Hào Quang Nhân Vật Phụ

Chương 1: Thế Giới 1 - Xuyên Thành Lốp Xe Dự Phòng Trong Văn Tình Yêu


1 năm


Edit: Cá Mặn (◍•ᴗ•◍)
▭▭▭▭▭▭▭▭▭▭▭▭▭▭▭▭


"Đồ khốn kiếp!" Ông Diệp đầy mặt tức giận, chỉ vào Diệp Du mắng to: "Mặt mũi nhà họ Diệp chúng ta đều bị anh vứt đi hết rồi! Anh còn không biết xấu hổ nhưng khuôn mặt già này của tôi còn muốn thể diện đấy! Thật không biết liêm sỉ mà!"


Tất cả thành viên nhà họ Diệp đều đang ngồi trong phòng khách, nghe ông Diệp mắng Diệp Du, ngoại trừ bản thân Diệp Du vẫn luôn mặt không biểu cảm ra thì vẻ mặt của những người khác ít nhiều đều mang chút tư thái ngồi xem kịch vui cùng vui sướng khi người gặp họa.


Mà đám người xem diễn này, là chú hai và thím hai của Diệp Du, còn có hai người anh họ của cậu nữa. Mà cha mẹ và anh trai của Diệp Du không sống trong căn nhà này, cho nên ông Diệp mắng hồi lâu, cũng không có ai lên tiếng bảo vệ Diệp Du. 


"Ông nội, ông hãy bớt giận" Diệp Thần thấy ông Diệp mắng hồi lâu đã có chút mệt mỏi, sau một hồi trút giận hết lên người Diệp Du, cũng không còn nóng nảy như vừa rồi nữa, cậu liền đổ một tách trà đặt trước mặt ông Diệp rồi nói: "Thật ra đây cũng không phải chuyện gì lớn, ông đừng tức giận có hại tới sức khỏe lắm."


"Con không cần thay nó nói tốt!" Ông Diệp giận dữ trừng mắt nhìn Diệp Du và nói: "Nó vứt hết mặt mũi của của ông đi rồi! Còn không dạy cho nó một bài học thì không biết về sau nó có còn làm chuyện mất mặt nào nữa không đây!"


"Các người đều nghe kỹ cho tôi!" Ông Diệp nhìn những người khác rồi nói: "Trong hai ngày này không được cho nó ăn uống, nếu như để tôi phát hiện có người không nghe lọt lời tôi nói, tôi liền đánh gãy chân người đó."


"Vâng" những người khác đáp ứng ngay lập tức.


Diệp Thần mở miệng muốn nói nhưng cuối cùng cũng không nói tiếng nào, cậu ta có chút bối rối mà nhìn Diệp Du, tựa hồ muốn khuyên nhưng không dám tiếp tục khuyên nữa vậy.


Mà nội tâm của Diệp Du lúc này cũng bình tĩnh như vẻ mặt của cậu vậy,ngay cả khi cậu gặp nạn ở trên máy bay và tới lúc cậu xác định bản thân mình đã xuyên không đến một thế giới trong sách cũng không quá sốc hay không thể chấp nhận được, tựa như bây giờ dù chuyện lớn nhỏ gì cũng không khiến lòng cậu dậy sóng được.


Diệp Du quay mặt nhìn về phía Diệp Thần, ánh mắt của họ vừa vặn nhìn nhau, tuy rằng ánh mắt Diệp Du rất bình tĩnh không hề mang theo bất kì cảm xúc nào, nhưng Diệp Thần vẫn bởi vì ánh mắt đối diện với cậu mà cảm thấy vô cùng chột dạ, thế nên cậu ta bất giác quay mặt đi rồi cúi nhẹ đầu xuống.


Ông Diệp mắng quá lâu, mắng đến có chút khát nước, ông Diệp liền uống nửa ly trà trên bàn xong rồi tiếp tục nói với Diệp Du: "Tôi nói cho anh biết! Đừng nói Đỗ Hạo căn bản không yêu anh, liền tính hai người đều yêu nhau đi nữa thì tôi đây cũng sẽ không chấp nhận cho hai người ở bên nhau, nhà họ Diệp này cùng đám người nhà họ Đỗ đó sẽ không kết thân, không kết hữu, tuyết đối không có khả năng vì mình anh mà phá vỡ quy củ do tổ tiên định ra! Nếu anh lại dám cùng Đỗ Hạo lui tới nữa thì anh hãy cút khỏi nhà này luôn đi, từ nay về sau cũng không cần mang họ Diệp này nữa! nhà họ Diệp tôi đây không thể dung thứ cho loại con cháu không biết liêm sỉ không có lương tâm này!"


"Ý của ông là..." Diệp Du vẫn luôn im lặng, cuối cùng cũng mở miệng nói: "Cho dùng là yêu nhau, nhà họ Diệp cũng tuyệt đối không cùng nhà họ Đỗ kết thân trừ khi con rời khỏi nhà này, không còn mang họ Diệp nữa đúng không?"


"Đúng vậy!" Ông Diệp tuy không biết vì sao Diệp Du muốn lặp lại lời nói của mình một lần nữa, nhưng vẫn trả lời cậu một cách chắc chắn. 


"Ông nội, ông có thật sự nói được thì làm được và tuyệt đối sẽ không đổi ý không?" Diệp Du lại hỏi thêm lần nữa. 


"Anh đây là đang hoài nghi lời tôi nói?" Sắc mặt ông Diệp lại càng thêm khó coi hơn. 


"Không sai, con thật sự hoài nghi liệu ông có thể thực hiện quy củ đến cùng hay không, ông nội. Biết đâu có một ngày nào đó, ông sẽ lại rung động trước tình cảm mãnh liệt của người nào đó, không còn kiên trì với quy củ này nữa, mà nói không chừng ông còn muốn kết thân với người nhà họ Đỗ nữa nha." Ngữ khí của Diệp Du vẫn như cũ bình tĩnh, sau khi nói xong cậu còn nhìn về phía Diệp Thần.


Mà Diệp Thần bởi vì lời Diệp Du nói, sắc mặt rõ ràng càng khó coi.


"Được, vậy tôi sẽ để anh xem liệu tôi có thể thực hiện quy củ đến cùng hay không" Ông Diệp trầm giọng nói.


Diệp Thần nhìn về phía mẹ mình và sau đó họ đã dùng ánh mắt để giao tiếp với nhau, mẹ Diệp Thần cũng bình tĩnh dùng khuỷu tay đẩy đẩy cha Diệp Thần.


"Ba, bây giờ đã quá muộn rồi, sáng mai ba không phải còn đi họp sao? Đi nghỉ ngơi sớm một chút đi ba. Còn việc dạy bảo con cháu sau này còn nhiều thời gian mà." Sau khi cha Diệp Thần là Diệp Kiến Hiền nhận được ám chỉ từ vợ mình xong liền lập tức đứng dậy khuyên bảo ông Diệp. 


Ông Diệp đứng lên, Diệp Kiến Hiền liền đi theo phía sau rồi đưa ông về phòng, bởi vì hôm nay ông Diệp vừa trở về chắc chắn có chuyện muốn nói riêng với ông ta.


"Đi thôi, chúng ta cũng về phòng ngủ thôi, đêm nay huyên náo thật lớn..." Mẹ Diệp Thần nói xong thở dài một hơi, sau đó đứng dậy về phòng. 


Diệp Thần liếc nhìn Diệp Du một cái sau cũng đứng dậy trở về phòng.


Sau khi tất cả bọn họ rời đi, Diệp Du đi đến mép ghế sô pha mà ông Diệp vừa ngồi, cúi xuống cầm lấy ống nghe điện thoại trên chiếc bàn thấp kia lên, sau đó liền nhấn dãy số trong ký ức của nguyên chủ.


Diệp Du nói chuyện điện thoại xong liền trở về phòng, mặc dù đã rất muộn nhưng cậu không có ý định đi ngủ, bởi vì ngủ không được, cậu đi đến thế giới này đã hai ngày rồi, ngoại trừ mới đầu có chút kinh ngạc ra, cậu liền chấp nhận sự thật là mình đã xuyên đến thế giới khác.


Trong hai ngày này, cậu dựa vào ký ức của nguyên chủ cùng với sự quan sát của mình, cậu đã xác định được thế giới này chính là thế giới trong cuốn sách mà mình đã đọc khi trên máy bay. Nhưng có một số tình tiết dường như khác với những gì cậu đã thấy. Điều này khiến cậu cảm thấy có chút nghi ngờ.


Chỗ cậu ngồi là một phòng đơn dành cho khách VIP của một hãng hàng không rất có danh tiếng, bên trong đặt rất nhiều tạp chí thời trang hay tài chính số mới nhất, cậu chỉ là thuận tay lật, lại nhìn thấy một cuốn sách trông đã rất cũ kỹ. Cậu đối với cuốn sách này căn bản là không có hứng thú, nhưng trong lòng cậu vốn muốn bỏ qua tay lại không tự chủ được đem cuốn sách kia mở ra.


Cậu tùy ý mở xem một trang, thứ đầu tiên cậu thấy là tên của một nhân vật phụ trong sách giống hệt tên mình, Diệp Du. Vì vậy cậu đột nhiên có chút tò mò, tùy ý lật xem một chút nội dung của cuốn sách. Cậu cũng không có xem quá nghiêm túc, bởi vì cậu cảm thấy đây chỉ là một cuốn sách bình thường mà thôi, thật sự không đáng để cậu xem kỹ, huống chi cậu còn có một năng lực đã xem qua là sẽ không quên, cậu chỉ cần lật xem đại khái liền biết cuốn sách này viết về cái gì.


Diệp Du mới vừa trầm tư một hồi, liền nghe thấy tiếng gõ cửa rất nhẹ, không cần đoán, cậu cũng biết là ai gõ cửa phòng mình.


Diệp Du nói: "Vào đi, cửa không có khóa."


Sau khi cửa phòng bị đẩy nhẹ ra, Diệp Thần từ bên ngoài đi vào, sau đó đóng cửa lại, mà trên tay cậu ta còn cầm theo hai gói đồ đều được bọc lại bằng giấy, không nhìn ra đồ vật bên trong là cái gì.


"Thật xin lỗi, lại để cho em vì anh mà bị mắng..." Diệp Thần đi tới trước mặt Diệp Du, hơi cúi đầu, thấp giọng xin lỗi, sau đó đưa hai gói đồ trên tay cho Diệp Du rồi nói: "Hai gói này, một gói là thịt bò khô, là ba anh đặc biệt ủy thác cho người từ nơi khác mang đến, anh còn chưa ăn đâu, tất cả đều cho em hết đó. Trong hai ngày này, em cứ dùng gói thịt bò khô này lấp đầy bụng đi, đừng đem bụng đói lả. Còn có một gói là hương liệu được nhập từ nước ngoài về đây, các loại hương thơm đều có, là anh Hạo tặng cho em, anh ấy nói đây là quà cảm ơn cho em.


Diệp Thần nhìn vào mặt Diệp Du sau đó trầm mặc không nói gì. 


"Em, em vẫn còn tức giận sao? Anh thật sự, thật sự xin lỗi, anh..." Diệp Thần một mặt áy náy cùng tự trách đến nói không nên lời.


Diệp Du cười cười, sau đó vươn tay tiếp nhận hai gói đồ trên tay Diệp Thần và nói: "Cảm ơn anh, cũng giúp em cảm ơn Đỗ Hạo." 


Thấy Diệp Du bình tĩnh hơn nữa trên mặt còn mang theo ý cười, Diệp Thần cho rằng cậu vì đồ của Đỗ Hạo tặng cho mình mà cảm thấy vui vẻ, vừa rồi Diệp Du cùng ông Diệp nói những lời đó khiến cho cậu thấy rất lo lắng, cậu cho rằng Diệp Du bị mắng đến mức khó chịu mà định nói ra sự thật rồi.


"Cảm ơn em đã nguyện ý che giấu chuyện của anh và anh Hạo. Anh Hạo nói, lần này em đã giúp bọn anh một việc lớn, nếu có cơ hội anh ấy muốn mời em ăn cơm." Diệp Thần vẫn có chút lo lắng cậu sẽ đem chân tướng nói ra, cho nên mới cố ý đem Đỗ Hạo ra để dụ dỗ cậu, khiến cho cậu giúp họ giữ cái bí mật này mãi.


"Mời ăn thì không cần, lần này là do tôi đồng ý giúp các anh che giấu chuyện này, cũng là tôi tự nguyện thay các anh bị mắng, cho nên chính tôi đáng bị mắng cùng hiểu lầm, nhưng đây..." Diệp Du dừng lại một chút, sau đó nghiêm túc nhìn Diệp Thần nói: "Sẽ là lần cuối cùng, đồ vật của các anh đưa tôi sẽ nhận, coi như chúng ta đã thanh toán xong rồi." Bắt đầu từ giờ phút này, chuyện giữa anh và Đỗ Hạo sẽ không còn liên quan gì đến tôi nữa. Tương lai sau này của hai người sẽ phát triển thành cái dạng gì cũng xin đừng để nó dính líu đến tôi, nếu không tôi nhất định sẽ khiến các anh hối hận.


Diệp Thần bị ngữ khí cùng thần thái của Diệp Du làm cho sửng sốt, cậu ta tiếp tục thể hiện sự áy náy và nói: "Em vẫn còn tức giận, anh thật sự xin lỗi, thật xin lỗi..."


Diệp Thần không ngừng xin lỗi, nhưng lại không nói từ nay về sau chuyện của bọn họ sẽ không còn dính díu đến Diệp Du nữa, bởi vì trong lòng cậu ta rất rõ ràng, chuyện cậu cùng Đỗ Hạo tạm thời còn không thể công khai, có lẽ sau này còn muốn Diệp Du tiếp tục gánh tội thay nữa. Cho nên cậu không dám hứa hẹn với Diệp Du. 


Diệp Du liếc mắt liền có thể đoán ra trong lòng cậu ta đang suy nghĩ cái gì, nếu không phải vì cậu từ nhỏ đến lớn đã được tiếp nhận một nền giáo dục tốt, khiến cho cậu không thể làm ra một hành động xấu xí như trợn trắng mắt này, thì chắc chắn cậu sẽ dùng ánh mắt khinh bỉ đáp trả Diệp Thần. 


"Anh đi ra ngoài đi, tôi mệt rồi, muốn đi ngủ." Diệp Thần lại khôi phục lại vẻ mặt bình thường như trước đây.


"Được rồi, vậy em nghỉ ngơi cho thật tốt đi." Diệp Thần xoay người được một nửa thì quay lại nhìn về phía Diệp Du nói: "Hai ngày tới, em đừng ra ngoài, chờ ông nội nguôi giận rồi, anh sẽ giúp em cầu tình với ông, đến khi đó em nên xin lỗi ông nội một cách đàng hoàng thì chuyện này sẽ qua đi."


"Giúp tôi cầu tình ư? Để tôi xin lỗi à?" Diệp Du cố ý làm ra vẻ mặt sao tôi nghe không hiểu cậu nói gì hết vậy nè.


"...... Giúp người thì nên giúp đến cùng, tiễn Phật tiễn đến Tây Thiên, anh và anh Hạo sẽ ghi nhớ lòng tốt của em, biết ơn em từ tận đáy lòng mình." Diệp Thần thấy Diệp Du không muốn, liền lập tức nhắc đến Đỗ Hạo.


"Có vẻ như anh không xem lời tôi nói ra gì rồi..." Điều Diệp Du không thích nhất chính là lặp đi lặp lại những điều vô nghĩa, nếu nói đối phương không nghe thì cậu đành dùng hành động để nói cho bọn họ biết, tiếp tục khiêu khích cậu sẽ có hậu quả như thế nào.


Diệp Thần cúi đầu xoay người rời đi.


Sau khi cửa phòng được đóng lại, Diệp Du đứng dậy đi đến bên cửa sổ, cậu nhờ vào tia sáng của ánh trăng mà nhìn ra quang cảnh ở phía ngoài, rồi thở dài trong lòng. Mặc dù cậu rất nhanh đã chấp nhận sự thật rằng mình đã xuyên qua, nhưng cũng không có nghĩa là cậu không muốn trở về thế giới ban đầu của mình, nếu như ba mẹ cùng hai người anh của cậu biết được tin cậu đã mất, nhất định sẽ rất đau lòng. Cậu muốn quay trở về, rất, rất muốn, nhưng là cậu có thể trở về được hay không và trở về như thế nào, cậu hiện tại một chút manh mối cũng không có.


Điều duy nhất cậu có thể làm bây giờ là ở lại nơi này, sống thật tốt, rồi cố gắng tìm cách quay trở về, nếu quả thật từ nay về sau cậu chỉ có thể sống ở thế giới này, nếu thật sự là như vậy...


Diệp Du ngẩng đầu hít thở sâu, cậu không muốn tiếp tục suy nghĩ về chuyện này nữa, cậu muốn lưu lại trong lòng một niệm tưởng, một niệm tưởng có thể trở về.





Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play