Chương 71
Hôm nay Lưu Ly mặc một bộ quần áo ngay ngắn đậm chất công sở, có vẻ như lúc này cô ta đang sắp xếp lại đống tài liệu lộn xộn cho Lâm Minh. Vậy mà, không ngờ tới cô ta lại đột nhiên bị treo chân, thế là trực tiếp ngồi lên đùi Lâm Minh.
Đúng vào lúc này, Lê Nhược Vũ bị Hà Duy Hùng đẩy vào trong phòng, vừa khéo nhìn thấy cảnh tượng bộ ngực đẫy đà của Lưu Ly đang dán chặt lên cánh tay của Lâm Minh, hơn nữa cô ta còn đang ngồi trên đùi anh.
Lưu Ly không ngờ tới sẽ có người xông thẳng vào văn phòng tổng giám đốc thế này, vẻ mặt cô ta lập tức trở nên lạnh lùng, nhìn Hạ Nhược Vũ bằng đôi mắt tràn ngập sự tức giận, nghiến răng ngiến lợi nói như thể muốn cắn nát răng bạc: “Lê Nhược Vũ!
Cô có biết xấu hổ hay không hả, có ai không gõ cửa mà đã lao vào giống cô không!”
Hạ Nhược Vũ âm thầm nghĩ, có làm gì thì người nên cảm thấy xấu hổ là cô ta mới đúng chứ, giữa ban ngày ban mặt mà dám “vụng trộm” ở trong văn phòng làm việc.
Thế nhưng, ngoài miệng Lê Nhược Vũ lại chột dạ nói: “Thật ngại quá, tôi không biết hai người ở trong này “bận rộn”, vậy hai người cứ tiếp tục đi, tôi chờ một lát nữa rồi quay lại sau.” Lê Nhược Vũ phản xạ có điều kiện mà đưa tay lên che mắt, nói xong thì nhanh chóng xoay người định kéo cửa ra tránh mặt một lúc.
Nhưng Hạ Nhược Vũ cố gắng kéo một lúc lâu mà nó vẫn nằm im lìm không nhúc nhích một xíu nào, cô chợt nhạn ra sức của mình không thể kéo nồi cái cửa này.
Không khí trong văn phòng tổng giám đốc vừa bị đè nén vừa mang theo mùi vị đê mê. Sau một lúc cô gắng trong vô vọng, Lê Nhược Vũ đành phải từ bỏ giãy dụa, cô lặng lẽ xoay người lại, khuôn mặt đối diện với Lâm Minh nhưng ánh mắt lại nhìn xuống mũi chân.
Lê Nhược Vũ cũng không nghĩ đến bỗng nhiên tên Hà Duy Hùng kia lại đẩy mình vào trong, hơn nữa còn đóng cửa lại một cách lưu loát dứt khoát như thế.
Hà Duy Hùng ơi Hà Duy Hùng, tôi thật sự bị cậu hại chết rồi.
Lê Nhược Vũ chỉ biết cười gượng hai tiếng, xấu hổ đến mức nói không ra lời.
Lâm Minh lại nặng nề lên tiếng, tròng mắt đen sâu thăm thẳm như vách núi nhìn chằm chằm cô: “Cô đến đây làm gì, tôi đã nói rồi, tôi đồng ý li dị, chẳng lẽ… Cô đến đây tìm tôi là để ký tên?” Anh nói xong rồi nở nụ cười tràn đầy sự mỉa mai.
Nếu cô đã dám đến đây, thì chắc chắc là đã chuẩn bị kỹ càng. Lê Nhược Vũ nghe anh nói vậy cũng không thấy lúng túng, chẳng qua chỉ cảm thấy bản thân mình xui xẻo mà thôi.
Vì sao cô đi đến đâu cũng gặp phải Lưu Ly?
Bởi vì có Lưu Ly ở đây, nên Lê Nhược Vũ thực sự không biết phải nói chuyên như thế nào. Nếu không, bị Lâm Minh sỉ nhục thì không nói làm gì, nhưng sau đó còn bị Lưu Ly khinh thường nữa.
Vậy thì mặt mũi của cô sẽ bị ném đến biển Thái Bình Dương mất…
Trên mặt Lưu Ly là nụ cười lạnh, nhưng cô ta không hề lên tiếng. Không những vậy, cô ta còn ra oai dán cả nửa người trên vào lồng ngực của Lâm Minh.
Cạnh tượng này khiến Lê Nhược Vũ phải dụi mắt liên tục bởi vì nó thật sự quá cay mắt. Đây là lần đầu tiên cô nhìn thấy có kẻ thứ ba nào bị bắt gặp vụng trộm mà còn \ có thể đúng lý hợp tình như thế.
Lâm Minh thấy Lê Nhược Vũ vẫn không nói gì thì đôi môi hiện lên nụ cười trào phúng: “Cô không có lời gì để nói thì đi ra ngoài đi.”
Lúc này Lê Nhược Vũ mới ngầng đầu lên, mắt đối mắt nhìn Lâm Minh, vội vàng nói chuyện: “Có, có chuyện mà.”