Edit: Min

Thời tiết càng ngày càng oi bức, Đào Nguyện không ngủ trong tẩm điện mỗi tối nữa mà ngủ trong sân nhỏ tương đối mát mẻ ở thiên điện, lại đặt thêm đá trong phòng, buổi tối có thể thoải mái ngủ một giấc.

Đào Nguyện trong thời gian này cực kỳ bận rộn, bận làm một số thứ, để có thể làm nhanh hơn nên cũng cực kỳ mệt.

Vào ban đêm, khi Đào Nguyện đang lim dim, cảm giác được có người nằm xuống cạnh mình bèn xoay người, chui vào lòng hắn nói: "Bệ hạ......, thần quên mất, thần muốn nói với ngài......."

"Quên chuyện gì?" Tiêu Thuân Diệp cúi đầu nhìn gương mặt ửng hồng đang say ngủ của cậu, trong lòng cảm thấy rất đáng yêu và thích.

"Có chuyện quan trọng, quên, nói với ngài......." Đào Nguyện thật sự quá buồn ngủ, cậu rất muốn ngủ, nhưng trong lòng lại nhớ có chuyện muốn nói với Tiêu Thuân Diệp.

"Em muốn nói với trẫm chuyện quan trọng gì?" Tiêu Thuân Diệp hỏi lại.

"Chuyện, chuyện tốt, bệ hạ......, sẽ vui vẻ. Nhưng, thần quên rồi, rất muốn ngủ." Đào Nguyện đấu tranh với cơn buồn ngủ.

"Vậy em ngủ đi. Khi nào nhớ thì nói với trẫm." Tiêu Thuân Diệp vừa nói vừa vỗ nhẹ vào lưng cậu.

"Được......." Đào Nguyện chìm vào giấc ngủ gần như ngay lập tức sau khi nghe hắn nói xong. Trước khi ngủ say, cậu còn mơ màng nghĩ rằng khi thức dậy phải tìm cơ hội nói với hắn, hắn nhất định sẽ rất bất ngờ và vui vẻ.

Ngày hôm sau, hoàng đế đã đi thượng triều rồi Đào Nguyện mới thức, các phi tần trong hậu cung đến thỉnh an cậu, sau đó cậu dẫn họ đến thỉnh an Thái Hậu.

Sau khi từ nơi của Thái Hậu trở về Phượng Hoa cung, Đào Nguyện mới nhớ ra rằng tối hôm qua mình đã không nói với Tiêu Thuân Diệp chuyện quan trọng. Cậu nghĩ không thể trì hoãn nữa, mấy tháng nữa bọn họ sẽ lên đường đi Lạc Giang, trước khi đến Lạc Giang còn phải hoàn thành trước rất nhiều việc nên càng về sau sẽ càng bận rộn. Nếu Đào Nguyện không nhanh chóng nói với hắn thì sẽ quá muộn để chuẩn bị.

Đào Nguyện đến Ngự Thư Phòng tìm Tiêu Thuân Diệp, sau đó nói với hắn rằng mình có chuyện rất quan trọng cần nói với hắn và yêu cầu hắn tìm một nơi kín đáo và rộng rãi.

Là một hoàng đế, Tiêu Thuân Diệp đương nhiên sẽ có binh lính riêng của mình, là những người chỉ nguyện trung thành với hắn, hiện tại nhân số vẫn đang mở rộng và tăng lên.

Sau khi đến nơi binh lính thường huấn luyện, Đào Nguyện chỉ vào cái bia ở đằng xa nói: "Bệ hạ có thể bắn trúng cái bia ở đằng xa kia không?"

Tiêu Thuân Diệp liếc nhìn cái bia nói: "Xa như vậy? E rằng không ai có thể bắn trúng."

"Thần có thể bắn trúng, bệ hạ tin không?" Đào Nguyện nhìn hắn nói.

"Hửm?" Tiêu Thuân Diệp nghi ngờ nhìn cậu, mặc dù biết cậu sinh ra trong gia tộc võ tướng nên biết bắn tên cũng không có gì lạ, nhưng cái bia xa như vậy, dù có kéo căng cung cũng không thể bắn trúng.

Các binh lính khiêng mấy cái rương đến, Đào Nguyện bước tới, mở một cái rương rồi lấy ra một thứ giống như hộp gỗ, sau đó quay trở lại bên cạnh Tiêu Thuân Diệp.

Tiêu Thuân Diệp nhìn hộp gỗ trên tay cậu hỏi: "Đây là?"

"Đây là nỏ." Đào Nguyện nói, "Thần sẽ dùng thứ này để bắn trúng cái bia ở đằng kia."

"Nỏ?" Tiêu Thuân Diệp nhìn thế nào cũng chỉ là một cái hộp gỗ, nỏ đâu có giống thế này? Hơn nữa, nỏ chỉ có thể bắn những mũi tên tương đối nhỏ mà thôi, đôi khi còn bắn không xa bằng những binh lính khoẻ mạnh bắn nữa.

Đào Nguyện lấy mười mũi tên từ tay người hầu và cắm chúng vào năm lỗ ở mỗi hàng trên cùng và dưới cùng trước hộp gỗ, sau khi nhắm vào cái bia ở đằng xa, Đào Nguyện dùng lực kéo tay cầm dưới hộp gỗ lại, sau đó kéo mạnh xuống, một mũi tên bắn ra.

Thị lực của Tiêu Thuân Diệp rất tốt, ban đầu hắn tưởng rằng mũi tên kia sẽ rơi xuống giữa chừng, nhưng hắn đã rất sốc khi thấy mũi tên thực sự bắn trúng đích.

Binh lính nấp bên cạnh lập tức lao ra, khiêng cái bia chạy về phía họ.

Sau khi binh lính chạy đến gần và đặt cái bia trên mặt đất, Tiêu Thuân Diệp thấy rõ mũi tên đã bắn trúng ngay hồng tâm. Mang theo tâm tình kinh ngạc, Tiêu Thuân Diệp bước tới muốn rút mũi tên kia ra, nhưng phát hiện mũi tên đã xuyên qua bia rồi, rất khó rút ra.

"Bệ hạ có muốn thử không?" Đào Nguyện hỏi.

"Được." Tiêu Thuân Diệp lập tức cầm lấy hộp gỗ trên tay Đào Nguyện, muốn tự thử xem cái thứ gọi là nỏ này thật sự có sức mạnh lớn như vậy không.

Tiêu Thuân Diệp nhắm vào cái bia ở đằng xa, bắt chước động tác vừa rồi của Đào Nguyện, kéo tay cầm dưới hộp gỗ lại, sau đó kéo mạnh, mũi tên thứ hai lập tức bắn ra. Mặc dù Tiêu Thuân Diệp không bắn trúng vì chưa thuần thục kỹ xảo nhưng mũi tên đã vượt qua cái bia. Tiêu Thuân Diệp rõ ràng cảm nhận được hộp gỗ vừa rồi có một động lực rất lớn khiến hắn suýt nữa đã không thể cầm chắc.

Tiêu Thuân Diệp thử lại lần nữa, lần này cầm chắt hộp gỗ, mặc dù bắn trượt nhưng vẫn bắn xa hơn cái bia.

"Bệ hạ." Đào Nguyện nói với hắn, "Thứ này không phải một hai lần là có thể sử dụng một cách thành thạo, cần phải luyện tập rất nhiều mới nắm được kỹ xảo. Thần nghĩ với khả năng của bệ hạ, chắc chắn có thể nắm giữ yếu lĩnh* trong thời gian chậm nhất là hai ba ngày."

*Điểm cốt yếu trong toàn bộ động tác kỹ thuật trong quân sự và thể thao.

Đào Nguyện cầm lại nỏ, sau đó lấp đầy các mũi tên, kéo mạnh tay cầm một lần nữa và bắn mười mũi tên cùng một lúc.

Đào Nguyện nhìn Tiêu Thuân Diệp nói: "Cái nỏ này có thể bắn mười mũi tên cùng một lúc. Khi binh lính bắn tên luân phiên, mũi tên của một người lính bắn ra bằng mũi tên của mười người lính. Nếu ở khoảng cách gần, những mũi tên này thậm chí còn có thể bắn thủng tấm khiên."

"Bên trong hộp gỗ này có cái gì? Tại sao nó lại mạnh như vậy?" Tiêu Thuân Diệp tò mò hỏi.

"Sau khi trở về, thần sẽ từ từ nói với bệ hạ, hiện tại thần còn một thứ khác muốn cho bệ hạ xem." Đào Nguyện quay người lại kêu binh lính mở một cái rương khác, để bọn họ lấy thứ bên trong ra, sau đó chỉ huy bọn họ lắp ráp nó lại.

Tiêu Thuân Diệp nhìn thứ các binh lính đang lắp ráp nói: "Đây là......, máy bắn đá?"

"Đây không phải là máy bắn đá bình thường." Đào Nguyện nói.

Tiêu Thuân Diệp cảm thấy đúng là nó có phần khác với máy bắn đá thông thường, nhưng lại không biết máy bắn đá này rốt cuộc không bình thường ở điểm nào.

Đào Nguyện lại chỉ huy binh lính đặt một viên đá lên máy bắn đá, sau đó sai hai binh lính cùng kéo mạnh cọc gỗ, viên đá lập tức bị bắn bay đi. Tiêu Thuân Diệp ngẩng đầu nhìn độ cao và khoảng cách mà viên đá được bắn, trong lòng lại lần nữa kinh ngạc.

Tuy Tiêu Thuân Diệp rất kinh ngạc khi máy bắn đá này có thể bắn viên đá xa và cao như thế, cao hơn cả chiều cao của bức tường thành, nhưng lại cảm thấy viên đá này hơi nhỏ.

Tiêu Thuân Diệp hỏi Đào Nguyện: "Máy bắn đá này có thể bắn những viên đá lớn hơn không?"

"Không cần bắn những viên đá lớn hơn đâu, cho dù có thể bắn những viên đá lớn hơn thì cũng không giết được bao nhiêu người." Đào Nguyện nói, "Máy bắn đá này không phải dùng để bắn đá, thần chỉ đang cho bệ hạ xem trước độ cao và khoảng cách mà nó bắn thôi."

"Không dùng để bắn đá?" Tiêu Thuân Diệp nghi hoặc hỏi: "Vậy dùng để bắn thứ gì?"

"Bệ hạ nhìn sẽ biết." Đào Nguyện nói.

Theo chỉ thị của Đào Nguyện, binh lính đặt một vò rượu lên máy bắn đá, một binh lính khác dùng cây đuốc đốt nhiên liệu trong vò rượu, và hai binh lính khác lại kéo mạnh cọc gỗ, vò rượu bắn ra ngoài.

Tiêu Thuân Diệp vẫn còn đang nghi ngờ thì nghe thấy một tiếng nổ lớn, và rất nhiều bụi bay lên ở phía xa.

"Đó, đó là cái gì?" Tiêu Thuân Diệp ngây ra.

"Là bom." Đào Nguyện nói "Có thể dùng khi tấn công một thành trì, hoặc khi bị một số lượng lớn binh lính tấn công. Bệ hạ có muốn xem thử mười chiếc máy bắn đá bắn cùng lúc sẽ có uy lực lớn cỡ nào không? Thần cũng chưa bao giờ được chứng kiến."

Tiêu Thuân Diệp ngây người, sau đó gật đầu theo bản năng, hắn thật sự rất muốn xem thử.

"Đáng tiếc thần chỉ kịp làm có nhiêu đây thôi. Nếu bệ hạ muốn thấy uy lực khi mười chiếc bắn đá cùng bắn bom, thì cần sai người làm thêm nhiều máy bắn đá hơn mới được." Đào Nguyện nói, "Bệ hạ, chúng ta trở về rồi nói."

.................

Sau khi hai người trở lại Phượng Hoa cung, Tiêu Thuân Diệp nóng lòng hỏi: "Mấy thứ đó, em lấy ở đâu ra vậy?"

Đào Nguyện nói: "Là thần tự nghiên cứu chế tạo ra, mất nhiều năm và đến bây giờ mới hoàn thành. Thần sẽ giao bản vẽ cho bệ hạ, bệ hạ có thể tìm một người mà ngài tin tưởng để làm ra nhiều hơn."

"Tại sao em không đưa những thứ này cho cha mình?" Tiêu Thuân Diệp cố nén sự kích động trong lòng hỏi.

"Ở nhà từ phụ, xuất giá tòng phu. Nếu thần không gả cho bệ hạ, tự nhiên sẽ giao những thứ này cho cha trước, sau đó lại để cha giao cho bệ hạ. Nhưng bây giờ thần đã là người của bệ hạ rồi, đương nhiên phải giao những thứ này cho bệ hạ." Đào Nguyện nói, "Bệ hạ yêu cầu những người đáng tin cậy làm bao nhiêu tùy thích, nhưng những thứ này tốn rất nhiều thời gian và công sức, muốn làm được nhiều thì cần phải có nhiều thợ giỏi đáng tin cậy mới được."

Sau một lúc suy nghĩ, Tiêu Thuân Diệp nói một cách nghiêm túc: "Thứ quan trọng như thế quả thực phải do những người đáng tin cậy làm, nhưng nếu muốn chế tạo ra càng nhiều......."

"Bệ hạ có thể cho nhiều người làm." Đào Nguyện kiến nghị, "Bất kể là máy bắn đá, hộp gỗ nỏ hay bom đều được tạo thành từ rất nhiều bộ phận. Để nhiều người chịu trách nhiệm về những bộ phận khác nhau, sau đó chọn những người đáng tin cậy nhất gom chúng lại là được."

Tiêu Thuân Diệp lập tức gật đầu, "Đây là một cách rất hay."

"Khi chế tạo bom phải đặc biệt cẩn thận, lúc bảo quản thì càng phải cẩn thận hơn nữa. Nếu muốn vận chuyển đến biên ải thì có thể tách ra để vận chuyển, và trộn chúng lại sau khi đã đến biên ải."

Tiêu Thuân Diệp nghiêm túc gật đầu, nghĩ rằng đã có những thứ này rồi, mình sẽ tránh được rất nhiều băn khoăn và cũng có thể sắp xếp kế hoạch nhanh hơn.

Tiêu Thuân Diệp ôm chặt lấy Đào Nguyện nói "A Tịch, cảm ơn em, em đúng là phúc tinh của trẫm."

Thật ra, Đào Nguyện cảm thấy Tiêu Thuân Diệp thực sự là một hoàng đế rất tốt, sau khi lên ngôi, rõ ràng hắn có thể lập tức hạ lệnh cho cha của nguyên chủ khải hoàn về triều, ngay cả khi hắn chỉ thu hồi được một nửa binh quyền, hắn cũng có thể diệt trừ thế lực của Dự Vương nhanh hơn sau khi đã có chỗ dựa.

Nhưng nếu hắn làm vậy, những bá tánh ở biên ải sẽ chịu khổ và thành trì cũng sẽ bị cướp đi vài toà. Khi không biết mình còn sống được bao lâu, hắn thà rằng một mình chịu đựng, sau đó từ từ chống lại Dự Vương cùng thế lực của gã cũng không để cho cha của nguyên chủ dẫn quân trở về kinh thành. Thật sự xứng với danh hiệu một vị hoàng đế tốt vì nước vì dân.

Thế nên Đào Nguyện muốn ra tay giúp hắn, để chiến sự nơi biên ải mau chóng kết thúc, vậy thì hắn cũng có thể nhanh chóng lấy lại binh quyền, không còn nỗi lo về sau.

..................

Hơn ba tháng sau, trời mưa gần một tháng trời cuối cùng cũng tạnh.

Đào Nguyện đang ở Phượng Hoa cung nhìn nhóm cung tì đóng gói đồ đạc, nghĩ xem nên mang theo thứ gì nữa.

Mỗi năm vào thời điểm này, thủy triều ở Lạc Giang sẽ cực kỳ hùng vĩ và sẽ có rất nhiều người đến xem. Hoàng đế sẽ dẫn theo các phi tần trong hậu cung cùng các đại thần đi tế bái Giang Long Vương, thuận tiện xem cảnh hùng vĩ khi thủy triều lên.

Bởi vì Lạc Giang ly hơi xa kinh thành, đi xe ngựa phải mất hai ngày một đêm mới đến nơi, sau khi đến nơi còn sẽ ở lại hơn mười ngày, cho nên Đào Nguyện sai cung tì mang theo mọi thứ cần thiết.

Các phi tần số trong hậu cung không phải ai cũng có thể đi, mà chỉ có những người được Tiêu Thuân Diệp ngự bút tuyển chọn mới được đi, còn những người khác thì ở lại trong cung với Thái Hậu. Thái Hậu không thích ngồi xe ngựa nên quyết định ở lại trong cung, vì vậy số người trong hậu cung mà Tiêu Thuân Diệp mang theo lần này không nhiều lắm.

Sáng sớm hôm sau, khi chuẩn bị xuất phát, các phi tần đều đang đợi để lên xe ngựa, nhìn thấy Đào Nguyện đi tới, lập tức hành lễ với cậu.

Sau khi hành lễ với Đào Nguyện, Diệp Dung nói: "Mời Quân Hậu lên xe."

Đào Nguyện gật đầu, đang định lên xe thì Hứa công công bên cạnh hoàng đế chạy qua.

"Quân Hậu, bệ hạ bảo ngài ngồi chung với ngài ấy."

Đào Nguyện liếc nhìn xe ngựa phía sau Diệp Dung nói: "Xe ngựa rộng rãi như vậy, nếu Diệp Quý Quân lo lắng ngồi một mình nhàm chán thì tìm người ngồi chung với ngươi đi."

"Vâng." Diệp Dung cúi đầu nói.

Các phi tần khác nhìn bóng lưng của Đào Nguyện mà ghen tị vô cùng. Vốn dĩ họ cho rằng với ngoại hình tuyệt mỹ của Diệp Dung thì nhất định sẽ được sủng ái, Quân Hậu tuy cũng rất đẹp nhưng tính tình lại rất khó ưa, sẽ khó được Hoàng Thượng sủng ái.

Nhưng bây giờ xem ra so với Diệp Hoàng Quý Quân, Hoàng Thượng rõ ràng là sủng ái Quân Hậu hơn. Số lần hoàng đế lâm hạnh hậu cung cực kỳ ít, đến nhiều nhất chính là Phượng Hoa cung, kế đến là Minh Túy cung, các phi tần khác đều không hề lui tới. Điều này khiến bọn họ rất lo lắng, nếu bây giờ không giành được sự sủng ái của hoàng đế thì hai năm sau khi có người mới vào cung sẽ càng khó tranh sủng hơn.

Diệp Dung nhìn Đào Nguyện lên xe ngựa của hoàng đế, trong lòng hung hăng trừng mắt nhìn cậu, sau đó mới xoay người bước lên xe của mình. Sau khi cậu ta lên xe, những người khác cũng lên xe chuẩn bị đi.

Diệp Dung ngồi một mình trong xe ngựa lớn, nhắm mắt lại bắt đầu trầm tư. Cậu ta không biết tại sao dù có dụ dỗ hoàng đế như thế nào, thái độ của hoàng đế đối với cậu ta vẫn luôn lạnh nhạt. Cậu ta thậm chí còn cảm thấy nếu không phải vì cần dùng đến nhà họ Diệp, hoàng đế chắc chắn sẽ không để ý tới mình.

Không nên như thế này, cậu ta là nhân vật chính có hào quang nhân vật chính, sao có thể thua kém một pháo hôi được? Cậu ta nhất định phải nghĩ cách lấy lòng hoàng đế thôi. Chuyến đi xem thủy triều này cũng là một thiết lập rất quan trọng trong game, cậu ta nhất định phải nắm chắc cơ hội này mới được.

Trên xe ngựa của Tiêu Thuân Diệp, Đào Nguyện đang bị hắn đè dưới thân hôn môi, áo trên cũng đã bị cởi ra, bị hắn vừa hôn vừa xoa, nước da trắng như tuyết của cậu đã ửng hồng.

Tiêu Thuân Diệp đã uống chén nước có một giọt máu của Đào Nguyện mỗi ngày suốt bốn năm tháng, và cơ thể của hắn rõ ràng đã tốt hơn rất nhiều. Trước đây ngày nào hắn cũng bị đau đầu rất nhiều lần, nhưng bây giờ thì cách mấy ngày mới cảm thấy hơi đau đầu. Mặc dù không còn phải dựa vào hương thơm trên người Đào Nguyện nữa, nhưng Tiêu Thuân Diệp vẫn cứ thích ngửi mùi hương ngọt ngào trên da cậu, chỉ cần ngửi thấy nó, không chỉ trong người hắn sẽ cảm thấy rất thoải mái mà tâm trí hắn cũng sẽ cảm thấy cực kỳ dễ chịu, mọi rối loạn lưỡng cực* và phiền muộn đều tan thành mây khói ngay lập tức.

*Rối loạn lưỡng cực là một bệnh rối loạn tâm thần được đánh dấu bằng những thay đổi thất thường trong tâm trạng. Người bệnh có thể rơi vào tình trạng quá kích thích, tăng động, nhưng sau đó lại rơi vào trạng thái trầm cảm. Rối loạn lưỡng cực còn được gọi là rối loạn hưng - trầm cảm. (tamanhhospital.vn)

Khi Tiêu Thuân Diệp bắt đầu cởi quần của mình, Đào Nguyện vịn tay hắn lại, thở hổn hển nói: "Bệ hạ, chúng ta đang ở trên xe ngựa đó, người bên ngoài sẽ nghe thấy."

"Chỉ cần em không phát ra âm thanh, người bên ngoài sẽ không nghe thấy đâu." Tiêu Thuân Diệp vừa cởi quần của cậu vừa dỗ, "Trẫm sẽ nhẹ nhàng, cũng sẽ chậm một chút, em ngoan nào."

Toàn thân Đào Nguyện đã bị nụ hôn làm cho mềm nhũn, hoàn toàn không còn sức để giãy giụa phản kháng, chỉ có thể để cho hắn mở rộng hai chân.

..............

Đào Nguyện dựa vào lồng ngực của Tiêu Thuân Diệp, khuôn mặt rất đỏ, nét mặt cũng rất mơ màng, đang há miệng thở dốc, cố gắng làm cho nhịp thở của mình bình thường trở lại, tim cậu vẫn đang đập rất nhanh.

Tiêu Thuân Diệp nhìn khuôn mặt của cậu, không nhịn được hôn một cái thật mạnh lên má Đào Nguyện. Hắn thật sự rất thích dáng vẻ này của cậu, cảm thấy mặc dù bình thường cậu cũng rất hấp dẫn, nhưng vào những lúc như thế này, cậu lại có một loại phong tình khác.

Đào Nguyện thầm nghĩ tên này là đồ lừa đảo, nói là sẽ nhẹ nhàng hơn và chậm hơn, nhưng vì trên xe ngựa vẫn luôn lắc lư nên còn dùng sức hơn bình thường nữa. Làm hại trái tim cậu như sắp nhảy ra ngoài nhưng lại không dám kêu lên thành tiếng, vì nếu cậu tạo ra một âm thanh dù nhỏ thôi cũng sẽ bị người bên ngoài nghe thấy.

Đào Nguyện cũng muốn mang thai con của Tiêu Thuân Diệp càng sớm càng tốt, bởi vì cậu tuyệt đối không thể để con của Diệp Dung và Dự Vương chiếm thân phận con trai trưởng của họ, dù chỉ một ngày cũng không được. Cậu không biết khi nào Diệp Dung sẽ mang thai đứa trẻ, nhưng mặc kệ khi nào cậu ta mang thai, Tiêu Thuân Diệp đều phải chờ đến khi lấy lại binh quyền rồi mới có thể xử cậu ta. Lỡ như cậu ta sinh con trước lúc đó thì cũng chỉ chiếm được danh con thứ mà thôi, không thể chiếm danh con trai trưởng của con cậu.

Tiêu Thuân Diệp hôn môi rồi lại hôn mặt cậu, hắn biết mình có tình cảm thật nên mới muốn ôm hôn cậu mỗi ngày. Nhưng trước đây hắn không thể biểu lộ tình yêu của mình đối với cậu, phải đối xử bình đẳng với cậu và Diệp Dung, ít nhất cũng phải để cho nhà họ Diệp cùng các đại thần khác nghĩ như vậy.

Nhưng sau khi biết mình có thể giải độc và có được những thứ mà Đào Nguyện đưa cho, trong lòng hắn đã không còn điều gì để sợ hãi nữa, hiện tại đang đẩy nhanh tốc độ đoạt lại quyền theo kế hoạch.

Cho dù là trong cung hay trong số các quan viên của triều đình đều có rất nhiều người của Thái Hoàng Thái Hậu và Dự Vương, cũng như thế lực mà vị phụ hoàng cực kỳ thiên vị của hắn chuẩn bị cho Dự Vương. Hắn sẽ thay thế tất cả những người này, nhưng đối với những vị trí quan trọng, để thay thế họ bằng những người phù hợp và trung thành thì vẫn phải lựa chọn ứng viên một cách từ từ.

Tiêu Thuân Diệp ôm Đào Nguyện, đặt tay lên bụng dưới của cậu và nói: "A Tịch, sinh cho trẫm một đứa con trai đi."

"Ừm, được." Đào Nguyện nhắm mắt dựa vào ngực hắn nhẹ giọng đáp.

"Đợi khi con của chúng ta chào đời, trẫm nhất định sẽ đích thân bảo vệ và dạy dỗ nó. Trẫm muốn trở thành một người cha nghiêm khắc nhưng cũng là một người cha hiền từ, trẫm sẽ không bao giờ để cuộc sống của nó thiếu đi sự hướng dẫn và yêu thương của cha."

Đào Nguyện biết rằng bởi vì tiên hoàng thiên vị Dự Vương nên hắn không bao giờ nhận được tình thương và sự dạy dỗ của cha mình từ nhỏ. Vì vậy, hắn rất mong chờ sự xuất hiện của đứa con đầu lòng của họ, và muốn bù đắp những tiếc nuối trong lòng cho đứa con của mình.

"Con của chúng ta nhất định sẽ giống như bệ hạ, và bệ hạ cũng sẽ là một người cha tốt. Nó lớn lên dưới sự dạy dỗ của bệ hạ, tương lai nhất định cũng sẽ anh minh thần võ giống như bệ hạ." Đào Nguyện cũng đặt tay lên bụng, trong lòng thầm nghĩ, mong rằng những hạt giống mà Tiêu Thuân Diệp gieo vào người lần này sẽ nhanh chóng nảy mầm và lớn lên.

Hai người nằm trong xe, cùng nhau mong chờ đứa con đầu lòng, không giống như hoàng đế và Quân Hậu, mà giống như một đôi phu thê bình thường mong muốn sớm có đứa con của mình.

Chỉ khi ở bên Đào Nguyện, Tiêu Thuân Diệp mới có lúc quên đi thân phận hoàng đế của mình và cảm thấy nhẹ nhàng và tự tại.

Họ khởi hành từ sáng sớm, nghỉ ngơi trên đường một đêm, và tiếp tục khởi hành trước khi trời sáng, chiều hôm sau họ mới đến biệt viện của hoàng thất ở Lạc Giang.

Biệt viện của hoàng thất ở thành Lạc Giang mát mẻ hơn kinh thành rất nhiều, nhất là về đêm, gió mát thổi qua mang lại cảm giác rất dễ chịu.

Bởi vì ở trên xe ngựa thật sự không tài nào nghỉ ngơi nổi, cho nên Đào Nguyện lập tức tắm rửa thay y phục ngay khi vừa đến sân của mình, sau đó lên giường ôm chăn ngủ một giấc thật ngon.

Sáng sớm hôm sau, Tiêu Thuân Diệp dẫn họ đến miếu Long Vương trên núi để bái tế Long Vương, sau đó ngồi chờ xem cảnh thủy triều lên trong lầu ngắm thủy triều trong miếu.

Lầu ngắm thủy triều rất lớn, mặt hướng ra sông Lạc Giang, không có vách tường, chỉ có rào chắn, có thể phóng tầm mắt ra toàn cảnh sông.

Tiêu Thuân Diệp dẫn theo các đại thần ngồi trong phòng lớn nhất, Tiêu Thuân Diệp ngồi ở trên cùng, quay mặt ra sông, các đại thần xếp mấy hàng ghế hai bên, ngồi nghiêng quay đầu một chút là có thể nhìn thấy mặt sông.

Đào Nguyện dẫn theo các phi tần và các cáo mệnh phu nhân ngồi trong căn phòng nhỏ hơn một chút ở bên cạnh.

Tuy chưa có triều cường nhưng chỉ cần nhìn mặt sông rộng lớn đã cho người ta cảm giác khoáng đạt và thích thú về thị giác rồi.

Tiêu Thuân Diệp đặt tách trà xuống và nói: "Trong kỳ thi đình tháng trước, tài văn chương của hai vị văn võ Trạng Nguyên khó phân cao thấp, chi bằng nhân cơ hội này mỗi người viết một bài phú với đề tài xem thủy triều, sau đó để các đại thần chọn ra ai viết hay hơn đi."

Kha Minh Quý và Triệu Tu đứng dậy hành lễ nói: "Thần tuân chỉ."

"Người đâu, chuẩn bị bút mực cho hai người họ." Sau khi ra lệnh xong, Tiêu Thuân Diệp lại nói với họ: "Bài phú được chọn là viết hay hơn lần này, trẫm sẽ cho người khắc lên đá Trấn Giang bên sông, để bài phú này được truyền lại muôn đời. Thế nên, dù ai thắng thì cũng phải viết ra một bài phú xứng đáng được khắc lên đá Trấn Giang, nếu không sẽ làm trò cười cho thiên hạ và bị người đời sau nhạo báng."

"Thần nhất định sẽ không phụ sự kỳ vọng của bệ hạ." Hai người đồng thanh trả lời.

Hai vị văn võ Trạng Nguyên này, một người là con của Hộ bộ Thượng thư, còn một người là con của Vĩnh Ninh Hầu. Hai người không chỉ bằng tuổi nhau mà còn đều văn võ song toàn, có tài hoa lẫn tài năng. Bất kể là so văn hay luận võ, cả hai đều không phân được cao thấp, vì vậy Tiêu Thuân Diệp dứt khoát chỉ định cả hai người là văn võ Trạng Nguyên.

Dù là gia cảnh hay năng lực bản thân, hai người này đều khiến Dự Vương phải bí mật thu phục họ, muốn họ ủng hộ gã. Nhưng trước mắt, họ trung thành với hoàng đế.

Hai người này cũng là đối tượng công lược của Diệp Dung, Diệp Dung đã tạo thiện cảm với hai người họ trước khi vào cung. Bọn họ không thể nói là thích tình cảm của Diệp Dung, nhưng bởi vì Diệp Dung có tài văn chương nên bọn họ rất có thiện cảm với cậu ta, sau khi cậu ta vào cung, bọn họ còn tiếc nuối một thời gian.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play