Tuyết Thanh ngủ một mạch đến năm giờ chiều được anh đánh thức. Cô hơi hé mắt nhưng lại ngủ tiếp. Minh Hoàng Lễ không còn cách nào, giúp cô mặc lại quần áo rồi bế cô đi về nhà mình, nhưng anh suy nghĩ lại.

Hay ở lại một đêm đây đi, mai đi học sẽ tiện hơn.

Thế là anh lại lột sạch người cô, ôm cô mà ngủ bên cạnh.

Khi cô tỉnh dậy thì căn phòng đã tối rồi.

"Anh ơi".

"Bé cưng dậy rồi à". Minh Hoàng Lễ bật đèn lên.

"Chưa về nhà sao ạ". Tuyết Thanh ôm lấy hông anh.

"Không về, đêm nay chúng ta ở lại đây nhé".

"Vâng. Ở đâu cũng được chỉ cần có anh thôi ạ, bé rất vui á".

"Ừm! Anh cũng rất vui. Đợi em thi xong, anh đưa em đi chơi nhé".

"Dạ". Nghe đi chơi là cô hào hứng hẳn lên. Vui vẻ.

Tuyết Thanh đi đánh răng còn anh thì ở ngoài đợi cô đi ra rồi mới cùng nhau đi ăn tối.

Minh Hoàng Lễ dự tính sẽ ở đây dài dài, dù sao thì nơi này cũng là của anh. Nên anh rất yên tâm, anh còn muốn được cùng cô ân ái trên khắp cả căn phòng này cơ mà, tạm thời bây giờ vẫn chưa được.

Anh đã hứa sẽ không làm cho đến khi cô đủ tuổi, phải nhịn thôi. Tuy anh thèm nhưng vẫn rất biết giữ lời hứa đó chứ.

Anh gọi thức ăn được nhân viên đem lên gồm có các món: tôm xào cay, lươn rút xương cháy tỏi, rau củ được áp chảo mềm mại thơm ngon, canh cá trắm tươi ngon, cô thích ăn tôm nên anh gọi thêm một phần tôm lột hấp nữa. Thêm một chai rượu vang đỏ.

Món ăn đã được đưa lên, chỉ cần đợi cô ra là có thể ăn rồi.

"Anh ơi". Tuyết Thanh hơi hé cửa, ngại thật, lại quên đem quần áo rồi.

"Anh bế em". Minh Hoàng Lễ mở cửa thì thấy cô không mặc gì cả.

Minh Hoàng Lễ lấy khăn tắm quấn người cô lại, cô vòng tay ôm lấy cổ anh, vui vẻ được anh bế đi.

Anh giúp cô mặc lại quần áo, nhưng khi cài lại cúc áo thì anh lại bắt đầu muốn hoá thành sói.

Anh lập tức đè cô xuống, hai tay anh chống bên hông cô.

Tuyết Thanh hơi chớp mắt nhìn anh, e ngại. Vội vàng đẩy anh ra, cái anh này lúc nào cũng thế cả!

Minh Hoàng Lễ cười, cũng không làm gì. Anh đỡ bé con ngồi dậy và ngồi vào bàn ăn tối. Anh rót cho mình một ly rượu vang đỏ, nhưng cô gái nhỏ ngồi bên cạnh, hơi liếm môi mình. Muốn uống thử quá đi.

"Bé uống được không ạ". Tuyết Thanh chỉ vào ly rượu của anh.

"Hửm! Muốn uống hả".

Cô gật đầu. Minh Hoàng Lễ cười. Anh rót rượu vào thêm ly của mình, anh bế cô ngồi lên đùi anh, anh uống ly rượu đó, hôn lên môi cô.

Thế này....cũng được nữa hả!

Cô gái nhỏ trừng mắt nhìn anh, bị anh bóp hông một cái cô hơi hé miệng thì anh đưa rượu vào tất cả. Tay anh đương nhiên không để yên được rồi, lướt khắp nơi trên người cô.

Anh gần như lột sạch cô rồi, anh hôn dần xuống ngực. Bị cô ngăn lại, bụng kêu 'rột rột'.

"Bé đói". Rượu chẳng có gì ngon cả. Tuyết Thanh biễu môi một cái.

Minh Hoàng Lễ thở một hơi, rồi mới đút cô ăn. Anh quên mất. Cái tật ham muốn không thay đổi được.

Ăn tối xong cô lại buồn ngủ, nên mới gần mười giờ thì cô đã trùm chăn ngủ say.

- ---------

Sáng hôm sau, khi anh dậy thì cô vẫn còn ngủ, đôi chân nhỏ bé lại gác lên người anh, tay cô ôm lấy bụng anh. Gần như cả người cô treo trên người anh cả rồi, thiếu điều đè lên anh mà ngủ thôi.

Đôi môi hơi chu ra, hơi thở phả vào mặt anh. Anh cảm thấy mình chỉ có như thế mà cũng c.ứng rồi.

Làm sao anh dám làm cô được. Nhẹ nhàng đặt tay cô, giúp cô trở người ngủ ngon hơn.

Khi anh ngồi dậy, mới vừa xỏ chân vào một chiếc dép thì cô lại lăn đến bên anh. Ôm lấy hông anh. Cọ cọ mũi mình vào lưng.

Minh Hoàng Lễ vẫn đang kiềm chế bản thân mình, anh từ từ lấy tay cô ra.

"Ngủ đi bé cưng". Hư quá!

Anh đi vào nhà tắm để giải quyết tình hình của bản thân, nơi nào đó đã được đánh thức rồi. C.ăn.g t.rướn.g đến đau nhức.

Hơn một tiếng sau anh mới bước ra. Thấy cô cuộn chăn lại thành một cục bông nhỏ thì bật cười, hết nói nổi rồi mà.

Đi xuống khách sạn gọi thức ăn sáng lên, để cô dậy có cái mà ăn rồi căn dặn thuộc hạ làm vài chuyện cho anh.

Hơn mười phút sao anh đem cháo hải sản lên phòng cho cô. Được để trong lồng giữ nhiệt.

Tuyết Thanh mới vừa ngủ dậy, thấy không có anh chắc anh đi ra ngoài rồi nên cô đi đánh răng.

"Bé cưng". Minh Hoàng Lễ đem thức ăn nhẹ lên phòng cho cô, nghe tiếng nước chảy trong nhà tắm. Anh gõ cửa.

"Ưm". Cô đang đánh răng thì nghe tiếng anh, vội mở cửa ra ngoài.

Minh Hoàng Lễ cầm lấy bàn chải, đặt cô ngồi lên bồn rửa mặt, đích thân đánh răng cho cô gái nhỏ.

Làm xong xuôi tất cả rồi anh xả nước, để cho cô ngăn bồn sẽ thấy thoải mái hơn. Anh muốn đích thân tắm nhưng cô lại không hề muốn thế là anh cũng không ép, anh cho cô thời gian hai mươi phút để tắm.

Đến hai mươi sau cô chưa bước ra thì anh đã mở cửa đi vào, thấy cô đang lau người. Thân hình trắng nõn, khuôn ngực đầy đặn cùng với bờ mông căng tròn hiện ra trước mắt.

Đây không phải là lần đầu tiên anh thấy cơ thể của cô, nhưng khi vừa mới tắm xong hay sau anh lại thấy hấp dẫn lạ thường.

Bé con đang tuổi lớn, lại còn rất xinh đẹp, đương nhiên anh không thể nào rời mắt được. Ánh mắt anh bỗng tối đi, vốn chỉ muốn vào xem cô thế nào anh sợ cô ngủ quên.

Nhưng xem ra vào đây chỉ khổ anh thêm thôi!

Tuyết Thanh hơi ngạc nhiên, vội lấy khăn che lại, nhưng nghĩ cũng không có gì phải ngại nên lấy quần lót mặc vào trước mặt anh.

"....". Minh Hoàng Lễ cảm thấy mình điên rồi mới vào đây để bị hành hạ.

Anh đè cô lên vách tường, nhìn xuống đôi môi đỏ mọng đó.

"Anh này...". Lại muốn làm gì đây nữa vậy?

"Anh điên rồi bé ơi". Minh Hoàng Lễ xoa nắn ngực, anh chết mất thôi.

Anh cảm thấy có lẽ....có lẽ không đợi được cô tròn mười tám tuổi rồi.

"Đừng mà....". Tuyết Thanh hơi đẩy anh ra một chút.

Minh Hoàng Lễ bắt lấy hai tay cô để lên đầu cô, anh ngậm lấy vành tai, hôn từ trên xuống dưới, gần như không bỏ xót một nơi nào.

"Ưm....".

Minh Hoàng Lễ biết không phải là thời điểm cả hai có thể ân ái với nhau, nên anh chỉ hôn cho đỡ thèm rồi giúp cô mặc lại quần áo.

"Ăn xong rồi chúng ta về nhà nhé em".

"Dạ".

Để cô ăn cháo xong, nghĩ một lúc đến mười hai giờ thì mới ra về. Nơi này là của anh nên lần sao họ đến vẫn là ở đây.

Trên đường về cô thèm bánh bao, nên anh đi tìm mua cho cô ăn.

Anh vốn muốn để cho cô ở trong xe, nhưng vì nghĩ lại nên thôi. Để cô bên mắt mình vẫn yên tâm hơn.

Cả hai cùng đến một quán bánh bao, cũng không đông lắm đợi xếp hàng thêm ba người thì sẽ mua được thôi.

Nhưng cô gái nhỏ tính lại ham chơi thích mới mẻ và lạ mắt nên cô đã rời khỏi vị trí đứng của mình lúc ban đầu, đi ra ngoài.

Minh Hoàng Lễ vừa mới mua bánh bao xong nên vội vã đi ra, không ngờ không thấy cô ở đâu cả, anh giật mình bánh bao trên tay cũng rớt xuống.

Chạy ra ngoài nhưng lại không thấy đâu. Cảm giác bất an lại xuất hiện trong anh.

- --------------

Khi đi ra ngoài cô thấy một đôi vợ chồng họ đang cãi nhau, vốn tính không quan tâm rời khỏi đó nhưng không ngờ khi ông ta quay mặt lại thì cô hoảng sợ vô cùng. Mặc dù họ chưa gặp nhau, nhưng khi nhìn thấy người đàn ông đó cô lại vô thức ôm ngực mình lại. Và sợ hãi lùi ra phía sau.

"Đừng mà ba ơi....không mà ". Tuyết Thanh ngồi sụp xuống đất, ôm lấy đầu mình.

"Ba ơi...con là Thanh Nhi đây mà".

Hình ảnh cô gái nhỏ đáng thương giãy giụa cầu xin người mà gọi là bà mình. Nhưng ông ta không hề quan tâm, giờ phút này chỉ mong được thoả mãn dục vọng của bản thân.

Ông ta tức giận tát cho cô gái đó vài bạt tai, cô bé con đó sợ hãi vùng vẫy nhưng vì sức lực quá yếu nên không thể nào làm lại được.

"Mày không phải là con gái của tao".

Để mặc cho ông ta xé rách quần áo của cô bé, khi đó cô bé rất hoảng sợ, hét lên tiếng cầu cứu nhưng không ai đến cứu cô bé cả.

Tuyệt vọng! Bất an! Sợ hãi là những gì cô bé phải gánh lấy.

Khi ông ta hôn lên khắp người cô bé đó thì một người phụ nữ xuất hiện.

Bà ta tứu giận hét lên: "Hà Trung".

Người đàn ông giật mình buông cô bé con ra, được thoát thân cô bé vội chạy lại mẹ mình.

"Mẹ ơi...". Cô bé muốn chạy lại ôm lấy mẹ mình nhưng không ngờ lại bị bà ta tát cho một bạt tai, cô bé đập đầu vào cạnh bàn.

Bụp!

Vùng đầu bị đập mạnh. Cô bé khẽ nhăn mày lại, sờ vào đầu mình thấy thấy bị ẩm ướt, là máu.

"Tiện nhân! Mới tý tuổi đầu đã dám quyến rũ chồng bà sao! Đồ khốn nạn mà".

Mặc cho cô bé van xin khóc lóc nhưng bà ta không hề buông tay ra một lòng đánh chết cô bé đó.

"Khôngggggg". Cô hét lên. Rồi quay người bỏ chạy khỏi đôi vợ chồng đang cãi nhau đó.

Người đi đường cũng không ai hiểu chuyện gì đang xảy ra, chỉ thấy một cô bé ôm đầu bỏ chạy.

Trên miệng lẩm bẩm: "Không....đừng đánh con....con biết lỗi rồi mà".

Cô gái nhỏ đáng thương bị vấp ngã, một người con gái tốt bụng muốn đỡ lấy nhưng không ngờ lại làm cho cô gái bị hoảng sợ thêm.

Đẩy cô gái lạ đó ra rồi chạy ngay ra đường.

Lúc này một chiếc xe đang lao đến, cô gái nhỏ giật mình đôi mắt mờ mịt nhìn chiếc xe đó. Bất thình lình lại ngất đi.

Bị người ta băng qua đường nên tài xế lúc này vội vàng phanh gấp lại. Khiến cho người đang nhắm mắt trong xe đang nghĩ ngơi thì cau mày khó chịu.

"Chuyện gì vậy". Một giọng lạnh nhạt vang lên. Đôi mắt vẫn không mở ra, trên người anh ta toát ra một vẻ mặt lạnh nhạt, khí thế hùng dũng nhưng lại có vẻ hung ác. Mái tóc màu bạch kim đi kèm theo một chiếc khuyên tai hình thánh giá.

"Thiếu gia có một người đâm vào xe của chúng ta, nên tôi mới phanh gấp lại ạ".

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play