Trên ngón tay mất đi nhiệt độ của Thẩm Ôn Đình, Văn Ý hoàn *** lại lại, có hơi xấu hổ, "Em nói nhảm..."

Cô còn chưa nói xong, đôi môi đã bị Thẩm Ôn Đình nhẹ nhàng hôn lên.

Giữa răng môi còn mai hương trà, khiến lòng người say còn hơn cả rượu. Anh nhẹ nhàng ngậm lấy môi dưới của Văn Ý, nhẹ nhàng hôn lên.

Văn Ý không phải là chưa từng hôn môi với Thẩm Ôn Đình, lúc vừa kết hôn, vào những ngày đặc biệt, khi tình yêu đủ sâu đậm, hai người bọn họ đương nhiên sẽ làm chuyện trưởng thành. Chỉ là tính tình của Thẩm Ôn Đình lãnh đạm, từ trước đến giờ anh chỉ nếm thử một chút mà thôi, chưa bao giờ vượt quá giới hạn.

Cô không ghét mùi của Thẩm Ôn Đình, mùi trà thoang thoảng, nhàn nhạt như có như không, khiến người ta vui vẻ, nhưng cũng khiến cô hơi không tự chủ được.

Đến khi Thẩm Ôn Đình rời đi rồi, cô vẫn còn hơi choáng váng.

"Còn sơn không?"

Giọng nói trầm ấm của anh vẫn bình tĩnh như mọi khi, nhưng chỉ cần lắng nghe cẩn thận là có thể nghe được ham muốn đang bị kìm nén.

Đầu óc Văn Ý có chút sững sờ, cô vội vàng rút tay về, cô hừ một tiếng rồi cuộn mình vào trong chăn, che đi cái đầu nhỏ đang đỏ ửng lên, "Không sơn nữa."

"Văn Ý." Giọng nói của Thẩm Ôn Đình xuyên qua lớp chăn bông.

Văn Ý đang ở trong chăn buồn bực hỏi anh, "Sao vậy?"

"Để đầu ra ngoài."

Văn Ý vén chăn lên, nhìn chằm chằm vào mặt anh.

Vẻ mặt anh vẫn như thường, ngoại trừ đôi môi hơi ửng đỏ, Văn Ý thậm chí không tìm được một chút dấu vết nào cho thấy bọn họ từng thân mật.

Văn Ý không nhịn được mà cảm thấy phiền muộn, trái tim như chú nai nhỏ đập loạn của cô cuối cùng cũng bình tĩnh lại.

Cô quen biết với Thẩm Ôn Đình từ rất lâu rồi, lâu đến nỗi cô đã quen với sự tồn tại của Thẩm Ôn Đình, giống như Thẩm Ôn Đình vậy. Giữa bọn họ, không liên quan gì đến tình yêu. Giống như Thẩm Ôn Đình nói, chẳng qua là lẽ ra nên như vậy mà thôi.

Trên thế giới này cũng có rất nhiều đôi vợ chồng giống như vậy. Không có tình yêu, cũng có thể sống với nhau, cái này cũng không có gì.

Nghĩ kỹ càng xong, Văn Ý bình tĩnh lại, cô đưa tay cho anh, "Vẫn phải sơn."

Thẩm Ôn Đình: "Được."

Khi cô nhướng mày, ham muốn lại nổi lên.

Chỉ là một nụ hôn mà thôi, thế mà anh suýt chút nữa đã không nhịn được.

-

Sau khi từ biệt thự trở về, hai người lại tiếp tục vào chế độ làm việc. Văn Ý bắt đầu làm thêm giờ, thường xuyên ở lại studio đến rất khuya, Thẩm Ôn Đình cũng vậy.

Phương Dịch đẩy cửa bước vào, liếc mắt một cái đã nhìn thấy bức tranh treo trên tường. Cảm giác màu sắc không tệ, nhưng khối màu đen ở rặng núi nhìn rất nhức mắt.

Phương Dịch liếc mắt nhìn bức tranh kia, "Tranh này của cậu mua ở đâu vậy? Chắc chắn bị gài rồi."

Thẩm Ôn Đình đóng tài liệu lại, lại nghe thấy anh nói, "Cậu muốn tranh, để Văn Ý vẽ cho cậu một bức là được rồi."

Chân mày nhíu chặt lại, Thẩm Ôn Đình hơi mệt mỏi, "Cái này là Văn Ý vẽ."

Bức tranh ngày hôm đó vẽ hỏng, anh bảo Bạch Tiêu tìm khung để treo lên.

Phương Dịch nhìn kỹ một chút, quả nhiên nhìn thấy chữ ký của Văn Ý ở góc dưới bên phải, không nhịn được vui vẻ mà nói, "Trình độ này không được nhỉ."

Thẩm Ôn Đình không lên tiếng.

Bức tranh lúc đầu còn chưa hoàn thành, khi vẽ nét bút rất nặng, cũng không khá hơn được chút nào.

Phương Dịch trêu chọc anh, "Thẩm Ôn Đình, cô vợ nhỏ nhà cậu bảo treo lên à?"

Thẩm Ôn Đình: "Ừ." Ánh mắt trong trẻo của anh rơi trên bức tranh treo trên bức tường đối diện, dường như dáng vẻ uất ức của Văn Ý ngày hôm đó đang ở trước mắt anh.

Chính xác là để nhìn vật nhớ người.

Chẳng qua là, anh cảm thấy vẫn không bằng người thật.

Phương Dịch lắc đầu thở dài: "Đàn ông đang yêu, tớ quen biết cậu lâu như vậy, sao tôi lại không biết cậu còn biết sơn móng tay cho người khác nhỉ."

Thẩm Ôn Đình nheo mắt lại, "Sao cậu biết được?"

Phương Dịch không nói nên lời, "Cô vợ nhỏ nhà cậu đăng lên vòng bạn bè, đâu chỉ có mình tôi biết được." Phát cơm chó đến nỗi suýt chút nữa thì ngược đãi luôn người ta, Phương Dịch tức đến nỗi muốn chặn luôn Văn Ý.

Dừng lại một chút, Phương Dịch hỏi anh, "Chẳng phải cậu có WeChat của Văn Ý sao? Không nhìn thấy à?"

Thẩm Ôn Đình im lặng vài giây, "Đến giờ rồi, chúng ta đi trước."

Tên với ảnh WeChat của anh là Văn Ý dạy cho, trừ mấy người anh biết ra, phần lớn Thẩm Ôn Đình liên lạc qua điện thoại, đến giờ chưa từng xem qua vòng bạn bè.

Phương Dịch cũng không hỏi nữa: "Được."

_

Sau vài ngày làm việc chăm chỉ, Văn Ý bị Ngải Tư Ngôn kéo đi ăn lẩu.

Gọi thức ăn xong, Ngải Tư Ngôn cầm tay Văn Ý lên, vô cùng hâm mộ, "Người đàn ông như Thẩm Ôn Đình, lại sẵn lòng sơn móng tay cho cậu!"

Văn Ý liếc mắt nhìn móng tay của mình, "Hơ, ngày đó anh ấy không do dự chút nào mà tẩy sạch móng tay của tớ."

Ngải Tư Ngôn nói với cô, "Chẳng lẽ còn phải ba gõ chín lạy rồi thắp hương nữa sao?"

Văn Ý nghiêm túc suy nghĩ vài giây, "Cũng không phải là không thể."

Ngải Tư Ngôn không nói nên lời nhìn cô, "Được rồi được rồi, đừng có ngược đãi tớ nữa."

Bức tường trong quán là loại trong suốt, nói chuyện được một lúc, Ngải Tư Ngôn nhìn thấy Thẩm Ôn Đình đang ở bên ngoài, "Hướng mười giờ, chồng cậu!"

Văn Ý nhìn theo, tình cờ cô nhìn thấy Phương Dịch đi theo phía sau.

Vẻ mặt vốn dĩ đang rất phấn khích của Ngải Tư Ngôn đột nhiên hạ xuống, cô lạnh giọng nói, "... Ban ngày ban mặt, còn dám ra ngoài, không sợ bị mặt trời phơi khô sao."

Ban đầu Ngải Tư Ngôn chia tay với Phương Dịch, chia tay không vui vẻ gì, Ngải Tư Ngôn còn mắng Phương Dịch không ít. Văn Ý vẫn đứng về phía Ngải Tư Ngôn, dần dần cũng ít qua lại với Phương Dịch.

Văn Ý sợ cô kích động, vội vàng khuyên nhủ, "Được rồi, nhìn anh ta không bằng nhìn tớ."

"Không, tớ đang nhìn chồng cậu." Ngải Tư Ngôn như đang suy nghĩ, "Tớ cứ cảm thấy cà vạt này của anh ta, hình như tớ từng nhìn thấy ở đâu rồi."

Văn Ý liếc nhìn, "... Khoảng cách này ít nhất cũng mười mấy mét, cậu nhìn rõ được ad?"

Ngải Tư Ngôn lắc đầu, "Không phải, là cảm giác quen thuộc."

Lẩu ngay lập tức được dọn lên, Văn Ý nhìn đi chỗ khác, đồ ăn ngon ở trước mặt, cô hoàn toàn không có tâm trạng nhìn Ngải Tư Ngôn.

Thấy cô không nói tiếng nào, Ngải Tư Ngôn vội vàng nói: "Tớ không có hứng thú với chồng cậu đâu, cậu đừng hiểu lầm!"

Người đàn ông như Thẩm Ôn Đình, cho cô mấy lá gan cô cũng không dám.

"Hiểu mà." Văn Ý nhúng thịt bò, "Tớ đói rồi, chúng ta ăn trước đã."

Giải quyết xong cơm tối, Văn Ý nhớ đến chuyện bức tranh, cô không dạo phố nữa mà trực tiếp bắt xe.

"Cái cà vạt kia!" Ngải Tư Ngôn ở bên cạnh đột nhiên nói một câu.

Văn Ý đang gọi xe, nghe thấy cô nói vậy, không nói nên lời ngẩng đầu lên: "Cậu còn đang suy nghĩ chuyện này sao?"

"Đây là kiểu mới của YK năm ngoái, tớ đi mua với cậu." Cuối cùng Ngải Tư Ngôn cũng nhớ ra rồi.

Văn Ý thích đi dạo phố, cô không chỉ thích mua quần áo cho mình mà còn thích mua cho người khác. Mặc dù Thẩm Ôn Đình ở nước ngoài xa xôi, nhưng cũng không thể cản trở được mong muốn mua sắm của Văn Ý. Ngải Tư Ngôn lúc ấy còn than thở rằng Văn Ý lãng phí tiền của, Thẩm Ôn Đình cũng không thiếu quần áo để mặc, kết quả là Văn Ý thẳng thừng nói một câu, "Niềm vui của việc tiêu tiền cậu không hiểu đâu."

Văn Ý im lặng vài giây, "Chuyện khi nào vậy?"

Ngải Tư Ngôn: "... Cậu vẫn là nên nhanh về nhà để vẽ đi."

Không thể lay chuyển, không thể lay chuyển được mà.

Sau khi để Văn Ý lên xe, Ngải Tư Ngôn quay lại trung tâm thương mại để chuẩn bị mua sắm. Vừa bước vào, cô đụng phải Thẩm Ôn Đình và Phương Dịch vừa mới đi ra.

"Chào Thẩm tổng." Ngải Tư Ngôn lịch sự chào hỏi.

Ánh mắt của Thẩm Ôn Đình lướt qua người cô, "Văn Ý không ở cùng cô à?"

Ngải Tư Ngôn: "Mới vừa nãy, Thẩm tổng phải về nhà sao?"

"Ừ." Thẩm Ôn Đình đi về phía trước hai bước, sau đó đột nhiên dừng lại, quay đầu nhìn về phía Ngải Tư Ngôn.

Ngải Tư Ngôn căng cứng người, chỉ sợ Thẩm Ôn Đình tìm cô tính sổ chuyện lần trước, "Thẩm tổng?"

"Mấy ngày nay cô ấy bận rộn nhiều việc à?"

Sau khi từ biệt thự Yên Thủy trở về, mỗi ngày Văn Ý đều bận rộn nhiều việc, buổi tối cô cũng thức đêm vẽ thêm một chút.

Ngải Tư Ngôn suy nghĩ một chút, "Chuyện công việc tôi không có hỏi đến, nhưng mà hình như cậu ấy muốn kiếm tiền mua đồ."

Kiếm tiền?

-

Văn Ý vừa mới về đến Thanh Hà, Thẩm Ôn Đình cũng về đến.

Bên trong phòng sáng trưng, Thẩm Ôn Đình thay giày. Trên ghế sofa có cái túi mà Văn Ý tùy tiện vứt ra, do không đóng chặt lại, son môi và gương cũng rơi ra ngoài.

Thẩm Ôn Đình thay cô dọn dẹp lại, cầm túi vào trong phòng, anh thấy Văn Ý chui vào trong tủ quần áo, hơi nghiêng người về phía trước, đôi chân nhỏ nhắn trắng trẻo để lộ ra ngoài.

"Văn Ý."

"Hả?" Văn Ý không kịp đề phòng mà kêu lên, cô vừa định quay đầu lại thì đập đầu vào trong tủ quần áo.

"Đau đau đau..." Văn Ý ôm đầu đi ra, cô đau đến nỗi mắt cũng rơm rớm lệ, cô tức giận trừng mắt nhìn anh, "Làm gì vậy?"

Thẩm Ôn Đình bước đến, giúp cô xoa đầu, "Sao lại chui vào tủ quần áo rồi."

Anh nhìn qua, lại còn chui vào tủ quần áo của anh.

"Muốn xem thử xem trên quần áo của anh có vết son không, không được sao?" Văn Ý hừ một tiếng nói.

Thẩm Ôn Đình nhắc nhở một câu, "Quần áo treo ở phía trên."

"Cà vạt cũng có thể." Văn Y lắc lắc chiếc cà vạt trong tay, cô hỏi anh: "Những thứ này hình như là em mua cho anh."

Thẩm Ôn Đình: "Ừ."

Văn Ý nhất thời không biết nên nói gì, cô chớp mắt nhìn anh, "Không ngờ rằng anh lại yêu em sâu đậm như vậy."

Thẩm Ôn Đình hiếm khi không phản bác lại cô.

Văn Ý cảm thấy hứng thú, đôi môi đỏ mọng khẽ nhếch lên, "Thẩm Ôn Đình, có phải anh đối với em..."

"Phải tiết kiệm một chút, dù sao thì trong nhà cũng có một người phá của." Thẩm Ôn Đình nhàn nhạt lên tiếng.

Văn Ý: "..." Hơ.

Cô không phục, "Em tiêu tiền của anh chẳng phải là chuyện đương nhiên sao?"

"Đã vậy sao lại muốn kiếm tiền?" Thẩm Ôn Đình nhìn chằm chằm khuôn mặt cô, tay anh vẫn nhẹ nhàng xoa cho cô, "Thẻ đưa cho em là thẻ không có hạn mức, có thể tùy ý quẹt."

"Em thích một khối ngọc, muốn tặng cho ông nội." Văn Ý trả cà vạt lại cho anh, nhướng mày nhìn anh, "Vượt qua kiểm định, chúc mừng anh."

Thẩm Ôn Đình cầm lấy cà vạt, "Rất đắt à?"

"Mấy trăm vạn." Văn Ý liếc mắt nhìn sang, "Yên tâm, chuyện nhỏ."

Dưới ánh đèn, ánh mắt Thẩm Ôn Đình nhuốm một chút ánh sáng, anh nhìn Văn Ý trước mặt, thanh âm trầm thấp, "Đừng quá mệt mỏi."

Quà tặng cho ông nội Thẩm, Văn Ý không muốn dùng tiền của anh, Thẩm Ôn Đình biết.

Văn Ý ngẩng đầu lên, khuôn mặt nhỏ nhắn xinh đẹp tràn đầy kiêu ngạo, "Tranh em vẽ rất đáng tiền, rất nhanh sẽ góp đủ thôi."

Thẩm Ôn Đình chỉ nhìn cô, không nói gì.

"Không nói nữa, em phải đi kiếm tiền." Văn Ý định đến phòng làm việc, cổ tay lại bị Thẩm Ôn Đình nắm lấy.

Cô quay đầu lại, bắt gặp đôi mắt đen láy của Thẩm Ôn Đình, cô bình tĩnh nói: "Thẩm Ôn Đình, anh đừng quá đau lòng cho em, em cũng có thể kiếm tiền nuôi gia đình mình."

Thẩm Ôn Đình nhìn cô, ngữ khí bình thường chậm rãi: "Trước khi kiếm tiền nuôi gia đình, em dọn lại tủ quần áo cho anh đi."

Văn Ý: "..."

Ồ.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play