Ở thế giới giữa các vì sao này có ba loại giới tính tồn tại, số lượng nữ giới rất ít, còn tỉ lệ nam giới và giống cái thì không chênh lệch nhiều.
Zorley đã có một mối tình cắt đứt vài năm trước với một giống cái tên là Dean. Dean rất đẹp và tài năng, là một Quân nhân Văn nghệ rất ưu tú.
Mặc dù Dean không có chỗ nào là không tốt, nhưng Ruiya không thích anh ta cho lắm. Không phải vì gia cảnh của anh ta bình thường và không có cha mẹ. Con trai cả và con trai thứ của phu nhân Ruiya đều đã kết hôn với người môn đăng hộ đối, còn con trai út thì đang tìm đối tượng. Bà nghĩ rằng gia thế của đối phương như thế nào không quan trọng, chỉ cần tính cách và nhân cách tốt là được rồi. Nhưng giữa người với người có một loại từ trường, và nó cũng chú ý đến việc họ có hợp nhau hay không, mà Ruiya chính là không có thiện cảm với Dean.
Chẳng qua, mặc dù không có thiện cảm với Dean, nhưng bà chưa bao giờ phản đối tình yêu của họ, và bà cũng chưa bao giờ thể hiện ra ngoài. Bà nghĩ, con trai cả và con trai thứ sau khi kết hôn thì dọn ra ở riêng, mà bà cũng không định ở chung với con trai út. Nhà ở đã chuẩn bị sẵn cho hắn rồi, khi nào hắn kết hôn thì cũng sẽ để hai người dọn ra ở riêng, vì không phải sống cùng nhau nên mọi người chỉ cần khách sáo với nhau là được.
Nhưng mà cả đời này bà cũng sẽ không bao giờ quên được hình ảnh Dean và bạn trai cũ của anh ta ôm nhau. Bà cảm thấy đây là sự sỉ nhục lớn nhất trong cuộc đời của con trai mình, và bà đã tức giận đến mức bỏ ăn hai ngày. Hai người ngoại tình lại còn lén lút trong nhà của con trai bà, đúng là không biết xấu hổ đến cực điểm.
Ruiya chưa từng can dự vào chuyện tình cảm của Zorley, bởi vậy việc Zorley không yêu đương mấy năm nay, bà cũng không nói gì. Nhưng gần đây bà biết được một tin khiến bà rất sốt ruột, đó là chồng của Dean đã qua đời rồi, bà lo rằng Dean sẽ quay lại với Zorley. Mà Zorley lại không yêu ai suốt mấy năm qua, bà càng lo rằng hắn đang đợi Dean.
Phu nhân Ruiya tuyệt đối sẽ không bao giờ đồng ý cho Zorley và Dean quay lại với nhau, cho nên bà mới ép hắn nhanh chóng tìm người yêu. Dù không có tình cảm ngay từ đầu, nhưng tình cảm của hầu hết mọi người đều có thể vun đắp mà. Huống chi giới trẻ ngày nay làm gì có chuyện không yêu đương đến mấy năm trời chứ, trẻ con vừa mới hiểu chuyện cũng đã nghĩ đến chuyện yêu đương rồi.
Ứng cử viên sáng giá nhất trong lòng phu nhân Ruiya chính là Roche. Dù sao thì nguyên chủ cũng là đứa nhỏ mà bà đã nhìn lớn lên, bà thật sự rất thích nguyên chủ, vả lại hai nhà còn môn đăng hộ đối nữa, bà không thể hài lòng hơn về mọi mặt.
Khi về phòng tắm rửa vào buổi tối, trong lòng Zorley vẫn cảm thấy có chút bực bội, mẹ hắn bình thường không phải là một người vô lý, nhưng thỉnh thoảng lại gây sự vô cớ, thậm chí ngay cả ba hắn cũng chỉ có thể chiều theo bà.
Đúng là hắn có nửa năm nghỉ phép, nhưng vấn đề là hắn không muốn nghỉ tận hai tháng liền. Nghĩ đến việc mẹ mình gây rối với mình mà không thèm suy nghĩ, thậm chí còn giữ đơn phê duyệt nghỉ phép của mình khiến hắn rất đau đầu.
Zorley bước ra khỏi phòng tắm, vừa mới ngồi xuống giường thì máy truyền tin reo lên. Hắn nhìn tên và chân dung trên đó, bấm nhận.
Chân dung của Đào Nguyện được chiếu từ máy truyền tin, nhìn hắn nói: "Mẹ tôi mới hỏi tôi cảm nhận của tôi về chú và có muốn chính thức hẹn hò với chú hay không. Tôi nói tôi còn muốn suy nghĩ thêm và sẽ trả lời bà vào ngày mai. Nếu chú thấy khó xử, tôi sẽ nói thẳng với bà là mình không muốn hẹn hò với chú, cũng sẽ nhờ mẹ tôi khuyên nhủ dì Ruiya đừng ép chú nữa."
Đào Nguyện tỏ vẻ cực kỳ săn sóc và hào phóng.
Zorley im lặng một lúc rồi nói: "Chúng ta hãy thử hẹn hò đi. Ngày mai tôi sẽ nói với mẹ mình rằng tôi sẽ chính thức hẹn hò với cậu."
Đào Nguyện cười nói "Mặc dù tôi đã nói với chú là chúng ta có thể làm một cuộc thoả thuận tình yêu, nhưng nó không phải là yêu đương giả, vì vậy tôi nghĩ tốt hơn hết là chú nên suy nghĩ cho kỹ. Chú đừng vội nói với dì Ruiya, nếu đêm nay chú đã nghĩ kỹ thì ngày mai hãy đến đón tôi, chúng ta sẽ gặp nhau và nói chuyện."
Đào Nguyện nói xong thì cúp máy.
Zorley nằm vật ra giường, nhớ lại lúc nãy mẹ mình cứ một mực cho rằng mình không yêu ai là vì đang đợi Dean. Nhưng đã mấy năm trôi qua rồi, nếu như hôm nay mẹ hắn không nhắc tới, hắn căn bản sẽ không nghĩ tới người này, chỉ là mẹ hắn không chịu tin, cái cảm giác khó giãy bày này thật sự khiến hắn vừa tức vừa bất lực.
Hắn cảm thấy tình yêu thoả thuận của Đào Nguyện biết đâu là một ý tưởng hay. Cậu nói rằng cậu muốn tận hưởng cảm giác được yêu nhưng lại không muốn có tình cảm thật, vậy thì hắn sẽ coi cậu như một đứa em trai, quan tâm cậu và chiều chuộng cậu, dù sao hắn cũng biết cách làm anh mà.
Sáng sớm hôm sau, Zorley đã bí mật ra khỏi nhà và đến đón Đào Nguyện nhân lúc mẹ mình còn ngủ.
Đào Nguyện vừa mới thức dậy sau khi nhận được cuộc gọi của hắn vào sáng sớm, cho nên khi lên xe hắn vẫn còn đang ngáp dài ngáp ngắn.
Hai người cùng nhau đi ăn sáng, chuẩn bị vừa ăn vừa nói chuyện.
Nhìn từng món điểm tâm nhỏ tinh xảo được dọn lên bàn, Đào Nguyện nói với Zorley: "Tối hôm qua chú đã nghĩ kỹ rồi à? Đến đón tôi sớm thế, tôi chưa bao giờ dậy sớm như vậy ở trường đâu."
"Tôi có thói quen dậy sớm và cũng vì tránh mẹ mình, để bà ấy khỏi hỏi đông hỏi tây." Zorley nói.
"Vậy là chú thật sự nghĩ kỹ rồi? Tuy nói thoả thuận tình yêu không cần chịu trách nhiệm với nhau, cũng không cần phải dành tình cảm thật, nhưng khi yêu thì chuyện gì nên làm đều phải làm đấy." Đào Nguyện nói.
"Miễn là không quá đáng, cậu muốn tôi làm gì thì cứ nói thẳng với tôi, tôi sẽ làm." Zorley nói "Nên trả giá, tôi nhất định sẽ trả giá."
"Trước đó tôi đã nói rồi, có một số việc cần chú dạy cho tôi, cho nên có một số việc chú không thể không làm." Đào Nguyện nói.
"Chỉ cần là chuyện tôi có thể làm được, tôi nhất định sẽ làm. Nhưng trước khi yêu cầu tôi làm cái gì, cậu phải nhớ rằng thân phận của tôi là quân nhân, không thể vô cớ gây sự." Zorley vẫn rất bảo thủ, bởi vì hắn là quân nhân, hầu hết thời gian ngay cả bản thân hắn cũng không thể làm chủ cuộc sống của chính mình, chứ đừng nói là muốn làm gì thì làm.
"Chú yên tâm đi, tôi sẽ không vô cớ gây sự với chú đâu. Những chuyện tôi muốn chú làm cũng sẽ không bao giờ để cho chú vi phạm các nguyên tắc của quân đội." Đào Nguyện nói, "Chỉ là có một việc tôi muốn nói rõ, tuy chúng ta là tình yêu thoả thuận, có thể chia tay khi yêu người khác, nhưng trước khi chia tay thì chú chỉ được tốt với một mình tôi thôi, không được tốt với người khác."
"Tôi hứa với chú nhưng chú cũng phải hứa với tôi. Nếu như chú thích người khác, hoặc là bạn trai cũ của chú muốn quay lại thì chú không được bắt cá hai tay, muốn chia tay thì cứ nói thẳng với tôi, chúng ta sẽ chia tay một cách dứt khoát và sạch sẽ."
"Anh ta có muốn quay lại với tôi hay không là việc của anh ta, còn tôi có muốn quay lại với anh ta hay không là việc của tôi. Chỉ cần tôi không muốn, dù không trái với thỏa thuận thì cũng không thể trở thành lý do chia tay."
"Được." Zorley nói, "Nhưng tôi có thể nhìn ra trong lòng cậu đang nghĩ gì đấy."
"Chú Zorley," Đào Nguyện cười nhìn hắn nói, "Hình như, chú có bóng ma rất lớn với người bạn trai cũ này nhỉ?"
Zorley liếc nhìn cậu nhưng không nói gì, hắn biết Đào Nguyện đang trêu chọc mình. Lý do hắn và Dean chia tay, người khác có thể không biết nội tình, nhưng mẹ của hai người là bạn tốt của nhau nhiều năm, cậu chắc chắn đã biết chút gì đó nên mới nói vậy với hắn.
Sau khi thức dậy, phu nhân Ruiya biết Zorley đã ra ngoài bèn gọi cho hắn, nhưng gọi thế nào cũng không liên lạc được, cho rằng hắn cố ý trốn ra ngoài nên bà rất tức giận. Nghĩ thầm chờ khi nào hắn về nhất định phải dạy cho hắn một trận, hắn hoàn toàn không coi người mẹ như bà ra gì mà.
Ngay cả trong bầu không khí xã hội cởi mở và bình dị như hiện nay, một số gia đình danh giá vẫn rất chú trọng giáo dục lễ nghĩa, đặc biệt là việc kính trọng cha mẹ và trưởng bối còn nghiêm khắc hơn nhiều so với cách dạy dỗ của gia đình bình thường.
Phu nhân Ruiya nhìn Zorley bước vào, xụ mặt hỏi hắn: "Mới sáng sớm mà con đã đi đâu?"
Zorley đặt hộp cơm bằng gỗ cao cấp và tinh xảo lên bàn nói: "Roche bảo con mang bữa sáng cho mẹ."
Phu nhân Ruiya nhìn hộp cơm trên bàn rồi nhìn hắn bằng ánh mắt nghi ngờ, bà hỏi: "Con đi ăn sáng với Roche?"
Zorley không trả lời bà mà ấn vào màn hình của máy truyền tin trên cổ tay, sau đó chờ đợi.
Hình chiếu của Đào Nguyện xuất hiện, cậu mỉm cười nhìn Ruiya nói: "Dì Ruiya, chào buổi sáng."
Ruiya hơi sửng sốt, sau đó mỉm cười nhìn Đào Nguyện nói: "Chào buổi sáng, Roche."
"Dì Ruiya, dì ăn sáng chưa? Con đã nhờ chú Zorley mang bữa sáng yêu thích cho dì đó."
"Cảm ơn con, dì đang định ăn sáng thì chú của con vừa lúc trở về."
"Dì Ruiya, con muốn báo với dì một chuyện......." Đào Nguyện có chút ngượng ngùng nói.
"Chuyện gì vậy con?" Ruiya nghi hoặc hỏi.
"Con, con và chú Zorley, hôm nay chính thức bắt đầu hẹn hò."
"Thật ư?" Ruiya mở to hai mắt hỏi.
"Thật ạ, tụi con quyết định thử ở bên nhau một thời gian, nếu hợp nhau thì tiếp tục quen, nếu không hợp thì chia tay. Vì vậy, dì Ruiya, mặc dù tụi con không nhất định sẽ có kết quả nhưng tụi con sẽ nghiêm túc đối đãi lẫn nhau trong lúc đang hẹn hò."
Phu nhân Ruiya vui vẻ cười nói: "Hai đứa đều còn trẻ nên ở chung với nhau nhiều hơn để vun đắp tình cảm, có kết quả hay không không chỉ phụ thuộc vào duyên phận mà còn phải xem hai đứa có thể vun đắp được tình cảm hay không nữa. Cho dù tình yêu không có kết quả thì cũng chẳng sao cả, kết tình anh em thôi dì cũng vui lắm rồi."
"Vừa rồi trường học có gửi cho con một số phiếu thông tin và yêu cầu con điền nhanh. Ngày mai con sẽ đến thăm dì." Đào Nguyện nói.
"Được." Phu nhân Ruiya mỉm cười gật đầu.
Sau khi Đào Nguyện cúp máy, phu nhân Ruiya nhìn Zorley và nói: "Con nghĩ thông suốt nhanh quá nhỉ? Hôm qua còn thà chết cũng không chịu, hôm nay lại trực tiếp hẹn hò với Roche?"
Zorley biết nếu mình nói với mẹ thì bà nhất định sẽ không tin, hắn lười phải giải thích dài dòng nên dứt khoát để Đào Nguyện nói.
"Điều này không phải hợp ý mẹ sao?" Zorley nói, "Con đã bắt đầu hẹn hò với Roche rồi, cũng hứa với cậu ấy rằng sẽ làm những gì nên làm rồi. Mẹ cho con về căn cứ sớm được chưa?"
"Không vội." Phu nhân Ruiya dặn dò, "Roche còn một tháng nữa mới được phân công, ít nhất trong hai tuần này, con hãy dẫn thằng bé đi chơi nhiều một chút để vun đắp tình cảm, hai tuần sau con mới được về căn cứ trước. Mẹ sẽ kêu anh hai con đi nói chuyện với người của Học viện Quân sự Sao Đế Quốc, để họ phân Roche đến căn cứ của hai đứa. Sau khi thằng bé đến, con phải chăm sóc nó cho tốt, mẹ xem Roche như nửa con ruột của mình, dù cuối cùng hai đứa không thành thì con không được ăn hiếp thằng bé, cũng không được để cho người khác ăn hiếp nó, có biết chưa?"
"Con biết rồi mà." Zorley bất đắc dĩ nói.
Zorley đã không nghỉ phép nhiều năm rồi, nếu không bị mẹ ép đi xem mắt thì hắn cũng muốn nhân cơ hội này để nghỉ ngơi và thư giãn một chút.
Sau đó, ngày nào hắn cũng đến đón Đào Nguyện đi chơi, hai bà mẹ rất vui vẻ.
Zorley không biết Đào Nguyện thích chơi gì, nghĩ thôi thì bất kể cậu thích chơi cái gì, mình cứ chơi với cậu là được.
Đào Nguyện sống qua mấy đời, mặc dù đã trải qua rất nhiều điều thú vị và vui vẻ, nhưng đây là lần đầu tiên cậu đến thế giới giữa các vì sao, nhất định sẽ có một thứ gì đó khiến cậu cảm thấy mới lạ. Nhưng dù sao thì cậu cũng đã sống lâu rồi, tính ham chơi cũng đã không còn nặng nữa, và cậu cũng biết Zorley muốn thả lỏng và nghỉ ngơi, nên đôi khi cậu chỉ tìm một nơi ngồi xuống, uống ly cà phê và tâm sự, sau đó thì để hắn đưa mình về.
Còn Zorley thì rất ngạc nhiên khi phát hiện ra rằng mình và Đào Nguyện lại có thể trò chuyện với nhau, hơn nữa Đào Nguyện cũng không có tính tùy hứng của những thanh niên hai mươi mấy tuổi, ở cạnh cậu khiến hắn cảm thấy rất thoải mái và thư thái.
Ruiya thấy hắn không cần mình thúc giục mà vẫn chủ động đi đón Đào Nguyện mỗi ngày, chẳng những không có vẻ miễn cưỡng hay không vui mà còn về càng ngày càng muộn, thì trong lòng bà rất vui. Khi trao đổi thông tin với mẹ của nguyên chủ, hai bà mẹ đều cảm thấy khả năng hai người tu thành chính quả rất cao.
Hai tuần sau, Zorley đáng lẽ nên về căn cứ sớm để trả phép, nhưng bởi vì một tuần trước Đào Nguyện đã bảo hắn hướng dẫn cậu xạ kích, vậy mà hắn lại tự chủ động hoãn thời gian trở về căn cứ, sau khi phu nhân Ruiya biết được thì càng vui hơn.
Đào Nguyện giơ súng lên và bắn vào hình nộm đang di chuyển nhanh, cậu cố ý bắn trượt ba trong năm phát, sau đó đặt súng xuống, uể oải nói: "Cấp độ này quá khó đối với tôi."
"Với mức độ di chuyển này mà cậu có thể bắn trúng ba trên năm phát là đã giỏi lắm rồi. Cậu có tài xạ kích, chỉ là chưa nắm được yếu lĩnh thôi." Zorley bước đến cạnh cậu và nói.
"Tôi hy vọng năm phát ít nhất có thể bắn trúng bốn. Nếu không có chút tiến bộ nào, chẳng phải là lãng phí thời gian nghỉ ngơi của chú sao?" Đào Nguyện nắm lấy cổ tay hắn, nhìn hắn với ánh mắt làm nũng nói: "Chú dạy lại cho tôi đi, tôi nhất định sẽ cố gắng hết sức."
Nhịp tim của Zorley tăng nhanh bởi ánh mắt của cậu, và có xung động sẵn sàng đồng ý với bất cứ yêu cầu nào mà cậu đưa ra.
Zorley ôm lấy Đào Nguyện từ phía sau, bắt đầu dạy cậu lại từ tư thế cầm súng. "Cầm súng không cần dùng quá nhiều sức, như vậy rất dễ mỏi tay, quan trọng nhất là phải tập trung tinh thần......."
Zorley vừa dạy Đào Nguyện cách bắn súng, vừa bị cơ thể cậu dựa vào ngực mình làm phân tâm. Khi ngửi thấy mùi hương từ cơ thể Đào Nguyện, hắn cảm thấy thoải mái một cách khó tả.
Dưới sự hướng dẫn tận tình của Zorley, Đào Nguyện vờ như mình đã nắm được yếu lĩnh, sau đó bắn thành công bốn phát liên tiếp.
Lại thử thêm vài lần, và lần nào cũng bắn trúng, Đào Nguyện xoay người mỉm cười nhìn hắn nói: "Cảm ơn chú đã bỏ thời gian ra dạy tôi, chú có hài lòng với thành tích này của tôi không?"
Zorley gật đầu nói: "Cậu thực sự rất có tài bắn súng, học là giỏi ngay."
"Cậu......." Zorley chần chờ một chút mới hỏi ra vấn đề muốn hỏi, "Cậu xịt nước hoa à? Nước hoa nhãn hiệu gì vậy?"
"Tôi đâu có xịt nước hoa." Đào Nguyện nhìn hắn, sau đó cố ý nghiêng đầu lộ ra cổ nói "Chú có muốn ngửi kỹ lại để xem có thể ngửi ra là mùi hương gì không?"
Zorley nhìn chiếc cổ trắng nõn và mềm mại với đường cong duyên dáng của cậu, nhịp tim đập ngày càng rõ ràng, như bị mê hoặc, hắn thật sự đưa mặt qua ngửi. Vừa ngửi thấy thì hắn không muốn dời mặt đi nữa, mùi hương này sau khi xông vào mũi liền khiến toàn thân hắn cảm thấy khoan khoái dễ chịu. Trong cơn tê mê, hắn cảm thấy một cảm giác rất quen thuộc, hơn nữa còn sinh ra ảo giác rằng đã xảy ra chuyện tương tự thế này.
Đào Nguyện để cho hắn ngửi thật lâu, mãi đến tận cổ đau nhức mới đẩy hắn ra, nói: "Chú vẫn chưa đoán được hả?"
"Chưa......." Zorley lúc này mới hoàn hồn, trong ánh mắt nhìn cậu có gì đó khác thường.
"Vậy chú đoán tiếp đi, tôi sẽ không nói cho chú biết trước khi chú đoán ra đâu." Đào Nguyện giả vờ bị hắn nhìn cho xấu hổ, xoay người chuẩn bị rời khỏi phòng bắn súng.
..............
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT