Nếu như nói không có từng ảo tưởng ở trong lòng cùng Tư Hướng Nhan trùng phùng, chỉ sợ là giả. Ở trong những ngày tách ra, Ông Lẫm Nhiên từng nhớ cô nhớ rất nhiều lần, cũng đem số lần cục diện trùng phùng của hai người ở trong não diễn biến điếm không rõ. Nhưng nàng vạn vạn không ngờ được Tư Hướng Nhan sẽ đến bất thình lình như vậy, khiến cho chính mình ở dưới tình trạng không hề phòng bị thì thất thố ở trước mặt chị ấy như vậy.

Bởi vì mặc quần dài và giày cao gót, cho nên Ông Lẫm Nhiên ngược lại không thế nào bị phỏng, thấy Tư Hướng Nhan mảy may không có làm giá nửa ngồi nửa quỳ ở trên đất giúp chính mình lau đi vết bẩn trên người. Trong nhất thời, Ông Lẫm Nhiên cảm thấy sợ hãi và xa lạ. Nàng theo ý thức lùi ra sau mấy bước, nặn ra một nụ cười không tính là tự nhiên, thì như thấy được một người bạn rất lâu. Cho dù, trái tim nàng đã lật lên cơn sóng thần.

"Làm sao chị ở đây." tận lực đè thấp thanh âm của mình khiến nó bình thường, Ông Lẫm Nhiên xoay người cầm lấy chổi thanh lý sạch sẽ sàn nhà, hỏi ra.

"Chị rất nhớ em." Thanh âm của Tư Hướng Nhan rất nhẹ, lại giống như cố ý thả nhỏ âm lượng. Cô có chút bức rức đứng ở đó, thấy Ông Lẫm Nhiên phớt lờ chính mình, toàn tâm toàn ý đều đang quét dọn sàn nhà, tuy trong lòng có chút chua xót đau khổ, lại không cách để chính mình xê dịch con mắt từ trên người nàng.

Thời gian nữa năm, nói ngắn lại cũng là một loại dài lâu khác. Ngày đó, sau khi cô ở phi trường tìm Ông Lẫm Nhiên không thấy được người, đến ngày thứ hai thuộc hạ nói cho cô biết, phi cơ của Ông Lẫm Nhiên ở sau khi cô rời khỏi mới bay. Tư Hướng Nhan rất xác định Ông Lẫm Nhiên nghe được lời của mình, sở dĩ không có lưu lại, chỉ là nàng thật sự như lúc trước nói, mệt rồi, cũng nản rồi.

Tuy Tư Hướng Nhan tìm người điều tra một phen thì có thể biết hướng đi của Ông Lẫm Nhiên, cô lại không muốn làm như vậy. Cô dùng thời gian nữa năm xử lý xong Tư gia, cũng dùng thời gian nữa năm này lục tìm quá khứ của Ông Lẫm Nhiên. Cô trở về đến tiểu học hai người trước kia quen nhau, đi qua con hẻm nhỏ lúc trước hai người cùng đi qua.

Cho dù chỗ đó đã cải tạo thành một địa phương khác lại vẫn là để cô cảm khái ngàn vạn lần. Khi đó ba Tư vì không cho Tư Hướng Nhan dưỡng thành thói hư tật xấu của mấy đại tiểu thư kia, mới đem cô đưa đến trường học công lập cũng không tính quá tốt của trấn Đồng Hỗ. Vừa mới đến chỗ đó, cô liền cảm nhận được chính mình hoàn toàn xa lạ.

Cô không thích ồn ào, cũng không thích cùng chơi đùa với mấy bạn nhỏ khác, nhưng cô rất hiểu tình trạng trong lớp, cũng biết, có một "cậu nhóc" luôn bị cả lớp khi dễ. Khi đó, sức chú ý của Tư Hướng Nhan cũng chỉ phân cho Ông Lẫm Nhiên hồi đó giả giống cậu nhóc. Cô nhớ rất rõ ràng, lúc đầu chính mình sẽ nhận được một ít đồ vật kì kì lạ lạ.

Cỏ sâu róm bện thành con thỏ và chó con, còn có cục đá nhìn đến hình dáng kì quái, có chút bẩn thỉu. Mỗi lần đến trường học phát hiện trong bàn học của mình nhiều thêm đồ vật như vậy, Tư Hướng Nhan có bệnh sạch sẽ luôn cảm thấy ghê tởm cực kì, do đó đoán được là ác tác kịch (trò đùa) của ai. Thời gian dài, cô phát hiện, tác giả phía sau sự việc, chính là đứa trẻ hư cả lớp chán ghét kia.

Cô xem thường đi theo người khác cùng khi dễ nàng, cũng không nói với gia trưởng hoặc thầy giáo loại chuyện vô vị này, cho nên mỗi ngày nhận được đồ vật kì kì lạ lạ cô cũng sẽ trực tiếp ném vào trong thùng rác. Cho đến khi cô phát hiện "cậu nhóc" kia thậm chí tan học cũng đi theo cô, cô mới có cảnh giác và bất mãn. Cô muốn cảnh cáo "cậu nhóc" dừng lại hành vi vô vị như vậy, lại không nghĩ đến hai người sẽ cùng bị bắt cóc đi.

Có lẽ đây là hồi ức vô vị của Tư Hướng Nhan lúc trước luôn muốn quên đi, nhưng bây giờ nhớ lại, lại cảm thấy trong lòng ấm áp mà mềm mại. Thì ra, Ông Lẫm Nhiên từng cho mình cũng không phải ác tác kịch, mà là nàng đem đồ vật năm đó nàng cho rằng tốt nhất đều cho cô. Nhưng chính mình lại đem tất cả thứ đó nhìn như không thấy, thậm chí đem Ông Lẫm Nhiên quên đi sạch sẽ. Mỗi lần nghĩ đến mấy chuyện này, Tư Hướng Nhan cũng rất muốn gõ đầu mình một cái, như trừng phát những chuyện cô từng sai kia.

"Nga." nghe thấy Tư Hướng Nhan nói cô nhớ mình, biểu tình của Ông Lẫm Nhiên rất lãnh định. Cô thu dọn xong sàn nhà, lần nữa rót cafe cho mình, vốn cũng muốn rót cho Tư Hướng Nhan một ly, lại phát hiện lượng đã không đủ. Nếu như là lúc trước, Ông Lẫm Nhiên tuyệt đối sẽ có bao nhiêu thì cho Tư Hướng Nhan bấy nhiêu, nhưng hiện tại nàng mới không cần làm chuyện đó, thì duyên dáng cầm lên ly cafe kia, ngồi đến vị trí tựa cửa sổ uống.

"Gần đây cơ thể em thế nào? Vết thương của chân và tay tốt chút nào không?" Thấy Ông Lẫm Nhiên một mình uống cafe, rõ ràng là dáng vẻ cố ý giận mình, Tư Hướng Nhan ngược lại không tức giận, trái lại cảm thấy đáng yêu lại buồn cười. Cô thư thả sờ sờ cầm, tự mình ngồi đối diện, tỉ mỉ quan sát dáng vẻ Ông Lẫm Nhiên uống cafe, xém chút thì xuất thần.

Ông Lẫm Nhiên vẫn là xinh đẹp như vậy, lại so với thời điểm hai người bắt đầu quen nhau chín chắn rất nhiều. Nếu như nói hai năm trước nàng là ngọn gió tùy ý phô trương, vậy hiện tạo nàng thì là đám mây yên tĩnh. Giữa lông mày của nàng mang theo ý cười nhàn nhạt và xa cách, con ngươi trong suốt xuyên thấu, nhưng đi sâu nghiên cứu sẽ phát hiện che giấu rất nhiều thứ. Dáng vẻ nàng cười lên quyến rũ câu người như thường ngày, lại không phải gợi cảm của tiểu nữ nhân, mà là ám thị và dụ hoặc của nữ nhân chín chắn.

"Không sao từ lâu rồi." Ông Lẫm Nhiên cũng không muốn cùng Tư Hướng Nhan nói nhiều về vấn đề cơ thể, cũng không dự định để cô biết cái gì. Đáng tiếc, cafe mỗi ngày nếm thử đều rất tốt, hôm nay lại vì Tư Hướng Nhan đến mà trở nên rất tẻ nhạt vô vị. Ông Lẫm Nhiên thần du suy nghĩ Tư Hướng Nhan làm sao sẽ đến đây, chính mình hôm qua ở trước cửa thấy được cô là ảo giác hay là người thật, Nhưng mà, thì ở thời điểm nàng suy nghĩ lung tung, lại không biết Tư Hướng Nhan đã xê dịch cái ghế ngồi đến bên cạnh mình, lấy khoảng cách gần nhất nhìn nàng.

"Ôi?" Ông Lẫm Nhiên phục hồi tinh thần nhìn thấy Tư Hướng Nhan đang kế bên nhìn mình, mà khoảng cách của hai người chỉ cần gần đến mấy cm thì có thể hôn được nhau.

"Thật ngại quá, dọa phải em rồi. Chỉ là.. chị rất muốn thân cận em."

"Tư tiểu thư là không phải chưa gặp qua em, lúc trước chúng ta chuyện gì cũng làm qua rồi, chị không cần tìm loại lý do cảm giác mới mẻ để chọc em."

"Nhưng bây giờ em càng mê người hơn lúc trước." khi Tư Hướng Nhan nói câu này, cố ý dùng khí âm phát ra tiếng, dựa gần bên tai Ông Lẫm Nhiên nhả ra câu nói này. Ông Lẫm Nhiên đang uống cafe không nghĩ đến Tư Hướng Nhan sẽ đột nhiên đến gần như vậy, lập tức thì bị cafe nghẹn ở cổ họng, ho khan không ngừng được. Thấy gò má đến lỗ tai của nàng đỏ giống như lửa, Tư Hướng Nhan nhịn không nổi nghiêng người phía trước, dùng hai tay ấn lấy bờ vai của nàng đem nàng đè nhẹ ở trên cửa sổ.

"Tư tiểu thư, chị vượt quá giới hạn rồi." Tiếp xúc khoảng cách gần như vậy, Ông Lẫm Nhiên cảm thấy nhịp tim của mình trở nên càng ngày càng nhanh, thì giống cái trống trên núi cao, phịch phịch phịch một tiếng vang hơn một tiếng. Không thể phủ nhận, thấy được Tư Hướng Nhan chính mình rất hưng phấn, nhưng mà.. lúc này nàng vẫn thực sự không muốn tha thứ cho con người trước mắt này.

"Chị sở dĩ không có ở thời điểm em rời khỏi đến tìm em, chính là hy vọng cho hai bên chúng ta một chút thời gian thở dốc. Đồ vật này chị luyện tập rất lâu rồi, lúc đầu luôn làm đứt, nhưng bây giờ chị đã có thể làm đến rất tốt rồi." Tư Hướng Nhan vừa nói, thò tay từ trong túi áo khoác móc ra hai đồ vật màu xanh biếc. Là dùng cỏ sâu róm bện thành con thỏ và chó con, thấy được tụi nó, rồi lại thấy được chiếc nhẫn trên ngón áp út của Tư Hướng Nhan. Ông Lẫm Nhiên cảm thấy mũi có chút chua xót, nàng nghĩ không ra lời gì để tiếp lời, lúc này, tiệm cafe bổng nhiên có người đẩy cửa đi vào, nhìn rõ chắc là học sinh lân cận trường học.

"Ông tỷ tỷ hôm nay mở cửa rất muộn a, chị đây là.." Mấy nữ sinh vừa vào cửa thì thấy được Tư Hướng Nhan dùng một cách thức bá đạo của tổng tài ép tường Ông Lẫm Nhiên, nói thực cảnh này xác thực là rất đẹp mắt. Ông Lẫm Nhiên hôm nay mặc áo lông cổ cao đơn giản, một chiếc quần bò thông thường và giày vao gót, mà Tư Hướng Nhan đè lấy nàng còn là mặc một thân áo da quần da màu đen.

Đặt vào trong tiểu thuyết bách hợp, hoàn toàn chính là tình tiết đặc sắc ngự tỷ yêu nghiệt dụ thụ bị bá đạo nữ vương cường đẩy có hay không! Mấy nữ sinh nhìn cảnh này, cơ hồ sắp hưng phấn thét ra tiếng. Thấy được một biểu tình của họ quả nhiên Ông tỷ tỷ là thụ, Ông Lẫm Nhiên không vui đẩy Tư Hướng Nhan ra, mặt lạnh hỏi họ cần cái gì, sau đó thì cũng không để ý Tư Hướng Nhan nữa.

Biết chính mình lúc này không tiện nói gì nữa, Tư Hướng Nhan thì luôn ngồi ở chỗ đó yên tĩnh nhìn Ông Lẫm Nhiên làm việc, rồi nhìn nàng tan ca về nhà. Dọc đường, hai người không có nói chuyện, càng không có nữa điểm tụ hợp ánh mắt. Thấy Ông Lẫm Nhiên đem mình coi là không khí, dọc đường về đến trong nhà. Tư Hướng Nhan đứng ở dưới lầu cười nhìn đèn của nàng sáng lên, đợi rất lâu mới chậm rãi rời khỏi.

Mắt tiễn cô từ từ đi xa, Ông Lẫm Nhiên kéo ra kèm cửa, nhẹ nhàng lắc lắc đầu. Hôm nay nàng là cố ý làm khó Tư Hướng Nhan, lại không ngờ đối phương sẽ tùy theo mình mà hoàn toàn không có biểu hiện bất mãn, thậm chí trên mặt còn mang theo nụ cười. Nhìn như vậy mới phát hiện, Tư Hướng Nhan gầy đi rất nhiều, ngay cả áo khoác trên người kia cũng có chút chống không nổi. Cô một mình ở trên phố chậm rãi đi, thường thường dừng lại quay đầu, dọa đến Ông Lẫm Nhiên lại vội vàng kéo rèm cửa sổ lại.

Lúc này điện thoại vang lên, là tin nhắn của Trang Kỷ Nghiên, nói chuyện cô ấy ở ngoài không có xử lý xong, ngày về bất định. Đợi đến khi xem xong tin nhắn này, Ông Lẫm Nhiên lần nữa kéo ra rèm cửa sổ, lại phát hiện Tư Hướng Nhan cư nhiên đi vòng trở lại, ở dưới lầu cười nhìn mình. Trong tay cô nhiều thêm một bó hoa tươi, được cô xếp vào trong thùng nhận thư ở dưới lầu. Đó đã từng là hoa chính mình từng thích nhất, Salem.

Tình yêu vĩnh cửu.

Hết chương 103

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play