệ với Thược Dược phu nhân, có phải không!”
Đệ tử nhanh chóng phản bác: “Không phải! Là tự ta…”
Hắn ta còn chưa nói dứt lời thì thấy sư tôn cười lạnh nhìn hắn ta.
Lúc này hắn ta mới phản ứng lại, mình đã phản bác quá nhanh, trên trán không khỏi hiện lên vẻ ảo não.
Sư tôn ảo đỏ sửa sang lại tay áo mình, không nhanh không chậm nói: “Ngươi mới vừa tỉnh táo lại, ta cũng không ép ngươi. Ta chỉ nói cho ngươi biết, ta tìm thần thức về cho ngươi, nhưng sau này ngươi muốn tu luyện là việc không thể. Từ nay về sau chỉ có thể làm một người bình thường, qua một trăm năm ngươi cũng già đi, hiện tại bà ta không coi trọng ngươi, sau này càng không thể coi trọng ngươi.”
Vẻ mặt đệ tử ngơ ngẩn.
Sắc mặt sư tôn áo đỏ cũng đã lạnh xuống, nói: “Ta hao tổn tâm trí mới cứu được ngươi về, đã tận tình tận nghĩa. Nếu ngươi còn muốn nhận người sư tôn này thì hãy trả lời đúng câu hỏi của ta. Nếu ngươi không muốn, ta cũng không cần tên đồ đệ ngu ngốc ngươi nữa!”
Đệ tử ngơ ngẩn thật lâu, vẫn gian nan nói: “Không, nàng không có gì…”
Sư tôn cười lạnh: “Ngang bướng hồ đồ!”
Nàng ta phất tay áo muốn rời đi, đột nhiên nhận ra điều gì, hơi giật mình, giơ tay đánh hôn mê đồ đệ mình trước, sau đó nhanh chóng xoay người: “Ra đây!”
Lúc này, sau khi Tống Nam Thời nghe một tin tức quan trọng thấy tình thế không ổn đã muốn chạy, nhưng nghe thấy nàng ta đột nhiên lên tiếng, suy nghĩ, quyết định ở lại.
Nàng đứng yên tại chỗ, đối diện với đôi mắt của sư tôn áo đỏ vừa mở cửa ra, bình tĩnh nói: “Tại hạ không cố ý nghe lén, nhưng ta có biết một chút về tình huống của đồ đệ ngươi.”
Trong lúc nói chuyện, nàng mở thiên mục ra, nhìn thoáng qua đệ tử ngất xỉu.
Trên người hắn ta không có Ảnh Quỷ.
Nhưng Tống Nam Thời lại thấy khí vận đã bị đoạt đi hoàn toàn.
Sau khi sư tôn áo đỏ nhìn nàng một lúc lâu, thấy Vân Chỉ Phong cứ đứng chắn trước mặt nàng, đột nhiên nói: “Ngươi tới đây với ta.”
Một lát sau, mấy người cùng tụ tập trong một gian phòng trống.
Sư tôn áo đỏ mới mở miệng đã nói thẳng: “Gần đây nha đầu Khương Viên rất hay hỏi ta về chuyện đồ đệ không biết cố gắng kia, ngươi được nàng ta mời đến sao?”
Tống Nam Thời kinh ngạc: “Ngài đoán được?”
Sư tôn áo đỏ: “Hai sư huynh đệ của nàng ta mất tích ở phủ Tông chủ, trước đó vài ngày nàng ta còn phải chạy vạy trong tông môn nhiều lần. Mấy ngày sau lại đột nhiên không quan tâm việc này nữa, ta còn tưởng rằng nàng ta không còn quan tâm tới sư huynh đệ mình nữa, nhưng mấy ngày trước nàng ta đột nhiên tìm ta hỏi thăm tình hình của nghiệt đồ kia. Ta biết chắc chắn nàng ta tìm người giúp đỡ, hơn nữa đã tra tới phủ Tông chủ.”
Nàng ta nói vậy, Tống Nam Thời biết ngay, vị sư tôn này cũng hoài nghi đồ đệ mình tẩu hỏa nhập ma có liên quan tới phủ Tông chủ, hơn nữa đã tra tới Thược Dược phu nhân, lại còn hoài nghi sư huynh đệ Khương Viên cũng bị Thược Dược phu nhân ra tay.
Nàng cố ý nói: “Ngài cảm thấy đồ đệ ngài xảy ra chuyện có liên quan tới Thược Dược phu nhân?”
Sư tôn cười lạnh: “Nửa năm trước nghiệt đồ của ta là người đầu tiên bị tẩu hỏa nhập ma, lúc trước vẫn luôn ở phủ Tông chủ hỗ trợ xử lý tang sự cho lão Tông chủ. Nó trở về chưa được bao lâu đã tẩu hỏa nhập ma, nhưng khi đó ta chỉ hoài nghi chứ không có chứng cứ. Mà mấy tháng qua, người thứ hai bị tẩu hỏa nhập ma cũng đi ra từ phủ Tông chủ, hai đệ tử mất tích cũng đi hỗ trợ ở phủ Tông chủ. Ta không nghi ngờ thì thật có lỗi với đầu óc mình!”
Nàng ta nói rồi dừng lại một chút, nhìn về phía bọn họ: “Ta nói đủ rồi, nói về ngươi trước đi, tên ngươi là gì?”
Tống Nam Thời nói luôn: “Vãn bối Tống Nam Thời, phải xưng hô với tiền bối thế nào?”
Sư tôn áo đỏ: “Chu Dạng, ngươi có thể gọi ta là Chu Trưởng lão.”
Hóa ra là Trưởng lão Hợp Hoan Tông, Tống Nam Thời lập tức hoài nghi có phải lần này mượn cơ hội ép Thược Dược phu nhân về tông môn có một phần là của Trưởng lão này không.
Nàng cười nói: “Chu Trưởng lão.”
Chu Trưởng lão nhìn nàng một cái, nhàn nhạt nói: “Tiểu nha đầu, bây giờ các ngươi có thể nói, các ngươi đã biết gì không?”
Tống Nam Thời rất thoải mái: “Ta đương nhiên biết, ta biết nguyên nhân đồ đệ ngài biến thành như vậy.”
Ánh mắt Chu Trưởng lão đông cứng lại.
Tống Nam Thời hơi mỉm cười: “Bởi vì Ảnh Quỷ.”
Chu Trưởng lão giật mình, đang muốn truy vấn lại nghe Tống Nam Thời hỏi ngược lại: “Ta nói, ta đây có thể hỏi ngài một câu không?”
Chu Trưởng lão này biết ngay, nếu nàng ta không nói ra điều gì, chỉ sợ nha đầu này sẽ không nói nữa.
Nàng ta lập tức nói: “Hỏi.”
Tống Nam Thời cùng Vân Chỉ Phong liếc nhìn nhau.
Sau đó Tống Nam Thời ngoài dự đoán hỏi: “Ngài đã từng thấy Thược Dược phu nhân tiếp xúc với một ông lão nào không? Dáng người khá cao, nhưng thân hình nhỏ gầy lom khom, giữa trán có một nốt ruồi.”
Hỏi câu này, Tống Nam Thời vốn không ôm hy vọng, lại không ngờ Chu Trưởng lão lập tức nói: “Đã từng thấy.”
Ánh mắt Tống Nam Thời sáng lên, lập tức hỏi tiếp: “Vậy ông ấy…”
Ai ngờ ngay sau đó Chu Trưởng lão lại nói: “Nhưng đó là ba năm trước.”
Tống Nam Thời ngẩn người.
Ba năm trước?
Nàng vốn muốn hỏi một chút người làm Sư lão đầu xuống núi có phải Thược Dược phu nhân hay không, nhưng ba năm trước, bọn họ đã từng gặp nhau sao?”
Nếu là ba năm trước đã có thể bị Chu Trưởng lão nhìn thấy, đó có phải cũng chứng minh, bọn họ thật sự thường xuyên gặp mặt?
Nhưng ông lão chỉ đi khỏi tông môn cúng bái một năm một lần thôi.
Một khi đã nói như vậy, có khả năng… hàng năm Sư lão đầu tới cúng bái, đều sẽ gặp Thược Dược phu nhân?
Chu Trưởng lão tiếp tục: “Ba năm trước ta tình cờ nhìn thấy, cũng vào tầm mùa này, ta lên núi đuổi bắt con mồi, đã nhìn thấy bà ta nói chuyện cùng một ông lão ở chân núi. Hình như bà ta không ngờ mình bị người khác nhìn thấy, sau khi bị ta bắt gặp thì rất bực.”
Nàng ta nhớ rõ như vậy, Tống Nam Thời không nhịn được lại hoài nghi.
Nàng hỏi: “Ba năm trước mới gặp người đó có một lần, ngài nhớ rõ như vậy sao?”
Chu Trưởng lão liếc nhìn một cái, nói: “Những người khác ngược lại không đến mức đó, nhưng ông lão kia thì ta nhớ rất rõ.”