"Cho nên nói, sau khi ngươi tìm được người bị phớt lờ thì chán nản thất vọng chạy trở về?" Ở trong hoa viên của tiệm rượu hào hoa, Chung Cẩn Lan dựa ở trên ghế, nghe được Tư Hướng Nhan nói hôm nay tiếp xúc với Ông Lẫm Nhiên, có chút không thể tin nổi từ trên ghế đứng dậy, một biểu tình như Tư Hướng Nhan tôi làm sao có loại bạn bại hoại như cô đây.
"Ân." Nghĩ đến chuyện hôm nay cả ngày cùng Ông Lẫm Nhiên phát sinh, Tư Hướng Nhan có chút không biết làm sao nhíu mày, cô không có kinh nghiệm theo đuổi người, càng không biết chính mình nên làm sao vãn hồi trái tim của Ông Lẫm Nhiên. Kiên trì nữa năm không có quấy rầy đối phương, bây giờ cô cuối cùng vẫn là nhịn không nổi đến đây. Cô liều mạng muốn về lại bên cạnh Ông Lẫm Nhiên, là nhớ nàng, cũng là sợ bên cạnh nàng xuất hiện một người khác đủ để thay thế chính mình.
"Tư Tư, ta nói với ngươi nga, đại đa số nữ nhân đều là miệng chê cơ thể chính trực, tim và miệng không đồng nhất, tiểu Ông phỏng chừng cũng vậy. Cô ấy hơn nữa năm này chắc không có tìm người khác, chính là nói cô ấy vẫn nhớ thương ngươi. Bây giờ ngươi phải làm chính là dính chặt lấy, mặt cũng đừng cần, cô ấy càng chán ghét ngươi đến, ngươi thì càng phải đến, tạo ra tất cả cơ hội để cô ấy cảm động."
"Là ý gì?" Nghe được đề nghị của Chung Cẩn Lan, Tư Hướng Nhan cả đầu óc mơ hồ, cô ngẩng đầu nhìn Chung Cẩn Du ở bên kia trên mặt có chút đăm chiêu, nhưng đối phương lại chỉ là nhún nhún vai, tỏ ý cô ấy cũng không hiểu.
"Ai nha, Tư Hướng Nhan ngươi sao ngốc như vậy. Ngươi có biết khổ nhục kế không? Đúng lúc tối ngày may có mưa, ngươi thì nhân lúc trời mưa, đứng ở dưới lầu nhà cô ấy, chết lì không đi."
"Thật sự phải làm như vậy?"
"Cái gì thật hay giả, là ngươi nhất định phải làm như thế. Ngươi xem lúc trước cô ấy thương tiếc ngươi như vậy, hiện tại chắc cũng là như vậy. Thấy được ngươi dầm mưa, gặp phải khinh thường của người qua đường, tuyệt đối sẽ mời ngươi lên lầu, đến khi quần áo ướt rồi phải tắm rửa không? Ngươi cởi quần áo thì cọ ở trên người cô ấy, mỹ nhân kế cuối cùng sẽ được chứ?"
Chung Cẩn Lan nói mạch lạc rõ ràng, lại để Chung Cẩn Du ở phía sau nhịn không được cười ra, cô ấy liếc nhìn Tư Hướng Nhan bị thuyết phục chuẩn bị thực hiện, lại suy nghĩ biểu tình của Ông Lẫm Nhiên sau khi thấy được. Cuối cùng vẫn là quyết định không lên tiếng, yên tĩnh làm người xem kịch thì được rồi. Còn về có thành công hay không, cô ấy cũng mặc kệ.
"Được thôi, vậy tối may ta đi thử xem." Trong lòng trãi qua các loại cân nhắc, Tư Hướng Nhan vẫn là quyết định tin Chung Cẩn Lan một lần. Suy cho cùng mặt mũi cùng cơ thể, hay là đồ vật gì khác, bất cứ sự vật gì cũng không quan trọng bằng Ông Lẫm Nhiên hồi tâm chuyển ý.
"Ông tỷ tỷ, chị xem trong mưa bên kia sao đứng một người, mưa lớn như vậy sao cô ấy còn không bung dù hả?" Tối ngày thứ hai, thật sự như dự báo thời tiết nói trời nổi mưa, sau khi đóng cửa tiệm cafe trước thời gian, Ông Lẫm Nhiên và nhân viên tiệm cùng đường cùng trở về nhà. Xa xa liền thấy được Tư Hướng Nhan đứng ở trong mưa, đang ngốc ngốc nhìn theo mình.
Tóc dài của cô bị nước mưa làm ướt, trên người cũng không có một nơi khô, chắc là đứng ở đây rất lâu rồi. Ở lúc trước, Tư Hướng Nhan bất luận là ra cửa hay là làm chuyện gì luôn có xe đưa đón, dưới mưa cũng sẽ có người chống dù cho cô. Dáng vẻ chật vật giống như hiện tại, chỉ sợ là lần đầu tiên trong cuộc sống của cô. Thấy cô quay đầu ngóng nhìn chính mình, con ngươi màu nâu dần dẫn hiện ra ôn nhu và chờ mong. Ông Lẫm Nhiên lại không có dự tính để ý cô, mà là xoay người lên lầu, mà không nhìn Tư Hướng Nhan một cái.
Tuy dự định được có thể sẽ có loại kết quả này, nhưng Tư Hướng Nhan lại vẫn là cảm thấy trái tim bị hung hăng đâm một cái. Cô nhẹ cười ngẩng đầu lên, ngóng nhìn đèn trong phòng của Ông Lẫm Nhiên từ tối trở nên sáng, tuy bị từ chối, lại cũng cảm thấy có thể lấy cách thức này nhìn nàng, có loại ngọt ngào thanh thản.
Về đến nhà, lãnh đạm trên mặt Ông Lẫm Nhiên không còn, mà là chuyển biến thành một loại nôn nóng và không biết làm sao khác. Từ hôm qua bắt đầu gặp được Tư Hướng Nhan, nàng thì luôn xuất hiện ra loại tình trạng không biết nên làm sao. Mưa bên ngoài càng ngày càng lớn, mà lòng của Ông Lẫm Nhiên cũng càng ngày càng khó chịu, gian nan.
Xuyên qua rèm cửa sở, nàng cau mày nhìn theo Tư Hướng Nhan vẫn cứ không chịu đi, cho dù biết chị ấy làm như vậy là cố ý để mình mềm lòng, lại vẫn là không thể làm gì lọt vào cái bẫy. Nàng thương tâm Tư Hướng Nhan, không nỡ cho nữ nhân này luôn chưa từng chịu khổ tiếp nhận loại uỷ khuất này, lại hoàn toàn quên đi tổn hại của đối phương đã từng tạo thành cho mình.
Không khí âm lãnh ướt át như vậy, bệnh cũ của Ông Lẫm Nhiên cũng như hẹn mà đến. Vì không có Trang Kỷ Nghiên ở nhà, nàng tự nhiên không cách tìm người xoa bóp cho nàng. Động rồi động thân thể cứng nhắc, lập tức thì cảm thấy chân phải truyền đến một trận tê dại kịch liệt. Đau đớn đó như có như không theo đầu gối truyền đến, giống như con sâu ở phía trên bò tới bò lui, lại giống như con dao ma sát ở xương cốt. Khó chịu của chân phải để Ông Lẫm Nhiên không thể không ngồi lại trên giường, lại không dám uốn cong cái chân đó, chỉ có thể tùy tiện dùng tay xoa rồi xoa địa phương không thoải mái, để hóa giải một chút đau đớn.
Vì không để chính mình mềm lòng, Ông Lẫm Nhiên cưỡng bách chính mình đừng đi nhìn Tư Hướng Nhan nữa, nằm ở trên giường chuẩn bị ngủ. Đáng tiếc, lòng của nàng muốn yên tĩnh, lỗ tai lại đã bay đến bên cửa sổ. Qua hơn một tiếng, mưa cũng dừng lại, thấy bên ngoài đêm tối âm u, Ông Lẫm Nhiên từ từ đi xuống giường, nhấc mắt nhìn dưới lầu, mà Tư Hướng Nhan quả nhiên vẫn đứng ở chỗ đó.
Sau mưa gió có chút lớn, có lẽ là nguyên cớ quá lạnh, cô đem quần áo ôm đến rất chặt, toàn thân ướt nhẹp cuộn mình ở bên đường. Cả con phố yên tĩnh thì chỉ có một mình cô, cô thì giống như đứa trẻ bị cha mẹ vứt bỏ, hiện ra cô đơn lại gầy yếu như vậy. Cắn rồi cắn môi dưới, Ông Lẫm Nhiên cũng chịu không nổi nữa rồi, nàng nhanh chóng chạy xuống lầu, ở trong lòng nói họ chỉ là bạn bè, bạn bè không thể ở dưới tình trạng một người bạn kia khó chịu như vậy không lo.
"Lên lầu đi." Thanh âm của Ông Lẫm Nhiên thanh thúy êm tai, ở trong tiếng vang lộp bộp lộp bộp của mưa truyền vào ốc tai, để thần trí có chút tan rã của Tư Hướng Nhan lần nữa trở lại đại não. Cô đã quên chính mình rốt cuộc ở đây đứng bao lâu, nếu như nói lúc đầu cô chỉ là nghe lời của Chung Cẩn Lan muốn có được sự tha thứ của Ông Lẫm Nhiên, nhưng đến sau đó, cô lại yêu cái loại cảm giác canh giữ chờ đợi này.
Ông Lẫm Nhiên ở trên người mình tiêu hao đã rất dài, cũng ở địa phương mình không biết chịu quá nhiều cực khổ. Nước mưa lạnh lẽo xối ở trên người, trái lại để đại não của Tư Hướng Nhan càng thấu triệt. Cô yêu Ông Lẫm Nhiên, cũng muốn chắc Ông Lẫm Nhiên. Đừng nói một đêm, cho dù muốn cô đứng ở đây cả đời cô cũng nguyện ý. Thì ở thời điểm này, Ông Lẫm Nhiên đi xuống. Quả nhiên em ấy vẫn là không nỡ cho mình, nữ nhân ngốc này.
"Cám ơn em." Về đến chỗ ở của Ông Lẫm Nhiên, Tư Hướng Nhan mượn dùng phòng tắm tắm nước nóng, lau khô tóc đi ra ngoài. Cô biết áo khoác tắm chính mình hiện tại mặc là của Ông Lẫm Nhiên, bởi vì phía trên có mùi vị thuộc về con người này, cũng là thanh hương chính mình lúc trước ngửi cũng ngửi không chán. Cô đứng ở trong phòng khách, nhìn theo Ông Lẫm Nhiên cúi đầu im lặng, bổng nhiên rất muốn ôm lấy em ấy, mà Tư Hướng Nhan cũng xác thực làm như vậy rồi.
Khi thân thể rất lâu thân mật tiếp xúc, hai người đều là một trận run nhẹ. Ôm lấy thân thể mềm mại của Ông Lẫm Nhiên, Tư Hướng Nhan đem đầu dựa ở trên vai nàng, giống như cường đạo tham lam không muốn rời khỏi. Cô rất nhớ nàng, vô số ngày đêm đều là như vậy ôm cái gối của Ông Lẫm Nhiên miễn cưỡng ngủ đi, con người thật sự thì như trên sách nói, luôn là sau khi mất đi mới hiểu được trân trọng.
"Ông Lẫm Nhiên, chị rất nhớ em, thật sự rất muốn ôm em như vậy, luôn cũng không buông ra."
"Tư Hướng Nhan, đủ rồi." Bị đối phương dùng sức ôm, tuy trên miệng nói đủ rồi, mà xương sườn cũng bị đối phương đụng đến có chút đau. Nhưng tâm tình là nữa năm này chưa từng yên ổn qua, có lẽ, thật sự chỉ có ở trong lòng Tư Hướng Nhan, chính mình mới tìm được chốn trở về.
"Không đủ, mãi mãi không đủ." Tư Hướng Nhan vừa nói, lấy một loại tư thái đòi hôn từ từ đến gần, hai mắt mê li hôn lấy cổ của mình. Tóc của cô vừa gội qua mang theo một chút hơi nước, cánh môi cũng bởi bị gió thổi mưa dầm cả đêm có vẻ có chút lạnh lẽo. Nhưng chạm đến da thịt của chính mình, lại để Ông Lẫm Nhiên cảm thấy khô nóng dị thường.
Tư Hướng Nhan chủ động rút đi áo khoác tắm trên người cô, lộ ra đồng thể bên trong không có bất cứ che đậy gì. Cô thật sự gầy rất nhiều, lướt qua vòng eo mảnh mai đến yếu đuối, bờ vai cũng để người ta rất muốn ôm thật chặt. Nghe được Tư Hướng Nhan nhẹ tiếng ở trong lòng mình thở dốc, mặc cho cô đỡ lấy tay của chính mình đè ở trước ngực cô, nhịp tim dưới lớp da truyền đến có lực, ở sau khi chính mình chạm đến trở nên càng ngày càng nhanh.
"Ông Lẫm Nhiên, chị là của em."
Hết chương 104
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT