Sau khi đi xuống từ Huyền Thông Phong, mặc dù Sư lão đã nói "Trên người không có dấu vết của ảnh quỷ" nhưng Tống Nam Thời vẫn cảm thấy xung quanh có chút lạnh.
Nàng không mở thiên mục, bởi vậy cũng nhìn không được, một sợi sương mù màu xám cẩn thận chui ra từ tóc nàng.
"Cẩn thận" ở đây không phải so sánh, chỉ cần có người thấy được nó thì đều có thể nhìn ra được thứ đồ này đang nơm nớp lo sợ.
Nó lúc này so với lúc Tống Nam Thời nhìn thấy ban đầu đã nhỏ đi một vòng, uể oải không có tinh thần.
Trông vào có thể thấy là một đám sương mù nhỏ yếu đáng thương mà bất lực.
Nó ngưng lại động tác nín thở, chờ một lúc lâu sau mới từ trên tóc Tống Thời Nam bò xuống vai, chỉ sợ là sẽ kinh động tới nàng.
Lúc này, Tống Nam Thời tự mình lẩm bẩm: "Sao ta cảm thấy có chút lạnh?"
Ảnh quỷ: "!"
Nó tức khắc đông cứng tại chỗ, động cũng không dám động.
Thật là đáng sợ, thật sự là thật là đáng sợ!
Nó là một ảnh quỷ có năng lực tự chủ, cùng với đám ảnh quỷ không có ý thức trước kia khác nhau một trời một vực.
Tự khi nó được sinh ra cho tới nay, những nhiệm vụ nó làm chưa bao giờ thất bại.
Cho nên ban đầu, khi thấy chủ nhân của nó muốn đối phó với một tiểu nha đầu, nó còn cảm thấy chủ nhân dùng người tài vào việc nhỏ.
Mà trên thực tế, tiểu nha đầu kia cũng thực dễ đối phó.
Nhưng ai biết được......
Tầm mắt anh quỷ dừng ở trên người Tống Nam Thời.
Ai mà biết được, Vô Lượng Tông này ngoạ hổ tàng long, cư nhiên còn có tiểu nhân vật che giấu thân phận.
Không nghĩ tới có người chỉ dựa vào vào thiên mục mà cũng có thể nhìn thấu lớp ngụy trang của nó, cũng như nó chưa từng nghĩ tới, chỉ là cái tát của một nữ tu không tên tuổi còn khiến nó bay mất nửa cái mạng.
Nó vất vả lắm mới giữ lại được cái mạng nhỏ này.
Nếu đối phương à một đại lão tu vi Nguyên Anh thì nó cũng khuất phục, nhưng nha đầu này rõ ràng tu vi đến Trúc Cơ còn chưa đạt được.
Không được!
Nó cần phải chạy đi, nó phải trở về nói cho chủ nhân biết, đệ tử Luyện Khí ở Vô Lượng Tông này năng lực quá lớn, ngọa hổ tàng long, thập phần khủng bố!
Ảnh quỷ căng thẳng nín thở bò xuống.
Nó nghĩ kỹ rồi, chờ nó thoát được khỏi người này, liền nhập vào người một con chim, một đường bay trở về với chủ nhân!
Đúng lúc này, khi Tống Nam Thời đi qua cầu, có một đàn chim đang kiếm ăn trên mặt nước.