Khi khung cảnh trong gara đập vào mắt tôi, tôi lập tức sững sờ. Chỉ vài phút từ khi nhìn thấy nhóm sát thủ đầu tiên tiến vào trong gara đến khi tôi đặt chân vào đây mà không khí đã nhuộm mùi tanh của máu.
Tôi bỏ qua cảnh tượng tượng trước mắt mà lao lên cầu thang bộ, nhóm sát thủ đến trước tôi đã giải quyết xong tầng 1, hay nói đúng hơn là họ đã bị giải quyết hết vì đại đa số những người nằm đây đều mang mặt nạ của Giáo hội. Tôi thở phào, nó có nghĩa là anh Ian đã chuẩn bị được một kế hoạch chu đáo. Chưa lên tới tầng hai, tôi đã nghe tiếng vũ khí va vào nhau sắc lẻm như cứa vào da thịt, tôi không định tham chiến nhưng có lẽ không còn sự lựa chọn nào khác, tôi bắt buộc phải tấn công Vampire.
Tôi nép sau cánh cửa dù biết mình bị phát hiện chỉ là sớm hay muộn nhưng tôi sẽ có vài phút đánh giá tình hình bên trong. Một tiếng "vút" đanh sắc vang lên ngay sát đầu tôi, tôi giật mình bật ra khỏi chỗ nấp, không để tôi kịp phản ứng, vật kia lại lao tới, lướt ngang cổ tôi như một lưỡi hái. Trong khoảnh khắc, tôi chợt thấy rõ mình vừa bị tấn công bởi một Vampire. Tôi vung xích lưỡi hái lên, chặn đứng bộ móng đang lao đến làm tóe lên những tia lửa, một bàn tay khác rút nhanh khẩu súng ngắm thẳng vào Vampire đang tấn công mình, bóp cò.
Vampire vừa tấn công tôi bật ra xa mấy bước, cũng không kịp thấy hắn còn sống không, tôi đã bị tấn công liên tiếp. Chật vật tránh mấy đòn chí mạng, tôi bị một lực cực mạnh đánh bật ra ngoài, đập vào tường, toàn thân đau như không thể gượng dậy nổi. Khẩu súng của Neil vì thế mà văng ra, tôi nghiến răng như không biết đau là gì, nhoài người chộp lấy nó, giơ lên. Tôi biết dù có khẩu súng này, phần trăm thoát khỏi 5 Vampire vẫn là số 0 tròn trĩnh nhưng tôi cảm giác như mình vừa vớ được chiếc phao cứu sinh. Ánh mắt quét qua khẩu súng, tất cả Vampire đều đứng khựng lại rồi nhảy khỏi cửa sổ, nhanh như những tia chớp đen. Dù vẫn không hiểu lắm nhưng tôi gượng dậy giấu nó vào trong người, phòng trường hợp Giáo hội nhìn thấy.
Đứng lên men theo tường, máy tính bảng đã vỡ nát, chỉ còn chiếc bộ đàm nội bộ liên lạc với William, tôi tựa vào tường mới nhận ra máu của mình đã vẽ lên đất những vệt dài. Một cái bóng nữa vụt qua, William, tôi chắc chắn không nhìn nhầm, hướng thẳng lên phòng của Kirito. Bản năng mách bảo tôi không thể để họ chạm mặt, anh Ian chắc chắn phái cấp cao bảo vệ Kirito, William không khác gì lao vào chỗ chết. Tôi lấy hết sức chạy lên, cửa phòng mở toang, loang loáng sợi roi màu bạc lạnh lẽo quất xuống. Không kịp suy nghĩ, tôi lấy hết sức bình sinh lao ra ôm William lăn qua một bên:
- Đừng!
Tôi không cảm thấy gì ngoài cảm giác đau buốt một bên má, chiếc mặt nạ bị đánh bay sang một bên. Áp lực kinh khủng khiến tôi như ngạt thở: Ngài Phán Quyết!
Ngài Phán Quyết, không hổ danh người đứng đầu Hội đồng Xét xử, một Vampire cấp cao thuần chủng. Chúng tôi như con mồi đã nằm trên thớt, không có một tia hi vọng trốn thoát. Mà hắn ta cũng điềm tĩnh nhìn chúng tôi bằng cái nhìn chết chóc qua đôi mắt đỏ rực, sắc lạnh. Tôi rút ra khẩu súng của Neil, với hi vọng duy nhất là Ngài Phán Quyết sẽ bỏ đi, không hi vọng và cũng không muốn giết hắn. Ngài Phán Quyết vẫn nhìn chằm chằm tôi và William, không có một cảm xúc nào trong ánh mắt hắn, hoàn toàn lạnh băng. Rồi hắn vung xích lưỡi hái lên, tôi cảm giác William nhào qua ôm lấy che chắn cho mình. Nhưng khi tôi mở mắt ra, Ngài Phán Quyết đã biến mất cùng với khẩu súng trên tay tôi.
Tôi thở một hơi như trút hết ruột ra ngoài, lảo đảo đứng lên trước cái nhìn ngạc nhiên của William, cậu ta cũng đứng bật dậy:
- Tại sao cậu lại cứu tôi?
Tôi nhếch mép cười, chưa kịp trả lời, trước mắt đã tối sầm lại.
* * *
Cả người nặng nề, xung quanh hình như có tiếng người nói, tôi cố hé mắt, nhận ra mình đang nằm trên giường trong phòng của mình ở khu biệt thự của William. Tôi được đưa về tới đây chứng tỏ ít nhất tôi cũng đã ngủ một ngày một đêm. Tôi hơi cử động, lập tức thấy cả người đau rát.
- Tỉnh rồi hả?
San và Miko đi vào, họ cười nhưng không vui vẻ như ngày thường, một loại không khí khiến tôi bất an. Tôi tóm lấy tay San, gấp gáp hỏi:
- Kirito sao rồi? Cả William nữa?
- William mang cậu về tận đây thì có thể làm sao? Nhưng Kirito lọt vào tay Giáo hội rồi.
- Không thể nào? Hay là kế hoạch của anh Ian?
San chậm rãi lắc đầu, tôi cũng đoán được anh Ian sẽ không đi nước cờ nguy hiểm vậy, ngoài ông Sirius thì Kirito chính là người thân cận nhất của anh. Giáo hội cũng không bao giờ bỏ qua cho thằng bé. Nhưng Giáo hội bị giải quyết nhanh như vậy, còn huy động đến Ngài Phán Quyết, chuẩn bị kỹ càng đến thế sao có thể để thất bại. Tôi nhảy phắt xuống giường:
- Mình đi gặp William.
- Liệu cậu ta có nói cho cậu không?
- Không nói cũng phải nói, vì bọn mình là chị em sinh đôi!
San và Yuki lập tức mở to mắt nhìn tôi, tôi lại nhớ đến biểu cảm của mình lúc mới biết tin. Tôi dứt khoát chặn lại đống câu hỏi chuẩn bị đổ xuống đầu mình:
- Mình mới biết khi đang làm nhiệm vụ, nên bây giờ mình đang tìm cách tìm hiểu.
Tắm rửa cẩn thận rồi lại bó mình trong bộ quần áo hành động màu đen, đường hoàng gõ cửa phòng William. Không dứt tiếng gõ thứ ba, William đã lên tiếng:
- Vào đi!
Tôi mở cửa vào, cậu ta đang khoác áo ngoài, cất khẩu súng và chùm chìa khóa vào túi, quay người lại:
- Tôi biết thế nào cậu cũng đến. Đi thôi!
- Đi đâu?
- Đi gặp hack cơ thiên tài của cậu. Tôi cũng đang muốn biết vì sao cậu ta lại tự chui đầu vào lưới.
- Tự chui đầu vào lưới là sao?
- Đến đó cậu tự hỏi đi!
Tôi từ chối ngồi xe cùng William mà lái chiếc mô tô phân khối lớn của mình theo sau. Đúng như tôi nghĩ, thằng bé bị nhốt trong trụ sở chính của Giáo hội, nếu không phải cấp cao thì hoàn toàn không có cơ hội bước vào đây. William vừa đi vào, toàn bộ người canh gác nghiêm trang cúi chào, vừa nhìn qua đã biết ở đây không ít cao thủ.
- Dẫn đường đi!
Một người đưa đôi mắt ái ngại nhìn tôi nhưng William nhanh chóng chặn tầm mắt hắn, ra vẻ sắp mất kiên nhẫn. Lần sau nếu muốn gặp Kirito cũng không dễ dàng gì.
* * *
Theo sau William đến nơi giam giữ Kirito, Yuki bất giác rùng mình, cô không ngờ giữa trụ sở Giáo hội còn có một nơi như thế này. Hai bên hành lang tối đen nhưng được lắp camera cảm ứng đầy đủ không góc chết, từng tiếng giày gõ vào nền đá hoa lạnh lẽo nghe vang vọng. Kirito bị nhốt ở căn phòng cuối hành lang, xung quanh trống trải mà đem lại cảm giác rờn rợn, những dây xích lạnh lẽo to bằng cổ tay quấn quanh thân hình gầy gò của cậu. William đẩy nhẹ lưng cô:
- Vào đi, tôi sẽ canh chừng cho cậu, bên trong cũng có camera đấy.
Yuki gật đầu nhưng không nhìn lại, từ từ tiến đến chỗ Kirito, cậu ngồi tựa vào tường, cả người như mất hết sức sống nhưng vẫn mỉm cười khi thấy cô:
- Chị vào được đây à?
- Em nghĩ mình đang làm gì hả?
Yuki ngạc nhiên thấy mình bình tĩnh đến như vậy, cô cất giọng đều đều không nghe ra cảm xúc gì mặc dù cô đang rất muốn tóm lấy cậu mà lớn tiếng chất vấn. Kirito vẫn giữ nụ cười như trước:
- Chị chưa hiểu ngay được đâu, nhưng anh Ian sẽ cảm ơn em.
- Nói chị biết kế hoạch của anh Ian là gì? Ở đây không có ai đâu.
Yuki đến gần, hạ giọng gần như là thì thầm, cô vẫn nghĩ Kirito đang làm theo mệnh lệnh của Ian nhưng vì đang ở trong Giáo hội nên không thể nói. Kirito vẫn cười dù trên mặt cậu đã hiện rõ sự đuối sức và bất lực:
- Anh Ian vốn có một kế hoạch rất hoàn hảo nhưng em lại không thể theo kế hoạch đó. Đây coi như là trừng phạt đi.
- Em.. Em chính là kẻ phản bội anh Ian?
- Em không phản bội, nhưng em cũng không có sức giải thích, tóm lại, chị quay về chỗ Jack William đi.
Yuki giật mình, quan sát Kirito một lần nữa từ trên xuống dưới, lần đầu tiên cô thấy một Vampire vẫn sống nhưng không còn tý sức lực nào, trắng nhợt yếu ớt như một món đồ bằng sứ. Cũng không biết trong một ngày một đêm cô ngủ mê mệt, cậu đã trải qua những gì nhưng cô phảng phất thấy hình ảnh của Neil và Ian. Cuối cùng cô đứng dậy, trả lời gọn lỏn một câu:
- Chị sẽ nghĩ bằng được cách cứu em.
Yuki bước từng bước vững vàng ra ngoài, cô sẽ không để lịch sử của Ian tái diễn trên người của Kirito. Ra khỏi trụ sở chính của Giáo hội, cô hít sâu một hơi rồi quay sang William:
- Hi vọng chiều nay cậu rảnh, chúng ta có rất nhiều chuyện cần nói!
Cô biết mình phải hành động thật nhanh, một ngày cô có thể chờ được nhưng không biết Kirito sẽ phải chịu những gì. Cô phóng mô tô về biệt thự của gia tộc William, kể tóm tắt mọi chuyện cho San và Miko, hiện tại ở đây cô chỉ có thể tin tưởng hai người họ.
- Vậy là cậu chưa xác minh được thông tin của Kirito cung cấp?
- Chưa, phần đó nằm trong tay Kiba nhưng mình nghĩ bên Ian hẳn đang căng lắm.
- Chưa chắc, anh Ian không phải là một người dễ loạn đâu. Mình nghĩ nếu anh ấy cần thì sẽ tìm chúng ta thôi.
- Vấn đề là thời gian!
- Trừ khi thằng bé vốn là vật hi sinh.
Yuki tựa trán lên hai bàn tay đan chéo vào nhau, ngực cô chợt nhói một cái khi nhớ đến dáng vẻ đuối sức, toàn thân trắng bệch như sứ của Kirito. "Tinh, tinh..", một chuỗi tiếng chuông báo nhỏ vang lên cũng đủ khiến Yuki giật thót nhìn chiếc di động trên bàn, người biết số điện thoại mới của cô ngoài San và Miko cũng chỉ còn Kirito và Jack William. Nhìn di động, là một dãy số lạ, cô liếc qua hai người bạn của mình rồi trầm giọng nhấc máy:
- Tôi, Kuroshi Yuki nghe!
Bên kia có tiếng bật cười, Yuki nghe rõ tim mình đập thình thịch:
- Ian?
- Nếu em không xưng tên thì anh còn tưởng mình gọi nhầm máy. Gặp anh một chút được không?
- Anh ở đâu?
Yuki cúp máy, chỉ gật đầu với hai người bạn một cái rồi vơ chiếc áo choàng trên ghế, lên mô tô phóng vụt đi.
Khu vực cầu Gió Xoáy vào ban ngày vẫn âm u như một vùng đất đã chết, từng luồng gió như cắt vào da thịt cùng cái lạnh khiến người ta tê liệt. Yuki dừng lại cách chân cầu chừng chục mét, từ xa cô đã nhìn thấy dáng người Ian tựa bên cạnh chiếc xe đen của anh. Cô xuống xe, từ từ đi đến trước mặt Ian, cố nén cảm giác muốn nhào vào lòng anh cho đến khi anh dang rộng hai cánh tay như cổ vũ cô. Cảm nhận vòng tay rắn chắc ôm chặt lấy mình, Yuki mới thôi hoảng sợ khi nhớ đến hình ảnh của Kirito.
- Em đã thấy Kirito, thằng bé.. nhìn..
- Anh biết, Giáo hội đã rút gần hết máu rồi yểm bùa lên những dây xích trói nó. Trạng thái như vậy sẽ duy trì được vài ngày.
- Nó.. không phải vật hi sinh đúng không?
- Còn tùy.
Yuki đẩy mạnh Ian ra, nhìn thẳng vào mắt anh, đây không phải là Ian cô quen biết:
- Nếu anh không cứu, tự em sẽ cứu nó!
Đôi mắt Ian chợt đanh lại, quét qua Yuki bằng cái nhìn buốt lạnh. Yuki cũng cứng rắn nhìn lại, bình thường cô sẽ nghe theo mọi sự sắp xếp của anh nhưng nghĩ tới Kirito toàn thân trắng nhợt mà vẫn mỉm cười "anh Ian sẽ cảm ơn em", cô lại cảm giác được một sức mạnh vô hình thôi thúc cô đối diện với anh.
- Để cứu nó, anh đã huy động cả Ngài Phán Quyết, nhưng nó lại tự làm theo ý mình.
- Em biết Kirito bướng bỉnh nhưng đó không phải lý do để anh bỏ nó ở lại đó!
Yuki nắm chặt tay, không hề có ý định rút lui, nếu Ian không giúp cô thì lần gặp này coi như thừa thãi. Cô quay người định lên chiếc RC213V-S thì bị hai cánh tay mạnh mẽ ôm lấy eo cô từ phía sau, hơi thở mang mùi bạc hà phả vào cổ cô.
- Anh chỉ thử em thôi, em mạnh mẽ hơn nhiều rồi, không giống trước kia nữa.
Yuki giật mình, dù trước kia hay bây giờ, cô đều phải cứu Kirito, khác nhau chỗ nào? Ian thở dài, xoay người cô đối diện với mình:
- Nếu là trước kia, em sẽ năn nỉ anh cứu Kirito, không quay người bỏ đi thế này.
- Vậy anh thích em thế nào hơn?
Ian cúi xuống, kéo sát Yuki vào người mình, đặt môi lên môi cô, mạnh mẽ hôn khiến cô không thể phản kháng. Một lúc lâu sau anh mới thả ra, nheo mắt cười:
- Em nói xem.
Cô chưa kịp trả lời thì anh lại cúi xuống hôn cô lần nữa, lần này cô không còn cảm giác được gì, mọi tiếng động, cả tiếng gió tuyết gào thét ngay trên đầu cũng trở nên mờ nhạt. Kết thúc nụ hôn dài, Ian mỉm cười xoa đầu cô:
- Về đi, chắc chắn anh sẽ cứu Kirito, em cũng đừng để Giáo hội nắm được điểm yếu.
- Nhưng nếu không nhanh, em sợ Kirito..
- Thằng bé không dễ chịu thua đâu, nó bướng bỉnh gấp mấy anh.
Yuki gật đầu, ôm anh một lần nữa rồi mới xoay người lên xe men theo lối cũ mà đi vì tuyết rơi khá dày. Đi được một đoạn, phát hiện ra mấy người nằm ngổn ngang trên đường, cô ngạc nhiên dừng xe lại. Vừa kịp nhận ra người của Giáo hội, mấy cái xác đã bốc cháy, ngọn lửa mạnh mẽ lan dần ngay trên nền tuyết lạnh lẽo, nhuộm chúng bằng sắc xanh trong suốt và kì bí, mang lại cảm giác vừa mãnh liệt lại vừa lạnh lẽo. Màu xanh giống hệt như cột lửa xuất hiện khi Ian một mình đấu với ngài Lancer, chứng tỏ những người này là do anh giết. Qua mấy giây, những cái xác biến mất không dấu vết, như thể chúng chưa từng tồn tại.
Yuki quay lại hướng của Ian, giờ đã bị gió tuyết che lấp, chợt bên cạnh vang lên tiếng nói khiến cô giật bắn:
- Đây là những kẻ đã theo dõi cô. Đáng lẽ chúng không bị giết nhưng chúng đã thấy những cái không nên thấy.
Yuki quay lại, Kiba đã đứng đó từ lúc nào. Nhìn thấy cô đỏ mặt, anh cười rất đáng đánh:
- Yên tâm, tôi không nhìn thấy hai người hôn nhau đâu.
Yuki có xung động muốn cho anh ta một nhát xích lưỡi hái. Không ngờ Kiba lại nói tiếp:
- Kirito nhờ tôi đưa cô đi đến một nơi, đến đó sẽ có người nói cho cô rõ về ba mẹ mình.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT