Ian chỉ nhìn lướt qua di động, không có biểu hiện gì đặc biệt nhưng khi bước chân qua cánh cửa đá, đột nhiên anh bật cười lớn, tiếng cười không hề thoải mái vui vẻ mà nó mang một vẻ giễu cợt và mỉa mai khiến người nhìn thấy phải khắc sâu vào lòng như một lời nhắc nhở.
Tôi im lặng đi sau anh, khôn ngoan phải biết lúc này không nên nói gì cả. Nhưng không như tôi lo lắng, bước ra khỏi căn hầm, anh đã lấy lại trạng thái bình thường như chưa có chuyện gì xảy ra. Hall và Kiba, Kito chờ anh ở phòng khách, tôi đi lên phòng trước, phần vì không muốn làm phiền họ, phần vì tôi còn gần nửa quyển sách chưa dịch xong. Nhưng về đến phòng, tôi lại bị mấy quyển sách về Vampire thu hút, tôi vội mở laptop, chắc chắn tôi phải tìm được một quyển nói về việc nằm vùng.
Lướt qua một lượt các tựa đề và nội dung chính của tất cả các cuốn sách tìm được, cuối cùng tôi cũng chọn cho mình vài cuốn nói về tâm lý và nhật ký nằm vùng. Lục lọi ngăn bàn, tìm được cái thẻ thư viện cũ, cũng may chưa vứt nó đi, tôi thu dọn laptop cất vào ba lô rồi chạy ào xuống dưới nhà.
Phòng khách chỉ còn một mình Ian, anh nhắm mắt tựa vào sofa như đang ngủ, hình như lúc trưa tôi ngủ, còn anh thì không. Tôi rón rén bước qua phòng khách như một kẻ trộm. Bước đến cửa chính, một giọng nói vang lên khiến tôi giật thót:
- Em đi rón rén hay giậm chân thì đối với anh cũng như nhau cả thôi.
Tôi quay lại, anh đã lướt đến đứng trước mặt tôi khiến tôi choáng váng. Tôi cố giữ nụ cười tự nhiên nhất, lôi ra chiếc thẻ thư viện:
- Em định mượn sách.
- Giờ này còn thư viện nào mở cửa sao?
Tôi nhìn lại đồng hồ đeo tay, không nghĩ đã 9 giờ tối rồi. Anh vuốt tóc tôi và xoa cho nó xù lên như một tổ chim rồi anh xoay người bước lên phòng, bỏ lại một câu:
- Xuống ăn tối cùng mọi người đi.
- Em muốn nằm vùng!
- Hả? - Ian thoáng ngạc nhiên rồi rất nhanh trấn định lại - Đừng nói linh tinh nữa.
- Em không nói linh tinh, em đủ điều kiện!
Ian nhìn tôi, đôi mắt đỏ lần nữa thoáng qua sự ngạc nhiên, sau đó anh vừa cười vừa bước xuống đối diện tôi:
- Nói thử xem!
- Em là con người, vào đó sẽ không bị nghi ngờ, em cũng có sức chiến đấu, sẽ không bị bọn họ coi là vô dụng, em sẽ tìm cách tìm ra kẻ phản bội!
- Vậy thôi?
- À, rồi từ từ leo lên cao để lấy thông tin nội bộ cho anh..
Ian tiến đến, nhìn thẳng tôi, khuôn mặt anh vô cùng nghiêm túc khiến tôi hơi sợ hãi, bất giác lùi lại. Anh nâng cằm tôi lên, bắt tôi nhìn thẳng anh, đây là biện pháp làm tôi không thể nói dối.
- Theo như anh thấy thì em chính là người của Giáo hội đến nằm vùng.
- Không phải!
Tôi trả lời dứt khoát rồi quay người đi một mạch xuống nhà ăn, đúng là làm người tốt không dễ mà. Ngay cả tôi mà anh cũng không tin, định ám chỉ tôi là kẻ phản bội kia sao? Trước giờ tôi còn không có ý định can thiệp vào nội bộ Vampire.
- Nè Yuki, cậu chọc sắp nát cái bánh rồi!
Tôi giật mình ngẩng lên, mọi người đều nhìn tôi với ánh mắt khó hiểu. Tôi quên mất mình đang ăn tối, nhìn lại cái bánh, nó cũng thật thảm hại. Ông quản gia đi tới:
- Hình như tiểu thư có tâm sự?
Tôi nhìn ông quản gia, không biết có nên nói chuyện anh bị phản bội cho tất cả cùng biết hay không. Cuối cùng tôi chỉ kể từ lúc tôi tìm thấy mấy quyển sách về nằm vùng và muốn đến thư viện. Bọn họ đều mở to mắt nghe tôi kể rồi đồng loạt cười bò đến mức tôi cảm thấy tức giận như bị chạm vào lòng tự trọng. Tôi lạnh mặt đứng dậy định lên phòng, San vội kéo tôi lại:
- Cậu còn chưa biết mọi người cười cái gì mà?
- Cười tôi tôi quá trẻ con hay quá ngu ngốc?
Thấy tôi thật sự tức giận, họ mới thôi không cười nữa nhưng vẫn không thể quay về trạng thái nghiêm túc.
- Mọi người cười chủ tịch quá cao tay.
Tôi quay lại, đe dọa nhìn Miko làm cô ấy rụt cổ lại:
- Chủ tịch đùa cậu thôi, cần gì phải tức giận?
- Đùa?
- Chị nằm vùng hả? - Kirito gõ gõ vào chiếc laptop trước mặt, chậm rãi - Đừng bảo là anh Ian, đến em vừa nhìn qua cũng nhận ra chị không phải nằm vùng, không thể nào.
- Sao chứ?
- Vì chị chẳng có cái gì cả. Thông minh, nhanh nhạy, có óc phán đoán, kinh nghiệm, sức chiến đấu tầm Kito trở nên và tàn nhẫn.
Tôi ngạc nhiên:
- Nhưng chủ tịch rất nghiêm túc!
- Thiếu gia cố ý đùa cô thôi, nếu không lừa được cô thì sao cậu ấy có thể ngồi lên được vị trí này!
- Nói chung vẫn là do tôi ngu ngốc!
- Không, là do cậu ấy nắm được điểm mù của cô.
Tôi đi lên phòng, nếu Ian trở thành tội phạm thì đúng là một thảm họa nhưng mà tôi cũng hết giận lâu rồi, cũng từ bỏ luôn ý định nằm vùng, giờ tôi chỉ muốn ngủ, nằm vật ra giường, mệt mỏi nhắm mắt lại. Chợt một luồng áp lực kinh khủng lướt qua khiến tôi bật dậy, cảm giác lạnh lẽo chưa từng thấy. Tôi đang định xuống giường thì nghe tiếng ông quản gia bên ngoài:
Một câu nói đã thông báo đầy đủ cho chúng tôi luồng áp lực vừa rồi là do Ngài Phán Quyết gây ra và đây là chuyện lớn, chúng tôi không được phép xen vào. Tôi nằm lại trên giường, cảm giác rất khó tả nhưng lại tự an ủi mình rằng chẳng có gì làm khó được Ian cả. Cuối cùng tôi cũng ép buộc mình nhắm mắt ngủ, một lúc rất lâu sau, tôi vội bật dậy vì nghe có tiếng thì thầm bên tai mình: "Ở tầng hầm còn một phòng đọc sách nữa." Trong đầu tôi bỗng vẽ ra một phần bản đồ của tầng hầm, chân thực đến đáng sợ. Giọng nói này rất giống giọng Ian nhưng lại không phải anh, nó kì quái như đang cố đè nén một thứ gì đó và nó khiến tôi hoang mang.
Có ai đó đang cố chỉ dẫn cho tôi vào cấm địa của anh, nhưng để làm gì? Người đó rốt cuộc là ai? Tôi ngồi bó gối suy nghĩ, sau đó lén xuống tầng hầm, tất nhiên là mang theo con dao bạc Ian đưa hôm trước như một tấm vé đúng quy định.
Tôi vừa xuống đến tầng 1, chưa kịp định hình bất cứ chuyện gì đã cảm nhận được một vật vô cùng sắc bén hình lưỡi liềm sáng chói phóng về phía mình. Biết không thể tránh được, theo bản năng cúi xuống, sau đó tôi nghe thấy một tiếng nổ khủng khiếp ngay cạnh mình. Mở mắt nhìn, tôi thấy Ian đứng trước mặt che chắn cho mình, dáng người anh vẫn vững vàng và mạnh mẽ như vậy. Phía trước anh, Ngài Phán Quyết cúi đầu chào rồi đi mất. Tôi đột nhiên thấy sợ, không dám đối diện với Ian.
- Em không ngủ mà xuống đây làm gì?
- Em.. muốn xuống mật thất.
- Mật thất còn chỗ nào hấp dẫn em?
Giọng nói của anh vô cùng điềm tĩnh và lãnh đạm nhưng nó lại mang đến áp lực kinh người. Tôi không thể trả lời, càng không muốn nói dối, đành im lặng.
- Được rồi, em lên ngủ đi.
Câu nói lạnh lùng và ánh mắt sắc lạnh của anh như dấu chấm hết cho quan hệ của chúng tôi. Tôi nhắm mắt hít một hơi thật sâu rồi chậm rãi thở dài:
- Ngày mai em sẽ dọn ra ngoài. Cảm ơn anh vì thời gian qua!
Anh hơi khựng lại rồi gật đầu, tiếp tục bước đi. Vậy là anh cũng không giữ tôi lại, mọi chuyện xảy ra trong tối nay, tôi vẫn chưa hiểu gì hết, mọi thứ trong đầu tôi trở nên trống rỗng, có lẽ tôi đã đi quá xa giới hạn rồi. Tôi lên phòng mình, thu dọn đồ đạc rồi ngồi bó gối đợi trời sáng.
Tôi không thể tin được ngày mai mình phải rời khỏi đây! Một mình! Quay lại cuộc sống của người bình thường.
Cuối cùng trời cũng đã sáng, tôi kéo chiếc va li của mình xuống dưới nhà, trừ ông quản gia và Ian, tất cả mọi người vẫn đang ngái ngủ rồi kinh ngạc mở trừng mắt nhìn tôi. Tôi rất muốn cười vẻ mặt đó của bọn họ nhưng lại không cười nổi, chỉ cúi đầu chào Ian và ông Sirius rồi bước ra cửa. San là người lấy lại tinh thần đầu tiên, chạy theo giữ tôi lại:
- Chuyện gì đây?
Tôi lắc đầu, không biết giải thích thế nào vì đến bây giờ tôi vẫn như người mất hồn. San nhìn anh, anh vẫn ung dung uống cà phê, bình tĩnh trả lời:
- Xe tôi đã chuẩn bị, để cô ấy đi đi.
Đúng là ở trong sân đã có một chiếc xe đen và một người đứng cạnh. Tôi dứt khoát thoát khỏi tay San rồi kéo va li đi. Chợt Kirito bước qua tôi, thì thầm:
- Chị thực sự rất ngốc, đừng để bản thân phải hối hận!
Hình như phía sau, mọi người làm loạn lên với anh nhưng tôi không để ý, lên xe ra khỏi khu rừng. Sau đó tôi bắt xe buýt, cũng không rõ mình sẽ đi đâu, đổi xe bao nhiêu lần. Tôi chỉ biết đến tối, tôi đã đến một thị trấn nhỏ không quen biết. Tôi tìm được một phòng trọ khá nhỏ nhưng sạch sẽ, cả ngày ngồi trên xe không ăn uống khiến tôi kiệt sức. Tôi nằm vật ra giường rồi bắt đầu khóc, tự nhủ mình sẽ yếu đuối nốt lần này, ngày mai sẽ khác.
Ngày hôm sau đúng là không ngờ thật, tôi vừa mở cửa ra đã thấy San và Miko đứng ngoài, tôi như không tin vào mắt mình nữa.
- Hai người..
- Học tập cậu thôi!
- Chúng ta là một gia đình và không ai bị bỏ lại hết!
- Sao các cậu tìm được chỗ mình?
- Định vị của cậu chưa tắt, cậu cũng chạy xa thật đấy!
San giơ cái túi trên tay lên, là đồ ăn sáng, cậu ấy luôn chu đáo như vậy. Tiến đến đặt đồ ăn lên bàn và dựa cái hộp đàn violon bên ghế, cậu ấy vẫy tôi:
- Lại đây đi, đừng ngây ra ở đó nữa.
- Kana đâu?
- Lúc bọn mình đi thì Gill đến, con bé kêu phải giải quyết xong với hắn đã.
Tôi bật cười, chỉ có tôi mới biết chuyện con bé bị Gill bất ngờ hôn vào đêm đó nhưng nó cũng không hề nhắc lại, chắc lại có chủ ý quỷ gì đấy rồi. Tôi cũng ngồi vào bên cạnh San, mở túi đồ lấy một cái bánh hamburger và một túi sữa. Bây giờ tôi mới nhận ra mình thật sự rất đói, ăn xong bữa sáng, tôi lên tinh thần hẳn.
- Rồi, giờ thì nói xem chủ tịch rốt cuộc làm gì cậu?
- Chẳng có gì đáng nói cả!
Tôi ngắn gọn thuật lại tất cả những gì xảy ra đêm đó, rồi nhanh chóng đứng dậy bước ra cửa hít sâu vài hơi. Tôi vẫn không thể tin được tôi vừa rời khỏi người tôi yêu mà không rõ lý do. Có lẽ nếu anh giữ tôi lại, dù chỉ một câu thôi thì mọi chuyện sẽ khác.
- Mình nghĩ mọi chuyện không hề đơn giản vậy, chắc chắn có liên quan đến Ngài Phán Quyết.
- Tại sao?
- Hắn ta tấn công cậu đúng chứ?
Tôi gật đầu nhìn vẻ trầm ngâm của San.
- Hành động đó để cảnh báo anh Ian, nếu mình không nhầm thì anh Ian chỉ muốn bảo vệ cậu thôi.
San nhìn tôi lắc đầu, ra hiệu sau này tôi sẽ hiểu, tôi cũng không tò mò thêm nữa. Tôi nhìn Miko đang khom người kéo vào phòng một chiếc va li lớn màu bạc có vẻ vô cùng nặng. Cậu ấy sẽ thuê chung phòng với tôi, còn San thì ở cách chúng tôi hai phòng. Miko trừng mắt nhìn San:
Giúp một tay coi!
- Mình đã giữ hộ cậu vật đó suốt thời gian đi xe buýt, giờ cậu tự lo đi.
Tôi cùng Miko khiêng cái vali lên giường, đúng là nặng khủng khiếp. Cô ấy mở ra, là một khẩu súng bắn tỉa đen ngòm đã được dỡ ra hoàn hảo, nguyên bản của nó chắc phải dài gần 2m, sử dụng toàn đạn hoa hồng. Miko nhún vai:
- Tự vệ thôi, ai biết chuyện gì sẽ xảy ra! Gần đây người sói càng ngày càng mất kiểm soát.
- Sao cậu biết?
- Kiba.
Tôi mỉm cười đầy ngụ ý nhìn Miko, coi bộ hai người cũng thật thân thiết, cùng mua sắm, cùng xem phim, có thể coi là đang hẹn hò rồi. Miko ném cho tôi một cái trừng mắt:
- Không tốt như cậu nghĩ đâu, mình không thể vượt qua người kia.
- Người kia?
- Người yêu cũ của Kiba, Rose Black.
Tôi tròn mắt nhìn Miko, ai kia chứ, còn cô ấy thản nhiên nhún vai: Trái đất hình tròn mà! San sau một hồi bị hai đứa tôi bỏ rơi, vươn vai đứng dậy, xách theo hộp đựng xích lưỡi hái:
- Mình về phòng ngủ bù đây, trên xe không có ngủ gì hết á.
Tôi nhìn Miko. Cô ấy vẫn thản nhiên:
- Đặc quyền của mĩ nhân, mình ngủ, San trông đồ.
Sau đó chúng tôi đều kiếm được việc làm thêm, mỗi ngày trôi qua vô cùng tẻ nhạt được đúng hai tuần.
Tôi và Miko nấu ăn, San đi dạy chưa về, nếu về, cậu ta sẽ qua thẳng phòng tôi ăn trưa. Tôi chợt nghe tiếng gõ cửa, biết không phải San bèn đi ra mở. Trước mặt tôi là một người đàn ông cao lớn mặc áo choàng đen với nụ cười khó đoán, trên ngực lủng lẳng cây thánh giá bằng bạc. Ngài Lancer! Tôi vội đóng cửa lại nhưng nó đã bị một bàn tay to khỏe giữ lấy.
- Xin hỏi ngài cần gì?
- Ta có chuyện cần nói, không biết tiểu thư đây có rảnh?
- Xin lỗi, tôi không có thời gian!
- Chuyện về ba mẹ mình, tiểu thư cũng không quan tâm sao?
Tôi kinh ngạc ba mẹ tôi đến tôi cũng chưa biết thì có thể liên quan đến ông ta sao? Tôi chợt bị một lực mạnh kéo giật lùi lại, Miko đứng chắn trước mặt tôi:
- Xin lỗi, chúng tôi không liên quan đến Giáo hội.
Ngài Lancer nheo mắt nhìn Miko nhưng biểu cảm không một chút thay đổi, vẫn giữ nụ cười hòa nhã đó nhưng tôi lại thấy nó nguy hiểm hơn mấy phần. Ánh mắt ông ta lóe lên sự thích thú.
- Tôi có thể vào trong nói chuyện chứ?
Tôi nhường đường cho ông ta trong sự khó hiểu của Miko. Tôi ngồi xuống ghế đối diện ngài Lancer, cũng không muốn nhìn thấy ông ta nhưng tôi phải biết về ba mẹ mình.
- Ông có thể nói vào vấn đề chính không?
- Thật thẳng thắn! Được thôi, ba mẹ cô vốn là Giáo hội, không những thế, còn là tinh anh của Giáo hội.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT