Tô Mộ Nghiên đã ra ngoài chào hỏi các bạn, còn Thái Văn Kỳ thì lặng lẽ ngồi một góc ngắm nhìn cô.
Hầu như bạn bè ai ai cũng mang theo quà đến tặng Tô Mộ Nghiên. Tô Mộ Nghiên rất vui, khi nhận lấy quà thì liền cảm ơn các bạn rồi đặt quà lên chiếc bàn đựng quà.
Thái Văn Kỳ thấy vậy thì thầm cảm thấy may mắn vì mình đã tặng quà trước, Tô Mộ Nghiên vì thế đã đem quà anh tặng lên trên phòng chứ không phải đặt nó ở cùng những món quà khác.
Không lâu sau bữa tiệc sinh nhật cũng bắt đầu, Tô Mộ Nghiên cầm dao cắt bánh sinh nhật. Đứng bên cạnh cô lúc này là Hà Tuyết Sam, Thái Ngạn Nhân và vài người bạn khác. Còn Thái Văn Kỳ thì vẫn đứng cách xa cô, chỉ có thể lặng lẽ nhìn cô.
Một lúc sau, tiếng piano vang lên, Thái Ngạn Nhân liền mời Hà Tuyết Sam cùng anh khiêu vũ. Mấy cặp đôi yêu nhau trong lớp cũng nắm tay nhau cùng nhau nhảy một điệu, chỉ trừ Tô Mộ Nghiên và Thái Văn Kỳ là không nhảy.
Bỗng nhiên, Hứa Tông Dương tiến về phía Tô Mộ Nghiên rồi hỏi: “Tớ có thể cùng cậu khiêu vũ không?”
Hầu như mọi người đều ra về với tâm trạng vui vẻ, trừ Hứa Tông Dương.
Từ khi Tô Mộ Nghiên nói rằng mình có bạn trai rồi để từ chối Hứa Tông Dương, tâm trạng anh ta liền nhanh chóng tuột dốc. Dù anh ta không tin tô Mộ Nghiên có bạn trai thật, nhưng anh ta bị từ chối nên đương nhiên là không thể vui nổi.
Trong khi đó, Thái Văn Kỳ vẫn đứng ở trong sân chờ Tô Mộ Nghiên tiễn khách.
Đến lúc tiễn khách về hết rồi, Tô Mộ Nghiên bước vào trong sân thì liền thấy Thái Văn Kỳ nên bèn hỏi: “Sao cậu vẫn chưa về?”
“Tớ chờ cậu.” Thái Văn Kỳ đáp, “Tớ có chuyện muốn hỏi với cậu.”
Tô Mộ Nghiên nhìn Thái Văn Kỳ, chần chờ một chút rồi mới nói với anh: “Cậu hỏi đi.”
Thái Văn Kỳ nghe vậy thì liền bước đến gần Tô Mộ Nghiên, nhưng Tô Mộ Nghiên lại vô thức lùi lại một bước. Thái Văn Kỳ thấy vậy thì trái tim chợt nhói, nhưng anh vẫn cố gắng mỉm cười mà hỏi cô: “Ngày mai tớ có thể mời cậu đi chơi không?”
“Xin lỗi.” Tô Mộ Nghiên ngay lập tức trả lời, “Chuyện đi chơi để lần sau đi.”
Nói dứt câu, Tô Mộ Nghiên liền quay người định đi vào nhà. Thế nhưng Thái Văn Kỳ thật sự không chịu nổi nữa, cảm xúc tích tụ từ khi Tô Mộ Nghiên mất trí nhớ đến nay chợt bùng nổ vào giây phút này, anh có chút mất bình tĩnh mà lớn tiếng: “Mộ Nghiên, cậu có thật sự thích tớ hay không?”
Tô Mộ Nghiên khựng người lại.
Thái Văn Kỳ liền bước về phía cô, “Mộ Nghiên, tại sao có những lúc tớ thấy quả thật là cậu thích tớ, nhưng lại có những lúc tớ cảm thấy sự yêu thích của cậu không hề chân thật? Là tại sao?”
Lúc này Thái Văn Kỳ dừng bước, khoảng cách giữa anh và Tô Mộ Nghiên lúc này chỉ còn một bước chân. Anh vươn tay xoay người Tô Mộ Nghiên lại, để cô mặt đối mặt với mình rồi hỏi cô: “Cậu còn thích tớ hay không? Nếu cậu không thích thì có thể nói thẳng với tớ, cậu không thích tớ ở điểm nào thì tớ đều có thể đổi.”
Tô Mộ Nghiên nghe đến đây thì ngay lập tức nói: “Cậu không cần phải thay đổi… Cậu rất tốt, tớ cũng rất thích cậu.”
“Nếu đã thích tớ thì tại sao lại đối xử với tớ như thế?” Thái Văn Kỳ không kiềm chế được cảm xúc nặng nề trong lòng, “Nếu thích tớ thì tại sao lại luôn tránh mặt tớ? Nếu thích tớ thì tại sao lại giữ khoảng cách với tớ? Nếu thích tớ thì tại sao khi hôn tớ xong cậu lại phải xin lỗi?”
Nghe đến đây cổ họng Tô Mộ Nghiên như bị bóp nghẹt. Cô sững sờ nhìn Thái Văn Kỳ, trong lòng bỗng cảm nhận được hương vị chua xót và đắng cay.
“Xin lỗi…” Tô Mộ Nghiên lại nói xin lỗi.
Thái Văn Kỳ nghe vậy thì liền suy sụp, cổ họng nghẹn lại: “Đừng xin lỗi nữa, được không? Tại sao cậu lại xin lỗi tớ chứ?”
“Bởi vì…” Tô Mộ Nghiên rơi nước mắt, sau đó quyết định nói thật cho Thái Văn Kỳ: “Tớ không phải người mà cậu thích.”
Nghe thấy Tô Mộ Nghiên nói đến đây, Thái Văn Kỳ ngẩn người trong giây lát rồi vô cùng hoảng loạn, sau đó liền vội vàng đưa tay lau nước mắt cho cô rồi nói, “Cậu nói gì vậy? Người tớ thích là cậu mà, từ trước đến giờ người duy nhất mà tớ thích là cậu, chỉ có thể là cậu mà thôi…”
“Không phải…” Tô Mộ Nghiên càng khóc nhiều hơn, “Người cậu thích là Tô Mộ Nghiên của trước kia… Tớ không phải là cô ấy.”
Lời này đã thật sự dọa Thái Văn Kỳ, anh vội vàng ôm chầm lấy Tô Mộ Nghiên. “Đừng nói như vậy, cậu là Mộ Nghiên mà, đừng dọa tớ.”
“Tớ không phải cô ấy!” Tô Mộ Nghiên kích động mà đẩy Thái Văn Kỳ ra. “Tớ không phải Tô Mộ Nghiên trước kia. Sau khi cô ấy gặp tai nạn tớ đã nhập vào cơ thể của cô ấy.”
Thái Văn Kỳ nghe đến đây thì vội vàng nắm lấy tay Tô Mộ Nghiên, “Không phải như vậy, sau khi gặp tai nạn cậu đã bị mất trí nhớ. Cậu vẫn luôn là Tô Mộ Nghiên, từ trước đến giờ cậu vẫn luôn là người tớ thích.”
“Không phải…” Tô Mộ Nghiên run rẩy nói. “Cậu có nhớ lần trước tớ nói rằng thế giới này là thế giới trong tiểu thuyết, còn tớ là người xuyên sách đến đây không? Sau khi tớ nói như vậy, cậu đã nói rằng cậu tin tớ. Bây giờ tớ lại nói như vậy, cậu trả lời thật đi, cậu có tin tớ hay không?”
Tô Mộ Nghiên nhìn Thái Văn Kỳ bằng ánh mắt mong chờ. Cô hy vọng Thái Văn Kỳ sẽ tin mình, cô mong anh có thể tin rằng cô và “Tô Mộ Nghiên trước kia” không phải là một.
Cô hy vọng rằng anh có thể biết rõ trong thời gian này Tô Mộ Nghiên ở bên cạnh anh là một người khác. Cô không muốn anh hiểu lầm cô là “Tô Mộ Nghiên trước kia”, cô không muốn tiếp tục sống dưới thân phận của cô ấy nữa.
Cô cũng thích anh mà, cô cũng có trái tim, trái tim của cô cũng biết đau. Mỗi lần anh nhìn cô bằng ánh mắt dịu dàng, trái tim cô vừa rung động lại vừa đau xót, bởi vì cô biết ánh mắt ấy là dành cho Tô Mộ Nghiên trước kia chứ không phải là cô.
Cô không muốn làm cô ấy nữa, bởi vì khi cô nói thích anh, anh liền nghĩ người thích anh là Tô Mộ Nghiên trước kia chứ không phải là cô.
Sau khi cô rời đi, anh sẽ coi những lời nói đó là của “Tô Mộ Nghiên trước kia”, còn cô sẽ hoàn toàn biến mất, và anh thậm chí sẽ không biết rằng có một Tô Mộ Nghiên cũng thích anh từng tồn tại.
Cô không muốn như vậy đâu. Cô cũng thích Thái Văn Kỳ mà…
“Thái Văn Kỳ, tớ thích cậu. Nhưng cậu phải nhớ cho rõ, tớ và Tô Mộ Nghiên trước kia không phải cùng một người. Tớ sẽ sớm rời đi, còn cô ấy sẽ sớm trở về, hai người cuối cùng sẽ được hạnh phúc. Nhưng tớ hy vọng cậu nhớ thật rõ, người trong thời gian này bên cạnh cậu không phải cô ấy, mà là một Tô Mộ Nghiên khác.”
“Một Tô Mộ Nghiên cũng thích cậu, một Tô Mộ Nghiên cũng hy vọng cậu được hạnh phúc.” Tô Mộ Nghiên nhìn Thái Văn Kỳ, nước mắt vẫn không ngừng tuôn rơi.
Thái Văn Kỳ lại một lần nữa ôm chầm lấy cô. Lần này Tô Mộ Nghiên không đẩy anh ra nữa mà chỉ vùi đầu vào lồng ngực anh rồi khóc.
Lúc này Thái Văn Kỳ nhẹ nhàng vỗ lưng cô, dỗ dành cô: “Đừng khóc, tớ tin cậu. Tớ biết cậu thích tớ, tớ cũng tin rằng cậu xuyên sách tới đây. Thế nhưng Mộ Nghiên à, lần đầu tiên cậu xuyên đến đây không phải sau vụ tai nạn đó. Ngay từ lần đầu tiên tớ và cậu gặp nhau, cậu đã xuyên đến đây rồi.”
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT