“Hả”. Thanh Nguyệt bừng tỉnh. “Không…em mới ngủ dậy”.
“Người đâu hết rồi hả”. Minh Hoàng Lễ hét lên. Lúc sao các thuộc hạ cùng với tứ đại hộ pháp xuất hiện nhưng không ai thấy phu nhân đâu cả.
“Các người canh giữ vậy đó hả”. Minh Hoàng Lễ tức giận chất vấn bọn họ.
“Lão đại”. Bọn họ quỳ xuống. “Chúng tôi…”.
“Có gì vậy”. Kiều Nam Cảnh ngáp một cái rồi bước ra, khoé mắt còn chảy cả nước mắt vì mới tỉnh dậy. Ồn ào quá rồi đó, đêm qua khó lắm mới ngủ được, Nhất Thiên cứ nói lung tung, khiến cho họ phải ngăn lại mới ngủ được. Lúc đó đã hơn bốn giờ sáng rồi, mới chợp mắt thôi đó.
“Không thấy bé con đâu cả. Các người mau đi tìm cho tôi, nhanh lên”.
“Rõ”.
Mọi người liền đi ngay.
Không thấy! Lúc này Kiều Nam Cảnh cũng không còn dáng vẻ ngủ chưa tỉnh nữa. Sao lại không thấy được chứ?
“Hay em ấy đi đâu rồi, cậu đừng lo quá”. Kiều Nam Cảnh lên tiếng.
“Tôi cũng mong là như thế, cậu gọi mọi người dậy hết đi”.
“Lão đại.” Thanh Giao bước vào. “Tôi thấy hai người thuộc hạ khác bị ngất xỉu đưa vào một gốc cây rồi ạ”.
"Cậu nói cái gì chứ ". Minh Hoàng Lễ bật dậy.
Thanh Phong đưa hai người bị ngất xỉu đi vào, bọn họ cũng hoang mang không biết chuyện gì xảy ra, bọn họ chỉ đang đi canh gác khu vực cửa sau thôi mà. Sau …sau lại ngủ cạnh nhau thế này có chứ.
Càng không ngờ được phu nhân đã bị mất tích rồi! Chuyện lớn rồi.
Hai người thuộc hạ tái mét mặt mày của mình, vội vàng quỳ xuống xin lão đại tha tội cho mình.
“Chúng tôi… chúng tôi…”. Hai người họ cũng không biết nói thế nào nữa.
Hai người họ đập đầu liên tục xuống nền nhà.
Cộp
Cộp
Cộp
Từ trong túi áo của một người rơi ra một mảnh giấy nhỏ, Thanh Phong đứng kế bên thấy rất rõ cho nên nhặt lên xem.
“Đừng trách tội họ”. Chỉ có bốn chữ thôi.
“Lão đại”. Thanh Phong đưa ra tờ giấy cho anh, Minh Hoàng Lễ liền xem nó. Đích thực là chữ của bé con, anh siết chặt tờ giấy trên tay mình lại. “Được rồi.” Anh ngăn hai người họ lại.
Cô đã nhắn như thế xem ra là không muốn anh trách bọn họ.
Anh hít một hơi sâu. “Tập họp mọi người ở Hắc Phong lại, mở một cuộc điều tra rộng. Đưa ảnh trước và sau của phu nhân lại để cho mọi người đi tìm”.
“Rõ”.
“Nhưng lão đại…”. Thanh Nguyệt lên tiếng, anh nhìn cô ấy. “Phu nhân nếu đã bỏ đi vậy thì xem như anh đoán đúng rồi phu nhân đã nhớ lại rồi”.
Xoảng!
Từ trên cầu thang vọng xuống, Thanh Nguyệt nhìn thấy là Nhất Thiên bước xuống.
“Em xác định”. Minh Hoàng Lễ hỏi lại.
“Xác định”. Thanh Nguyệt gật đầu.
“Không phải đêm qua vẫn còn vui vẻ lắm sao”. Nhất Thiên giọng gấp gáp hỏi, anh ta cũng không ngờ em gái nhớ lại rồi còn bỏ đi.
Mọi người điều im lặng. Anh ta hỏi như vậy thì ai mà biết đường trả lời chứ!
Biết thì đã ngăn lại rồi, cần chi ở đây lo lắng chứ.
“Em ấy nhớ lại rồi.” Lục Thế Phương bước xuống, trên tay còn cầm theo một phong thư, Minh Hoàng Lễ muốn lấy xem nhưng lại bị ngăn lại.
“Cái này của Nhất Thiên chứ không dành cho cậu”. Lục Thế Phương đưa cho Nhất Thiên.
“Gửi anh trai Nhất Thiên cùng với ba mẹ và anh Nhất Hoà”. Hàng chữ trên đó gửi cho Nhất Thiên nên anh ta đưa nó cho Nhất Thiên là rất đúng.
Nhất Thiên vội mở ra xem.
"Xin lỗi mọi người!
Ba mẹ, anh hai, anh ba!".
Em ấy nhận bọn họ sao! Một tiếng anh trai cũng khiến cho Nhất Thiên rất vui mừng.
"Khi mọi người nhận được lá thư này thì con cũng không còn ở bên mọi người nữa rồi.
Thật ra con cũng từng trách mọi người vì đã lâu như vậy mà không đi tìm con.
Nhưng khi con gặp được Hoàng Lễ thì con mới biết được thì ra mọi người bao năm nay vẫn luôn đi tìm con, chưa bao giờ từ bỏ.
Điều đó làm cho con rất hạnh phúc và hãnh diện vì có được một gia đình yêu thương mình như vậy.
Ừm…con cũng không muốn giấu mọi người việc mình đã nhớ lại đâu.
Chỉ vì con không biết đối diện với nó như thế nào nữa ạ, một phần việc anh ba nằm viện mê man như vậy cũng điều do lỗi của con.
Anh ba khi đó đã gần như dùng chính mạng sống của mình để cứu lấy con khi bị bọn họ bắt đi.
Mọi người biết không… Anh ba đã trưởng thành rất nhiều, khi con gặp anh ấy tính của anh ấy rất hợp ý của con. Nhưng khi trải qua gian khó như vậy anh ba lại khiến cho con đau lòng vô cùng.
Khi đám người đó đánh anh ấy, con biết được, nếu như không ai cứu tụi con thì sẽ chết ở đây thôi.
Nhưng…con biết ngoài kia mọi người đi tìm bọn con rất nhiều. Một chút tin tức cũng không muốn bỏ lỡ nó.
Chuyện của anh ba thật sự con thấy mình vô cùng vô cùng có lỗi với anh ấy, từ khi nhớ lại đến nay, việc anh ấy nằm đó một chỗ thật sự con không thể nào tha thứ cho bản thân mình được.
Tuy mọi người không trách con, nhưng con vẫn trách bản thân mình thật vô dụng. Khi là một sát thủ lại phải đứng nhìn người thân mình bọ hành hạ đánh đập như vậy.
Khi được mọi người cứu, con rất sợ, sợ anh ba sẽ rời khỏi thế gian này mãi mãi. Anh ấy còn chưa nhận lại con mà.
Được người thân che chở, bảo vệ và thương yêu là con thật sự mãn nguyện rồi ạ. Chưa hối tiếc một chút nào ạ.
Con mong mọi người hãy quên con đi và xem như chưa từng có một đứa con gái như con. Cũng có thể xem con như đã chết cách đây mười bảy năm rồi ạ.
Hoàng Thanh Thanh tuyệt bút".
Bàn tay Nhất Thiên đọc hết những gì mà em gái mình nhắn lại. Em ấy nhớ lại tất cả! Nhưng lại không muốn nhận mọi người lại còn bỏ đi.
Sao…sao em ấy có thể làm như vậy được chứ! Gia đình họ chưa bao giờ trách em ấy cả mà!
Tại sao!!!
Hoàng Thanh Thanh! Em ấy nhận lại bọn họ, cũng nhận lại tên của mình nhưng lại bỏ đi!
Ai mà trách em ấy chứ! Không ai trách cả, chuyện này vốn do lỗi của bọn khốn đó khiến cho Nhất Hoà mới nằm một chổ như vậy.
Minh Hoàng Lễ nhìn lá thư trong tay của Nhất Thiên mà không nói gì, nhưng có chút buồn bực! Anh ở với cô lâu như vậy, đối xử tốt vô cùng, vậy mà bỏ đi, cũng không nhắc đến anh trong thư một câu nào!!
Anh mà tìm được, nhất định sẽ đánh cô một trận cho nhớ đời mới được.
Nhưng…anh ganh tỵ quá!
“Lão đại”. Thanh Giao gọi anh.
“Nói”. Giọng gắt gao vô cùng lại chói tai. Không có thư của bé con, gọi anh làm cái quái gì!!!
“Cái này… của anh”. Thanh Giao đưa ra một lá thư.
“Cậu thấy ở đâu hả”. Minh Hoàng Lễ bừng tỉnh có sức sống hẳn.
“Trong…trong phòng của anh”. Thanh Giao chỉ đi tìm thôi, không ngờ lại vô tình nhìn thấy được. Cũng không dám đọc.
Anh nhận lấy, ngoài lá thư để gửi cho anh. Đi rồi gửi làm cái gì nữa chứ!!
Ai cần đọc thư! Anh cần người mà!
Nhưng anh vẫn mở ra đọc.
"Anh ạ.
Em xin lỗi anh.
Ly nước đêm qua em có bỏ một chút thuốc ngủ vào ạ".
Đọc đến đây anh run run! Cô dám bỏ thuốc anh!! To gan bằng trời mà!
Đừng để anh tìm được! Nếu không người chịu khổ chính là cô mà thôi.
Cái đồ xấu xa, lại phụ bạc.
“Ừm…em cũng không biết nói thế nào nữa ạ”.
Đó đó!! Gửi cho gia đình thì viết quá trời quá đất luôn, còn cho anh thì lại không biết nói cái gì.
“Để anh tìm được em đi! Bé con.” Minh Hoàng Lễ nghiến răng mà nói, hai hàm anh nghiến lại nghe rất chói tai.
“Đọc tiếp đi”. Nhất Thiên hối thúc.
“Từ từ! Làm gì dữ vậy. Cái này dành cho tôi”. Minh Hoàng Lễ nói, tự nhiên anh ghét Nhất Thiên vô cùng, ghét ghê gớm. “Hối hối”.
Bực cái mình à. Nhưng anh vẫn đọc tiếp.
Đúng là trẻ con mà! Nhất Thiên nôn nóng muốn biết em gái mình viết cái gì cho nên không thèm chấp Minh Hoàng Lễ chút nào.
Tin của em gái vẫn quan trọng hơn. Cái tên điên này nhịn đi vậy.
“Anh còn nhớ lần đầu chúng ta gặp nhau không ạ”. Trong đầu anh hiện ra hình ảnh của một cô bé nhỏ nhắn đưa kẹo và dù cho anh để tránh mưa.
Khoé môi anh nhếch lên, cũng không vô tâm lắm chứ. Còn biết nhớ lại ký ức nữa chứ.
“Đó là lần mình gặp nhau ở nhà ông Vương Hoành đó ạ”.
“…”. Minh Hoàng Lễ! Anh nghĩ sai rồi à! Ai bảo bé con không nói rõ chứ. Anh cứ nghĩ là khi còn bé mà, Ừm thì không tương thông lắm. Tập lại mới được.
Cắt ngang hoài vậy. Nhất Thiên nôn nóng đến mức bức tóc mình, cái tên này, đọc thì đọc đi mà nghĩ lung tung vậy. Thật chứ.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT