Tôi cảm thấy sắp hết kiên nhẫn với cái người kêu vấn đề nằm ở chỗ tôi rồi khoanh tay yên lặng nhìn tôi suốt từ lúc về nhà trọ đến bây giờ. Cậu ta thở dài:
- Cậu có biết Vampire vừa rồi là cấp gì không?
Tôi nhớ lại rồi thầm so sánh với Ian, chuẩn mực của mọi Vampire, cảm giác đúng là một trời một vực.
- Cấp thấp!
- Không sai, là cấp thấp, nhưng hắn hoàn toàn có khả năng thôi miên, tại sao cậu không bị ảnh hưởng?
Tôi bây giờ mới để ý, hắn nhìn tôi bằng đôi mắt khát máu, giận dữ, Miko cũng hoàn toàn bị thôi miên, San không nhìn thẳng vào mắt hắn, chỉ có tôi là vẫn tỉnh táo.
- Còn nữa, tốc độ cậu chạy ít nhất cũng bằng tốc độ của hắn. Cậu đuổi kịp hắn lúc hắn muốn giết Miko!
Tôi đương nhiên biết đây là những năng lực anh Ian cho tôi, nhưng không phải lúc nào nó cũng bùng phát ra ngoài, chỉ trừ khi tôi vô thức ép bản thân mình phải làm. Tôi chưa nghĩ ra câu trả lời nào khiến San vừa lòng thì Miko bước đến với mái tóc ướt đẫm và cả người thơm mùi sữa tắm. Cô ấy kêu mình phải tắm gội sau một đêm lăn lộn ở khu đất u ám đó và còn suýt bị tên Vampire cấp thấp hút máu.
- San, cậu để ý làm gì? Ít nhất một trong ba chúng ta sẽ có một người có khả năng sống sót cao nhất.
Miko ngồi bên cạnh San, vẩy hết nước từ mái tóc đen dài vào người San rồi cười khanh khách khiến cậu ta bật khỏi ghế. Nhưng San có vẻ vẫn không yên tâm:
- Vấn đề không đơn giản như thế. Yuki hình như đang bị biến đổi!
- Biến đổi?
Không gian đột ngột chìm vào yên lặng, tôi thu hai chân lên ghế, bó gối nhìn San. Cậu ta cũng không biết đang nghĩ cái gì, thả người phịch xuống ghế, một lúc sau vẫn không ai chịu lên tiếng phá vỡ sự yên lặng quỷ đi này.
Tôi hoang mang, không lẽ anh Ian, người tôi yêu và tin tưởng lại lợi dụng tình cảm và sự tín nhiệm của tôi, dần dần biến tôi thành Vampire? Anh cũng như những vị chủ tịch anh đã nói, lạnh lùng tàn nhẫn, không có trái tim, tất cả đều là toan tính sao? Không thể nào!
- Yên tâm, dù thế nào, bọn mình cũng không bỏ lại cậu đâu.
Tôi không trả lời bọn họ, tỏ ý muốn đi ngủ, nhưng tôi nhất định sẽ tìm cách một mình gặp trực tiếp Ian, tôi không muốn sống trong trạng thái hoang mang, nghi ngờ. Sáng hôm sau, ngài Lancer gửi cho chúng tôi một lời khen, cũng không biết ông ta có chứng kiến mọi chuyện không.
Như thường lệ, tôi đi làm ở tiệm tạp hóa, tôi không nhận bất kỳ trợ cấp nào từ Giáo hội vì tôi không muốn phụ thuộc vào ai, kể cả người đó là Ian. Vừa mỉm cười nói tạm biệt với một người khách, tôi đã thấy một chiếc xe đậu ở gần đó, là xe của William. Cậu ta hình như cũng vừa mới tới. Mấy chị làm cùng còn tưởng là bạn trai tôi, ánh mắt thật sự ngưỡng mộ, tôi cũng không cố giải thích.
Tôi ra ngoài, William đi ra mở cửa cho tôi ngồi vào ghế phụ lái. Cậu ta đưa một xấp tài liệu đến trước mặt tôi:
- Thông tin về ba mẹ cậu, về hãy xem. Còn nữa, nếu tôi cứ gặp cậu bên ngoài thì ngài Lancer sẽ nghi ngờ.
- Cảm ơn!
- Không có gì, dù sao thì cậu cũng cứu tôi hai lần.
- À, cậu nói lần đầu tiên không đánh lại mấy con quái vật cấp trung đó là do lúc trước đã đụng độ Vampire?
- Ừ, cũng may hắn không phải cấp cao, nếu tôi đụng phải Ian Hades hoặc thủ hạ thân cận của hắn thì xác định rồi.
- Cậu có thể bị thôi miên không?
- Cũng.. có.
Tôi im lặng một lúc trước sự khó hiểu của William, thực ra càng ngày tôi càng thấy thân thiết với cậu ta nhưng tôi vẫn nhớ lời Ian: Biết người biết mặt không biết lòng. Tôi làm sao biết xấp tài liệu này có phải một cái bẫy không. Tôi cất tài liệu vào túi xách rồi bước ra ngoài, không gian tuy lạnh nhưng thoáng đãng, tôi hít sâu một hơi, đạp xe về phòng trọ của mình.
Buổi tối ai cũng có việc. Tôi nghiên cứu về cách sử dụng và nâng cấp vũ khí cùng những đòn tấn công sát thương lớn, San loay hoay với dàn ống nghiệm, Miko đang tập ngắm bắn. Chiếc di động như bị lãng quên trên bàn chợt vang lên một bản tình ca buồn. Tôi liếc qua, là William gọi.
- Đúng là một chuyện tình buồn mà.
Tôi ra hiệu cho Miko im lặng rồi mới nghe máy, mở loa ngoài.
- Tôi sẽ sắp xếp để cậu trở thành sát thủ bên cạnh tôi, trực tiếp điều tra về ba mẹ cậu.
Tôi, San và Miko đều im lặng.
- Cậu vẫn không tin tôi, đúng chứ? Nên tốt nhất là cậu hãy tự mình tìm hiểu.
- Cảm ơn, nhưng cậu..
- Yên tâm, tôi không bắt tay với ngài Lancer đâu, tôi đang tìm ba mẹ ruột của mình.
Tôi không biết nói gì nữa, im lặng đến khi William cúp máy rồi nhìn hai người bạn của mình. Tôi cảm giác như mình đang mắc nợ William vậy, ngắm lại chiếc nhẫn đen tinh xảo của gia tộc Freesemen rồi cẩn thận cất đi, hi vọng Ian sẽ hiểu.
* * *
- Thấy sao hả?
Sát thủ của gia tộc William đều che mặt, mặc một bộ đồ bó màu đen, rất biết tôn lên dáng người. Miko cũng không kém gì họ, cầm thêm khẩu súng bắn tỉa trông mạnh mẽ, thành thục và lạnh lùng cuốn hút như một sát thủ chuyên nghiệp. Còn lại tôi vô cùng thất bại. San vỗ vai tôi:
- Không sao đâu, cậu cũng giống sát thủ đôi chút.
- Ở bộ quần áo đúng không?
Tôi chán nản quay sang nhìn San, chẳng buồn nói chuyện, cậu ta tuy cũng là sát thủ cùng chúng tôi nhưng thuộc bên nghiên cứu nên mặc quần áo trắng phau. Quấn xích lưỡi hái quanh cánh tay phải, tôi hồi hộp chờ William trong khu tập luyện.
- Kia rồi!
William lạnh lùng và nghiêm nghị bước đến, sau lưng là vệ sĩ. Chúng tôi đã trả phòng cũ, chuyển tới biệt thự này, cậu ta ra hiệu cho một vệ sĩ phía sau:
- Đưa bọn họ về phòng rồi quay lại làm việc.
Nhìn căn phòng một màu trắng toát, đồ đạc đơn giản, tôi có cảm giác nó hơi lạnh lẽo, trống trải, không giống phòng trong biệt thự ở khu rừng Evans.
Sau khi sắp xếp ổn thỏa, Miko xách súng đi tìm chỗ tập bắn, cô ấy sử dụng súng hoa hồng nhưng không dùng hộp đạn mà Kiba tặng. Đồ đạc của tôi cũng chỉ gói gọn trong chiếc va li màu bạc, tôi để cả vali vào tủ rồi ngồi phịch xuống giường, liếc nhìn bàn tiếp khách có ba chiếc hộp nhung đỏ, chắc là để gia huy William, tôi cũng chưa vội cầm. Nói thật lúc này, tôi vẫn muốn chiếc nhẫn đen tinh xảo kiêu hãnh kia hiện diện trên ngón tay của mình.
Tôi là sát thủ, không phải vệ sĩ nên không cần theo sát William, bao giờ cậu ta giao nhiệm vụ, tôi mới cần có mặt. Tôi đứng bên cửa sổ nhìn ra màn đêm u ám lạnh buốt bên ngoài, tuy cảm giác của tôi rất nhạy bén nhưng đôi mắt thì không bằng Miko, kẻ bắn tỉa có thị giác của thú săn mồi ban đêm. Một bóng đen vụt qua, chớp nhoáng như một tia sét bên cửa sổ. Tôi giật mình, vừa rồi rõ ràng là người nhưng tôi lại không cảm nhận được sự hiện diện của hắn. Tôi vội chạy ra ngoài, xung quanh ngoài màu trắng của tuyết thì không còn gì cả.
Cảnh giác nhìn quanh một hồi, tôi trở lại phòng mình, di động có tin nhắn của William: "Khoảng 12h đêm một mình lên phòng tôi, nhớ đeo nhẫn".
Nửa đêm, San và Miko đều đã ngủ say, tôi nai nịt gọn gàng, mang theo mặt nạ và xích lưỡi hái, trên tay lấp lánh chiếc nhẫn của gia tộc William, bình tinh đi lên phòng cậu ta, người ngoài nhìn vào cũng chỉ tưởng tôi đi nhận nhiệm vụ. Tôi vừa chạm tay vào cánh cửa, chưa kịp gõ, bên trong đã có giọng nói vọng ra:
- Vào đi!
William đứng giữa phòng, trên bàn là chiếc laptop màu vàng thau sang trọng, cậu ta như cũ ấn vài nút trên bảng điều khiển rồi ra hiệu cho tôi ngồi trước laptop.
- Nếu ba mẹ cậu là tinh anh, hồ sơ của họ sẽ được bảo mật rất kĩ. Tôi đã từng thâm nhập nhưng không thắng được đội ngũ hacker của Lancer.
- Nghĩa là nếu thâm nhập thành công, chúng ta sẽ có thông tin mình muốn.
- Nhưng nếu không thành công sẽ bứt dây động rừng.
- Vậy cậu đưa cho tôi có ích gì? Về máy tính, tôi còn thua cả một đứa trẻ tiểu học!
Cảm giác gần như chạm đến mục tiêu mà còn bị một bức tường sắt đột ngột chắn ngang khiến tôi vô cùng hụt hẫng và có chút tức giận, bất giác cao giọng. Ngược lại, William rất bình tĩnh, cậu ta đẩy tách trà về phía tôi, đôi mắt màu nâu sáng ánh lên vẻ trầm tĩnh:
- Cậu không làm được nhưng có một người làm được!
- Kirito?
* * *
Tôi về đến phòng, việc đầu tiên không phải thay bộ quần áo đen ra rồi leo lên giường mà lại cầm cái di động đi đi lại lại. Tôi sợ đây là cái bẫy để dụ Kirito xuất hiện. William biết thằng bé là hacker thiên tài, cũng biết tôi không hoàn toàn theo Giáo hội, vẫn còn liên lạc với Vampire, việc này quá mạo hiểm. Tôi tắt đèn leo lên giường, đợi sáng ngày mai cùng San bàn bạc đối sách.
Đang ngủ, tôi bị lay mạnh, trước mắt là bộ đồ sát thủ màu đen của Miko, cô ấy hơi cúi xuống, chiếc vòng cổ bằng bạc có mặt là vỏ một viên đạn hoa hồng lắc lư trước mặt tôi.
- Dậy đi thôi, chúng ta phải ra khu tập luyện.
Tôi tỉnh hẳn ngủ:
- Nghĩa là ngày nào chúng ta cũng như thế này?
Miko nhún vai:
- Tất nhiên trừ những ngày phải ám sát ai đó. Họ sẽ không nuôi những kẻ vô dụng.
Đây là loại quy định để khống chế tôi có cơ hội liên lạc với bên ngoài hoặc truyền thông tin cho bất cứ ai, chưa kể an ninh buổi tối cũng rất nghiêm ngặt và đi xe buýt từ đây về khu rừng Evan cũng hết gần chục tiếng. Tôi thay quần áo rồi ngồi vào bàn ăn, San đã chờ sẵn trong chiếc áo blu, cậu ấy trông giống một bác sĩ hơn là một sát thủ.
- Chuyện gì thế?
Miko một tay chống cằm, một tay cầm bánh ăn, nhướng mày nhìn tôi. Cô ấy mặc một bộ đồ đen, mái tóc đen óng buộc gọn gàng để lộ khuôn mặt sắc nét xinh đẹp, cây súng bắn tỉa dựa cạnh ghế trông cá tính và cuốn hút không khác gì Rose. Và tôi cũng không qua mặt được Miko, một tay bắn tỉa có giác quan của kẻ săn mồi trong đêm. Nhưng tôi vẫn quyết định giấu.
- Không có gì, chỉ là.. cậu có tin William không?
Miko tặc lưỡi:
- Trên đời này chẳng ai cho không ai cái gì. Cậu ta chắc chắn là có mục đích.
San ghé tai tôi thì thào, ở đây không hề an toàn, lúc nào cũng có thể bị giám sát nên chúng tôi phải vô cùng cẩn thận:
- Anh Ian nhận nuôi chúng ta, bây giờ cũng đã đến lúc dùng rồi đó.
Không sai, tôi biết anh Ian có thể chỉ đang lợi dụng tôi nhưng tôi vẫn cam tâm vì từ trước đến giờ đối với tôi, anh vẫn là người quan trọng nhất. Miko đứng dậy vỗ vai tôi rồi cầm theo khẩu súng đi tới khu luyện tập, tôi cũng nặng nề đi theo.
Chúng tôi tự luyện tập mà không một ai dạy bảo, tôi đem những kĩ năng học được từ ông Sirius ra ôn lại một lượt, đang đến thuật trói buộc thì Miko hớt hải chạy lại, tóm lấy tay tôi kéo đi.. Cô ấy vừa khẩn trương vừa kinh ngạc, tôi cũng không hiểu chuyện gì xảy ra:
- Theo mình, nhanh lên! Là Kiba!
Tôi giữ chặt Miko lại:
- Bình tĩnh, đừng làm người khác nghi ngờ.
Miko ngay lập tức lấy lại vẻ thản nhiên, vẫy tay với mấy người luyện tập cùng:
- Chúng tôi đi uống nước một lát!
Chúng tôi cất vũ khí rồi vào một quán nước cách đó không xa, chọn một bàn chỗ khuất, vừa gọi nước xong, chưa kịp uống thì Miko đã trả tiền, cầm hai cốc cà phê đứng dậy, kéo tôi:
- Đi!
Tôi vẫn không hiểu gì, theo cô ấy đến một quán nước khác, chạy lên tầng 3, vào một phòng cách âm, Kiba và một cô gái đã ngồi chờ sẵn. Tôi và Miko ngồi đối diện. Kiba mỉm cười nhìn cô gái bên cạnh, sau đó mới quay sang chúng tôi:
- Hai người bị theo đuôi đến quán nước vừa nãy, tôi đã giúp cắt đuôi rồi.
Tôi gật gù đánh giá cô gái bên cạnh Kiba, trông vừa lạ vừa quen nhưng tôi không nhớ mình đã gặp bao giờ. Cô ấy rất đẹp, đôi mắt to tròn sâu thẳm, mái tóc màu hạt dẻ ôm lấy cái cổ trắng trẻo, một vẻ đẹp vô cùng trong sáng với thân hình cân đối hoàn hảo. Trong khi Kiba và Miko nói chuyện thì tôi vô tình lướt qua chiếc laptop cô ấy đang ôm, chợt há hốc, không nói thành lời:
- Ki.. Kirito.. Em.. Em..
Kiba phá lên cười:
- Nhận ra rồi hả? Thấy tôi hóa trang ổn không?
Kirito nghiến răng nghiến lợi nhìn Kiba rồi nhìn vẻ sửng sốt của tôi và Miko - người tiếp theo không nhịn được cười. Quá ngoạn mục! Cố bỏ qua vẻ tức giận của Kirito, tôi quay sang Kiba:
- Sao hai người lại đến đây?
- Đi chơi! Rồi nhìn thấy Miko tập bắn nên vẫy ra đây.
Kiba lúc nào cũng thích đùa giỡn, cấp cao như anh ta lại có thời gian chạy đến nơi khỉ ho cò gáy này du ngoạn sao? Chắc chắn anh ta cố ý đến đây nhưng đứng từ rất xa, Miko qua ống ngắm nhìn thấy anh ta nên mới vội chạy ra. Tôi đắn đo một lúc, quyết định lấy chuyện đột nhập vào hệ thống bảo mật của Lancer bàn bạc trực tiếp cùng Kirito.
- Nè Kirito, chị hỏi em một chuyện.
Thằng bé ngay lập tức trừng mắt nhìn tôi khiến tôi suýt không nhịn được cười, tôi cũng phục Kiba không biết làm sao thuyết phục thằng bé để yên cho anh ta hóa trang thành thế này. Tôi không dám nói, trong hình dạng này, nó tức giận trông càng dễ thương.
- Không phải chị định nói chuyện hóa trang đâu.
- Ừ, chị nói đi!
- Em có thể hack được vào mọi hệ thống đúng không?
- Gần như là thế, nhưng em không phải là thánh, còn phải xem đã.
- Hệ thống của ngài Lancer, chị có đầu vào, nhưng chuyện này rất nguy hiểm. Thông tin này chị lấy được từ chỗ William nhưng cậu ta chưa hẳn đã đáng tin.
Kirito mỉm cười, khuôn mặt nó cũng ánh lên vẻ hứng thú:
- Đúng là không thể tin anh ta nhưng cuộc sống quá đơn giản cũng sẽ rất nhàm chán!
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT