Tửu lượng của Tiêu Mộng Hy không tệ, rất ít khi uống say, nhưng đêm nay lại thuộc loại tình huống đặc thù, ở trên xe coi như cũng thành thật, biến Phó Ngọc Khâm trở thành gối tựa, ngoan ngoãn nằm trong lòng anh. Về đến nhà, phong cách liền có chút thay đổi.

Một đường đi một đường hát, sống chết không cần Phó Ngọc Khâm đỡ. Từ cửa vào đến phòng ngủ, khoảng cách chỉ có vài bước chân ngắn ngủi, cô đi bộ mất hơn mười phút.

Vừa hát vừa nhảy, vận dụng hết sức lực để lăn lộn.

Mông lung trong cơn say nói: “Anh, anh không được chạm vào tôi!”

Phó Ngọc Khâm giữ cái tay đang múa may loạn xạ của cô lại: “Đừng nhúc nhích.”

Tiêu Mộng Hy càng lăn lộn càng vui vẻ, anh bắt tôi không được động đậy thì tôi sẽ không động sao? Cô lăn lộn trên giường: “Anh, anh là ai? Vì, vì... Sao lại ở trong nhà tôi? Anh tránh ra!”

Phó Ngọc Khâm thật vất vả mới khống chế được cô, giữ chặt chân cô, kéo cô xuống, “Ngay cả anh cũng không biết là ai?”

“Này, anh, anh đừng, đừng động vào tôi.” Tay Tiêu Mộng Hy kéo ga giường, đạp loạn liên tục: “Anh, anh tránh xa lão nương ra… Hây da.”

Có lẽ là do nguyên nhân uống rượu say, lực đạo của cô so với lúc bình thường cũng lớn hơn nhiều, dùng sức đạp một cái, Phó Ngọc Khâm lảo đảo lui về phía sau hai bước.

Ổn định lại cơ thể, anh lại tiến lên, quỳ trên giường, dùng cánh tay ngăn chặn cái chân đang đá lung tung của Tiêu Mộng Hy, lớn tiếng: “Đừng nhúc nhích, ngoan ngoãn một chút đi!”

Tiêu Mộng Hy bất thình lình bị quát, mới đầu còn bị dọa một chút, sau khi phản ứng lại, cố hết sức ngồi thẳng dậy, nhắm ngay cánh tay anh dùng sức cắn xuống, sống chết không buông lỏng miệng.

“Nhả ra.” Phó Ngọc Khâm nhíu mày cảnh cáo: “Nếu em không nhả ra, anh sẽ không khách khí với em nữa đâu!”

Tiêu Mộng Hy hoàn toàn không động đậy, ngay cả một chút ý tứ giảm bớt lực cắn cũng không có, ánh mắt nhỏ mơ màng.

Phó Ngọc Khâm giơ tay kia lên, vốn muốn kéo cô ra, nhưng đưa đến trước mặt, đột nhiên dừng lại, nhìn chằm chằm con ngươi như nước chảy của cô một lúc lâu, hít sâu một hơi, từ bỏ phản kháng.

Mặc cho cô cắn.

Cuối cùng, dường như là sợ cô thấy không thoải mái, còn cầm gối lót sau lưng cô.

Một phút.

Hai phút.

Ba phút.

Bốn phút.

Tiêu Mộng Hy cắn cắn, đầu nghiêng sang một bên, ngủ thiếp đi.

Phó Ngọc Khâm nhân cơ hội kéo cánh tay ra, phía trên lưu lại hai hàng dấu răng đỏ tươi, mơ hồ hiện lên vết máu.

Anh chăm chú nhìn vài lần, tầm mắt lại rơi xuống mặt cô, trong nhìn lướt qua lại chuyển đến phần trên eo bán khỏa thân của cô.

Nhớ tới hình ảnh vừa rồi trong phòng, hai hàng lông mày bất chợt nhíu lại, kéo chăn ném lên người cô, xoay người ra khỏi phòng ngủ.

Cuộc họp bị gián đoạn lại lần nữa tiến hành cho đến khi bình minh.

-

Chuông điện thoại Tiêu Mộng Hy vang lên, âm thanh rất lớn, đánh thức bừng tỉnh cô khỏi giấc mộng, cô mò mẫm điện thoại di động bấm lung tung nút nghe: “Alo.”

“Hy Hy, là mẹ đây.”

“Dạ, mẹ, có chuyện gì vậy ạ?”

“Con uống rượu?”

“Vâng, có uống một chút.”

“Uống rượu hại sức sức khỏe, một đứa con gái mà uống rượu cái gì…” Một khi Tiêu phu nhân bắt đầu lảm nhảm thì không dễ gì phanh lại.

Tiêu Mộng Hy buông tay, điện thoại rơi xuống bên tai, bên trong nói cái gì cô nghe không rõ lắm.

Chỉ nhớ hình như có câu “Đừng quên về nhà” ăn cơm.

Chín giờ sáng, Tiêu Mộng Hy hoàn toàn tỉnh lại, nhìn quanh bốn phía, nhìn hoàn cảnh quen thuộc, nhớ tới, đây là nhà mình.

Một giây sau, cô đột nhiên ngồi dậy, nhà?

Cô về nhà khi nào?

Sao cô về nhà được?

Thái dương đau đớn, cô xoa xoa đầu, bắt đầu nhớ lại cảnh tượng tối hôm qua. Ký ức đứt đoạn, mãi không nhớ ra.

Hình như là có người đi đón cô, nhưng ai là người đón cô thật sự là một chút ấn tượng cũng không có.

Đột nhiên, cửa phòng ngủ mở ra, có mùi sữa truyền đến, cô ngước mắt lên nhìn bóng dáng từ từ đi tới, ánh mắt rùng mình: “Sao anh còn chưa đi làm?”

Phó Ngọc Khâm đưa sữa cho cô: “Uống trước đi.”

Tiêu Mộng Hy lắc lắc đầu, tuy rằng còn đang tức giận vì chuyện tối hôm qua, nhưng cô không phải là người sẽ đối nghịch với chính bản thân mình, lúc này dạ dày cô không thoải mái, vừa lúc uống một ly sữa làm ấm dạ dày.

Trong nháy mắt, vô tình liếc nhìn dấu răng đỏ thẫm trên cánh tay anh, ngẩng đầu hỏi: “Sao anh lại bị thương? Ai cắn anh vậy?”

Phó Ngọc Khâm giơ tay lên nhìn thoáng qua, không có biểu cảm gì: “Em không nhớ rõ sao?”

Tiêu Mộng Hy bưng ly sữa khẽ nhấp một ngụm, trả lời: “Nhìn em giống nhớ rõ lắm sao?”

Vẻ mặt làm xong không nhận tội này của cô, nhìn qua dường như thật sự không nhớ rõ.

Phó Ngọc Khâm rũ mắt chăm chú nhìn cô, lạnh nhạt: “Chó con cắn.”

Tiêu Mộng Hy cho rằng anh không muốn nói cho cô biết, hừ lạnh một tiếng: “Chó nhà anh rất lớn a, đúng rồi, đừng quên tiêm vắc - xin phòng bệnh chó dại.”

Dứt lời, vén chăn lên rời khỏi giường.

Sau khi đứng vững, mới chú ý, quần áo trên người cũng chưa thay, vẫn là áo sơ mi hở rốn màu đen, váy siêu ngắn.

Cô đặt ly sữa vào tay anh, vừa cởi quần áo vừa hỏi: “Này, tối qua em về nhà kiểu gì vậy?”

Phó Ngọc Khâm vuốt ve ly sữa, ánh mắt lạnh lùng thản nhiên: “Anh mang em về.”

“Ồ, hóa ra là anh đón em về.” Nếu là như vậy, cô đồng thời dừng tay, nhấc chân đi đến trước mặt anh, run rẩy hỏi: “Không phải, nếu anh đón em về, tại sao không thay đồ ngủ cho em?”

Quần áo trên người mặc cả đêm, làm cho cô không thoải mái gì cả.

Phó Ngọc Khâm nhấc mí mắt lên, nghênh đón tầm mắt của cô trầm mặc một lát: “Tại sao anh lại phải thay cho em.”

Tiêu Mộng Hy: “Em…”

Phó Ngọc Khâm: “Anh thấy em rất thích mặc như vậy.”

Buông xuống câu này, anh bước ra khỏi phòng ngủ.

Cửa phòng ngủ bị đập đến rầm rầm một tiếng.

Tiêu Mộng Hy nhìn bóng lưng thiếu đánh của người nào đó, trong lòng buông lời thăm hỏi tổ tông mười tám đời nhà anh.

Anh đóng vai vợ chồng ân ái, tôi cực lực phối hợp, anh cũng có lễ nghĩa một chút có được không hả!

Tâm tình không tốt lắm, đến phòng làm việc, Tiêu Mộng Hy liền phát tiết một trận với Tề Tuyết: “Cậu nói xem anh ta có bị bệnh hay không, không phải chỉ hát một bài hát thôi sao? Anh ta có cần làm đến mức này không chứ? Đưa mình về nhà, cũng không thèm thay quần áo cho mình, có biết mặc váy cả một đêm, khó chịu như thế nào không? Còn nữa, mình và anh ta diễn vở vợ chồng ân ái, mình nói cái gì…”

Ước chừng phát tiết khoảng mười phút, không cho Tề Tuyết cơ hội nói chuyện.

Tề Tuyết bưng ly cà phê chờ cô lải nhải xong, nhỏ giọng hỏi: “Này, Hi Hi cậu có cảm thấy cậu rất kỳ quái không?”

Tiêu Mộng Hy đặt mông ngồi lên bàn làm việc: “Mình kỳ quái chỗ nào?”

Tề Tuyết nghiêm túc nói: “Phó Ngọc Khâm là người như thế nào không phải cậu đã sớm biết rồi sao? Ngay sau hôm kết hôn liền bay đến Canada, cũng chẳng thấy cậu oán giận câu nào, sao người ta mới về được có hai ngày mà cảm xúc của cậu lạy dao động lớn như vậy chứ.”

“Ha ha, cảm xúc dao động?” Tiêu Mộng Hy bày ra dáng vẻ không tán đồng: “Ta phi, mình có tức giận đấy nha.”

Ngón tay Tuyết Lê gõ gõ lên ly cà phê: “Cậu tức giận mới kỳ quái ấy.”

“Cái gì?” Tiêu Mộng Hy nhướng mày thật cao: “Cậu nói lại lần nữa xem.”

Tề Tuyết vội vàng sửa miệng, cười ha hả: “Hi Hi công chúa, chúng ta không nên tức giận vì những người không đáng, như vậy đi, lúc nữa mình cùng cậu khô máu luôn được chưa?”

Nhắc đến mua sắm, tâm trạng Tiêu Mộng Hy lập tức trở nên tốt hơn gật đầu: “Đi luôn bây giờ đi.”

Lúc ra khỏi cửa, cô cố ý lấy tấm thẻ vàng trong ngăn kéo ra, nếu Phó Ngọc Khâm chọc cô trước, đương nhiên là phải —

Tiêu hết tiền của anh ta.

Trước giờ cô tiêu tiền không bao giờ suy nghĩ, nhìn thấy cái gì liền mua cái đấy, tới cửa hàng bán đồ trang điểm, xoay người đến cửa hàng của nhãn hiệu thời trang khác.

Toàn bộ trang sức đều là những mẫu mới nhất, thử cũng không thèm thử, ngón tay chỉ từng món một, nói với nhân viên cửa hàng: “Cái này, cái này… Gói hết lại.”

Chớp mắt một cái đã chọn được hai mươi bộ, trong đó cho Tề Tuyết một bộ, nhân viên cửa hàng thấy kim chủ hào phóng như thế, hai con mắt cười híp thành một đường thẳng, cười tươi như hoa, dẫn các cô đi trả tiền.

Phía trước có tiếng nói chuyện truyền đến: “Ai, lần này tập đoàn Phó thị phải thay máu thật rồi, ai cũng nói Phó Ngọc Khâm là người kế thừa vị trí Tổng giám đốc tiếp theo, lần này Tiêu Mộng Hy xem như nhặt được bảo bối rồi. Mèo mù vớ phải chuột chết, chút tài khôn lỏi vặt vãnh này của cô ta liền dùng trên người Phó Ngọc Khâm.”

“Thì sao nào, hâm mộ hả. Ai bảo gia thế nhà người ta hiển hách như vậy làm chi, Phó Thị phải vội vàng kết hôn với người ta.”

Một người trong đó nhỏ giọng nói: “Nhưng mà á, người bạn nước ngoài của tôi nói, đại thiếu gia nhà họ Phó này một lòng hướng về công việc, không bao giờ bước chân vào chỗ chơi bời giải trí, cô nói xem anh ta không có vấn đề gì chứ?”

“Ha ha, nếu hắn ta có vấn đề, Tiêu Mộng Hy chỉ có nước khóc thôi, nghìn chọn vạn tuyển lại vớ phải một tên đàn ông bất lực về phương diện kia, đời này phải thủ tiết cả đời rồi.”

“Ha hả, nếu thật sự như vậy, để xem về sau Tiêu Mộng Hy đó còn khoe khoang kiểu gì!”

“Chị em, nói rất hay nha a, có muốn cùng nhau tám chuyện một chút không.” Đột nhiên có giọng nói chen ngang vào.

“Cô là ai hả, nghe trộm người khác nói chuyện, cô có muốn —” Cô gái nghiêng đầu nhìn, vừa thấy đương sự liền sửng sốt, nhìn tới “Gương mặt” phía sau liền nuốt nước bọt.

Sau đó lập tức thay đổi sắc mặt: “Là Mộng Hy à, thì ra ra là cô, sao cô tới mà không thèm nói một tiếng vậy.”

Tiêu Mộng Hy đứng giữa mấy cô ả, cong môi cười: “Nếu nói trước thì sao có thể nghe được cuộc trò chuyện xuất sắc của mấy người chứ?”

Ngày thường hai người này là người vỗ mông ngựa Tiêu Mộng Hy nhiều nhất, cũng là hai kẻ thích diễn trò nhất.

“Mộng Hy, cô, cô hiểu lầm rồi.”

Một người hát cất giọng hát đệm: “Đúng vậy, Mộng Hy, cô thật sự đã hiểu lầm rồi, hai người chúng tôi chưa, chưa từng nói gì hết.”

“À, phải không?” Hai tay Tiêu Mộng Hy đặt lên vai hai người bọn họ, trên mặt vẫn là nụ cười như cũ: “Mấy người không biết thứ tôi ghét nhất là gì sao? Còn không mau cút đi cho tôi!”

Ở thành phố C Nhà họ Tiêu rất có quyền lực, lại thêm một nhà họ Phó nữa, mạng lưới quan hệ phức tạp, không ai dám chọc vào, sợ con đường kiếm sống sau này sẽ gặp phải chuyện không hay.

Hai cô ả cả người run rẩy, đến quần áo cũng không trông nữa, vội vã chạy ra ngoài, sau lưng có tiếng nói chuyện truyền đến.

“Tôi hy vọng về sau sẽ không nhìn thấy gương mặt của hai người kia nữa.”

Nhân viên cửa hàng có chút khó xử: “Chuyện này…”

Dù là thượng đế thì cũng không thể nói không cho phép người ta đến đây được.

“Nghe theo cô ấy đi.” Ngoài cửa truyền đến giọng nói của một người đàn ông, anh đứng ngược sáng, một tay đút túi quần, ánh sáng chiếu lên gọng kính có chút lãnh khốc.

“Anh là?” Vẻ mặt nhân viên cửa hàng mộng bức nhìn vị “Khách quý” trước mắt, bò môi run lên một cái.

Khí chất quá cường đại, làm lòng người hoang mang rối loạn.

Giám đốc vội vã chạy ra, cung kính nói: “Tổng giám đốc Phó.”

Sau đó trứng mắt liếc nhân viên cửa hàng một cái, nhỏ giọng nói: “Đây là ông chủ mới.”

Một phút trước, cô ấy nhận được một thông báo, toàn bộ nhãn hiệu LOVE đổi chủ, ông chủ mới là Phó Ngọc Khâm.

Phó Ngọc Khâm một tay đút túi quần đi đến trước mặt Tiêu Mộng Hy: “Có thích không?”

Tiêu Mộng Hy cong môi: “Anh muốn tặng cho em?”

Phó Ngọc Khâm: “Thích cái gì thì cứ lấy.”

Hai tay Tiêu Mộng Hy đặt trước ngực anh, nhấp nhấp môi, người như cô đây lại thích đối nghịch với người khác, có người muốn tặng, cô càng không muốn nhận.

Hơi hơi nhón chân, kề sát anh: “Phải làm sao bây giờ, những thứ anh tặng em đều không muốn.”

Phó Ngọc Khâm chế trụ em cô: “Nếu anh cứ tặng thì sao?”

Đáy máy Tiêu Mộng Hy lập lòe ánh sáng, tay chuyển lên trên mặt anh, nhẹ thở ra: “Đếm nay em sẽ tiếp tục tới Quang Diệu, sau đó…”

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play