Tappsi bò trên bàn học của Jo và đưa đôi mắt màu hổ phách tò mò nhìn về phía hệ thống máy tính. Trong khi Mike đang thái nhỏ miếng thịt sống cho nó thì Jo gõ bàn phím và thử mở mật khẩu Mail với các dãy số mật mã trong cuốn sổ ghi chép mới trộm được. Sau một hồi thử với tất cả dãy số, máy tính luôn báo: "Mật khẩu không đúng. Vui lòng nhập lại lần nữa." Jo thất vọng ngồi ngả lưng ra sau ghế. "Tất cả đều vô nghĩ. Thật lãng phí thời gian."
Mike vào phòng với một túi bim bim, nước chanh và vài thỏi sô cô la. "Đừng bỏ cuộc, Jo. Đây, tớ mang thêm ít năng lượng cho mọi người này."
Danilo và Jo vồ lấy đám đồ ngọt trong cơn đói. Jo bóc và cắn một nửa thanh sô cô la ngay miếng đầu tiên. Khi bắt gặp ánh mắt thích thú của lũ con trai, cô đỏ mặt. "Mẹ tớ chẳng bao giờ mua sô cô la, trong khi tớ thích nó cực kỳ." Cô nói với cái mồm đầy ụ.
Danilo lật tiếp cuốn sổ đến tận trang cuối cùng. Ở một góc trên cùng cậu tìm thấy một dòng số bằng bút chì: 123456.
"Bạn đã thử nó chưa?" Cậu hỏi Jo.
Cô lắc đầu. "Chẳng ai ngớ ngẩn đi đặt mật khẩu dễ dàng như vậy. Chắc chắn không thể là mật khẩu được."
Với niềm tin vào may mắn, Danilo đã gõ thử dãy số đó. Và thật bất ngờ khi một trang dài các thư đến trong Mail xuất hiện. "Chúng ta đã đăng nhập vào rồi!" Cậu reo lên đắc thắng.
Ngay tức thì cả ba tập trung vào máy tính và tìm kiếm kỹ càng trong hòm thư. Nhưng dù dò kỹ càng đến mấy cũng không phát hiện ra được tên hay tài khoản chi tiết nào. Bỗng nhiên Jo phát hiện ra một địa chỉ.
"Nhìn này: Birkenallee 17.. Ở đó có nhiều cuộc hẹn được lên lịch."
"Địa chỉ đó phải là địa chỉ thư cho nơi cung cấp động vật bất hợp pháp. Chúng ta rời khỏi và giả vờ là người mua" Danilo nghĩ ngợi. Cậu giật mình khi cậu thấy Jo đã chắn trước mặt cậu. "Gì vậy, Jo?"
Chưa đầy một giây Jo đã lưu trữ lại. "Tớ nghĩ, Birkenallee 17 này rất quen và đã từng ở đó. Đúng rồi, đó là địa chỉ của giáo sư Lenk."
Các cậu bé giật mình nhìn Jo. "Có nghĩa là ông ta đang che giấu mọi thứ ở đấy?" Mike hỏi lại.
Danilo đưa tay vò đầu. "Đúng rồi. Nghĩ lại mà xem: Sở thú tư nhân khổng lồ của ông ta phải trị giá lớn lắm đó! Giáo sư cần nhiều tiền. Và ai có thể tin được rằng một vị giáo sư nổi tiếng lại là người đàn ông đứng sau bọn buôn lậu động vật chứ?"
"Không ai cả." Một giọng nói trầm đằng sau cánh cửa vang lên. "Mọi thứ diễn ra chính là như vậy."
Mike, Danilo và Jo giật mình quay lại.
"Ai ở đó vậy?" Jo gào lên.
Cánh cửa mở ra và giáo sư Lenk đang đứng ở đó.
Jo và Mike đứng như trời trồng không thốt lên nổi lời nào. Danilo là người đầu tiên tìm lại giọng nói. "Ông đã ở đây bao lâu rồi?"
"Đủ lâu." Giáo sư Lenk nói. "Jo, cửa nhà mày không nên để mở như vậy khi mà mày không muốn một cuộc viếng thăm bất ngờ." Ông ta khoanh tay và lườm lũ trẻ. "Ngồi xuống đi!" Ông ta ra lệnh.
Mike, Danilo và Jo ngồi xuống. Chúng cũng đang bàng hoàng khi không có một chút phản kháng nào. Giáo sư nhìn từng đứa một trước khi tiếp tục.
"Tao biết, thật là một ý kiến tồi khi trả tiền cho các nhà cung cấp bằng một bức thư. Nhưng đồng nghiệp của ta lại giữ ý kiến rằng chuyển khoản ngân hàng quá nguy hiểm, bởi vì để lại chứng cứ cùng dấu vết. Tao không biết, làm thế nào mà chúng mày tới chỗ cất giấu của bọn tao ở Martinsburg, nhưng tao đoán, có thể liên quan tới số tiền bị thất thoát của tao hồi trước. Chúng mày đã nhúng mũi vào chuyện đáng lẽ không nên nhìn. Bởi sẽ nhận rất nhiều sự tức giận đấy. Nhưng mà giờ thì dừng lại với trò chơi thám tử. Đưa tao con cá sấu ngay lập tức và tất nhiên là cả tiền của tao nữa."
Dù rất sợ hãi, nhưng Danilo không thể im lặng ngồi đó được. "Không bao giờ! Chúng tôi sẽ đến đồn cảnh sát!"
Giáo sư Lenk cười thích thú. "Thật á? Và ai sẽ khiến cảnh sát tin tưởng? Vài cái mũi đỏ hỏn với trò chơi thám tử tử không có bằng chứng trong tay? Hay là một giáo sư nổi tiếng trên thế giới luôn quyên góp tiền hằng năm cho quỹ bảo vệ động vật?"
Danilo không thể nói lên lời trước những lý luận vô đạo đức như vậy. Ba bạn trẻ biết rằng họ đã thua cuộc rồi. Giáo sư đã đúng: Câu chuyện mạo hiểm này không có ai tin tưởng họ, cũng như họ chẳng còn chứng cứ nào nữa. Họ đã bị đánh bại hoàn toàn.
Lũ trẻ chẳng biết làm gì ngoài việc cúi gằm mặt.
Giáo sư Lenk gật đầu hài lòng và mở cửa. "Giorgio! Frank! Vào đi!"
Từ chỗ ngồi lũ trẻ nhận ra hai người quen bước vào phòng: Người đàn ôm với kính râm và kẻ lực lưỡng. Họ thực sự làm việc cho giáo sư Lenk. Frank cau mày nhìn Mike, Danilo và Jo. "Chúng ta lại gặp nhau. Chúng mày ngạc nhiên cái gì?"
Vị giáo sư gầm gừ thiếu kiên nhẫn. "Tiền và thú – Nhanh lên!"
Danilo mở cặp sách và lôi bức thư với tiền ở trong đó. Cậu đưa cho người đàn ông đeo kính râm. Hắn kiểm tra tiền và gật đầu hài lòng: "Tất cả đã ở đây."
Mike nhẹ nhàng vuốt ve Tappsi. Cậu ôm con cá sấu nhỏ thật cẩn thận và cho vào hộp. "Chúc may mắn, Tappsi." Cậu thì thầm.
Trái tim cậu nặng nề nhưng bắt buộc phải đưa chiếc hộp cho tên lực lưỡng.
Giáo sư Lenk biết mất cùng với đám lưu manh. Trước khi đi ông ta quay lại nói với bọn trẻ: "Đó là hành động khôn ngoan đó, không nên làm lũ ngốc. Với sự tò mò của chúng mày, tao cảnh báo nên giữ mồm giữ miệng và đừng nảy ra những ý nghĩ điên rồ nữa. Nếu không chúng mày sẽ phải chịu sự trừng phạt và bị trút giận. Chúng mày hiểu rồi chứ?"
Mike, Danilo và Jo gật đầu trong im lặng.
Giáo sư đóng mạnh cửa và biến mất.
Căn phòng chỉ còn lại sự im lặng não nề. Không ai trong lũ trẻ biết nên nói gì vào lúc này. Mike đứng gần cửa sổ và dõi theo ông giáo sư và đám giúp đỡ ông mang Tappsi lên xe tải và mất hút. Cậu gần như phát khóc.
"Mike.. bạn khóc à?" Jo hỏi.
Mike xấu hổ lau mặt và lắc đầu. "Bọn lưu manh khốn nạn đã mang Tappsi đi. Bọn chúng sẽ làm gì với nó chứ?"
"Bán đi với giá đắt đỏ." Danilo thở dài.
Jo cố gắng an ủi Mike. "Chắc chắn sẽ có ai đó chăm sóc nó tốt."
Mike cũng muốn tin tưởng vào điều đó. Nhưng cũng có thể Tappsi sẽ có một chủ sở hữu khác, kẻ không thèm chăm sóc nó và khiến nó bị đói. Chỉ nghĩ đến vậy thôi mà trái tim Mike như đeo trì. Cậu thực sự rất yêu quý chú cá sấu con ấy.
Jo ngồi thụp xuống giường giấu mặt vào hai tay. Cô bé thực sự buồn bã và tức giận. "Giáo sư Lenk đã lấy đi tất cả. Ông ta chắc chắn sẽ tiếp tục săn bắt và buôn bán động vật trái phép. Sau lần này chắc chắn ông ta sẽ cẩn thận hơn và chúng ta khó có thể tìm hiểu tiếp được."
"Mất hết tất cả rồi. Chúng ta không thể báo cảnh sát, nếu không chúng ta sẽ nhận sự nổi giận của họ." Mike nói ảm đạm.
Bỗng nhiên mắt Danilo sáng lên. Chắc chắn cậu ta lại có ý tưởng mới. "Họ không quá dễ dàng thuận lợi như vậy đâu!" Cậu nói.
Mike và Jo nhìn cậu bé tò mò. "Tại sao mày có thể tự nhiên vui như vậy?"
"Tao thừa nhận lần này bọn buôn lậu thắng thế. Nhưng trò chơi còn lâu mới kết thúc. Giáo sư Lenk đã phạm phải một sai lầm nghiêm trọng." Danilo ngừng lại một lúc đủ kích thích sự bí ẩn, sau đó cậu tiếp tục với giọng đầy quả quyết. "Khi ông ta nghĩ rằng chúng ta từ bỏ thì ông ta đã quá coi thường bang cá sấu rồi!"
Mike đẩy mạnh hy vọng lên cao. "Mau nói kế hoạch của mày đi."
Danilo nhăn mặt. "Như thế nào chứ!"
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT