Tô Mộ Nghiên nghe Thái Văn Kỳ nói thì sững sờ.

Thái Văn Kỳ lại ôm Tô Mộ Nghiên chặt hơn rồi nghẹn ngào nói: “Tớ tin cậu, vì vậy mong cậu cũng hãy tin tớ. Tớ yêu cậu, vì vậy tớ sẽ không nhận nhầm cậu. Từ trước tới này người tớ yêu vẫn chỉ có cậu, cậu vẫn luôn người con gái duy nhất trong tim tớ, không ai có thể thay thế được cậu.”

Nói dứt lời, Thái Văn Kỳ từ từ buông Tô Mộ Nghiên ra rồi lau nước mắt cho cô.

Đầu óc Tô Mộ Nghiên lúc này hoàn toàn rối loạn, Thái Văn Kỳ lại nói: “Món quà tớ tặng cho cậu, cậu nhớ phải xem nó. Đến khi xem xong nhớ gọi cho tớ, tớ vẫn luôn chờ cậu.”

Thái Văn Kỳ nói xong thì liền mỉm cười chào Tô Mộ Nghiên, “Bây giờ tớ đi đây, cậu nghỉ ngơi sớm, đừng suy nghĩ quá nhiều. Cậu không phải rời đi, cũng sẽ không có ai quay lại cả, bởi vì Tô Mộ Nghiên mà tớ thích… vẫn luôn ở đây.”

Tô Mộ Nghiên nghe thấy vậy thì ngây ngẩn nhìn Thái Văn Kỳ. Đến lúc anh bước ra khỏi cổng nhà họ Tô, cô vẫn ngây ngốc nhìn theo. Tới khi anh đã hoàn toàn đi khuất, cô mới vội vàng chạy lên phòng mình.

Mở cửa phòng ra, cô ngay lập tức nhìn thấy món quà của Thái Văn Kỳ để trên bàn học.

Cô đi đến, từ từ mở quà ra.

Mở ra rồi, cô liền nhìn thấy bên trong có hai món quà.

Một món quà được đựng trong một hộp trang sức nhỏ, sau khi mở ra thì Tô Mộ Nghiên liền nhìn thấy bên trong là một sợi dây chuyền bằng bạc xinh xắn, trông rất đẹp.

Một món quà khác là một cuốn sổ A5 màu hồng rất dày, bìa của cuốn sổ có rất nhiều hình trái tim.

Tô Mộ Nghiên vốn đang buồn, nhưng khi nhìn thấy cuốn sổ này thì lại bật cười. Thái Văn Kỳ vậy mà lại chọn cuốn sổ dễ thương như vậy tặng cho cô, cô khá bất ngờ đấy.

Nhưng còn bất ngờ hơn là khi mở trang đầu tiên của cuốn sổ ra, Tô Mộ Nghiên chợt nhìn thấy những dòng chữ nắn nót của Thái Văn Kỳ.

[Gửi Mộ Nghiên, bạn gái của tớ. Tớ là Thái Văn Kỳ, bạn trai của cậu.

Đây là lần đầu tiên tớ viết thư, vậy nên viết có hơi không hay, mong cậu không chê.

Tớ không biết nên bắt đầu viết điều gì trước cho cậu, nhưng nghĩ một hồi thì tớ quyết định nói cho cậu biết chuyện của tớ trước.

Lần trước cậu nói rằng thế giới này là thế giới tiểu thuyết, thật ra tớ đã sớm biết rồi. Trước khi vào lớp 10 tớ đã vô tình đọc được nội dung của cuốn tiểu thuyết này, sau đó thì tớ liền biết mình là nam phụ trong cuốn tiểu thuyết.

Lần trước cậu nói mình xuyên sách nên đã biết được mọi chuyện trong tiểu thuyết, vì vậy chắc cậu cũng biết trong tiểu thuyết, tớ đã vì hận thù mà làm tổn thương nữ chính, cuối cùng nhận lấy kết cục cô đơn suốt đời, mãi mãi không có một tình yêu thật sự.

Lúc tớ đọc tiểu thuyết và biết được kết cục này thì một hệ thống bỗng nhiên xuất hiện, sau đó cho tớ hai sự lựa chọn.

[Một: Buông bỏ mọi hận thù và ác ý, sau đó nghe theo hệ thống làm nhiệm vụ để trở thành nam chính. ]

[Hai: Đi theo con đường như trong tiểu thuyết để khiến nam chính đau khổ, cuối cùng nhận lấy kết cục như trong tiểu thuyết: Mãi mãi không có được tình yêu thật sự.]]

Tô Mộ Nghiên đọc đến đây thì vô cùng kinh ngạc, Thái Văn Kỳ đã biết hết cốt truyện, hơn nữa anh còn có hệ thống sao?

Tô Mộ Nghiên liền nhìn xuống xem anh chọn sự lựa chọn nào.

Kết quả là Thái Văn Kỳ viết:

[Tớ đã chọn lựa chọn thứ hai và tin mình sẽ không bao giờ hối hận.

Thế nhưng sau khi gặp cậu, tớ lại vô cùng ân hận với quyết định này. Bởi vì tớ rất thích cậu, rất yêu cậu.]

Trái tim Tô Mộ Nghiên lỡ nhịp.

Đến khi lật sang trang tiếp theo, cô chợt thấy một tấm hình chụp các thành viên trong lớp.

Trong ảnh cũng có cô và Thái Văn Kỳ. Cô và anh ngồi dưới cuối lớp, khuôn mặt cả hai trông đều lạnh lùng.

Bên dưới tấm ảnh, Thái Văn Kỳ viết: [Bức ảnh này là thầy chủ nhiệm chụp vào ngày khai giảng rồi đăng lên nhóm lớp. Ngày khai giảng chính là ngày đầu tiên tớ và cậu gặp nhau.]

Tô Mộ Nghiên nhìn tấm ảnh thì trong đầu chợt hiện lên vô số ký ức quen thuộc.

Cô đang ngồi dưới cuối lớp thì bỗng nhiên một nam sinh đi tới, mỉm cười rồi hỏi: “Tôi có thể ngồi bên cạnh cậu được không?”

Nam sinh đó rất đẹp trai, Tô Mộ Nghiên liền đồng ý. Sau đó cô đã hỏi tên nam sinh đó là gì, không ngờ rằng nam sinh liền đáp: “Tôi tên là Thái Văn Kỳ.”

Là Thái Văn Kỳ.

Tô Mộ Nghiên nhớ ra rồi, nhưng cô không dám chắc đây là ký ức của mình hay là ký ức của “Tô Mộ Nghiên trước kia.”

Cô lại nhìn xuống dòng chữ mà Thái Văn Kỳ viết.

[Lần đầu tiên đến lớp, tớ vì muốn tiếp cận nữ chính nên định ngồi cạnh cậu ta. Nhưng khổ nỗi không biết khuôn mặt cậu ta ra sao, chỉ biết cậu ta có mái tóc đen dài và khuôn mặt xinh xắn, vì thế nên tớ liền tưởng cậu chính là nữ chính.

Biết sao được đây, ai bảo bạn gái tớ quá xinh đẹp nên tớ mới nhận nhầm.]

Tô Mộ Nghiên không nhịn được mà bật cười.

Ở bên dưới, Thái Văn Kỳ lại kể tiếp.

[Sau khi nhận nhầm cậu là nữ chính thì tớ liền đến xin ngồi cạnh cậu, cậu liền đồng ý. Nhưng sau đó hỏi tên thì mới biết cậu chính là Tô Mộ Nghiên - nữ phụ xấu tính trong tiểu thuyết.

Tớ rất thắc mắc, không phải Tô Mộ Nghiên trong tiểu thuyết có mái tóc đỏ và trang điểm rất đậm sao? Cậu lại rất khác, không hề trang điểm, khuôn mặt trông vừa ngoan ngoãn vừa dễ thương.

Chỉ là tính cách cậu lúc đó không dễ thương lắm. Tớ phát hiện cậu rất ghét tớ, mà lúc đó tớ nghĩ cậu là người xấu tính nên cũng rất ghét cậu. Nhưng chẳng biết ghét như thế nào mà cuối cùng tớ lại yêu cậu mất rồi.]

Tô Mộ Nghiên vô thức mỉm cười, sau đó liền nhìn sang trang tiếp theo.

[Có một thời gian tớ cứ nghĩ cậu là sao chổi của tớ. Đầu tiên là làm giày tớ bị bẩn, sau đó lại khiến tớ ngồi vào kẹo cao su, làm tớ bị cô giáo mắng, làm đổ nước canh lên người tớ. Sau đó khi đánh bóng chuyền tớ và cậu bị ngã, cậu thì không sao còn tớ lại trở thành tấm đệm của cậu.

Lúc đó tớ cảm thấy thật xúi quẩy, còn xin thầy chuyển chỗ với cậu.

Nhưng sau đó một thời gian, tớ lại hối hận vì đã xin chuyển chỗ. Tớ còn cảm thấy rất may mắn bởi vì cậu làm giày tớ bị bẩn, làm tớ ngồi vào kẹo cao su, làm tớ bị cô giáo mắng, làm đổ nước canh lên người tớ. Cả chuyện cậu ngã đè lên người tớ, tớ cũng cảm thấy thật may mắn.

May mắn vì cậu đã làm những chuyện đó với tớ mà không phải với một người nào khác.

Thật may mắn biết bao.]

Đọc những dòng chữ này, ký ức của Tô Mộ Nghiên liền từ từ quay về. Những hình ảnh quen thuộc dần hiện lên trong tâm trí, giống như những mảnh ghép thiếu hụt đang dần dần được tìm về.

Giở sang trang tiếp theo, Tô Mộ Nghiên thấy một bức ảnh chụp cô và Thái Văn Kỳ từ phía sau.

Trong ảnh, Thái Văn Kỳ bế cô kiểu công chúa mà bước đi trên sân thể dục. Bức ảnh này là do mấy bạn học chụp được rồi đăng trên nhóm lớp để trêu chọc hai người.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play