Con chuột bạch cuối cùng vẫn không chịu đựng nổi trước cám dỗ của đồ ăn ngon, ăn liên tiếp hai miếng, gật gật đầu, "Mùi vị không tệ."

Khuôn mặt lạnh lùng của Phó Ngọc Khâm hơi động, anh dùng ngón tay đẩy chiếc kính trên sống mũi, nhân cơ hội che đi khóe môi đang nhếch lên của mình.

Tiêu Mộng Hy nhìn động tác đẩy kính của anh, khóe miệng cũng bí ẩn nhếch lên, thầm nghĩ: Vậy là anh có thể cười rồi.

...

Bữa cơm tương đối hòa thuận, mặc dù cả hai không nói chuyện gì nhiều, nhưng tâm tình cũng không tệ lắm.

Sau khi ăn xong, Tiêu Mộng Hy chủ động dọn dẹp bát đĩa, nhưng lại bị Phó Ngọc Khâm ngăn lại, "Để anh, em cứ làm việc của mình đi."

Tiêu Mộng Hy nhìn bộ quần áo đắt tiền anh đang mặc trên người và chiếc đồng hồ đeo tay sáng loáng của anh, chớp mắt hỏi: “Anh chắc chứ?”

Phó Ngọc Khâm: "Ừ."

“Không ngờ tới Tổng giám đốc Phó lại rất giỏi chiều chuộng người khác.” Tiêu Mộng Hy bĩu môi, “Vậy thì làm phiền rồi.”

Thân thể so với lời nói trên miệng càng thành thật hơn, nên cô dừng tay lại, đi đến phòng khách ngồi xuống Sofa. Thực ra cô cũng chỉ đang bày trò thôi, Phó phu nhân mười ngón tay không chạm nước thì làm sao có thể rửa bát được.

Phó Ngọc Khâm cũng không ngẩng đầu lên: "Nếu em cảm thấy áy náy, thì có thể bù đắp cho anh”

“Bù đắp?” Tiêu Mộng Hy lẩm bẩm nói: “Anh không thiếu tiền.”

Phó Ngọc Khâm chậm rãi ngẩng đầu lên, bình tĩnh nói: "Cách không tốn tiền."

"..." Tiêu Mộng Hy hơi sửng sốt, nhất thời không hiểu cái gì mà " Cách không tốn tiền " .

Một lúc sau, đến khi cô hiểu được ý tứ trong lời nói của anh thì đã bị anh đè xuống giường.

Trên thảm là quần áo rải rác của hai người, váy và áo sơ mi trắng đan chồng vào nhau, giống như cô và anh hiện giờ.

Ánh đèn sáng choang, ​​khiến cho bóng hai người phản chiếu trên cửa kính càng thêm rõ ràng.

Tiêu Mộng Hy hai mắt híp lại, vẻ mặt mệt mỏi, âm thanh nhỏ vụn vỡ thốt ra.

Để lại trên lưng Phó Ngọc Khâm hai vết xước dài, kéo dài xuống tận thắt lưng.

Trận chiến khốc liệt này diễn ra khá lâu.

Tiêu Mộng Hy được anh bế vào phòng tắm trong trạng thái mông lung, nhiệt độ nước vừa phải, cô ở trong đó ngăm mình hết một giờ liền.

Khi cô đi ra, nhìn đồng hồ đã chín giờ, trên bàn còn có bát đũa, dưới đất có mấy chiếc đũa rơi vãi lung tung.

Còn có đôi tất da của cô vắt trên thành ghế Sofa, có thể tưởng tượng vừa rồi đã khẩn trương đến mức nào.

Tiêu Mộng Hy đỏ mặt chui vào trong chăn, quấn chăn quanh người như nhộng tằm, phải nói thể lực của Phó Ngọc Khâm quá tốt đi.

Lăn qua lộn lại lâu như vậy, anh còn không thấy mệt chút nào, còn có tâm tình đi họp nữa chứ.

Đúng là một người cuồng công việc mà.

Đột nhiên, điện thoại của Tiêu Mộng Hy kêu lên, cô vươn cánh tay trắng nõn mò mẫm lấy chiếc điện thoại dưới gối, nhấn nút trả lời.

“Hi.” Vừa rồi trong lúc lăn lộn cô kêu nhiều quá, bây giờ thanh âm có chút khàn khàn.

Tề Tuyết kinh ngạc hỏi: "Cậu làm sao vậy, sao giọng cậu lạ vậy?"

Tiêu Mộng Hy nghĩ đến việc vừa làm cùng anh lúc nãy, khuôn mặt đỏ au của cô vừa tan biến giờ lại có chút phiếm hồng, "Mình không làm gì cả, cậu tìm mình có việc à?"

“Ừ, có chuyện.” Tề Tuyết nhớ ra, nói: “Đã bao lâu rồi cậu không về nhà cũ của họ Phó?”

Tiêu Mộng Hy nghĩ nghĩ: "Một tháng."

Tề Tuyết: "Vậy.. cậu không biết gần đây Tập đoàn Phó thị xảy ra sự cố sao?"

“Tập đoàn Phó thị?” Tiêu Mộng Hy nhoài người ra, chăn bị kéo xuống khỏi cổ hỏi: “Có chuyện gì vậy?”

Tề Tuyết: "Cậu xem tin tức tài chính đi, tin mới viết, có chuyện của Phó thị."

“Ừ, được.” Tiêu Mộng Hy cúp điện thoại, vén chăn lên, lấy từ trong ngăn tủ bộ đồ ngủ mặc vào, sau đó nằm xuống giường xem tin tức tài chính.

Cô ngày thường ít khi xem mục tài chính này vì cô không mấy quan tâm đến giới thương nghiệp hay là hoạt động kinh doanh. Ngoài mua sắm, thứ cô quan tâm nhất chính là thiết kế trang sức.

Nhấp vào video ở trên cùng, tiêu đề là hướng đi mới của Phó thị, và người đang được phỏng vấn là chủ tịch 75 tuổi đương nhiệm của Tập đoàn Phó thị.

Cũng chính là ông nội của Phó Ngọc Khâm.

Người dẫn chương trình đặt ra rất nhiều câu hỏi, nhưng cô đều lướt qua, chỉ có một câu khiến cô dừng lại.

Người dẫn chương trình: Ai sẽ là ứng viên được chọn để thừa kế Tập đoàn?

Ông cụ Phó mỉm cười: Sẽ sớm công bố thôi, tôi cũng hy vọng sau khi công bố mọi người sẽ vẫn ủng hộ cũng giống như đã ủng hộ tôi vậy.

Tiêu Mộng Hy nhìn chằm chằm vào màn hình, ánh mắt dần dần thay đổi, còn buồn bực tự hỏi tại sao Phó Ngọc Khâm lại đột ngột trở về.

Thì ra nguyên nhân là--

Đây chính là lý do.

Nhà họ Phó gia cảnh hưng thịnh, chi thứ đông đảo, Phó thị lại là tập đoàn lớn, nên lần này anh trở về nhất định có liên quan đến việc lựa chọn người thừa kế.

Đối với một người đàn ông có chí hướng sự nghiệp mà nói, công việc luôn là quan trọng nhất, năm ngoái anh có thể vì nó bỏ cô mà đi, năm nay lại có thể vì việc chọn người thừa kế mà quay lại.

Có lẽ, sự nhiệt tình đột ngột của anh cũng có liên quan đến chuyện này, dù sao nếu có được sự ủng hộ của nhà họ Tiêu thì sẽ như hổ mọc thêm cánh.

Tất nhiên, để có được sự ủng hộ của nhà họ Tiêu, thì việc duy trì mối quan hệ vợ chồng tốt đẹp với cô là bước quan trọng nhất.

Nghĩ đến đây, tâm trạng của Tiêu Mộng Hy dần trở nên tồi tệ, hôn nhân thương nghiệp, cặp đôi nhựa*, cô cũng không mong đợi nhiều.

* chỉ có tư cách vợ chồng, nhưng thực chất hai người chỉ là thân mật giả tạo

Nhưng việc bị người bên cạnh lợi dụng, trong lòng vẫn cực kỳ khó chịu.

Không thèm xem tiếp ông cụ Phó nói gì nữa, cô ném điện thoại lên giường, mở tủ lấy ra một chiếc váy hở rốn, sau khi mặc vào cô trang điểm thật tinh tế, đeo túi đi ra ngoài.

Trên đường đi, cô gọi điện cho Tề Tuyết và hẹn gặp cô ấy ở chỗ cũ.

-

Quang Diệu Bar là quán bar nổi tiếng nhất thành phố C. Bên cạnh cơ sở vật chất sang trọng, bên trong thịt tươi nhiều không đếm xuể, bất kể là phong cách Châu Âu, phong cách Châu Á, là người Mỹ hay là Đức.

Chỉ cần có nhu cầu, cái dạng gì cũng có thể tìm được.

Đây có thể xem là thiên đường chốn nhân gian.

Tiêu Mộng Hy đến Quang Diệu, cô quen thuộc bước vào căn phòng dành riêng cho cô vì cô là khách hàng VIP nổi tiếng ở đây.

Cơ bản hầu hết những người phục vụ ở đây đều biết cô.

Cũng khó trách, vị kim chủ giàu có thì ai lại không quen biết.

Hơn nữa, vị kim chủ này khác với những vị kim chủ khác, những vị khác đều đến đây vui chơi thỏa mãn, chỉ có cô là đến chỉ để ca hát uống rượu.

Những người phục vụ nhìn thấy cô đến, tất cả đều vui vẻ tươi cười mang những loại rượu đắt tiền vào.

Tiêu Mộng Hy thường cho phục vụ rất nhiều tiền boa, tối nay tâm trạng cô không tốt lại càng vung tiền càng thấy vui, dù sao Phó Ngọc Khâm cũng không thiếu tiền, cô cứ thế tiêu tiền dùm anh thôi.

Người phục vụ được boa tiền càng nói những lời nịnh nọt ngọt ngào.

Khuôn mặt của Tiêu Mộng Hy càng nở rộ niềm vui.

Khi Tề Tuyết đến, Tiêu Mộng Hy đã uống khá nhiều. Thấy vậy, cô ấy ném túi lên ghế sofa hỏi: "Sao giờ này lại đến đây, chồng cậu không sao chứ?"

Tiêu Mộng Hy đưa rượu cho cô ấy, "Nói nhảm cái gì thế, tới —— uống đi!"

Tề Tuyết liền bị cô rót cho ba ly rượu vang đỏ.

Uống xong ba ly thì quên mất chuyện muốn hỏi, hai người lại bắt đầu vui vẻ vừa uống rượu vừa chơi oẳn tù tì.

Tiêu Mộng Hy có nhiều mánh khóe, cô vừa uống vừa ra quả đấm.

Tề Tuyết cái gì cũng giỏi, nhưng để chơi oẳn tù tì thì chưa đủ giỏi nên liên tục thua, thua ván thì phải uống rượu, sau nửa giờ, trên bàn chất đầy vỏ chai rổng, có vài chiếc còn rơi xuống đất.

Uống cạn, tinh thần cảm thấy sảng khoái, phục vụ đi đến hỏi: “Quý khách có muốn gọi bài hát không?”

Tề Tuyết nghe thế thì liền kích động giơ tay: "Tôi muốn ——!"

Tiêu Mộng Hy cũng say khướt, nói thêm: "Trai đẹp——!"

Không lâu sau, một loạt các anh trai bước vào, cao thấp béo gầy, có đủ loại phong cách, hơn nữa đều rất đẹp mắt.

Tiêu Mộng Hy loạng choạng bước tới, lúc đầu cô nhìn ai cũng trông như tượng tạc, nhưng về sau ai cũng trông giống tên Phó Ngọc Khâm vô vị đó.

Nhịn không được cô đưa tay lên xoa nắn mặt từng người, tay kia thì đấm đấm vào ngực, bởi vì tức giận nên dùng sức có chút mạnh, quả thực đã khiến một người trong đó bị đau.

Đôi mắt đẫm lệ giống như hoa lê bị dính mưa hơn là một người phụ nữ đang khóc.

Tiêu Mộng Hy khép hờ mắt nhìn, đưa cho anh ta rất nhiều tiền và nói: "Đây, đều cho anh."

Cô bên đây chơi bời vui vẻ, bên kia khi cuộc họp của Phó Ngọc Khâm diễn ra được nửa chừng, anh thấy khát nước nên ra khỏi phòng làm việc lấy một cốc nước, lúc quay lại nhân tiện anh đi vào phòng ngủ xem thử liền nhìn thấy chiếc giường trống rỗng, anh lập tức đi tìm khắp các phòng trong nhà.

Cuối cùng xác định--

Người không có ở nhà.

Anh lấy điện thoại gọi cho Tôn Lôi.

Vài phút sau, Tôn Lôi trả lời: "Ngài Phó, phu nhân đã đến Quang Diệu."

Phó Ngọc Khâm trừng mắt, nói: "Chuẩn bị xe."

Tôn Lôi: "Vâng."

Tôn Lôi đến rất nhanh, gần như Phó Ngọc Khâm vừa xuống lầu thì anh ta đã đến.

Sắc mặt Phó Ngọc Khâm rất tệ, cả người như bị ngâm trong hầm băng thật khiến người ta rùng mình.

Tôn Lôi ngẫm nghĩ một lúc cảm thấy vẫn nên nói thật: "Phu nhân đã đi cùng với cô Tề, đã đi được hai giờ rồi." (ủng hộ truyện trên app tyt)

Phó Ngọc Khâm trên mặt không biểu hiện gì.

Anh ta nói tiếp: "Có lẽ phu nhân tâm tình không tốt, nên có cho gọi mấy người đàn ông vào."

Khuôn mặt của Phó Ngọc Khâm tối xuống có thể thấy được bằng mắt thường, ngón tay xoay xoay chiếc đồng hồ.

Thấy vậy, Tôn Lôi không dám nói nhiều nữa.

Chiếc xe chạy nhanh như chớp, nhiệt độ trong xe giảm xuống dường như đến mức nhiệt có thể đóng băng.

-

Tiêu Mộng Hy cố gắng dỗ dành tiểu thịt tươi hồng hào, yêu cầu anh ta đặt một vài bài hát để hát, còn cô và Tề Tuyết ngồi phía sau uống rượu.

Trong khoảng thời gian đó, điện thoại của cô nhiều lần sáng rồi tắt nhưng cô không để ý.

Tề Tuyết khi uống rượu thì có thói quen, lúc đầu sẽ cầm ly mãi không buông, nhưng sau khi buông tay, thì uống không ngừng được.

Lúc đầu là Tiêu Mộng Hy rót cho cô ấy, lúc sau đổi thành cô ấy rót cho Tiêu Mộng Hy.

Rượu trên bàn vì thế mà đã được uống sạch rất nhiều.

Bầu không khí trong quán bar lên đến cao trào, hai người họ cũng tham gia ca hát.

Ngũ âm của Tiêu Mộng Hy không tồi, mặc dù ngay cả khi cô say thì vẫn có thể hát rất hay.

Những anh trai còn lại cùng với Tề Tuyết phối hợp cùng nhảy múa theo lời bài hát.

Tiêu Mộng Hy vặn eo, nửa eo lộ ra dưới ánh đèn phản chiếu vô cùng xinh đẹp.

Nhất là khi những vòng đèn trên cao chiếu quanh, đỏ vàng xen kẽ, đẹp đến mức khiến người ta không thể rời mắt.

Cánh cửa quán bar đột nhiên mở ra mà không hề có báo động, Tề Tuyết đang nhảy múa được nửa đường liền mở to mắt, vừa quay sang nhìn thấy người đến, thiếu chút nữa kinh hồn bạt vía.

Anh ấy, anh ấy, sao anh ấy lại đến đây?

Cô ấy nâng khuỷu tay đụng đụng Tiêu Mộng Hy.

Tiêu Mộng Hy đang hát, không chú ý đến bóng người đang di chuyển đến gần, anh trai bên cạnh cũng đang nhìn cô với ánh mắt đê mê.

Cả hai thỉnh thoảng nhìn nhau kết hợp với lời bài hát.

Vừa mới nhìn sang, khóe mắt cô thoáng thấy một bóng người, trong ánh sáng mờ ảo, lại ở rất xa nên nhìn không rõ hình dáng thế nào.

Chỉ là cảm thấy rất quen thuộc.

Cô ngừng hát, quay đầu nhìn lại chằm chằm hồi lâu, "Làm sao anh trông... rất giống Phó Ngọc Khâm... cái tên lưu manh kia?"

Nói xong, cơ thể liền mềm nhũn ngã về trước.

Phó Ngọc Khâm nhanh chóng ôm lấy eo cô đem người ôm vào trong ngực, bốn mắt nhìn nhau, ánh mắt lạnh lẽo đến dọa người.

Tiêu Mộng Hy cười khúc khích, đặt tay lên khóe môi anh, nheo mắt: "Như vậy càng, càng... giống anh ấy."

"..."

Cô nâng tay lên, chỉ vào môi anh, đem khóe môi nhếch nhếch lên: "Không phải... như vầy không giống."

Trầm mặc một lúc, cô nhắm mắt lại nói: "Còn đẹp hơn... anh ấy... đẹp trai."

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play