Sau khi ra khỏi phòng bắn súng, Đào Nguyện hỏi Zorley: “Nếu tôi được phân đến căn cứ của chú, tôi có thể đi tìm chú khi cả tôi và chú đều rảnh không?”
“Được, miễn là trong thời gian quy định và không vi phạm quy định của quân đội.” Zorley nói.
“Chú sẽ không chê tôi phiền đấy chứ?” Đào Nguyện nhìn hắn cười nói: “Nếu như chú ngại phiền phức và không muốn tôi đi tìm chú, thì chú cứ nói thẳng với tôi đi, tôi không để bụng đâu.”
Zorley nhìn khóe miệng hơi nhếch lên vừa đáng yêu lại có chút ranh mãnh của cậu, cùng đôi mắt trong veo sáng ngời kia, dường như đang ẩn chứa một vì sao thần bí và quyến rũ.
“Được, vậy để tôi nói thẳng với cậu…….” Zorley nhìn Đào Nguyện, nhích lại gần một chút, nghiêm túc nói: “Tôi không cảm thấy cậu phiền.”
Đào Nguyện mỉm cười nhìn hắn, sau đó tiếp tục cùng hắn đi ra ngoài.
Zorley cảm thấy hiếm khi gặp được một người thoải mái với mình, làm sao hắn có thể chê cậu phiền được, chẳng qua hắn vẫn cần một chút thời gian để xác nhận những cảm xúc khác.
..............
Zorley về căn cứ trả phép, Đào Nguyện ở nhà đợi thông báo phân công, mặc dù không thể gặp nhau trong ít nhất một tuần, nhưng Zorley rất tuân thủ thoả thuận, mọi yêu cầu mà Đào Nguyện đưa ra, hắn đều làm được.
Sau khi nhận được thông báo từ trường học, Đào Nguyện được phân công đến hạm đội Hùng Sư mà không có chút bất ngờ nào. Hai ngày sau Đào Nguyện sẽ quay lại trường học, sau đó ở trường học chờ người của căn cứ đến đón.
Isa đi tới đi lui trong nhà, nghĩ đến thứ gì có thể cho Đào Nguyện mang theo là bà lập tức đi lấy rồi bỏ vào vali.
“Mẹ, mang theo những thứ con thường dùng là được rồi, không cần mang theo mấy thứ kia đâu. Ký túc xá trong căn cứ nhất định không lớn, sao có thể nhét nhiều đồ như vậy vào được? Hơn nữa, cái gì mang vào căn cứ đều phải kiểm tra, mẹ nhét nhiều thứ cho con như thế thì khi nào mới kiểm xong? Nếu lên chiến hạm, ký túc xá sẽ càng nhỏ hơn, đồ có thể mang theo cũng ít hơn.”
Isa cuối cùng cũng dừng bước chân, không yên tâm nói với Đào Nguyện: “Khi con ở trường, mẹ còn có thể thường xuyên đưa đồ cho con, nhưng khi con đến căn cứ rồi, mẹ không thể thường xuyên đến thăm con, con lại không thể về nhà khi không được nghỉ, không mang theo mấy món cho con dự phòng thì sao được?”
“Nếu con cần thứ gì, con sẽ nói với mẹ. Lúc đó mẹ gửi cho con là được mà?” Đào Nguyện chỉ vào chiếc vali lớn nhất và nói: “Bỏ hết mấy thứ trong này ở nhà đi, con mang theo cái vali nhỏ kia được rồi.”
Đào Nguyện đi tới, kéo Isa ngồi xuống sô pha nói: “Mẹ à, mẹ cứ yên tâm đi, cho dù không có mấy thứ này, con cũng sẽ không chịu cực khổ gì đâu. Với lại, có phải con đi du lịch hay tận hưởng gì đâu, không cần mang nhiều đồ như thế.”
Isa thở dài, nắm tay Đào Nguyện nói: “Không mang theo thì không mang theo. Nhưng mà nếu như con đi theo chiến hạm đến biên cảnh chòm sao, con nhất định phải cẩn thận và chú ý an toàn đó.”
“Con biết rồi, con nhất định sẽ cẩn thận, mẹ yên tâm nha.” Đào Nguyện hứa.
...............
Hai ngày sau, Đào Nguyện xách vali, ngồi trên xe của gia đình đến trường.
Sau khi gửi vali đến điểm làm thủ tục tập trung để đăng ký, Đào Nguyện bước vào phòng học chờ được phân công cho hạm đội Hùng Sư.
Herman đang trò chuyện vui vẻ với những người bên cạnh, đột nhiên nhìn thấy Đào Nguyện bước vào thì hơi sững sờ, sắc mặt lập tức trở nên khó coi.
Đào Nguyện liếc cậu ta một cái, sau đó tìm một chỗ ngồi xuống.
“Hermin, Hermin, cậu sao vậy?” Người bên cạnh Hermin thấy cậu ta ngẩn người bèn đẩy cậu ta.
Hermin định thần lại, vội vàng che giấu vẻ mặt nói: “Không có gì, đột nhiên nhớ tới một chuyện nên phân tâm thôi. Xin lỗi nha, cậu vừa nói gì?”
“Tôi nghe nói huấn luyện viên Cornin cũng ở căn cứ của hạm đội Hùng Sư, lần này cậu được phân đến hạm đội Hùng Sư nhất định là vì thầy ấy nhỉ? Nếu không thì sao lại trùng hợp như vậy?”
Trong mắt Hermin không giấu được sự ngọt ngào, cậu ta cười nói: “Đúng là anh ấy đã đặc biệt đi nói chuyện với những người phân công để họ phân tôi đến hạm đội Hùng Sư.”
“Tuyệt ghê, sau này có thể thường xuyên gặp bạn trai của mình, cậu thấy ngọt ngào lắm đúng không?”
Hermin không trả lời, chỉ cười ngượng ngùng, nụ cười của cậu ta đã để lộ tâm tư của cậu ta.
“Huấn luyện viên Cornin xuất thân từ gia tộc Arnold, phó hạm trưởng của hạm đội Hùng Sư lại là bác họ của hắn, mà bản thân huấn luyện viên Cornin cũng là một người rất có năng lực. Sau này nếu cậu lấy hắn cũng coi như là gả vào danh gia vọng tộc rồi, không biết sẽ có bao nhiêu người ghen tị với cậu đâu.”
“Tôi không biết người khác thế nào, chứ tôi là ghen tị muốn chết.” Một người khác bên cạnh nhỏ giọng nói, “Sau khi vào hạm đội, nếu như tôi cũng có thể tìm được một người bạn trai vừa có gia thế vừa có năng lực, sau đó kết hôn với anh ấy thì tốt rồi. Đây là ước mơ bao năm qua, và cũng là lý do tôi cố gắng trở thành Quân nhân Văn nghệ đó.”
“Từ giờ trở đi trong hạm đội Hùng Sư, chúng ta đều phải dựa vào Hermin. Khi huấn luyện viên Cornin chiếu cố cậu, cậu cũng đừng quên giúp chúng tôi với nha.”
“Phải đó, phải đó, những người sinh ra trong gia đình bình thường như chúng ta nên đoàn kết lại, không thể để cho đám trở thành Quân nhân Văn nghệ dựa vào gia cảnh bắt nạt chúng ta.”
“Các cậu yên tâm, chỉ cần tôi giúp được, tôi nhất định sẽ cố gắng hết sức để giúp các cậu.” Hermin cười nói.
“Thật sự cảm ơn cậu nhiều lắm, tôi sẽ nói với những người khác, từ bây giờ chúng tôi sẽ do cậu đứng đầu, nếu cậu có chuyện gì cần chúng tôi giúp, chúng tôi cũng sẽ cố gắng hết sức để giúp cậu.”
Hermin mỉm cười gật đầu, trong lòng không khỏi cảm thấy đắc ý cùng vui vẻ, nhưng khi cậu ta không tự chủ được quay đầu liếc nhìn Đào Nguyện, niềm vui sướng này lập tức giảm đi mấy phần. Cậu ta không ngờ Đào Nguyện cũng sẽ được phân công đến hạm đội Hùng Sư, cậu ta cảm thấy với gia cảnh của Đào Nguyện, cậu rõ ràng có thể đến bất kỳ hạm đội nào nếu muốn, vậy mà cậu lại không tránh việc được phân đến hạm đội Hùng Sư, nhất định phải có lý do và mục đích, điều này khiến cậu ta có chút bất an.
Vừa đến giờ xuất phát, hạm đội Hùng Sư đến đón người của mình, lập tức đi vào điểm danh, sau đó đưa bọn họ lên xe rời trường học, lên đường đến căn cứ.
Sau khi lên xe, Đào Nguyện chọn một chỗ ngồi cạnh cửa sổ, sau đó ngồi xuống chiếc ghế sô pha lớn.
Chờ khi mọi người đều ngồi xuống và xe khởi động, người ngồi bên cạnh Đào Nguyện đưa tay về phía cậu và nói: “Chào cậu, tôi tên là Rumja, đến từ gia tộc Bennett, sau này xin hãy giúp đỡ tôi nhiều hơn.”
Đào Nguyện bắt tay với Rumja, “Chào cậu, tôi tên là Roche, đến từ gia tộc Duvis.”
Hai người ngồi phía trước cũng đứng dậy giới thiệu bản thân, bốn người lần lượt bắt tay nhau.
Hầu như tất cả đều đến từ các lớp khác nhau, mọi người trong xe bắt đầu tự giới thiệu với nhau, những lời tự giới thiệu này thực chất là khai báo danh tính gia tộc của họ, để mọi người biết rằng những người đó có thể kết bạn với nhau trong tương lai. Những người nói tên mình và nói mình đến từ gia tộc nào đều đến từ những gia tộc lớn có bối cảnh. Còn những người chỉ báo tên của mình thì đều đến từ những gia đình rất bình thường.
Mặc dù quân đội có quy định rõ ràng là không được kéo bè kéo cánh đối chọi nhau nhưng vẫn không ngăn được một số người tự lập nhóm nhỏ lẻ.
Trong số Quân nhân Văn Nghệ bọn họ không có nữ giới, vì nữ giới ở thế giới này vốn đã rất ít, trở thành quân nhân lại càng ít hơn. Muốn trở thành một Quân nhân Văn Nghệ thành công thì trước hết phải có ngoại hình ưa nhìn, sau đó phải đa tài đa nghệ, chẳng những phải biết các loại nhạc cụ mà còn phải biết hát, biết múa và biểu diễn. Những điều này đều tốt cho nam và nữ, mà lý do dẫn đến rất ít nữ Quân nhân Văn Nghệ chủ yếu là vì kỹ năng chiến đấu của Quân nhân Văn Nghệ cũng phải vượt qua bài kiểm tra.
Tuy Quân nhân Văn Nghệ thiên về biểu diễn và hầu hết thời gian đều được bảo vệ, nhưng một khi thời khắc nguy hiểm và hoảng loạn đến thì bọn họ cũng phải có năng lực chiến đấu, không thể kéo chân sau. Đặc biệt là đối với những người lính đi biên giới, yêu cầu về năng lực chiến đấu rất nghiêm ngặt, phụ nữ bình thường khó có thể kiên trì khổ luyện, cho nên ngay cả Quân nhân Văn Nghệ cũng hầu như đều là giống cái.
Mà trong tất cả các Quân nhân Văn Nghệ, những người xuất thân từ gia đình bình thường chiếm đa số, và một số trong số họ trở thành Quân nhân Văn Nghệ với mục đích là tìm được sĩ quan ưu tú để yêu và cưới. Cũng có một số ít người như Đào Nguyện, có gia thế và bối cảnh, trở thành Quân nhân Văn Nghệ là để lấy được quân hàm, tiện cho việc thăng chức sau này.
Tóm lại, mỗi người đều có suy nghĩ và mục tiêu của riêng mình, cho nên dù có người chia phe chia phái, chỉ cần không gây ra chuyện gì, người bên trên cũng sẽ nhắm mắt làm ngơ, bởi đâu có nhiều thời gian và tâm tư để quan tâm họ nghĩ gì chứ.
Sau khi đến căn cứ, việc đầu tiên là phân đội và chia tổ.
Đào Nguyện và Hermin được chỉ định vào cùng một phân đội nhưng không cùng tổ.
Một phân đội có năm tổ, một tổ có năm người, Đào Nguyện được bổ nhiệm làm tổ trưởng tổ một, Rumja là tổ phó. Hermin là tổ trưởng tổ hai.
Sau đó là chia ký túc xá, cũng như nhận đồng phục quân đội và các đồ quân dụng khác.
Ký túc xá dành cho một người, là một phòng xép nhỏ tương đối rộng rãi, có phòng tắm và phòng khách nhỏ.
Các phân đội trưởng dẫn những người được chỉ định vào phân đội của họ đi lên tầng lầu thuộc về phân đội của họ.
Sau khi cho họ biết số phòng của từng người, phân đội trưởng liền rời đi đi họp.
Mọi người đang chuẩn bị trở về phòng thì cửa thang máy mở ra, một người bước ra, đầu tiên là chào hỏi phân đội trưởng của phân đội một, sau đó tìm thấy Hermin trong đám người bèn đi thẳng về phía cậu ta.
“Huấn luyện viên Cornin.” Vài người chào hỏi gã.
Cornin gật đầu với họ, sau đó nhìn Hermin nói: “Có cần anh giúp gì không?”
Người bên cạnh cố ý nói giỡn: “Bọn em cần giúp nè, huấn luyện viên Cornin giúp bọn em được không?”
“Đúng đó huấn luyện viên Cornin, anh giúp bọn em đi.”
“Còn gọi là huấn luyện viên Cornin à, bây giờ không phải là ở trường, phải gọi là phân đội trưởng Cornin.”
“Vậy phân đội trưởng Cornin, anh giúp bọn em được không ạ?”
“Đúng đó, anh có thể giúp bọn em không?”
Cornin cười nói: “Mấy cậu muốn tôi giúp chuyện gì? Tôi sẽ giúp nếu có thể.”
“Bọn em là có thể mới giúp, chỉ có Hermin là mặc kệ có giúp được hay không cũng phải giúp đúng không ạ?”
“Trong lòng ai cũng hiểu là đủ rồi, nói toạc ra làm gì?”
“Mau đi thôi, phân đội trưởng Cornin nhất định là đặc biệt dành thời gian để đến đây, đừng làm mất thời gian của người ta.”
“Đúng rồi, đi thôi, tranh thủ thu dọn đồ đạc, lát nữa còn phải họp nữa.”
“Đi thôi, đi thôi.”
Chính những người đó đã bao vây hành lang và chặn nó lại, khiến những người khác không đi qua được, bây giờ lại ra vẻ như những người khác đang đứng đây nhiều chuyện vậy.
Sau khi đám đông giải tán, mọi người về phòng của mình và mở cửa bằng dấu vân tay của họ.
Cornin đi theo Hermin, đang định vào phòng với cậu ta, đột nhiên quay đầu lại nhìn thấy Đào Nguyện, trên mặt gã lộ ra vẻ kinh ngạc, cảm xúc trong mắt cũng trở nên phức tạp.
Phòng của Đào Nguyện ở ngay đối diện với phòng của Hermin, Herman đã mở cửa ra, thấy Cornin còn đứng sững ở đó, cậu ta quay đầu lại nhìn Đào Nguyện đang đóng cửa, rồi kéo Cornin vào phòng.
Cornin sực tỉnh, nhìn thấy vẻ mặt không vui của Hermin, gã ôm cậu ta đi đến sô pha ngồi xuống, nói: “Sao lại không vui rồi? Anh chỉ hơi kinh ngạc khi thấy cậu ta nên mới nhìn lâu chút thôi mà. Anh đã không còn tình cảm với cậu ta lâu rồi, em đừng vì cậu ta mà mất hứng.”
“Chắc chắc cậu ta đến đây vì anh.” Hermin tâm tình phiền muộn nói, “Với điều kiện của gia đình cậu ta, cậu ta muốn đi đâu chẳng được? Biết rõ anh ở đây mà vẫn không thèm tránh đi chỗ khác, nếu không phải là trong lòng còn nhớ anh thì còn lý do nào khác chứ?”
“Dù anh quản trời quản đất cũng quản không được ai nhớ thương anh.” Cornin ôm cậu ta dỗ dành, “Trong lòng cậu ta có anh là chuyện của cậu ta, dù sao trong lòng anh chỉ có một mình em thôi. Anh đã chia tay với cậu ta rồi, cũng đã nói chuyện rõ ràng với cậu ta rồi, sau này cũng sẽ không bao giờ nhìn cậu ta nữa, trong trái tim và trong mắt anh chỉ có em.”
“Đây là anh nói đó, sau này anh không được nhìn cậu ta dù chỉ một lần, để cậu ta hoàn toàn hết hy vọng với anh.” Hermin dựa vào lòng gã nói.
Cornin ôm Hermin, ánh mắt lại có chút thất thần, bởi vì trong lòng gã vẫn không thể buông được Roche.
Cornin là con trai của anh họ Zorley, gã phải gọi Zorley là chú út họ, cha của Cornin không có tài cán gì và làm một chức vụ nhàn tản nhờ vào gia tộc. Bản thân Cornin có năng lực không tồi, trở thành phân đội trưởng của đội tác chiến thứ năm dựa vào chính năng lực của mình.
Hai năm trước, khi chưa có nhiệm vụ, Cornin được cử đến trường quân đội làm huấn luyện viên huấn luyện thực chiến cho các Quân nhân Văn nghệ. Ban đầu gã thích Roche, vì Roche rất đẹp nên gã đã thích y ngay từ cái nhìn đầu tiên. Sau đó, gã bắt đầu theo đuổi Roche, ngoại hình và thân hình của Cornin đều không tồi, gã cũng rất giỏi trong việc theo đuổi người khác, thế nên Roche - người chưa có mối tình vắt vai nào đã rung động trước sự theo đuổi của gã.
Hai người bắt đầu hẹn hò bí mật, bởi vì Cornin dù sao cũng là huấn luyện viên của họ vào thời điểm đó, mà huấn luyện viên và học viên là không được yêu nhau. Chẳng qua quy định là quy định, quy định có chặt chẽ đến đâu cũng không ngăn được những bạn trẻ này ham muốn yêu đương. Chỉ cần không công khai, không bên nào thừa nhận, cũng không bị bắt được bằng chứng xác thực thì chẳng có vấn đề cả. Mà Hermin học cùng lớp với Roche đã thích Cornin ngay từ đầu và không ngừng tìm kiếm cơ hội cũng như cách để thu hút sự chú ý của gã.
Nhưng Cornin chỉ một lòng với Roche, chưa kể trong đám sinh viên cũng có khá nhiều người ám chỉ với gã nên gã không hề để ý đến Hermin.
Sau đó, cả đám người đi tụ tập trong thời gian nghỉ ngơi, bởi vì là huấn luyện viên nên bình thường Cornin rất nghiêm túc, bọn học sinh cuối cùng cũng có cơ hội để chuốc gã, tất cả đều chơi đến phát điên. Hôm đó Roche tình cờ về nhà nên không đi cùng bọn họ, Cornin bèn tự mình thuê một phòng trong khách sạn, muốn nghỉ ngơi một chút khi vẫn còn tỉnh táo.
Hermin nhân cơ hội này chăm sóc Cornin, bỏ thứ gì đó vào trà rồi đưa cho gã uống, sau đó cả hai lên giường với nhau.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT