Mysterious Lunar cũng khá giống các ngôi trường ở thành phố, nói một cách công bằng thì ngôi trường này còn rộng lớn và xa hoa hơn vài phần nhưng cách khá xa đại lộ. Chúng tôi xuống xe từ bên ngoài cánh cổng sắt sừng sững, đen bóng, theo Anna nói thì mọi người đều phải đi bộ từ đây vào mà không có bất kỳ ngoại lệ nào cả. Tôi hít sâu một hơi, nắm thật chắc quai của hộp đàn violon trên vai, bước chân theo Anna, gặp hiệu trưởng chính là việc đầu tiên chúng tôi phải làm khi chuyển đến một ngôi trường mới mà không phải trong kỳ nhập học.

Hiệu trưởng là một người đàn ông khoảng ngoài 50 tuổi điềm tĩnh ngồi sau bàn làm việc, ông ta nheo đôi mắt xanh thẳm, nhìn xoáy vào chúng tôi bằng ánh mắt dò xét và đánh giá khiến tôi bất giác đổ mồ hôi. Chắc tại tôi trông quá bình thường so với tưởng tượng của ông ta. Mãi một lúc lâu sau, hiệu trưởng mới mỉm cười quay chiếc laptop trên bàn về phía chúng tôi:

- Các cô cậu được tự do chọn lớp, đó là đặc quyền của học sinh do ngài Hades giám hộ.

Tôi gật đầu, chọn một lớp ở dãy nhà phía Tây, đây là dãy nhà có cửa sổ nhìn về phía khu rừng mà chúng tôi đang tạm sống, còn Kana thì vào chung lớp với Anna. Chúng tôi thống nhất sẽ vào chung lớp để hỗ trợ lẫn nhau nếu gặp việc gì nguy hiểm. Ai biết được một ngôi trường tồn tại song song người sói và Giáo hội sẽ xảy ra chuyện gì. Ra khỏi phòng, Anna thì thầm:

- Hiệu trưởng là một người đáng gờm!

- Và nguy hiểm, cứ nhìn cách mà ông ấy tiếp đón bọn chị.

Miko rùng mình nhận xét, hóa ra không phải chỉ mình tôi thấy căng thẳng khi bị đôi mắt xanh tinh tường đó nhìn chòng chọc, nhưng trông San vẫn thản nhiên. Chúng tôi đang vừa đi vừa nói chuyện vui vẻ thì thấy nét mặt Anna bỗng đanh lại, một chàng trai chặn đường chúng tôi:

- Người Sói rốt cuộc cũng săn theo bầy rồi sao?

Anna dường như rất khó chịu nhưng cô bé vẫn giữ nụ cười nửa miệng xinh đẹp, tay khoanh trước ngực trông có vẻ kiêu kì:

- Dù anh có nghĩ thế nào thì cũng không thể làm gì tôi ngay trong ngôi trường của thầy Martin. Và hãy ôm lấy sự bất lực của anh mà an phận trong trường đi.

- Cô nghĩ tôi không thể làm gì cô sao?

Không cần cậu ta nói rõ, chúng tôi đều thầm hiểu anh chàng này là người của Giáo hội mà Anna nhắc đến, và từ "làm gì" của hắn đồng nghĩa với từ "giết chết". Tôi vốn đã hơi đồng cảm với cô bé người Sói này rồi, nên cũng không có ý định làm dịu đi không khí nhuốm mùi thuốc súng này. Anna đi qua, đẩy vai hắn như khiêu khích.

- Cứ làm gì anh muốn, tôi chưa bao giờ sợ anh cả!

Anna nói đúng, cô bé cũng có lòng tự tôn và sức mạnh của một người sói, nếu thật sự chiến đấu cũng chưa biết ai giết ai, nhưng Anna sẽ không bao giờ chiến đấu một mình. Chúng tôi tạm biệt nhau ở hành lang tòa nhà hội đồng, San, Miko và tôi đi về khu nhà phía Tây, nhìn khu rừng nguyên sinh xanh biếc, tôi tự hỏi, chúng tôi sẽ sống ở đây được bao lâu.

Buổi học đầu tiên trôi qua khá êm đẹp, cái này phải cảm ơn tiếng tăm "người được ngài Hades giám hộ" mà giáo viên nào cũng nhắc đi nhắc lại. Tôi uể oải vươn vai, tới giờ ăn trưa tôi lại thấy buồn ngủ, giờ giấc của tôi sắp giống thiên tài Kirito rồi.

3 người chúng tôi chọn đồ cho bữa trưa của mình, người bán đồ nhất quyết không nhận tiền, thì ra Ian đã thanh toán hết cho chúng tôi, tiền học, tiền ăn và mọi hoạt động xã hội trong 3 năm luôn. Chúng tôi nhìn nhau, không phải anh từng nói "giấu lá cây phải giấu trong rừng" nên mới để chúng tôi đi học sao? Nhưng có vẻ chúng tôi trở thành người nổi tiếng hết rồi.

Tôi không mất nhiều thời gian để tìm ra chiếc bàn Anna đang ngồi, cô bé vẫn tôi rối rít:

- Buổi học thế nào?

- Không tệ!

- Em biết mà! - Anna lém lỉnh cười - Ở đây học sinh quyền lực nhất không phải học sinh giỏi mà là học sinh được ngài Hades hoặc dòng họ Evans giám hộ.

Tôi không còn biết nói gì về cách ngụy trang của quý ngài Ian Hades kia nữa. Tôi quay sang bên cạnh, một đôi mắt nhìn chúng tôi như sao chiếc mạng khiến tôi nuốt thức ăn không trôi, nói thật lòng, bữa trưa ở đây thực sự tuyệt vời nếu như không có ánh mắt kia.

- Chị đừng để ý, Giáo hội vẫn luôn rảnh thế mà. Chỉ có Vampire và người Sói là biết tận dụng thời gian của mình thôi.

Tôi lập tức há hốc, không phải vì lời chê bai của Anna mà vì thông tin vừa nghe được kia. San, Miko và Kana cũng dừng ăn, kinh ngạc nhìn cô bé.

- Anh chị sao nhìn em như thế?

- Em vừa nhắc đến Vampire? Vampire có thật?

Đến lượt Anna dừng đũa nhìn chúng tôi, biểu cảm cũng đặc sắc không kém. San là người đầu tiên lấy lại tinh thần:

- Dù sao cũng không có gì nghiêm trọng, mọi người mau ăn cơm đi.

Tất cả làm như không có chuyện gì, nói cười tiếp, nhưng biểu hiện của Anna vẫn rất kì quái. Chuyện này tôi phải hỏi Ian mới được, anh biết rất nhiều việc, kể cả những điểm yếu, những mặt đen tối của những con quỷ hay của những gia tộc lớn và danh giá. Tôi không dám tưởng tượng nếu như anh quay ra tấn công con người thì hậu quả sẽ lớn đến nhường nào.

Tan học, tôi từ bỏ ý định đi tìm việc làm thêm quanh trường vì sợ sẽ ảnh hưởng đến danh tiếng của Ian, mặc dù chúng tôi sẽ khá khó khăn về mặt tài chính. Ở đây sương xuống rất sớm, khi chúng tôi về đến biệt thự thì trời đã sắp tối, Ian ngồi ở sofa phòng khách, hình như anh đang ngủ. Chúng tôi không ai bảo ai, nhón chân thật nhẹ về phòng, còn tôi lại không thể rời mắt khỏi anh.

Tôi rất ít khi thấy anh ngủ, anh hầu như không hề chợp mắt, có lẽ vì anh luôn có ý thức cảnh giác rất cao nên tôi không bao giờ sợ khi có anh bên cạnh. Tôi rón rén lại gần, ngồi xuống ngay trước mặt anh, làn da trắng mịn, đôi môi mỏng hơi nhạt màu, khuôn mặt gầy góc cạnh hoàn mỹ, khi anh ngủ cũng không đánh mất vẻ cao quý, lạnh lùng nhưng trông vẫn rất bình yên.

- Em ngồi nhìn anh thế sao anh ngủ?

Tôi giật mình, anh đã tỉnh từ lâu, quả nhiên các giác quan của anh nhạy bén lạ lùng. Anh vươn tay kéo tôi lại gần khiến tôi áp sát người anh, dưới đôi mắt đỏ sâu thẳm như hổ phách và hương bạc hà mát lạnh, tôi không thể giấu anh chuyện gì.

- Cố chuyện gì muốn hỏi anh?

- Anna nói Vampire có thật, em chỉ muốn hỏi anh có biết gì về họ không? Trước đây em cũng không tin người Sói có thật.

Ian buông tay ra, nhìn thẳng tôi, khuôn mặt anh vẫn lạnh lùng, không hề có bất cứ biểu cảm gì nhưng lại nhìn tôi như vật thể lạ.

- Anh?

- Anh chưa nói cho mấy đứa à?

- Anh quên cũng chẳng quan trọng đâu, ai mà chẳng có lúc quên, biết trước hay biết sau cũng chẳng khác nhau.

- Anh là một Vampire.

Hả? Tôi giật mình nhìn anh, chắc biểu cảm của khuôn mặt tôi phong phú lắm. Làm gì có chuyện tôi sống bình yên với một giống loài hút máu suốt hơn hai chục năm qua chứ? Tôi được một Ma cà rồng nuôi ăn học và dạy cách chiến đấu? Tôi còn từng ngủ trong lòng anh, điều này thật điên rồ!

- Đó là tin khiến em sốc nhất trong ngày, anh đừng mang ra đùa chứ?

- Anh không đùa, anh, Kiba, Kito đều là Vampire!

Tôi không thấy được biểu cảm của mình mà chỉ cảm nhận được bàn tay anh mát lạnh áp lên má, những móng vuốt sắc nhọn ép chặt vào da tôi, và anh cười, lần đầu tiên anh để lộ hai chiếc răng nanh trắng bong, nhọn hoắt. Đôi mắt đỏ, sáng và lạnh lẽo nhìn xoáy vào tôi khiến tôi đông cứng:

- Sợ anh rồi sao?

Câu hỏi của anh khiến tôi bừng tỉnh, tôi đã ngủ trong lòng anh, đã ôm lấy tay anh khi thấy sợ, chỉ cần có anh, tôi sẽ thấy an toàn. Đây là sự sợ hãi mà anh nói sao?

Anh cứ tưởng em sẽ bỏ chạy khi thấy mấy thứ này.

Ian thu tay lại, xòe trước mặt tôi những móng vuốt sắc nhọn, kiên nhẫn chờ như thể anh nghĩ tôi cứng người vì sợ và sẽ vùng dậy bất cứ lúc nào tôi có lại ý thức. Tôi bất chợt giơ tay cầm lấy bàn tay anh, lạnh giá.

- Anh có hút máu người không?

- Có.

- Vậy thì em không sợ!

- Hử?

Tôi mỉm cười đứng dậy, chỉ hơi bất ngờ một chút thôi, còn lại rất thản nhiên, bình tĩnh, không sợ hãi. Anh là ai thì vẫn cứ mãi là Ian, người mà chúng tôi tin tưởng, khâm phục đến mức tôn thờ. Dù hút máu người nhưng anh sẽ không hại chúng tôi, như lúc nãy, móng tay anh có sắc thế nào cũng không khiến tôi bị thương.

Mấy đứa xuống cả đây!

Tôi giật mình nhìn lên cầu thang, lần lượt từng cái đầu ló ra, nhe răng cười.

- Bọn em nghe thấy cả rồi, nhưng sợ đi xuống sẽ phá vỡ không khí của hai người.

- Vậy nên ở trên đó nghe trộm?

- Không có nghe trộm, tình cờ thôi!

Miko cười khúc khích nhìn tôi, và lập tức tôi bỏ chạy về phòng, lần này là tôi chạy thật, nhưng là vì xấu hổ. Tôi nhìn chiếc xích lưỡi hái đen bóng nằm trong hộp đàn violon, nếu anh là ma cà rồng thì tôi cũng sắp thành thần chết rồi. Nhìn qua cửa sổ, trời đã tối hẳn, lúc này ở thành phố cũ, chúng tôi đang chuẩn bị đi săn. Trong màn đêm dày đặc và lạnh lẽo bỗng lóe lên ánh sáng của đèn pha, người đến đây chỉ có tộc Evans, tôi cảm giác có chuyện quan trọng sắp xảy ra nhưng tôi không xuống nhà dưới, tôi không muốn xen vào truyện của anh vì anh là người thông minh và cẩn thận, những quyết định của anh bao giờ cũng là sáng suốt nhất. Anh gần như ngay lập tức cùng ngài Evans rời đi.

- Yuki!

Tôi mở cửa phòng đi xuống, thấy anh đứng bên cánh cửa gỗ chạm khắc tinh xảo có những tay nắm và chốt khóa bằng vàng.

- Đêm nay không đứa nào được ra khỏi khu nhà này, có nguy hiểm anh cũng không về kịp đâu.

Nghe tiếng anh thì có vẻ như thứ gì đó đã vượt ra khỏi tầm kiểm soát hoặc chúng làm anh tức giận, tôi rất ít khi thấy giọng anh lạnh lẽo như vậy. Tôi cúi đầu chào anh và ngài Evans, xong chạy lên lầu gọi điện cho Anna, có thể cô bé biết gì đó. Quả nhiên con bé bắt máy bằng một giọng lo lắng:

- Ngài Hades đi rồi hả chị?

- Ừ, vừa mới, anh ấy tức giận.

- Em chỉ nghe loáng thoáng, 5 người sói đã bất ngờ nổi điên tấn công ngài Eagle.

Tôi giật mình, Eagle là danh xưng của Kito, ít ra tôi đã nghe Anna nói dù có là người sói hoang cũng chỉ tấn công khi chúng cầm chắc chiến thắng hoặc do chúng mất kiểm soát vì bị điều khiển. Vậy mà lần này, kẻ bị tấn công lại là một Vampire trợ thủ của Ian sao?

- Ngài Eagle là Vampire cấp cao thuần chủng.

- Vậy giờ Ki.. ngài Eagle thế nào rồi?

Tôi cũng không đến nỗi quá lo lắng, tôi đã từng thấy Kito chiến đấu, không ngoa khi nói anh ta chính xác là một đại quái vật.

- Em cũng không biết. Những con sói đó có sức chiến đấu gấp mấy lần bình thường.

Tôi không thể liên lạc với Ian lúc này, chắc chắn sẽ làm phiền anh, tôi định đến chỗ Anna nhưng con bé kêu lên hoảng hốt:

- Không được, bọn chúng vẫn còn đang quanh quẩn trong khu rừng này! Thôi em có việc rồi!

Cô bé ngắt máy khi tôi còn chưa kịp hoàn hồn. Tôi chợt nhìn ra cánh cổng sắt sừng sững vẫn được ánh sáng từ trong biệt thự hắt ra, những cái bóng đen khổng lồ thoắt ẩn thoắt hiện sau cánh cổng. Chân tay tôi bỗng lạnh toát, vớ lấy chiếc xích lưỡi hái như một lá bùa hộ mệnh.

- Yuki, xuống đây xem!

Đó là giọng của San, liếc nhìn những bóng đen lượn lờ ngoài cổng, tôi nghĩ tốt hơn là cầm theo vũ khí của mình, tôi chỉ thắc mắc nếu là người sói chưa thuần chủng tại sao lại không đột nhập vào đây tấn công chúng tôi? Vampire cấp cao thuần chủng chúng cũng đâu có ngán. Tôi đi xuống sảnh rồi theo chỉ dẫn của San xuống tầng hầm.

Đây là lần đầu tiên tôi bước chân đến đây, tầng hầm còn lạnh hơn rất nhiều so với ngoài trời, hơi lạnh phả ra từ những bức tường đá khiến tôi rùng mình. San và mọi người chờ tôi ở một cánh cửa bằng đá cẩm thạch mát lạnh. Nhìn vào bên trong, tôi sửng sốt. Nó trông như một nhà thờ trang nghiêm, cổ kính và tinh xảo, trên bức tường lớn treo ảnh chân dung của hai người đều khoác trên mình những bộ lễ phục sang trọng và sàn nhà trải đầy những cánh hoa hồng đỏ thắm. Chúng bị những làn gió lạnh băng cuốn lên rồi lại rơi xuống, như một bức màn đỏ thẫm.. êm ái.. nhẹ nhàng..

- Đây là nơi thờ ba mẹ Ian, nó được xây lên để giết chết bất cứ kẻ nào muốn quấy rầy giấc ngủ của họ!

Kirito lên tiếng, thằng bé đã theo Ian một thời gian rất lâu nên biết nhiều thứ hơn chúng tôi. Có khi nào Ian sẽ tức giận khi chúng tôi tự tiện bước chân xuống đây? Tôi bỗng lo lắng với ý nghĩ của mình, định quay lên thì những tiếng tru dài và hoang dại bên ngoài kịp thời kìm chân tôi lại.

- Kirito, anh Ian..

- Anh Ian muốn chúng ta ở trong tầng hầm, miễn đừng bước chân vào phòng thờ là được. Những cánh hoa hồng kia biết hút máu.

Tôi ớn lạnh nhìn vào phòng thờ, vào những cánh hoa hồng kiều diễm kia, chẳng lẽ tất cả đều là do anh bố trí? Kirito chợt nhìn thẳng tôi, ánh mắt nó đanh lại, lạnh lẽo, vô cùng giống ánh mắt của anh, chỉ khác là mắt Kirito màu xanh biển.

- Chị có biết anh Ian là ai không? Tại sao mọi người lại gọi anh ấy là ngài Hades không?

Đây không phải là lần đầu tiên tôi nhận ra mình chẳng biết gì về anh cả, chỉ biết là nhất định phải tin tưởng anh thôi! Kirito thở dài, đôi mắt nó trở lại như bình thường.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play