Chương 72
Lúc nói lời này, Lâm Minh vẫn duy trì tư thế cũ, sừng sững không động đậy như một đỉnh núi cao vời vợi: “Nói.”
“Nhưng mà, hiện tại có vẻ không tiện lắm…“ Lê Nhược Vũ rối rắm lên tiếng: “Anh có thể cho tôi năm phút được không, trước tiên anh buông Lưu Ly ra một lát đã, đợi lát nữa lại gọi cô ấy quay lại rồi tiếp tục ôm…
Cô… là để ký tên à?
Hoặc là nằm cũng được.”
Nghe cô nói như vậy, sắc mặt của Lâm Minh càng trở nên khó coi: “Cô cút ra ngoài.”
“Tôi cũng biết đề nghị này của mình có chút không hợp lý, nhưng mà…” Cô thật sự không thề mất hết thể diện ngay ở trước mặt Lưu Ly được.
Ngay sau đó, một chồng tài liệu bị hất đến bên cạnh chân Lê Nhược Vũ, giọng nói của Lâm Minh tràn đầy u ám: “Tôi nói lại lần cuối cùng, cút ra ngoài.”
Đây là lần đầu tiên Lê Nhược Vũ nhìn thấy anh như vậy, cô lập tức bị dọa đến mức ngây người, nhưng cô cũng nhan chóng lấy lại tinh thần và không do dự xoay người muốn mở cửa. Mà Lê Nhược Vũ không hề hay biết rằng, vào giây phút cô xoay người đó, trong ánh mặt của Lâm Minh có sự thay đổi nghiêng trời lệch đất.
“Ô, cô Lê lá ngọc cành vàng của chúng ta mảnh mai đến mức không mở nổi cái cửa hay sao?”
Lê Nhược Vũ tức đến mức gần như muốn bật khóc, cô bị kẻ thứ ba dồn ép đến mức này thì cũng quá mất mặt rồi: “Tôi, tôi thật sự không mở được cửa…”
“Lê Nhược Vũ, tôi cho cô ba giây cuối cùng, nếu như cô vẫn không ra ngoài…”
Vậy thì cũng đừng ra nữa.
Lâm Minh đầy Lưu Ly ra, đứng lên rồi đi đến phía sau Lê Nhược Vũ, gắt gao nhìn chằm chằm gáy của cô.
Lưu Ly bỗng nhiên bị đầy ra thì rất tức giận, cô ta căm giận chửi bới Lê Nhược Vũ: “Cô Lê lá ngọc cành vàng mà không đi làm diễn viên thì đúng là đáng tiếc. Kỹ thuật diễn cảnh không mở nồi cửa này thật sự là tuyệt vời. Cô không muốn đi thì cứ việc nói thẳng, giả vờ giả vịt cho ai xem chứ.”
“Cô không muốn ra ngoài?” Giọng nói nam tính trầm thấp vang lên bên tai Lê Nhược Vũ, bên trong dường như còn ẩn chứa sự uy hiếp.
Lê Nhược Vũ cố gắng kéo tay nắm cửa thật lâu mà vẫn không được. Lúc này, người đàn ông kia còn cố tình uy hiếp cô bằng giọng điệu đầy sự đe dọa đó, khiến cho cô càng hoảng hốt hơn, nhưng sau khi hoảng hốt thì lại cảm thấy chua xót.
Có ai bị chồng mình và kẻ thứ ba cùng nhau sỉ nhục một lúc như cô không? Cô thật sự quá thê thảm mà.
Lê Nhược Vũ cắn môi không nói gì, vẫn cố gắng kéo cửa trong vô vọng.
Khi Lâm Minh duỗi tay ra, chuẩn bị nắm lấy tay Lê Nhược Vũ thì “ầm” một tiếng. Chỉ thấy Hà Duy Hùng mở cửa từ bên ngoài, cùng lúc đó cũng nói với Lê Nhược Vũ: “Cô đẩy ngược hướng rồi.” Cho nên mới không đầy ra được.
“Cảm ơn anh.” Lê Nhược Vũ xoa xoa mũi của mình, bước nhanh chân chạy ra ngoài.
Ánh mắt Lâm Minh tràn đầy âm u nhìn theo bóng lưng của cô, sau đó lại bật cười đầy trâm chọc.
“Ưm…“ Lưu Ly mềm mại kêu lên một tiếng, cả người nóng bỏng lại dán lên tay của Lâm Minh: “Đêm nay anh có rảnh không…”
“Không rảnh.” Lâm Minh không thèm để ý mà đầy tay cô ta ra: “Tôi không hy vọng chuyện lúc nãy lại xảy ra một lần nữa.
Lưu Ly nghe vậy thì nhỏ giọng giải thích cho mình: “Em biết rồi, em chỉ không cần thận để bị trẹo chân nên mới ngã ngồi lên đùi anh.”