Danilo khom người và tự hỏi liệu thằng Mike có quá lề mề không. Thằng bé đang nhích dần từng bước về phía Danilo hệt như một gã thợ săn lén lút, thậm chí đến mái tóc hạt dẻ cũng bị trùm kín bởi mũ áo len chỉ để cái ống nhòm đen chĩa hướng bên kia đường.
"Nhỏ tiếng thôi! Anh ấy đang nhìn sang bên này." Thằng bé thì thầm.
Mike thường nảy ra những thứ điên rồ mỗi khi nó buồn chán. Mà toàn là những trò đùa trêu chọc người khác. Tuần này thằng bé đặc biệt hài lòng bởi các trò vặt vãnh của mình. Ngay hôm thứ hai, Mike đã ấn tất cả các chuông cửa trong chung cư và bỏ chạy khiến hàng xóm tức điên. Ngày thứ ba thằng bé đổ đầy mùi tạp (1) vào lọ kem đánh răng của mẹ. Đến thứ tư thằng bé táo bạo tặng cho đồng nghiệp của bố một hộp sô cô la đã được đổ đầy tương ớt loại cay nhất. Và hôm nay là thứ năm, ngày mà đến lượt anh chàng đưa thư Felix.
"Tại sao Felix lại hồi hộp? Tất cả đều ổn thỏa hết rồi mà!" Danilo nói.
Mike lườm thằng bạn cảnh cáo. "Đừng có to tiếng. Trời ạ! Anh ấy không được phép nghe gì cả." Thằng bé thì thầm vào tai bạn. "Thực ra tao chỉ muốn giúp anh ấ thôi!"
Danilo gãi đầu một lúc. "Mày muốn giúp anh ta? Trong khi mày chơi anh ta một vố? Rồi kết quả sẽ thế nào đây?"
Không ai có thể cười toe toét như thằng Mike, khi mà nó bị chính ý tưởng của mình thuyết phục. "Rồi mày sẽ thấy. Cẩn thận! Anh ấy đến kìa!"
Đúng vậy! Anh chàng Felix xuất hiện cùng với chiếc xe đạp màu vàng, đúng giờ hệt như chiếc đồng hồ Thụy Sĩ. Anh ta có mái tóc đỏ hoe như một chú hề, thế nên trông anh ta lúc nào cũng mang tâm trạng tốt. Ngay cả khi anh ta phải đưa thư trong những cơn mưa hay bão bùng, thì anh ta vẫn luôn vui vẻ huýt sáo. Hôm nay lại xảy ra sự kỳ quặc: Ngay khi dừng xe và lấy thư trong chiếc cặp thư đeo chéo, anh ta đã giật mình rồi cực kỳ lúng túng.
"Chuyện gì xảy ra với anh ta vậy?" Danilo thì thầm.
"Anh ấy có một bức thư cho Sarah. Và anh ta phải tự mình đưa."
"Sarah? Chị hàng xóm của mày ư? Không phải anh ta mê như điếu đổ cô nàng sao?"
"Thì sao? Mỗi lần nhìn thấy cô nàng thì anh ấy không nói nổi lên lời. Vì thế anh ấy cần một chuyên gia giúp đỡ." Thằng Mike vỗ ngực tự hào.
Danilo tròn mắt. Mike vẫn luôn là người bạn tốt nhất không thể thay thế được của cậu, và thằng bé luôn ở đó khi cậu cần. Tất nhiên thi thoảng thằng bé ấy cũng rất tự phụ phô trương. "Thế quái nào mà mày biết chuyện bức thư?"
Mike khẽ rên lên. "Bởi vì tao là người gửi bức thư ấy, mày đúng là đồ trên mây. Đó là tư cách trở thành thám tử tư, hiểu chưa?"
"Đồ cỏ trên núi." Danilo đáp trả.
"Đồ não khỉ." Mike thì thầm.
"Đầu bắp cải."
"Cốc cali."
"Cốc cali? Đấy là thứ gì thế?"
"Suỵt!" Mike đặt ngón trỏ lên miệng. Cùng lúc đó, anh chàng Felix đã đi qua chiếc cổng đầy dây leo với bức thư đang cầm trên tay. Anh ta dừng lại ngay cạnh nơi hai thằng bé đang trốn và ấn chuông. Một lúc sau tiếng bước chân đằng sau cửa vang lên.
Người hàng xóm của Mike – Sarah mở cánh cửa. Một cô gái với mái tóc mượt mà để xõa ngang vai lại có đôi mắt màu nâu biết cười. Mike cũng thích cô ấy. Thế nên thằng bé có thể hiểu tại sao mà Felix mê cô nàng đến vậy.
"Felix!" Cô ấy gọi với nụ cười rạng rỡ trên môi. "Sao anh lại ấn chuông?"
Mặt Felix đỏ như trái dâu tây chín. "Anh có bức thư cho em." Anh chàng lắp bắp.
Mike và Danilo cười toe toét với nhau.
Sarah bước ra khỏi cửa và nhận bức thư. Cô mở phong thư ngay sau đó và đọc to:
"Em có muốn đi xem phim cùng anh không?
Ký tên: Felix"
Cô ngạc nhiên nhìn người đưa thư. "Đây là bức thư anh viết?"
Một tiếng bom nổ trong đầu anh chàng. Sao anh ta lại viết bức thư như thế cho Sarah? Mà tại sao lại có tên mình dưới lời mời? "Đó là một sự trùng hợp. Bức thư này không phải anh viết."
Sarah làm bộ nghĩ ngợi một lúc. "Nhưng em lại chẳng quen Felix nào khác. Thật là một chuyện nực cười."
"Đúng vậy, thật là lạ!" Felix cũng đồng ý.
"Đáng tiếc ghê, nếu là thư anh viết" Sarah nói từ tốn. "Thì em sẽ rất vui mừng đi chơi cùng anh."
"Thật á?" Felix hỏi lại.
"Tất nhiên." Sarah khẳng định lại lần nữa.
"Hỏi lại cô ấy lần nữa đi!" Mike rít qua kẽ răng ở nơi ẩn nấp gần đấy.
"Ừ thì, có thể gặp lại em sau." Felix nói.
Anh chàng xoay người, chỉnh lại cặp đeo và ngồi lên yên xe. Một nụ cười thân thiện chào tạm biệt xuất hiện trên môi anh trước khi đạp xe đi. Sarah nhìn theo anh một lúc mới quay vào nhà khóa cửa.
Mike và Danilo đập tay nhau chúc mừng. "Tuyệt cú mèo!" Mike hào hứng nói.
Đôi bạn trẻ rời khỏi chỗ nấp và phủi hết đám bụi dính đầy trên quần áo. Danilo phát hiện ra thứ gì đó, à ra là một phong thư màu nâu nằm chình ình trên đường.
"Mike! Nhìn kìa!"
"Ôi trời!" Mike giật mình khi nhìn thấy. "Chắc ai đó đánh rơi!"
Thằng bé đang định đến nhặt thì một chiếc xe tải nghiền qua phong thư khiến nó bay thêm vài mét nữa.
Mike chạy nhanh theo đó và cầm nó trên tay. Một phong bì được dính chặt bởi một lớp băng dính rộng tới hai ngón tay. Không có địa chỉ ngưởi gửi, còn địa chỉ nơi đến thì lại quá nguệch ngoạc khó ai có thể đọc nổi. Mike kiểm tra lại một lần nữa phong thư trên tay. Quá muộn để phát hiện ra rằng nó đã bị rách.
"Mike, cẩn thận!" Danilo hét lên.
Thứ bên trong rơi ra trải đầy trên đường. Đôi bạn trẻ há hốc mồm khi nhìn thấy những thứ dưới chân họ.
(1): Một loại sốt gia vị cay thường dùng ăn kèm với trứng hoặc xúc xích ở Đức.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT