Chương 712
Ngã vào chân của chủ tịch thì thôi đi còn tự nhìn gọi chủ tịch là cái gì mà “Cha, Cha”, coi như iêu rồi Ai mà không biết, trong nhà chủ tịch còn có hai cậu chủ nhỏ được chiều chuộng lên tận trời.
Vì chuyện của Lâm Niệm Sơ quậy lần trước, bây giờ hai cậu nhỏ này mới có thể lại gần bên cạnh anh. Trừ lần đó ra, những đứa trẻ khác đừng nói là gọi anh bằng Cha, thậm chí anh còn có thể bị anh ném văng ra ngoài ngay cả khi chúng muốn lại gần anh.
Trợ lý Lưu nhìn bánh bao nhỏ đang cười ngây ngộ, liền nháy mắt ra hiệu sai người đưa đứa nhỏ đi: “Lúc máy bay chuẩn bị cất cánh hay mang đứa nhỏ đi, nếu muộn quá thì không hay”
Lâm Minh nhìn xuống nhóc nấm lùn đang nắm ống quần của mình không chịu buông ra, không biết ma xui quỷ khiến thế nào lại từ từ đưa tay lên ngăn cản bọn họ tiến lên.
Trong ánh mắt kinh ngạc của mọi người, anh từ từ ngồi xốm xuống, đưa tay sờ lên gò má phúng phính của bé con.
Mềm mềm.
Lại không nhịn được bóp nhẹ, anh hỏi: “Nhóc vừa mới nói chú giống cái gì?”
“Giống cha”
Đúng là ngựa non háu đá, còn bánh bao nhỏ cũng không biết sợ, cô ậm ừ mãi Mọi người đều tưởng rằng đứa trẻ này coi như toang rồi, nhưng không ngờ răng Lâm Minh không những không tức giận mà ngược lại còn nở nụ cười Nếu không chia tay, chắc con của anh và Nhược Vũ đã có lẽ cũng đã lớn bắng từng này rồi Thấy anh cười, bánh bao nhỏ cũng cười theo, bé buông bàn tay đang ôm chân anh ra, vòng qua sau lưng anh, nhón chân kề sát vào tai anh nói: *Con đang cùng mẹ chơi trốn tìm, chú có thể cho cháu trốn sau lưng chú được không? “
Ý cười trên mặt Lâm Minh càng sâu hơn Nhóc con này là đúng là một đứa bé thông minh, lanh lơi, vốn dĩ qoi cha chỉ là môt cái cớ, nhóc chỉ muốn biến bản thân mình như đạo cụ biểu diễn mà thôi.
Không nhịn được lại kéo nhóc con ra trước mặt mình, nhóc con chớp chớp đôi mắt mắt, lông mi dài cũng khẽ chuyển động theo, đôi mắt mới lớn đầy gian xảo: “Chú ơi, chú véo mặt cháu là vì chú thích cháu sao?”
Nếu thích bé thì chảc chản sẵn sàng để con bé trốn.
Thế nên Lâm Minh không trả lời câu hỏi của bé, thay vào đó, anh lại kéo bé trước mặt mình, nhìn vào đôi mắt có chút giống Lê Nhược Vũ, không nhịn được hỏi: “Cháu tên gì?”
“Nhạ Nhi” Nhóc con bé đã ở nước ngoài một thời gian dài, phát âm không được, rất khó khắc phục, sửa đổi.Cho đến nay tên riêng của bé là một trong những khó khăn của bé.
Nhóc con gãi gãi ngón tay, khó nhọc nói ra hai chữ này, sợ anh nghe không hiểu, liền lặp lại: “Nha Nhị, Nhạ Nhị”
“Hạ Nhĩ?”
Bé cảm thấy anh nói có vẻ không sai nhưng dường như lại cảm thấy có điều gì đó không đúng.
“Là Hạ Ly, Hạ Ly” Nhóc con vội sửa sai và nói mình mau đứng dậy, anh thầm nghĩ cái tên Hạ Nhi cũng không có gì sai.
Hiếm khi thấy ánh mắt dịu dàng của Lâm Minh, anh đi chậm lại, học giọng điệu của bé nói “Hạ… Nhĩ?”
Bé con cắn ngón tay, dứt khoát gật đầu.
Nói gì đi nữa, có lẽ bé đã quên tên mình gọi như thế nào.
“Chú, chú thật đẹp trai! Đẹp trai như cha ấy”
“Thật không?” Lâm Minh bóp bóp chóp đầu của nhóc con “A đúng rồi, đúng rồi, chú, chú có thể cho cháu trốn sau lưng chú…” Bánh bao nhỏ chưa kịp nói xong, cả cơ thể nhỏ nhắn mềm mại đã bị nhấc lên: “Nhóc con, bây giờ con lại nghịch ngợm thế sao! Đại ca của tôi, không ai giữ được nhóc con cả sao?”