Hai hôm rồi Thiên Băng không thấy Duy Vũ sang đón trên lớp cũng không thấy anh, đến nhà thì giúp việc nói anh không có nhà ngay cả điện thoại anh cũng không nghe máy, Thiên Băng rất lo trước giờ anh chưa từng vắng mặt mà không nói với cô như vậy.
Vào trong bếp nấu mì thì chuông điện thoại vang lên Reng.. Reng..
Hiển số máy của anh cô vội nhấc máy chưa kịp để anh nói gì.
– "Dốt cuộc mấy ngày hôm nay anh đi đâu vậy anh có biết em lo lắm không, gọi anh không nghe máy đến nhà thì không có anh.."
– "Anh xin lỗi"
Duy Vũ cắt ngang lời cô nói. Giọng anh rất lạ cô có thể cảm nhận được.
– "Anh có chuyện gì phải không?"
– "Hai hôm nay anh nghỉ học em mang vở sang cho anh xem nhé".
Hơi lạ nhưng cô gật đầu nhìn đồng hồ giờ mới 6 rưỡi còn sớm mang đến cho anh rồi cô về ăn cũng được Thiên Băng nghĩ. Lên phòng lấy sách vở bắt taxi cô đến thẳng nhà anh khi đến thì cô sẽ hỏi tội anh sau.
Không gặp anh cô thừa nhận mình rất nhớ anh cầm tập vở trên tay cô háo hức lạ. Đến nhà bác giúp việc bảo anh đang chờ cô trên lầu chạy lên cửa không mở cô đẩy nhẹ vào định hù cho anh dật mình. Nhưng
Bịch.. Sách vở trên tay cô rơi xuống bất giác cô lùi lại vài bước mọi thứ xung quanh cô bỗng như đổ sụp hoàn toàn tim cô đau nhói như bị ai bóp mạnh dường như cô không thở nổi nước mắt trào ra trong vô thức tay cô siết chạt lại ngón tay đâm vào da cô đau đớn, nhưng không đau bằng con tim cô lúc này Thiên Băng lắp bắp.
– "Thanh Thanh.. Duy Vũ, hai người.."
Cô không muốn tin cũng không giám tin những gì mình vừa nhìn thấy. Duy Vũ đang ôm hôn Thanh Thanh họ rất hạnh phúc.
– "Thiên Băng mình.. mình"
Thanh Thanh vội đẩy mạnh Duy Vũ ra định chạy đến chỗ Thiên Băng nhưng Duy Vũ kéo tay Thanh Thanh lại vòng qua eo Thanh Thanh như không hề có cô tồn tại ở đó vậy.
Cô vẫn đứng đấy đáng nhẽ cô phải quay mặt chặt đi rồi nhưng giờ cô không còn chút sức lực nào nữa, không đúng giờ trong tâm cô vẫn muốn nghe lời nói, lời giải thích của anh. Giờ anh bảo mọi chuyện hiểu lầm cô vẫn sẽ bỏ qua cho anh nhưng anh không đoái hoài đến cô.
– "Đây không phải sự thật hai người.."
Thiên Băng thốt lên từng chữ khó khăn cổ họng cô nghẹn ứ như đang có vật gì chặn lại.
Duy Vũ nhìn thẳng vào mắt cô giờ sao cô sợ nhìn thẳng vào anh đến vậy.
– "Xin lỗi! Anh yêu Thanh Thanh"
– "Anh nói dối phải không"
Thiên Băng vẫn đứng đó cô không tin anh hết yêu cô.
– "Em đã làm gì sai sao anh nói đi"
Cố kìn lại sự dối loạn trong lòng Thiên Băng nhìn thẳng vào mắt anh như dò sét.
– "Trước giờ anh đã lầm tưởng anh yêu em nhưng không phải Thanh Thanh mới là người anh yêu thật sự"
Ánh mắt anh lạnh lùng kiên quyết nhìn cô.
Giờ mắt cô nhoè đi từng chữ thốt ra từ miệng anh như từng mũi dao đâm thẳng vào tim cô vậy giờ thật sự cô không còn can đảm hay dũng khí ở lại đó nữa nếu còn ở lại cô sợ anh sẽ thấy bộ dạng đáng thương của cô.
Chạy thẳng ra khỏi nhà Duy Vũ trời bắt đầu đổ mưa to. Mưa như đang khóc cùng cô vậy, cứ chạy trong vô thức cô cũng không biết mình chạy đi đâu nữa.
Giờ cô mất hết thật rồi bố mẹ người cô yêu thương cả bạn thân cô, đều xa cô thật rồi.
Đứng giữa bầu trời tối tiếng sấm sét đánh từng cơn như ngào thét, cô chỉ biết đứng đó khóc mọi việc sảy ra cô vẫn nhớ kĩ khuôn mặt anh lúc đó thật sự lạnh nhạt và vô tâm.
Anh hết yêu cô thật rồi hay trước giờ thứ cô coi là tình yêu đó không phải như cô nghĩ, anh có thể yêu người khác nhưng sao lại là bạn thân duy nhất của cô đầu cô đau nhói mọi chuyện chỉ là một cơn ác mộng thôi.
Thiên Băng tự nhủ với lòng.
– "Sao anh không nói sự thật với Thiên Băng?"
Thanh Thanh đứng đối diện với Duy Vũ. Anh đang đứng thẫn thờ nhìn về phía cánh cửa từ lúc Thiên Băng chạy ra ngoài anh đã nhìn theo cô mãi rồi.
– "Thà để Thiên Băng giận anh trách anh vẫn tốt hơn để cô ý phải biết anh sắp chết".
– "Nhưng Thiên Băng.."
– "Cảm ơn em đã giúp anh em đừng nói bất cứ chuyện gì cho cô bé nghe. Anh cầu xin em"
Anh như biết ý cô liền cắt ngang lời cô nói.
Thanh Thanh không nói nữa nãy giờ cô đứng cạnh nhìn anh, trời tối nhưng cô có thể thấy được anh đang khóc vì Thiên Băng. Lần đầu cô thấy một người con trai khóc vì một người con gái. Duy Vũ thật sự yêu Thiên Băng rất rất nhiều cô cảm nhận rõ điều đấy.
Anh yêu Thiên Băng như mạng sống của mình vậy nhưng ông trời nỡ chia cắt mối nhân duyên này sao?
7h sáng tại quán cafe Miu
– "Anh bị ung thư giai đoạn cuối sao? Vậy Thiên Băng"
Thanh Thanh làm rơi cốc nước khi nghe được lời nói của Duy Vũ cô không tin vào tai mình nữa. Nhìn anh rất khoẻ mạnh vậy mà giờ anh lại nói anh sắp chết.
– "Cô ấy không biết"
Duy Vũ lắc đầu.
– "Sao anh không nói cho Thiên Băng biết"
Duy Vũ nãy giờ chỉ nhìn ra phía cánh cửa khuân mặt anh nghiêm túc và suy tư.
– "Anh nhờ em giả làm bạn gái anh được không"
Thanh Thanh giật mình bởi câu nói của anh hiện giờ anh không giống như đùa nên càng làm cô căng thẳng hơn
– "Em không thể làm vậy xin lỗi anh"
Không biết anh đang nghĩ gì nhưng cô thấy chuyện này quá hoang đường.
Dù gì Thiên Băng cũng là bạn thân của cô cô đâu thể nói dối Thiên Băng được dù có là giả đi chăng nữa. Định đứng dậy ra khỏi quán
– "Anh cầu xin em anh không thể để Thiên Băng biết được giờ cô ấy mới vượt qua được cú sốc đó anh không thể để Thiên Băng nhìn thấy anh chết trước mặt cô ấy"
Im lặng một lúc khuân mặt anh bỗng trắng bệch Thanh Thanh sợ hãi
– "Anh có sao không?"
Anh đứng dậy quay lưng đi ra khỏi quán trước khi đi anh quay lại nhìn thẳng vào Thanh Thanh nói ánh mắt anh hiện rõ vẻ khẩn cầu.
– "Anh cầu xin em em cũng không muốn nhìn thấy Thiên Băng phải đau khổ đúng không thà để cô ấy ghét từ bỏ anh còn hơn để cô ấy phải đau khổ hơn khi nhìn thấy anh bệnh tật."
Cô vẫn nhớ như in hôm đó Duy Vũ mà cô biết lại đi cầu xin ư giờ anh lại rơi nước mắt. Nhìn anh giờ yếu đuối và mệt mỏi
Thanh Thanh không biết việc mình giúp anh là đúng hay sai.
Nhưng cô biết một điều vẫn tồn tại người con trai bằng lòng hi sinh và bảo vệ người con gái mình yêu vô điều kiện.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT