Nói đến mối quan hệ giữa Ngải Tư Ngôn và Phương Dịch, có lẽ là tình yêu sét đánh lúc ở sân bay, sau đó yêu xa hai năm.

Khi đó Ngải Tư Ngôn rất kiêu ngạo, khi ra nước ngoài cô phát hiện Phương Dịch đang cùng một cô gái khác nói chuyện "gió trăng". Mặc dù Phương Dịch giải thích rằng đây chỉ là đàn chị, nhưng một người được cưng chiều từ nhỏ đến lớn như Ngải Tư Ngôn sao chịu được những thứ này, cô nói chia tay ngay tại chỗ.

Phương Dịch cũng đang bực bội, anh bất mãn với tính khí đại tiểu thư của Ngải Tư Ngôn, cũng xoay người rời đi. Ngải Tư Ngôn khóc lóc tận hai ngày ở nước ngoài, là Văn Ý sang đón cô về.

Từ đó về sau, Ngải Tư Ngôn cắt đứt liên lạc với Phương Dịch, loáng một cái đã được một năm.

"Anh ta thực sự đã nói mộ của tớ thế nào cũng mọc xanh cỏ á!" Ngải Tư Ngôn tức giận đến nối giọng nói mất bình tĩnh, "Tức chết tớ rồi! Nếu không phải tớ không đánh lại anh ta, tớ đã nắm anh ta kéo xuống đất từ lâu rồi!"

Lúc này Văn Ý đang chuyên tâm vẽ tranh, cô nhìn lướt qua Ngải Tư Ngôn, "Không đánh lại thì cậu cứ ra tay đi, dũng cảm xứng đáng được tuyên dương."

Ồ, vẫn là cầm túi đập, nghe nói trán còn bị bầm nữa.

Ngải Tư Ngôn hừ một tiếng, "Tớ không mạnh tay." Dừng lại một chút, Ngải Tư Ngôn nhìn Văn Ý, cô làm nũng nói, "Nếu không thì cậu giúp tớ một tay đi?"

Vẽ bầu trời xong, Văn Ý mới thu cọ lại, vẻ mặt thành khẩn, "Chỉ cần mùa đông cậu không để tớ đến đón thì mọi chuyện rất dễ nói."

Ngải Tư Ngôn: "... Im đi, đừng nhắc tới nữa!"

Lần đó, có lẽ là lần mất mặt nhất của Ngải Tư Ngôn. Đương nhiên, cũng là là Văn Ý mất mặt nhất.

Khi đó, Ngải Tư Ngôn ngồi xổm ở cửa, sống chết không chịu đi. Văn Ý kéo cô đi, vừa kéo vừa mắng.

Gần đó có vài người nước ngoài nhìn thấy, còn tưởng Văn Ý muốn làm gì Ngải Tư Ngôn, định báo cảnh sát. Vì thế ở nơi đất khách quê người, lần đầu tiên hai người vào đồn cảnh sát. Cuối cùng vẫn là Thẩm Ôn Đình ra mặt, hai người mới có thể bình an mà về nước.

Cảnh tượng đó, mỗi lần nhớ lại là mỗi lần Văn Ý cảm thấy mất mặt.

"Đổi chủ đề đi, cục cưng Ý, ba thùng quần áo mà chồng cậu mang về đều là của cậu sao?" Ngải Tư Ngôn hỏi cô.

Lúc đó đến Thanh Hà, Ngải Tư Ngôn chỉ nhìn lướt qua, không chú ý tới.

"Không biết nữa, từ trước đến giờ tớ không có ký ức gì với quần áo." Văn Ý nói.

Ngải Tư Ngôn: "..." Kẻ có tiền đáng chết này.

Cắn cây kẹo mút xong, Ngải Tư Ngôn hỏi cô, "Thẩm Ôn Đình không thiếu tiền, cậu nói xem có phải anh ta mất trí rồi nên mới đem ba thùng quần áo từ nước ngoài trở về?"

Văn Ý đứng dậy, cô lùi về phía sau, quan sát bố cục bức tranh, ném cho Ngải Tư Ngôn một ánh mắt, "Thẩm Ôn Đình nói cái này được gọi là tiết kiệm."

Ngải Tư Ngôn: "Vậy sao anh ta chỉ mang đồ cậu mua?"

Chắc chắn rằng bức tranh của mình không có vấn đề gì nữa, Văn Ý mới chỉ vào đầu Ngải Tư Ngôn, cô tức giận nói, "Lúc anh ấy dọn dẹp đồ đạc tớ không để ý đến, ai biết được ba thùng quần áo mà anh ấy mua chỉ có đồ của tớ mua không đâu."

Xem như là nhìn thấy rồi đi, với trí nhớ của Văn Ý, cô cũng chẳng nhớ được gì.

Ngải Tư Ngôn khẽ thở dài, "Nói ra có thể cậu không tin, nhưng tớ thấy hai người ngọt ngào thật đấy."

Văn Ý trực tiếp bác bỏ, "Vợ chồng với nhau, lẽ ra nên như vậy."

Văn Ý từ lâu đã nghĩ thông rồi, sống với ai mà chẳng phải sống. Dù sao thì cô cũng không thích ai, tìm một người có tiền, chịu chi tiền cho cô, hơn nữa còn không ngoại tình, tốt biết mấy.

-

Đến tập đoàn Thẩm thị, Văn Ý đưa thuốc đang ở trong tay cho Phương Dịch, "Này."

Cô nhìn xung quanh phòng làm việc, Thẩm Ôn Đình không có ở đây, chắc là đi họp rồi.

Mà Phương Dịch đang nâng cấp hệ thống máy tính của Thẩm Ôn Đình, nhìn thấy thuốc, anh vô thức nói, "Sao em biết? Ngải Tư Ngôn sẽ không nói chuyện anh bị đánh cho cả thiên hạ này biết rồi chứ?"

"Cậu ấy có nói hay không em không biết, em chỉ biết là, nếu anh tiếp tục nói chuyện bằng giọng điệu này, em sẽ đánh anh một trận, bảo Thẩm Ôn Đình treo tấm ảnh xấu xí của anh lên trang web chính thức của tập đoàn Thẩm thị." Văn Ý khoanh tay trước ngực, giọng điệu nhẹ nhàng uy hiếp.

"Khụ, anh không nói nữa." Phương Dịch lại nói sang chuyện khác, "Cảm ơn."

Văn Ý hừ một tiếng, "Cảm ơn em làm gì, cũng chẳng phải em mua."

Vì thái độ của Phương Dịch với Ngải Tư Ngôn, lúc này Văn Ý đang nén giận.

Phương Dịch hơi không thể tin được, "Ngải Tư Ngôn mua à?"

Đến cả một cái ánh mắt Văn Ý cũng không cho anh, cô ngồi trên sofa. Trên bàn vẫn còn trà ngon mà Thẩm Ôn Đình pha, cô kiểm tra, hơi nguội rồi.

Nghĩ một chút, cô đổ sạch trà đi, lấy lá trà ra pha lại bình mới. Lúc trước học pha trà, cũng chưa luyện tập lần nào, hôm nay xem như luyện tập đi.

"Được rồi, sau này anh không nói như vậy nữa." Phương Dịch thở dài.

Văn Ý không ngẩng đầu lên, cô nghĩ đến Ngải Tư Ngôn, trong lòng cô tràn ngập tức giận, "Anh cảm thấy là năm đó cậu ấy chia tay là vì tranh cãi vô lý sao?"

Phương Dịch im lặng vài giây rồi mới nói, "Anh với đàn chị kia không có quan hệ gì cả."

"Nhưng mà đàn chị đó thích anh, chị ta có ý với anh." Văn Ý pha xong nước đầu tiên, cô đổ vào trong thuyền trà.

Phương Dịch hơi không biết phải làm sao, "Văn Ý, ban đầu cô ấy trực tiếp chạy vào phòng anh nói chia tay, tính khí này của cô ấy ai mà chịu nổi chứ. Nếu như là em, em cũng sẽ làm như vậy sao?"

Cô pha xong nước thứ hai, Văn Ý hạ thấp tay xuống rót trà, "Đương nhiên em sẽ không như vậy. Nếu một ngày nào đó Thẩm Ôn Đình dám ở cùng một phòng với người phụ nữ có mưu đồ bất chính với anh ấy, em trực tiếp chặt đầu treo lên cửa!"

Vừa dứt lời, Thẩm Ôn Đình đẩy cửa bước vào, ánh mắt nóng rực nhìn Văn Ý.

Văn Ý bưng chén trà lên, "Có khát không, muốn uống trà không?"

Phương Dịch: "..."

"Nghe được rồi à?" Văn Ý nhìn Thẩm Ôn Đình.

Thẩm Ôn Đình nhận lấy chén trà, "Ừ." Phòng làm việc không cách âm, giọng nói của Văn Ý lanh lảnh, đương nhiên là nghe được.

Văn Ý liếc nhìn Phương Dịch bên cạnh, cô tự tin nói, "Không thể trách em được, đều là do Phương Dịch chọc tức. Hơn nữa, anh sẽ không như vậy."

Thẩm Ôn Đình khẽ nhấp một ngụm, "Quả thực sẽ không như vậy."

Phương Dịch cũng không định làm kỳ đà cản mũi nước, anh cầm lấy hộp thuốc, "Máy tính làm xong rồi. Hai người nói chuyện đi."

Đi đến cửa, Phương Dịch nhìn Văn Ý, dường như có lời muốn nói, nhưng cuối cùng chỉ giúp bọn họ đóng cửa lại.

Đến khi Phương Dịch rời đi rồi, Văn Ý mới giải thích rõ, "Em cũng không cố ý mắng bạn anh đâu, chỉ là em hơi tức quá thôi."

"Cậu ta không có yếu ớt như vậy."

Ý là, cứ tùy tiện mắng.

Văn Ý: "... Làm bạn anh thảm thật đó."

Thẩm Ôn Đình đặt ly xuống, anh nhìn Văn Ý. Kẻ viền mắt mỏng, cũng đánh bóng mắt, đôi mắt hấp dẫn động lòng người. Đôi môi hồng hào, còn có chút ẩm ướt.

Anh nhìn đi chỗ khác, "Thay Ngải Tư Ngôn ra mặt à?"

Văn Ý gật đầu: "Ừ."

Thấy Thẩm Ôn Đình không nói tiếng nào, Văn Ý lại hỏi anh, "Sao vậy?"

Thẩm Ôn Đình nhìn cô, giọng nói trầm thấp không nghe ra chút cảm xúc nào: "Em rất quan tâm đến Ngải Tư Ngôn."

Văn Ý theo bản năng lên tiếng, "Cô ấy là bạn thân của em."

Khi còn nhỏ, ở nhà họ Văn, Văn Ý không được coi trọng, mà Chu Thiến Thiến lại rất ghét cô, thường xuyên xúi giục những cô bạn khác cô lập cô. Người sẵn lòng làm bạn với Văn Ý, cũng chỉ có một mình Ngải Tư Ngôn.

-

Thẩm Ôn Đình còn có việc phải làm, anh không thể ở cùng Văn Ý, Văn Ý ngồi thêm một lúc rồi về nhà.

Tẩy trang xong, Văn Ý nằm ở nhà xông mặt, tiện tay mở ghi âm ra báo cáo cho Ngải Tư Ngôn, "Đưa thuốc rồi, cũng giúp cậu thu dọn rồi, yên tâm đi."

Ngải Tư Ngôn hướng về phía điện thoại hôn mấy cái, "Yêu cậu chết đi được cục cưng Ý. Đúng rồi, gần đây sao không thấy em trai nhà họ Tô của cậu nữa? Thoát khỏi giới rồi à?"

Em trai họ Tô trong miệng Ngải Tư Ngôn là diễn viên đang nổi Tô Vũ Kiều. Văn Ý lên năm thứ ba đại học, công ty dưới trướng nhà họ Văn có đẩy một bộ phim và tuyển diễn viên cho bộ phim này. Lúc chọn diễn viên, Văn Ý đúng lúc nghe được Chu Thiến Thiến cứ gọi người ngoài vào, bộ phim nhà mình mà cứ thích gọi người ngoài đến, Văn Ý không nhịn được nên đành lôi một đàn em trong trường đến.

Bởi vì bộ phim này mà Tô Vũ Kiều cũng có chút danh tiếng trong giới. Sau đó dựa vào sự cố gắng của mình, giờ đây đã trở thành diễn viên nổi tiếng.

Tô Vũ Kiều xem Văn Ý là Bá Nhạc của mình, đối với cô rất tốt, mỗi dịp lễ tết đều tặng cô rất nhiều quà. Mà Văn Ý lại cảm thấy do mình giận dỗi nên mới kéo Tô Vũ Kỳ vào giới giải trí, cô thấy hổ thẹn với cậu nên đối xử với cậu như em trai ruột.

"Không thoát khỏi giới." Văn Ý tắt máy xông mặt, hỏi cô, "Tô Vũ Kiều đang quay phim à?"

Ngải Tư Ngôn: "Không có, em gái tớ còn là fan của cậu ấy, thậm chí còn hỏi tớ sao hai ba tháng nay Tô Vũ Kỳ không có lịch trình."

Không có lịch trình?

Văn Ý cau mày, dựa theo địa vị đây giờ của Tô Vũ Kỳ, không đến nỗi hai ba tháng không được làm việc mà, "Tớ đi hỏi một chút."

Cúp điện thoại, Văn Ý gọi điện thoại cho Lý Ngọc Mẫn.

Lý Ngọc Mẫn là quản lý nghệ sĩ của công ty giải trí dưới trướng Văn thị, cũng khá thân với Văn Ý.

Đầu bên kia điện thoại ấp úng một lúc lâu mới nói, "Có người nhúng tay vào, muốn cho Tô Vũ Kiều từ từ hết hot."

"Không biết Tô Vũ Kiều là do tôi nâng sao, lá gan của ai lớn vậy?" Văn Ý cao giọng, giọng nói mang theo mấy phần kiêu ngạo.

Lý Ngọc Mẫn: "Là bà Văn."

Văn Ý nghĩ kỹ mấy giây, cô mới nhớ ra người mà cô ấy nói là Chu Thiến Thiến.

Chu Thiến Thiến vẫn luôn không vừa mắt cô, bây giờ cô là bà Thẩm, Chu Thiến Thiến không thể nào trực tiếp bắt lỗi. Biết được Tô Vũ Kiều có quan hệ tốt với cô, nên đã dùng cách này để dọa cô. Hơn nữa năm đó cô lấy Tô Vũ Kiều ra để giành vị trí nam chính từ tay Chu Thiến Thiến, đã ghi thù từ lâu rồi.

Hít một hơi thật sâu, Văn Ý lạnh mặt xuống "Lý Ngọc Mẫn, nói với đám người kia. Chu Thiến Thiến có thế nào cũng là người họ Chu, tôi thế nào vẫn là đại tiểu thư nhà họ Văn, còn là bà Thẩm. Không sợ đắc tội tôi thì cứ đóng băng Tô Vũ Kiều đi."

Lý Ngọc Mẫn vội vàng lên tiếng, "Tôi lập tức sắp xếp đây."

Lúc này sắc mặt Văn Ý với hòa hoãn được một chút, " Được, vậy thì làm phiền cô rồi. Nếu như bọn họ còn làm khó cô, cứ nói với tôi."

Văn Ý lại mở WeChat ra, gửi tin nhắn cho Ngải Tư Ngôn.

Ngải Tư Ngôn: Cục cưng Ý, Chu Vũ Lạc sắp quay lại rồi.

Văn Ý nhìn chằm chằm tin nhắn phía trên, hơi thất thần.

Ồ, người phụ nữ càng khiến cô ghét hơn so với Chu Thiến Thiến sắp quay lại rồi.

Lúc Thẩm Ôn Đình về đến nhà, không tính là quá muộn, Văn Ý đã ngủ rồi.

Ôm cái bụng đang đau, Thẩm Ôn Đình đau đến nỗi mồ hôi lạnh chảy ròng ròng. Khoảng thời gian này vì một dự án mà anh thường xuyên tăng ca, ăn uống cũng thất thường.

Anh bị bệnh dạ dày nhẹ, bình thường ăn uống đúng giờ thì cũng không sao. Chẳng qua là khoảng thời gian gần đây bận rộn, thường xuyên quên ăn

Mở hòm thuốc ra, Thẩm Ôn Đình lấy thuốc dạ dày.

Cách một khoảng thời gian Văn Ý sẽ kiểm tra hòm thuốc, chuẩn bị cho anh thuốc dạ dày. Trên đó còn có tấm giấy ghi chú, vẽ một hình người nhỏ.

Văn Ý: Uống hai viên, phải uống nước nóng đừng uống trà.

Anh nhìn chằm chằm hình người nhỏ trên đó, đôi mắt Thẩm Ôn Đình dịu đi, rót một ly nước nóng uống thuốc.

Vào phòng, Thẩm Ôn Đình liếc nhìn bóng người trên giường, anh lặng lẽ lấy quần áo đi ra ngoài.

Sau khi tắm xong, cơn đau vẫn chưa lắng xuống. Anh đành phải mở đèn nằm trên ghế sofa, mở TV lên, vặn âm lượng xuống mức thấp nhất, muốn dời sự chú ý của mình đi.

Văn Ý khát nước nên tỉnh dậy.

Cô mang dép đi ra, trong phòng khách sáng trưng. Cô ngẩn người, ánh mắt rơi trên ghế sofa.

Thẩm Ôn Đình ôm bụng, vẻ mặt tái nhợt khó coi.

Cô vội vàng chạy đến, ngồi xổm trước mặt Thẩm Ôn Đình, "Lại bị bệnh dạ dày à?"

Thẩm Ôn Đình nhẹ nhàng "ừ" một tiếng, hỏi cô, "Đánh thức em à?"

"Đã là lúc nào rồi mà anh còn quan tâm cái này vậy?" Văn Ý tức giận nói, cô nhìn Thẩm Ôn Đình. Người đàn ông này đau đến nỗi mặt mũi trắng bệch, chân mày nhíu chặt vào nhau, đôi môi mỏng không còn huyết sắc. Không còn mang dáng vẻ lạnh lùng thường ngày mà giống như mỹ nhân ốm yếu vậy.

"Uống thuốc rồi à?"

Thẩm Ôn Đình: "Uống rồi."

Văn Ý vươn tay ra đỡ anh, động tác vô cùng cẩn thận, giọng nói cũng rất nhỏ, "Anh vào phòng với em."

Sau khi cho Thẩm Ôn Đình nằm lên giường, Văn Ý mới ra ngoài tìm cho anh túi chườm nóng.

Cô cởi dép ra leo lên giường, Văn Ý đặt túi chườm nóng lên bụng Thẩm Ôn Đình, bắt gặp ánh mắt đen láy của Thẩm Ôn Đình, cô giải thích, "Trước đây lên mạng xem, nói có thể giảm đau. Bây giờ có đỡ hơn chút nào không?"

Ánh đèn hơi tối, nhưng trong mắt cô lại có ánh sáng.

Mái tóc dài cũng không kịp chảy, tùy ý buông xuống, có hơi rối. Đôi lông mày thanh tú cũng xoắn lại giống như anh, nhưng ở ánh mắt có chút đau lòng.

Thẩm Ôn Đình chậm chạp nói, "Không còn đau thế nữa."

"Vậy thì tốt." Văn Ý nằm xuống, hai tay vẫn đặt trên bụng anh, giúp anh chườm túi nước nóng.

Biết anh đang đau, Văn Ý bắt đầu nói chuyển để chuyển sự chú ý, "Tuần trước, ông nội nói nhớ anh, kêu anh đem trà qua bên đó, ông nội muốn cùng anh đánh cờ."

Văn Ý đến gần một chút, hương thơm thoang thoảng bao phủ lấy. Thẩm Ôn Đình rũ mắt xuống, chỉ cảm thấy cơn đau dần qua đi, "Qua một khoảng thời gian ngắn nữa đi."

"Em giúp anh từ chối rồi, anh đi một lần thì thua hơn một nửa trà." Vẻ mặt Văn Ý chán ghét, "Anh chơi cờ tướng kém quá."

Thẩm Ôn Đình nhìn cô, đôi mắt trong veo như nhuốm vầng sáng, thanh âm trầm thấp, "Bởi vì em ở bên cạnh quấy nhiễu."

Văn Ý nghẹn họng, cô tự tin trả lời, "Anh không thích người đẹp, em ở bên cạnh anh thì thế nào, nói tới nói lui có phải kỹ năng của anh không bằng người khác không."

Thẩm Ôn Đình im lặng vài giây, "Không có."

Không thích người đẹp, nhưng anh thích em.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play