Vu công công - thái giám tổng quản bên cạnh Đào Nguyện bước đến cạnh Hứa công công và nói mấy câu vào tai hắn, sau đó Hứa công công lại bước đến cạnh Tiêu Thuân Diệp rồi nhỏ giọng truyền đạt lời của Đào Nguyện.
Tiêu Thuân Diệp cười nói: “Nếu hai vị ái khanh cũng có hứng thú, vậy thì viết xong rồi đưa đến đây để……,” Tiêu Thuân Diệp đột nhiên đổi giọng và nhìn Diệp thừa tướng nói, “Để thừa tướng nhận xét xem ai viết hay hơn đi.”
Các đại thần đều nhìn Tiêu Thuân Diệp với vẻ nghi ngờ, không biết hắn nói lời này là có ý gì. Tiêu Thuân Diệp không giải thích cũng không nói tiếp, mà nhìn về phía chân trời xa xăm, một đường màu trắng đang nhanh chóng tiếp cận.
Các đại thần cũng quay đầu nhìn sang, thủy triều càng ngày càng gần, âm thanh cũng càng ngày càng lớn. Khi ở xa thì như đại bàng trắng giương cánh bay đến, khi đến gần lại như thiên binh thiên tướng cưỡi vạn mã phi nước đại, tiếng trống trận rền vang, đinh tai nhức óc.
Một cảnh tượng ngoạn mục và gây sốc như thể có thể làm rung chuyển đất trời, tác động đến thị giác và não bộ của mọi người. Có người nhìn thì thấy khiếp sợ, có người nhìn lại cảm thấy tinh thần phấn chấn, và trong lòng đột nhiên sục sôi ý chí chiến đấu.
Đào Nguyện cũng là lần đầu nhìn thấy cảnh tượng thủy triều lên cao ngoạn mục và kinh ngạc như thế. Vừa rồi khi Tiêu Thuân Diệp nói muốn để hai vị văn võ Trạng Nguyên viết một bài thơ về thủy triều Lạc Giang, cậu lập tức nhìn ra tâm tư của Diệp Dung, vậy nên đã đề nghị trước cậu ta rằng hai người họ cũng viết một bài, sau đó để Hoàng Thượng nhận xét.
Diệp Dung lúc đầu còn nghĩ rằng đây chính là điều mình muốn, nhưng sau khi suy nghĩ kỹ lại, trước đó Đào Nguyện làm thơ đã thắng được mình, lần này lại chủ động đề nghị muốn so tài với mình, e rằng cũng có tự tin là sẽ thắng được mình. Nghĩ đến đây, Diệp Dung không khỏi vực dậy tinh thần và tập trung cao độ, lần này nhất định phải cố gắng hết sức.
Tiêu Thuân Diệp thích chữ của Đào Nguyện nên thường xuyên yêu cầu cậu viết cho mình một bài thơ, sau đó hắn sẽ rất trân trọng những bài thơ này. Diệp Dung thỉnh thoảng cũng làm thơ, nếu không so với những bài thơ của Đào Nguyện viết thì thơ của cậu ta cũng khá hay, nhưng vẫn không thể so với những bài thơ của Đào Nguyện.
Tiêu Thuân Diệp rất tin tưởng vào tài văn chương của Đào Nguyện, cho nên hắn mới cố ý nói rằng giao cho Diệp thừa tướng nhận xét, hắn muốn nhìn xem Diệp thừa tướng sẽ có biểu cảm gì.
Tiêu Thuân Diệp thực sự rất ghét nhà họ Diệp, mỗi lần đến chỗ Diệp Dung hắn đều giả vờ hôn mê, nhưng thực ra lại rất tỉnh táo. Hắn cảm thấy là do hắn uống máu của Đào Nguyện nên thuốc không có tác dụng với hắn, mỗi lần Diệp Dung lặng lẽ nói gì đó với người hầu, hắn đều nghe rõ.
Người hầu nọ là người của Dự Vương, chuyên truyền tin tức cho Diệp Dung và Dự Vương, mà nhà họ Diệp cũng không phải là hoàn toàn không biết mối quan hệ của Diệp Dung và Dự Vương. Tiêu Thuân Diệp rất tức giận, cho dù tạm thời không thể động vào Diệp Dung và nhà họ Diệp, nhưng đợi đến khi thời cơ chín muồi, hắn tuyệt đối sẽ không bỏ qua cho bọn họ.
Hai canh giờ sau, Kha Minh Quý và Triệu Tu đều đã viết xong, Hứa công công bưng khay đi thu và trình cho Tiêu Thuân Diệp.
Sau khi Tiêu Thuân Diệp đọc qua, thầm nghĩ quả nhiên vẫn không thể phân được cao thấp, vì thế đã để các đại thần truyền tay nhau đọc và chọn ra bài thơ mà mình cho là hay.
Tuy nhiên, các đại thần đọc xong cũng cảm thấy vô cùng buồn rầu. Nếu văn phong khác nhau thì bọn họ còn có thể chọn văn phong mà mình thích, nhưng ngặt nỗi hai người này lại có lối hành văn rất giống nhau, thật sự không thể so sánh được.
Kha Minh Quý và Triệu Tu trừng mắt nhìn nhau, phân cao thấp bằng ánh mắt, họ chán ghét nhau và đều muốn hơn thua với nhau, nhưng bất kể là so tài văn chương hay luận võ, lần nào cũng được cho là ngang tài ngang sức, trong lòng họ đều cảm thấy rất không phục.
Đào Nguyện và Diệp Dung cũng đã viết xong, Đào Nguyện đưa cho Vu công công trình lên Tiêu Thuân Diệp.
Sau khi đọc qua hai bài thơ do hai người viết, Tiêu Thuân Diệp cười nói: “Đưa cho các vị đại thần đọc trước, sau đó hãy đưa cho thừa tướng đánh giá.”
Diệp Dung trong lòng rất hồi hộp, việc bài thơ của cậu ta có được khắc lên đá Trấn Giang lần này hay không cũng là một nhiệm vụ rất quan trọng trong game. Cậu ta có thể nhận được nhiều sự ủng hộ và mức độ được yêu thích hay không đều phụ thuộc cả vào lần này.
“Chữ đẹp thật! Ngươi nhìn nét chữ này đi, tựa như nước chảy mây trôi, tràn đầy linh khí lại đoan trang diễm lệ, phong tư trác tuyệt!”
“Để ta xem……, đúng là chữ rất đẹp, hình thái và phong tư nhẹ nhàng, cách dùng bút kết hợp cả cương và nhu, tinh tế nhưng lại không mất đi sự phóng khoáng. Chữ đẹp, chữ đẹp.”
Những người khác nghe thấy bọn họ khen ngợi cao như thế bèn tụ lại, muốn nhìn xem rốt cuộc chữ đẹp đến cỡ nào.
“Chữ đẹp thế này, đúng là rất hiếm thấy.”
“Linh khí giữa những hàng chữ phả vào mặt, chỉ nhìn thôi mà cũng khiến người cảm thấy vui vẻ.”
Tiêu Thuân Diệp đã đoán trước rằng bọn họ sẽ ngạc nhiên bởi chữ của Đào Nguyện, vì vậy đợi một hồi rồi mới lên tiếng nhắc nhở: “Các vị ái khanh.”
“Có chúng thần.”
Các đại thần nhanh chóng đứng một cách cung kính.
“Đừng chỉ lo nhìn chữ nữa, hãy đọc nội dung đi. Đọc xong rồi đưa cho thừa tướng nhận xét.”
“Dạ.”
Tiêu Thuân Diệp suy nghĩ, cảm thấy kiểu gì sau khi đọc xong nội dung cũng sẽ có người không nỡ buông tay, nếu để bọn họ truyền tay nhau đọc thì không biết phải chờ tới khi nào mới xong nữa.
“Kha Minh Quý, Triệu Tu.” Tiêu Thuân Diệp ra lệnh: “Hai người các ngươi mỗi người đọc một bài đi.”
“Thần tuân chỉ.” Hai người đồng thanh đáp.
Bài của Đào Nguyện vẫn còn trong tay người khác, cho nên Kha Minh Quý lấy bài của Diệp Dung và đọc nó.
Các đại thần lắng nghe, thỉnh thoảng gật đầu, văn chương của bài này không hề thua kém những gì Kha Minh Quý và Triệu Tu vừa viết, thậm chí còn hay hơn một bậc.
Sau khi đọc xong, Kha Minh Quý tán thưởng trong lòng và thầm cảm thấy rất bội phục.
Diệp thừa tướng cũng gật đầu, trong lòng ông ta đã đoán được bài này là do Diệp Dung làm và cảm thấy rất hài lòng với nó.
Sau khi Kha Minh Quý đọc xong, Triệu Tu cũng cầm lấy bài của Đào Nguyện và bắt đầu đọc.
Các đại thần vẫn đang hồi tưởng về bài thơ trước đó, Triệu Tu vừa đọc xong một đoạn ngắn, họ lập tức chăm chú lắng nghe, mỗi câu sau đó đều khiến họ cảm thán vì sự tuyệt diệu. Quay đầu nhìn thủy triều Lạc Giang, kết hợp với những câu thơ truyền vào tai, miêu tả trong từng câu đều trực tiếp bày tỏ nỗi lòng của họ. Sự miêu tả sinh động và ý cảnh được biểu đạt đã khiến họ có sự tán thưởng cao hơn về thủy triều Lạc Giang.
Triệu Tu đọc xong, thật lâu vẫn chưa lấy lại bình tĩnh. Các đại thần cũng cảm thấy mình có khả năng sẽ không bao giờ quên được, mỗi một câu thơ vừa rồi vẫn còn văng vẳng bên tai.
Tiêu Thuân Diệp nhấp một ngụm trà, đợi một lúc mới nói: “Bài đầu là Hoàng Quý Quân làm, bài sau là Quân Hậu làm, các vị ái khanh cảm thấy thế nào?”
Sau khi Tiêu Thuân Diệp nói chuyện, các đại thần mới định thần lại, nhưng họ vẫn im lặng và không ai lên tiếng. Bởi vì ngay cả những vị võ tướng cũng có thể phân biệt được, chắc chắn là Đào Nguyện viết hay hơn.
Chỉ là các vị võ tướng đang chờ đám quan văn mở miệng, muốn nghe chính miệng họ nói ra ai làm hay hơn, tiêu chuẩn thế nào. Mà các quan văn hầu như đều xem Diệp thừa tướng đứng đầu, nay tài văn chương của cháu đích tôn do thừa tướng tự mình nuôi dạy lại không bằng Quân Hậu sinh ra trong gia tộc võ tướng. Nếu bọn họ mở miệng, không phải là đang vả vào mặt thừa tướng sao?
Thấy bọn họ đều không nói lời nào, Tiêu Thuân Diệp nghiêm mặt nói: “Thơ do Kha Minh Quý và Triệu Tu làm không phân được cao thấp, lẽ nào đến cả hai bài thơ này mà các ngươi cũng không biết bài nào hay hơn à? Hay là, các ngươi biết rõ trong lòng nhưng lại không muốn thừa nhận?”
“Hoàng Quý Quân không hổ là cháu của thừa tướng. Bút pháp tinh diệu, văn hoa mạch lạc. Tuy nhiên……, thần cho rằng bài thơ do Quân Hậu làm hay hơn một bậc.”
“Bài thơ của Quân Hậu đan xen giữa tình và văn, câu nào cũng gây xúc động lòng người. Thần cũng cho rằng tài văn chương của Quân Hậu hay hơn một bậc.”
“Thần cho rằng bài thơ của Quân Hậu rất tinh diệu, văn tự như được thần trợ giúp, có thể xem là một kiệt tác. Nếu nó được khắc lên đá Trấn Giang để các thế hệ mai sau chiêm ngưỡng, đó sẽ là phúc phần lớn của những người biết chữ sau này.” Thừa tướng đứng lên và kính cẩn nói.
Các đại thần không dám trợn mắt nói dối trước mặt Tiêu Thuân Diệp, thừa tướng lại càng không dám cố ý thiên vị Diệp Dung trước mặt Tiêu Thuân Diệp và bá quan, cũng không có lý do nào để nói rằng Diệp Dung viết hay hơn Đào Nguyện.
“Vậy thì hãy khắc bài thơ do Quân Hậu viết lên đá Trấn Giang như lời thừa tướng nói đi.” Tiêu Thuân Diệp trong lòng đắc ý không thể giải thích được, có cảm giác hả dạ khi làm nhục Diệp thừa tướng.
Nếu không phải vì hiện tại không thể đánh rắn động cỏ, Tiêu Thuân Diệp nhất định sẽ châm chọc bọn họ, nói rằng Diệp Dung do nhà họ Diệp bọn họ nuôi dưỡng là vì tâm thuật bất chính, bụng dạ khó lường, dùng tâm cơ không đúng chỗ cho nên tài văn chương của cậu ta mới thua Mục Tịch - người sinh ra trong gia tộc võ tướng.
Tiêu Thuân Diệp sai Hứa công công đi thu lại bài thơ của Đào Nguyện, sau khi cầm trên tay và đọc sơ qua thì giao cho Hứa công công để ông cất giữ.
Triệu Tu trong lòng tràn đầy rối rắm cùng do dự, sau khi nhìn thấy bài thơ bị Hứa công công lấy đi, cuối cùng hắn cũng lấy hết can đảm, quỳ xuống nói: “Xin bệ hạ thứ lỗi cho sự cả gan của thần. Thần khẩn cầu bệ hạ ban bài thơ viết về thủy triều Lạc Giang do Quân Hậu làm cho thần. Thần nhất định sẽ đọc cả ngày lẫn đêm để bản thân tiến bộ hơn.”
Các đại thần đều sửng sốt, không ngờ hắn sẽ đưa ra thỉnh cầu này, có điều nghĩ đến những chữ viết và nội dung kia, nếu không phải do chính Quân Hậu tự mình viết, bọn họ cũng rất muốn lưu giữ, nhưng bởi vì là do Quân Hậu tự tay viết nên bọn họ không có gan xin.
Còn Triệu Tu là vì thật sự quá thích bài thơ đó, trong lòng hắn vừa kinh ngạc vừa khâm phục nên rất muốn cất giữ và nâng niu bản gốc do tác giả tự tay viết. Trước nguy cơ Tiêu Thuân Diệp sẽ tức giận, hắn vẫn muốn đánh liều cầu xin.
Tiêu Thuân Diệp cũng hơi bất ngờ, nhưng hắn không tức giận mà bình tĩnh nói: “E rằng không được. Thơ do Quân Hậu tự tay viết chỉ có thể do trẫm giữ mà thôi. Nhưng trẫm có thể cho phép ngươi tự sao chép một bản.”
“…… Tạ bệ hạ.” Mặc dù Triệu Tu vẫn không cam lòng, nhưng cũng không dám tiếp tục cầu xin.
Bàn tay giấu trong tay áo của Diệp Dung siết chặt, cậu ta lại thua rồi, hơn nữa còn thua rất thảm. Trong lòng cậu ta vừa hận vừa không cam lòng, tại sao một pháo hôi lại là đối thủ mạnh như vậy chứ? Nếu cứ tiếp tục thế này thì Đào Nguyện sẽ trở thành Thái Hậu, còn cậu ta sẽ thất bại thảm hại mất. Cậu ta không thể ngồi chờ chết, nếu không thắng được Đào Nguyện, vậy đành phải dùng cách khác để ra tay với cậu thôi.
Đào Nguyện liếc mắt, đúng lúc nhìn thấy vẻ tàn nhẫn xẹt qua trong mắt Diệp Dung.
.................
Sau khi ngắm nhìn thủy triều, Tiêu Thuân Diệp đứng dậy và dẫn mọi người trở về biệt viện của hoàng thất.
Khi đi đến nơi xe ngựa đậu, mọi người cung kính đứng ở phía sau, chờ Tiêu Thuân Diệp và Đào Nguyện lên xe trước.
Tiêu Thuân Diệp xoay người lại, vươn tay về phía Đào Nguyện, đích thân đỡ Đào Nguyện để cậu lên xe ngựa trước rồi mới tự mình lên sau.
Các phi tần, đại thần và các cáo mệnh phu nhân đứng phía sau đều sững sờ khi thấy cảnh này, sau đó cụp mắt xuống ôm suy nghĩ của riêng mình.
Các đại thần cùng các cáo mệnh phu nhân giờ đây mới biết rằng việc Tiêu Thuân Diệp đối xử bình đẳng với Đào Nguyện và Diệp Dung không phải vì Mục Vĩnh Thịnh, mà là vì tài năng và ngoại hình của cậu đều hơn Diệp Dung.
Một số người suy đoán rằng Tiêu Thuân Diệp có lẽ thích Đào Nguyện hơn, còn sủng ái Diệp Dung mới là vì nhà họ Diệp và Diệp thừa tướng.
Nhưng nhiều người lại cho rằng Tiêu Thuân Diệp thích cả hai người, vì cả hai đều là tuyệt sắc giai nhân và đều có tài văn chương xuất chúng. Họ cảm thấy Tiêu Thuân Diệp nhất định rất hạnh phúc khi có thể có được cả hai người.
Sau khi trở về biệt viện của hoàng thất, trời cũng đã gần tối, Tiêu Thuân Diệp và Đào Nguyện cùng nhau ăn tối, sau đó thì rửa mặt thay đồ.
Đào Nguyện ngồi trước gương trang điểm, cung hầu đang giúp cậu lau khô tóc, sau đó chải lại kiểu tóc cho cậu ngủ ngon hơn vào buổi tối.
Tiêu Thuân Diệp dựa vào giường và vẫn đang đọc bài thơ do Đào Nguyện viết, dường như đọc bao nhiêu lần cũng không thấy đủ.
Tiêu Thuân Diệp ra lệnh cho người làm việc ngày đêm để khắc bài thơ của Đào Nguyện viết về thủy triều Lạc Giang lên đá Trấn Giang bên bờ sông, dù thủy triều có lớn đến đâu cũng chưa bao giờ nhấn chìm được tảng đá Trấn Giang này. Trong tương lai, bài thơ trên đá Trấn Giang sẽ là một phong cảnh mới cho mọi người chiêm ngưỡng.
Đào Nguyện chảy tóc xong bèn giơ tay ra hiệu cho các cung hầu lui ra ngoài, sau đó đứng dậy đi đến bên cạnh Tiêu Thuân Diệp.
“Bệ hạ, canh giờ còn sớm, thần đánh cờ với bệ hạ nha?” Đào Nguyện ngồi xuống bên kia giường nói.
“Được, ái khanh đã có nhã hứng, trẫm đương nhiên phụng bồi.” Tiêu Thuân Diệp đặt tờ giấy vào hộp gỗ dài, sau đó gọi Hứa công công để ông cất giữ cẩn thận.
Cung hầu mang bàn cờ đến, hai người bắt đầu đánh.
“Bệ hạ, vài ngày trước, cha của thần có phái người gửi thư nhà cho thần. Mặc dù cha nói trong thư rằng mình vẫn mạnh khoẻ, dặn thần đừng bận lòng, nhưng trong lòng thần vẫn có chút không yên tâm…….” Đào Nguyện nói xong câu cuối thì vờ như mình muốn hỏi nhưng lại không dám, điều cậu muốn hỏi là tình hình chiến sự ở biên giới bây giờ thế nào, nhưng hậu cung không được phép can thiệp vào chính trị nên cậu không thể hỏi quá thẳng thừng được.
Tiêu Thuân Diệp đặt quân cờ xuống, nắm tay Đào Nguyện nói: “Cha em quả thật vẫn rất mạnh khỏe, em đừng lo lắng.”
Đào Nguyện nhìn Tiêu Thuân Diệp, nhỏ giọng nói: “Thần nghiên cứu ra mấy đó, không biết…….”
Tiêu Thuân Diệp gật đầu, hai người nhìn nhau, không cần nói chuyện cũng đã truyền đạt được những điều mình muốn nói.
Trong hai ba tháng này, Tiêu Thuân Diệp vẫn luôn duy trì thư tư mật thiết với Mục Vĩnh Thịnh, hơn nữa còn phái người đi chặn giết gián điệp thực sự của Dự Vương, sau đó cho người truyền tin giả cho Dự Vương. Mọi thứ đang diễn ra rất thuận lợi, hắn cảm thấy không lâu nữa sẽ có tin tốt.
Tiêu Thuân Diệp xoa bóp những ngón tay thon dài của Đào Nguyện, nhìn khuôn mặt trắng nõn và đôi mắt hút hồn của cậu, trong lòng nóng lên bèn kéo Đào Nguyện đứng dậy, sau đó kéo cậu ôm vào lòng.
Đào Nguyện dựa vào người hắn, hai người đầu cọ vào nhau, lâu lâu lại hôn nhau.
Tiêu Thuân Diệp luồn tay vào trong cổ áo Đào Nguyện vuốt ve, sau đó khẽ cắn và liếm mút bờ môi của cậu.
Ban đêm an tĩnh, chỉ cần một chút âm thanh phát ra đều rất rõ ràng, Đào Nguyện bị hắn nhéo đau nên hừ nhẹ, truyền vào tai Tiêu Thuân Diệp nghe cực kỳ êm tai. Để có thể nghe nhiều hơn giọng của cậu, hắn dùng lực khi nhẹ khi mạnh.
Đào Nguyện ôm vai Tiêu Thuân Diệp, ánh mắt dần dần trở nên mơ màng.
Tiêu Thuân Diệp bế Đào Nguyện bước đến giường, “Không đánh nữa, chúng ta ngủ sớm đi.”
Đào Nguyện ôm cổ hắn, sau khi được hắn thả lên giường mới buông tay ra.
Tiêu Thuân Diệp hôn môi Đào Nguyện, liếm mút, vừa cởi áo ngủ của cậu vừa ra sức vuốt ve cậu.
..................:D
Ngày hôm sau, Đào Nguyện tỉnh dậy trong vòng tay của Tiêu Thuân Diệp, khép hờ mắt và ngẩng đầu lên, vừa lúc chạm mắt với Tiêu Thuân Diệp, hơi mơ màng gọi: “Bệ hạ…….”
Nhìn dáng vẻ ngái ngủ đáng yêu của cậu, Tiêu Thuân Diệp nhịn không được mỉm cười, trong lòng thích không chịu nổi bèn thơm một cái thật kêu lên trán cậu, lại hôn lên mũi cậu rồi từ từ đi xuống.
Tuy Tiêu Thuân Diệp không cần thượng triều nhưng vẫn phải đi luyện võ, dù đã dậy từ sớm nhưng hắn vẫn nằm yên ôm Đào Nguyện, chỉ cần ngửi thấy mùi hương trên người cậu là cơ thể và trái tim hắn đều đặc biệt thoải mái, cho nên hắn không muốn rời đi.
Hai người quấn quít trên giường một lúc, sau đó Tiêu Thuân Diệp mới cho cung tì tiến vào hầu hạ hai người rửa mặt.
Bởi vì không phải ở trong cung, một người không cần đi thượng triều, người kia cũng không cần đi thỉnh an, thế nên cả hai đều tiến hành một cách chậm rãi và thong thả.
Có điều hôm nay cũng không thể ở cả ngày trong biệt viện của hoàng thất, mà phải đến chùa Lạc An bái phật và ngắm cảnh, cho nên các phi tần và các đại thần đã đợi từ sớm rồi, chỉ chờ Tiêu Thuân Diệp hạ lệnh xuất phát thôi. Tiêu Thuân Diệp và Đào Nguyện rất ung dung, ăn sáng xong còn nghỉ ngơi một lát rồi mới hạ lệnh lên đường.
Thành Lạc phồn hoa chỉ đứng sau kinh thành, hơn nữa nơi này còn được bao bọc bởi sông núi, xung quanh có rất nhiều phong cảnh đẹp để ngắm nhìn. Chùa Lạc An là một ngôi chùa rất nổi tiếng, thậm chí có rất nhiều người nước ngoài đến đây bái Phật và thắp hương cầu bình an. Nhưng điều nổi tiếng nhất của ngôi chùa này thực ra là cầu nhân duyên.
Chùa Lạc An rất lớn và thường có rất nhiều du khách và khách hành hương. Nhưng từ một tháng trước đã bắt đầu dọn dẹp sạch sẽ mọi nơi, sau đó không cho phép bất kỳ ai bước vào khuôn viên của chùa Lạc An, chỉ đợi Tiêu Thuân Diệp mang theo phi tần và các đại thần đến thăm quan.
Trên núi có rất nhiều cây cối cỏ cây, không khí trong lành, thực vật cũng được chăm sóc rất tốt. Sau khi Tiêu Thuân Diệp và Đào Nguyện thắp hương xong thì đến ngọn núi phía sau ngắm cảnh.
Trụ trì đi theo giới thiệu cảnh vật khắp nơi trên núi cho Tiêu Thuân Diệp.
Đi đến một nền đá phiến hơi trống trải, chỉ có hai cây đại thụ liền thân với nhau ở giữa. Trên thân cây được cột bằng những nút thắt màu đỏ và có hàng rào gỗ bao quanh.
Tiêu Thuân Diệp chắp tay sau lưng, ngẩng đầu nhìn hai cây đại thụ cành lá tươi tốt, hỏi: “Đây là cây gì?”
“Bẩm bệ hạ,” Trụ trì khom lưng đáp, “Đây là cây phu thê. Thường có những cặp vợ chồng mới cưới đến cúng bái, có thể chúc phúc cho đôi lứa như chim liền cánh, bạch đầu giai lão.”
“Ồ?” Tiêu Thuân Diệp nghe xong thì cảm thấy rất hứng thú, bèn hỏi tiếp: “Cúng bái thế nào?”
“Viết tên hai vợ chồng vào giấy đỏ, đốt rượu cúng tế trong chậu than, sau khi đốt thành tro thì chôn xuống đất. Sau đó tháo hai sợi nhỏ của nút thắt đỏ ra và cột vào cổ tay mình trong chín ngày là được.”
“Trẫm và Quân Hậu hậu kết hôn chưa được nửa năm, xem như tân hôn.” Tiêu Thuân Diệp xoay qua nhìn Đào Nguyện nói: “Ái khanh có nguyện cùng trẫm bạch đầu giai lão?”
Tiêu Thuân Diệp hỏi câu này trước mặt rất nhiều người như vậy khiến Đào Nguyện hơi bất ngờ, sau đó mới nói: “Có thể cùng bệ hạ bạch đầu giai lão là mong muốn cả đời của thần.”
“Hứa Danh.” Tiêu Thuân Diệp quay đầu lại và gọi.
“Có lão nô.” Hứa công công nhanh chóng tiến lên đáp.
“Đi chuẩn bị đồ đi.” Tiêu Thuân Diệp ra lệnh, “Rượu phải là rượu ngon nhất.”
“Dạ.” Hứa công công hành lễ xong thì lập tức xoay người nhanh chóng rời đi sai người chuẩn bị thứ mà Tiêu Thuân Diệp yêu cầu.
Các phi tần nhìn nhau, các đại thần cũng nhìn nhau, trong mắt đều lộ ra vẻ kinh ngạc.
Mặc dù Quân Hậu là chính thê của hoàng đế, hai người nguyện bạch đầu giai lão cũng không có vấn đề gì, nhưng chim liền cánh này nghĩa là vợ chồng phải đồng thời tồn tại, và sẽ không thể sống nếu thiếu nửa kia. Hoàng đế là thiên tử, là ngôi cửu ngũ, sao có thể chỉ vì thiếu nửa kia mà không thể sống chứ?
Vả lại, các phi tần đều ở đây, đặc biệt là Hoàng Quý Quân như Diệp Dung đang đứng sau Đào Nguyện cách đó không xa, các đại thần cảm thấy Tiêu Thuân Diệp làm vậy là không hề để ý đến cảm xúc của Diệp Dung và tâm trạng của Diệp thừa tướng.
“Bệ hạ.” Một vị đại thần tiến lên, chắp tay khuyên nhủ, “Cây phu thê này chỉ là vật cầu khẩn của bá tánh mà thôi. Bệ hạ là chân long thiên tử, Quân Hậu lại là chân phượng, khẩn cầu với vật của dân gian, e rằng không ổn.”
“Có gì mà không ổn?” Tiêu Thuân Diệp nói, “Mặc dù nó là vật mà các cặp vợ chồng bá tánh khẩn cầu nhưng linh nghiệm là được. Nó hưởng hương khói của ngôi chùa trước mặt, lại thường xuyên có người cung phụng, sớm đã có tu vi rồi.”
“Tuy nói vậy, nhưng dù sao…….”
“Làm sao, trẫm muốn cùng Quân Hậu bạch đầu giai lão, các ngươi cũng muốn có ý kiến?” Tiêu Thuân Diệp cắt ngang lời hắn, vẻ mặt không vui, nghiêm giọng nói.
“Thần không có ý này, xin Hoàng Thượng thứ tội.” Đại thần nọ lập tức quỳ xuống nói.
“Vậy thì đừng nói nhảm nữa!” Tiêu Thuân Diệp không cho phép bất cứ ai phản bác lại, nếu ai cố gắng khuyên ngăn thì hắn sẽ tỏ ra tức giận.
Vì thế các đại thần không dám thuyết phục nữa.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT