“Cô ta đang ở Hắc Phong, anh muốn đưa cô ta đến không”. Thanh Phong trả lời.
“Đem cô ta đến đây, lột sạch quần áo, trói lại ném vào giữa trời tuyết cho tôi. Sau đó rạch nát mặt của cô ta đi”. Anh ôn tồn nói. Giây phút bé con chịu đủ mọi sự đau đớn hành hạ, cô ta lại ở Singapore ăn uống vui chơi.
Bé con chưa từng làm tổn hại đến một ai, nhưng cô ta lại năm lần bảy lượt muốn lấy mạng bé con. Hôm nay anh nhất định sẽ giết chết cô ta!
“Rõ”. Thanh Phong rời đi.
“Khoan đã”. Lâm Tân Viễn lại gọi Thanh Phong lại. Thanh Phong nhìn anh ta. “Như vậy không đủ đối với cô ta, phải cho một số đàn ông đến tận hưởng chung vui với cô ta trước đã, rồi quay lại toàn bộ video đó phát lên mạng cho mọi người cùng xem, như vậy mới được”.
“Rõ”.
“Chưa đủ đâu”. Lục Thế Phương lại xen vào, anh ta thấy như vậy vẫn chưa đủ, một cô bé đáng yêu xinh đẹp như vậy mà phải chịu mọi đau đớn. “Mang đi đánh cho một trận, phải chịu gấp mười lần em ấy thì mới được”.
“Rõ”.
“Các cậu ác quá rồi”. Kiều Nam Cảnh phê bình họ. “Như thế này đi, sau khi dùng hết hình phạt xong rồi, chặt hết tay chân, sau đó đem đi nghiên cứu thì mới được”.
“…rõ”.
“…”. Các anh em.
“…”. Mọi người có mặt ở đây!
Như vậy thì có khác gì họ không? Vậy mà nói họ ác! Không nhìn lại bản thân mình đi, đâu có chịu thua kém anh em!
Lần này Thanh Phong triệt để rời đi, ngay cả Nhất Thiên bên cạnh cũng không nói lời nào.
“Tôi vào xem em ấy được không”. Nhất Thiên hỏi. Khi nãy vào thấy bé con đã khoẻ hơn, bây giờ Minh Hoàng Lễ đã đi xuống thì anh ta lại muốn đi xem.
“Được, cậu vào đi”. Minh Hoàng Lễ uống nước. “Động tác nhẹ một chút”.
“Tôi biết rồi”.
Nhất Thiên đi lên phòng, em gái đang ngủ rất say trên giường, Nhất Thiên ngồi bên cạnh. Anh ta cũng thấy rất rõ viền môi gần như chảy máu, phải đau đớn thế nào cơ chứ.
Tuy vẫn chưa nhận lại nhau, nhưng tình yêu thương anh dành cho người em số khổ này lại nhiều hơn ai hết.
Bàn tay nhỏ nhắn xinh xắn, những ngón tay trắng nõn lại mập mạp, được Minh Hoàng Lễ chăm rất cẩn thận. Bây giờ đầy rẫy vết thương, vết trầy.
Anh nắm lấy tay của em gái, nhẹ nhàng xoa nó. Như thể muốn xoa đi những nỗi đau, những vết thương lớn nhỏ trên người em gái.
Có chổ còn nổi đỏ lên.
Bên má thì phải băng lại một miếng băng nhỏ, khuôn mặt đẹp đẽ bây giờ đã không còn.
Cô vốn dĩ được sống như một nàng công chúa nhỏ, được mọi người cưng chiều, yêu thương chứ không phải từ nhỏ bị đánh đập rồi sống trên lưỡi dao mỗi ngày, mỗi ngày chờ đợi cái chết.
Cô chính là nàng công chúa duy nhất của nhà họ Hoàng nhưng số phận đã định cô phải lưu lạc muôn nơi.
Cũng chỉ vì cái hôm định mệnh đó, khiến cho cả nhà năm người vui vẻ hạnh phúc bên nhau, nhưng cũng từ hôm đó căn nhà đã không còn lại tiếng cười đùa của năm nào, chỉ còn lại một màu u tối.
Cũng vì em gái mất tích.
Bộp!
Nước mắt của Nhất Thiên rơi xuống trên cánh tay của em gái mình. Anh ta tuy là anh nhưng lại không giúp được gì cho em gái mình, phải để cho cô chịu mọi sự đau đớn.
Chính bản thân anh đã dẫn một con sói vào nhà, để hại em gái anh ta thê thảm như vậy.
Nhà họ Vũ hại nhà họ phải chia cắt với nhau gần hai mươi năm nay, khi tìm lại được thì lại bị hãm hại. Em trai em gái không ai thoát được.
Hủy dung! Trúng độc, đây là những gì của một cô gái chưa tròn mười tám tuổi phải chịu đựng hay sao!
Bộp!
Bộp!
Nhất Thiên khóc nhiều hơn, Nhất Hoà bị thương nằm trên viện, em gái lại suýt mất mạng! Cũng chỉ có anh ta là không có chuyện gì? Thân là anh cả? Tại sao lại có thể để cho hai đứa em của mình nhận lấy mọi đau thương.
Tự nhận mình là một người thương yêu em trai em gái, nhưng khi họ gặp chuyện, bản thân anh lại vô dụng! Vô dụng đến tệ hại!
Thật sự không xứng đáng làm anh của họ. Nhất Hoà bị thương nặng cũng chỉ một lòng bảo vệ em gái, còn anh ta…anh ta chỉ có thể đứng nhìn em mình chịu đau đớn.
Ngay cả Nhất Hoà còn liều cả mạng mình để cứu em gái thoát khỏi cảnh ô nhục, nhưng anh ta…anh ta làm cái gì cho hai đứa em mình?
Đi tìm cũng trễ, không cứu được em gái bị huỷ dung, bây giờ còn trúng độc.
Muốn giải độc mà phải chịu cảnh đau đớn tột cùng như vậy.
Rốt cuộc nhà họ Vũ trong chuyện này là như thế nào?
Rốt cuộc họ đã thoả mãn nguyện vọng của mình chưa hay vẫn muốn phá hoại cả nhà của anh ta đây.
Thân là anh cả, Nhất Thiên chưa bao giờ thấy mình vô dụng như hôm nay.
Rõ ràng là người thân của nhau? Anh ta kêu họ một tiếng bà ngoại, cậu dì.
Rốt cuộc họ có vai trò như thế nào.
Hại gia đình anh ta thê thảm rơi vào mức đường cùng như hôm nay.
“Được rồi”. Minh Hoàng Lễ lên tiếng. “Cậu mà khóc mãi, tay của bé con ướt cả rồi”.
“Khóc đâu! Bụi bay vào mắt? Hiểu không”. Nhất Thiên lườm anh, sau đó lại lau nước mắt đi, xem như người mới đau lòng không phải mình.
“Ờ”. Minh Hoàng Lễ cũng không muốn chấp nhất để làm gì. “Cút đi đi, nhìn là chướng mắt”.
“Ông đây cóc cần cậu nhìn”.
“Tôi không nhìn cậu, cậu đang ngồi cạnh bé con, tới giờ đắp thuốc rồi”.
“Tôi muốn chăm em gái mình? Có gì sai? Cậu là ai?”. Nhất Thiên nói.
“Cút cho ông”. Minh Hoàng Lễ mắng anh rồi đuổi đi.
“Ông đây không đi! Tôi sẽ đắp thuốc cho em mình, cóc cần cậu”.
Minh Hoàng Lễ nhìn Nhất Thiên như thể nhìn sinh vật lạ. “Cậu…muốn đắp thuốc cho em ấy”. Minh Hoàng Lễ chỉ bé con, rồi lại nhìn Nhất Thiên.
“Đương nhiên”. Nhất Thiên hất mặt mà nói. Anh em với nhau, không lẽ anh không đắp thuốc cho em mình được.
Khụ khụ!
Thanh Nguyệt nín cười. “Anh Nhất Thiên! Thật ra… khi đắp thuốc thì phu nhân…”. Cô ta không dám nói hết câu.
“…”. Nhất Thiên giật giật khoé môi. Trời ạ!!!
Đen mặt luôn rồi! Làm…làm sao có thể!!! Không không! Nhất Thiên lắc đầu liên tục. Rồi chạy trối chết!
Cái đồ khốn nhà cậu! Tôi sẽ tính sổ chuyện này sao! Nhất Thiên rời đi mà trong lòng bực tức mắng chửi Minh Hoàng Lễ thậm tệ!!
Hừ! Nếu không phải anh trai của bé con thì anh đã đánh cho một trận tơi bời rồi, ở đây mà ăn nói lung tung.
Cái đồ khó ưa mà!
Minh Hoàng Lễ cởi quần áo của bé con ra hết, rồi lau chùi thật nhẹ nhàng, thoa thuốc lên người cô. Mọi động tác thành thục vô cùng.
Ngay cả khi bây giờ cô không một mảnh vải, anh cũng không thấy hứng thú một chút nào về chuyện nam nữ, cho nên không hề lợi dụng việc bé con bị thương mà sờ mó lung tung.
Anh không phải là người lợi dụng bé con không khoẻ thì lại làm chuyện xấu. Làm khi nào mà không được, không nhất thiết trong tình trạng thế này.
Nếu anh làm thì khác nào súc sinh.
Thuốc Thanh Nguyệt mới điều chế xong rất mát lạnh, thoa lên người cô anh mới yên tâm.
Thanh Nguyệt nói rồi, sáng mai là cô sẽ tỉnh lại, anh rất mong chờ.
Mong chờ cô khoẻ lại, sau đó lại vui vẻ, vui tươi mỉm cười hoạt bát như mọi người. Không cần phải chịu đủ mỗi loại đau đớn.
- ----------
Sáng hôm sau.
Mặc dù đã tỉnh lại nhưng cô vẫn còn rất mệt, nói chuyện không ra hơi, cử động lại không được, cả người đều như muốn nhũn hết cả ra.
Thấy cô đã tỉnh lại, người nhẹ lòng nhất chính là Minh Hoàng Lễ và Nhất Thiên.
Anh đỡ cô tựa vào ngực mình, sau đó thì để cho Nhất Thiên đút cháo cho cô ăn.
Bụng réo ọc ọc như đang đánh lộn vậy đó. Thật may mình không sao!
Cứ tưởng hôm đó chết không chứ! Hên mà vẫn còn sống, cô còn yêu đời lắm, chưa muốn chết đâu!
“Em ăn cháo rồi nghĩ ngơi, vài ngày sẽ khoẻ lại thôi”. Nhất Thiên ôn tồn nói.
“Vâng”. Cô hiện tại chỉ muốn ăn, rồi ngủ mà thôi. Mệt lắm! Nói chuyện cũng không muốn nói, thật sự quá mệt, tay chân cử động một cái cũng muốn rã rời rồi.
Ăn xong thì cô được đỡ nằm xuống. Tay chân không thể cử động nổi dù chỉ nhích một ngón tay.
Mọi chuyện đành để cho anh và Nhất Thiên thu xếp cả.
Đến đắp chăn, Minh Hoàng Lễ còn đắp một cách cẩn thận, sợ làm cô tỉnh giấc.
Chỉ qua hai ba hôm nữa, bé con khoẻ lại rồi sẽ chạy nhảy tung tăng. Lúc đó anh mới yên tâm được.
Đúng như Thanh Nguyệt nói, qua ba hôm nữa cô mới khoẻ lại được, mọi việc đều được đích thân chăm sóc từ ăn uống, cho đến tắm rửa, cô không cần làm gì cả, đến giờ ăn thì được anh đút cho mà ăn, đến giờ ngủ thì anh lo lắng giấc ngủ.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT