Chương 713
Trần Hi Lam mang theo bánh bao nhỏ, nhảy múa loạn xạ.
Xém chút nữa thì cô bị cái bánh bao nhỏ này dọa cho chết khiếp rồi, trong nhất thời cũng không chú ý tới người đàn ông trước mặt là ai Cô hoàn toàn không ngờ tới người bạn nhỏ vẫn chưa đầy bốn tuổi này, mặc dù có hai chiếc chân ngắn như vậy nhưng lại có thể chạy rất nhanh, thiếu chút nữa thì cho rằng khi vừa mới tới Việt Nam thì đã đánh mất đứa trẻ của Nhược Vũ tồi Nếu thực sự làm mất rồi, vậy thì cho dù Nhược Vũ không trách cô, cô cũng muốn bị anh trai của mình bức đến chết mà thôi Lại nói thương trường đúng là một nơi tốt để rèn luyện con người, anh trai của cô ở đó vài năm, hương vị đàn ông trên người cùng càng ngày càng rõ nét. Nhưng mà… Mỗi lần nhìn thấy anh ấy ôm Hạ Ly, tính trẻ con của anh ấy cũng sẽ bị lộ ra.
Tuy rằng anh trai cô rất hay giả làm cha của Hạ Ly để đưa cô bé ra ngoài chơi, nhưng nếu nhìn kỹ, thì vẫn thấy giống anh trai và em gái hơn.
Không đúng không đúng, nếu giống như anh trai của Hạ Ly thì không phải bị loạn hết cấp bậc rồi sao?
Trần Hi Lam bị suy nghĩ của mình làm cho ngẩn ngơ, cô mang theo cậu nhóc kia, mở to hai mắt nhìn cố ý giả làm người xấu hù dọa cô: “Cậu nhóc kia, con ngoan ngoãn một chút đi, ở một nơi xa lạ như vậy mà con cũng dám chạy lung tung à, cẩn thận bị sói bắt cóc ăn thịt mất đấy!”
“Còn lâu mới có chuyện đó, ba chính là ky sĩ của con, ba con sẽ đết chúng ta” Tên nhóc kia mỗi lân nhắc đến ba là hai mắt lại sáng bừng lên.
Trần Hi Lam thấy không có cách nào hù dọa được đứa trẻ, cũng không có biện pháp nào khác, chỉ có thể giám sát chặt chẽ nhất cử nhất động của nó mà thôi Ôm tên nhóc kia chuẩn bị đi, tên nhóc đó còn không vui, lắc läc cái chân nhỏ, sau đó vẫy tay với một chú hay thích vuốt ve mặt của nó.
“Hẹn gặp lại!” Giọng nói rất trong trẻo.
Tên nhóc kia từ trước tới nay đối với mọi người đều rất nhiệt tình, không có chút đề phòng nào cả.
Trần Hi Lam có chút sợ hãi, lúc này mới đưa mắt nhìn người đàn ông ở trước mặt.
Không nhìn thì tốt, vừa nhìn thì trái tim liền không chịu nổi.
Cô cũng không nói gì cả, liền ôm lấy tên nhóc kia bỏ chạy.
Vừa xuống máy bay liền gặp được Lâm Minh, không có chuyện nào trùng hợp hơn chuyện này được nữa. Cô và anh cô đã dấu Lệ Nhược Vũ ba năm, Lâm Minh mà biết thì chuyện này không phải sẽ bại lộ hết à?
Trần Hi Lam gắt gao ôm lấy đứa nhỏ vào trong lòng, chạy nhanh như bay.
Lâm Minh nhìn thấy bóng dáng hoảng sợ rời đi của cô, không khỏi híp mắt lại: “Trần Hi Lam”
Đứa nhỏ kia của Trần Hi Tuấn?
Anh khẽ nhấc khóe môi, trong mắt lại là một mảnh lạnh lùng, còn tưởng rằng Trần Hi Tuấn đối với Lệ Nhược Vũ rất thâm tình, hóa ra cũng chỉ là hứng thú nhất thời của tuổi trẻ, đứa nhỏ đã lớn như vậy rồi.
Trần Hi Lam ôm đứa nhỏ chạy đi, chạy hồi lâu, sau khi xác nhận an toàn mới dừng lại, cô thở hồng hộc.
Đứa nhỏ im lặng ngoan ngoãn trong lồng ngực của Trần Hi Lam, mấy cái tính khí tốt này hoàn toàn là được di truyền lại từ Lệ Nhược Vũ, mặc dù bị làm đau. nhưng cũng không nháo.
không khóc, ngược lại còn lên tiếng nhắc nhở: “Dì Hi Lam, dì ôm con chạy nhanh quá, con sắp bị dì làm cho không thở nổi rồi”
Trần Hi Lam nhìn thấy vẻ mặt ngây thơ của cậu nhóc, thật sự không đành lòng nói ngươi vừa rồi ôm lấy nó, chỉ có thế nhỏ giọng than thở một câu: “Cái này không phải là vì có tật giật mình sao.
“Làm kẻ trộm thì cần có ý trí và sức lực rất lớn sao? Dì Hi Lam có sức lực lớn như vậy, nhất định có thể giúp mẹ của con xách hành lý !”
“Cái đồ tiểu quỷ nhà con.”
Một cái vừa tiếp đất, một cái vừa cất cánh.