Mike và Danilo đứng trước một ngôi nhà phù thủy, gọi là thế bởi ngôi nhà này nằm giữa một khu vườn hoang. Họ có thể nhìn thấy khắp mọi nơi là các chậu cây với những giống thực vật quý cùng bụi cây và các cây xương rồng.
"Trông người quen của mẹ mày cứ như là một mụ phù thủy thảo dược vậy." Mike thì thầm. "Có khi con gái của bà ta cũng là một phù thủ đấy, chúc ngủ ngon!"
Danilo nhún vai và ấn chuông. Một đứa con gái với mái tóc dài mở cửa. Đôi mắt sáng màu hạt dẻ của cô bé nhìn hai chàng trai đầy nghi ngờ.
"Mấy người là ai?" Cô bé hỏi với giọng Mỹ.
Danilo và Mike ngạc nhiên đến nỗi nói không lên lời. Cô gái sốt ruột khoanh tay trước ngực. "Hử?"
"À.. tôi là Mike và đây là Danilo." Danilo nói lắp. "Ý tôi là ngược lại. Cậu ấy là Mike. Thực ra cậu ấy tên là Michael, nhưng chẳng ai gọi như vậy.."
Thay vì trả lời, Mike lấy Tappsi nhỏ bé từ trong túi áo khoác ra và cho cô gái xem.
"Chúng tôi nghĩ, có lẽ bạn có thể giúp được chúng tôi. Bạn biết thằng bé này ăn cái gì chứ?"
Tappsi vặn mình ngái ngủ và nhìn cô gái bằng đôi mắt lớn. Cô bé cười thích thú. "Ôi lạy chúa! Thật dễ thương.." Cô nhận ra rằng Mike và Danilo không hiểu gì. "Dễ thương! Đấy là tiếng anh. Tôi là Jo-Anne. Mấy người có thể gọi tôi là Jo. Vào đi!"
Trước khi Mike và Danilo có thể phản ứng thì cô bé đã đẩy họ vào trong. Khi Jo đưa các chàng trai qua hành lang vào một phòng khác lớn thì Danilo quan sát bốn xung quanh. Trong nhà y hệt như ngoài vườn với màu xanh hoang dã. Trên kệ, trong tủ, thậm chỉ cả trần nhà cũng treo đầy lủng lẳng các chậu cây kỳ lạ. Trên cầu thang có một con mèo, nó đang ngồi nhìn những vị khách qua đôi mắt hẹp. Giữa phòng còn có hai con thỏ bị nhốt trong lồng. Jo đi xuống bếp. Dưới gầm bàn là một con chó xù lông đang nằm ve vẩy đuôi. Jo lục lọi cái gì đó trong tủ lạnh và dẫn hai người bạn mới vào phòng của cô. Danilo ngạc nhiên. Bởi căn phòng giống như một phòng thí nghiệm nghiên cứu. Nhìn đâu cũng chỉ toàn sách, kính hiển vi và ống nghiệm.
"Đặt con vật nhỏ bé lên bàn viết của tôi." Jo năn nỉ.
Mike đặt con cá sấu nhỏ thật cẩn thận lên mặt bàn. "À, nó tên là Tappsi."
Jo cười rạng rỡ với chú cá sấu nhỏ. "Chào Tappsi. Mày thế nào? Đói không?"
Cô lấy một miếng thịt tươi từ tủ lạnh cẩn thận cắt thành từng miếng nhỏ. Tappsi vồ nhanh lấy.
"Nó không được phép ăn đồ đã nấu chín hoặc đã ướp gia vị. Nó không tin tưởng những thứ đấy." Jo giải thích trong khi cho chú cá sấu nhỏ ăn. "Chỉ thịt sống và tươi. Tốt nhất là thức ăn còn sống."
Mike giật mình. "Thức ăn sống? Ý bạn là côn trùng và những thứ đại loại như vậy? Ôi, thật kinh tởm."
Jo nhìn thằng bé nghiêm túc. "Tại sao bạn mua một con cá sấu khi bạn không thể cho nó ăn?"
"Tôi không hề mua nó." Mike phản đối. "Chúng tôi tìm thấy nó ở một tầng hầm bỏ hoang ở Martinsburg."
"Ở đó có một trạm chăn nuôi bí mật, con cá sấu này đã trốn giữa rất nhiều bể chứa trống không. Chắc chắn đã diễn ra cái gì đó bất hợp pháp." Danilo thêm vào.
Jo ngạc nhiên. "Trong tầng hầm ở Martinsburg? Mấy người đã ở dưới đó? Các bạn thật gan dạ!"
Ngực Mike hơi phồng lên. "À, không hẳn thế đâu."
Danilo phải nén cười và đẩy bạn mình một cái mà Jo không phát hiện ra.
"Mấy bạn không thể giữ Tappsi nhỏ bé lại được." Cô bé chốt lại. "Đó là một con cá sấu mới nở cần được chăm sóc rất nhiều."
"Được thôi, chúng tôi để nó ở chỗ bạn." Danilo đề nghị.
Jo lắc đầu. "Chúng ta mang nó tới chỗ chuyên gia. Các bạn biết giáo sư Lenk chứ?"
"Ý bạn là nhà nghiên cứu động vật học nổi tiếng, người thường xuyên xuất hiện trên ti vi?" Mike mở to mắt.
"Đúng rồi. Ông ấy sống gần đây. Mẹ tôi đã từng làm việc với ông ấy. Ông ấy cũng biết tôi. Chắc chắn ông ta sẽ giúp chúng ta thôi."
Các chàng trai không có ý kiến nào tốt hơn nên đành chấp nhận. Tappsi được cho vào một chiếc hộp nhỏ. Trong đó Jo đã lót thêm khăn làm đệm để nó thật ấm áp.
Sau đó ba đứa trẻ nhảy lên xe đạp đi. Jo dẫn đầu bọn đến rìa thành phố và dừng lại trước một cánh cổng sắt lớn. Nhà của giáo sư Lenk nằm sâu sau những bức tường cao lớn của một tòa biệt thự. Danilo nhìn thấy có camera gắn vào tường và cậu có cảm giác rất kỳ lạ khó nói lên lời.
Jo ấn chuông. Một giọng nói khàn khàn vang lên từ chiếc loa nhỏ nằm ngay cạnh chuông cửa. "Đám nhóc này, chúng mày muốn gì?"
"Cháu là Jo-Anne Lake và đây là Mike với Danilo. Chúng cháu muốn nói chuyện với giáo sư Lenk."
"Giáo sư không có thời gian." Giọng nói lại vang lên một lần nữa.
Jo mất kiên nhẫn. "Khi ông ấy nhìn thấy chúng cháu mang cái gì đến thì chắc chắn ông ấy sẽ dành thời gian cho tụi cháu." Cô bé cầm chiếc hộp có Tappsi giơ lên trước ống kính camera để người phía trong có thể nhìn rõ.
Sau một giây chiếc cổng lớn tự động mở ra trước mặt bọn trẻ. Nó từ từ dịch chuyển và mở sang một bên.
"Vào đi!" Jo quay đầu gọi.
Họ dựng xe đạp sau cánh cổng và đi theo con đường dẫn vào trong. Mike và Danilo không thể thoát ra khỏi sự ngạc nhiên. Bất cứ nơi nào họ nhìn đều thấy những hàng rào khổng lồ ngăn cách các động vật to lớn đến từ khắp nơi trên thế giới: Sư tử, voi, hươu cao cổ và cả một gia đình khỉ nhảy loạn xạ trên một cái cây thân trần lớn.
"Không thể tin được!" Danilo thốt lên. "Giáo sư Lenk có hẳn một sở thú riêng."
"Ông ấy phải giàu kinh mới có thể mua được những thứ như thế này." Mike lẩm bẩm.
"Ông ấy là một trong những nhà nghiên cứu động vật học nổi tiếng nhất thế giới và đã viết rất nhiều sách." Jo giải thích.
Nhà của giáo sư Lenk là một tòa nhà đầy ấn tượng được làm từ các tấm kính thủy tinh và thép. Một người đàn ông hói đầu không mấy thân thiện với áo trắng quần đen mở cửa. Nhưng trông ông ta giống như một người giúp việc hơn. Ông ta nhìn ba đứa trẻ chăm chú. "Cởi giày ra và đi vào. Cấm động vào thứ gì." Ông ta lên tiếng và mang lũ trẻ vào phòng khách.
Giáo sư Lenk đã chờ sẵn họ ở đấy. Ông ấy có đôi mắt rất sáng và một cơ thể đầy ấn tượng. Mike đã là một chàng trai lớn trong lớp, nhưng so với giáo sư thì cậu ta chỉ bằng một phần hai mà thôi. Một người đàn ông trưởng thành quen ra lệnh cho người khác là cảm nhận của bọn trẻ về vị giáo sư nổi tiếng này. Ông ta nở nụ cười nhạt trên làn môi mỏng.
"Chào mừng ba bạn nhỏ. Jo-Anne, đã lâu chưa gặp cháu. Cháu lớn hơn nhiều rồi đó! Mấy đứa muốn uống gì không?"
"Một cốc nước chanh ạ!" Mike lên tiếng và cười toe toét với người phục vụ. "Với chanh tươi và đá, nếu có thể."
Giáo sư Lenk gật đầu với người giúp việc của mình trong khi hắn đang lườm Mike. Bất đắc dĩ ông ta liền biến mất vào bếp.
"Tôi có thể làm gì cho các cháu?" Giáo sư hỏi lũ trẻ.
Jo đưa ông ta chiếc hộp có chứa chú cá sấu non.
"Nhìn này! Một con cá sấu Xiêm được khoảng hai tuần tuổi, giống này chỉ sống ở Việt Nam hoặc Thái Lan. Nó nằm trong danh sách đỏ của WWF. Các cháu có biết điều đó có nghĩa là gì không?"
"Có nghĩa là chúng đang có nguy cơ tuyệt chủng ạ." Jo lên tiếng.
Giáo sư Lenk gật đầu. "Đúng như vậy. Việc xuất khẩu và chăn nuôi những động vật này được giám sát chặt chẽ. Chúng không được phép mang ra khỏi nơi chúng sống tới một quốc gia khác và càng không được phép bán. Và đáng tiếc, điều đó càng khiến cho khát vọng có chúng trở lên mãnh liệt trong mắt một số người yêu động vật."
"Là lũ người buôn lậu động vật bất hợp pháp ư?" Danilo hỏi lại.
Giáo sư Lenk gật đầu.
"Buôn lậu động vật?" Mike chẳng hiểu gì cả. "Tại sao phải buôn lậu động vật?"
"Đó là một doanh nghiệp xấu. Họ buôn bán các động vật quý hiếm từ khắp nơi trên thế giới cho các chủ sở hữu thú cưng giàu có và vô đạo đức. Họ đồng ý trả mọi giá mà chẳng thèm quan tâm rằng có rất ít động vật còn sống sót sau một hành trình dài." Jo giải thích.
Mike tái nhợt khi tưởng tượng ra cảnh Tappsi bị nhốt trong một chiếc vali chật hẹp di duyển vòng quanh thế giới.
Giáo sư Lenk kiểm tra con cá sâu non. "Đứa nhỏ này thật may mắn là rất khỏe mạnh. Nó là cả một gia tài trong chợ đen. Tôi tự hỏi, làm thế nào lại rơi vào tay các cháu?"
Ông nhìn lũ trẻ với vẻ mặt nghiêm nghị. Chúng giật mình nhìn nhau: Nhà động vật học đang nghi ngờ chúng cái gì đây?
"Chúng cháu tìm thấy nó trong một tầng hầm ở Martinsburg." Danilo lên tiếng.
Giáo sư Lenk lắc đầu giận dữ. "Cậu phải nảy ra cái gì đó tốt hơn, chàng trai trẻ. Nói thật đi! Cậu có con vật này từ đâu? Ai đã đưa nó cho cậu? Hay cậu đã tự mua nó?"
Người phục vụ hói đầu bưng một bình nước chanh với bốn cái cốc thủy tinh lại. Mike, Danilo và cả Jo chẳng còn cảm thấy khát nữa. Chúng muốn nhanh chóng thoát khỏi đây.
"Đúng là hai bạn ấy đã tìm thấy nó đấy giáo sư." Jo khẳng định lại lần nữa.
Giáo sư Lenk nổi giận. "Một con cá sấu Xiêm không dễ dàng để tìm ra. Các cháu không muốn nói sự thật. Được thôi. Có lẽ các cháu sẽ nói khi tôi gọi cảnh sát đến."
Mike giật mình. Cậu không muốn điều đó xảy ra. Sẽ thế nào khi cảnh sát cũng không tin họ?
Danilo thở phì phò. "Chúng cháu chỉ muốn được giúp đỡ!"
Giáo sư im lặng nhìn cậu một lúc. "Tôi rất muốn tin cậu, chàng trai ạ. Nhưng cậu không phải người đầu tiên có được một con vật lạ và sau đó lại không biết cách xử lý nó. Một số bỏ rơi chúng trong tự nhiên, hoặc là vất ở ngay nhà vệ sinh công cộng. Các cậu quyết định nhận lời khuyên từ tôi?"
Mike đã nghe đủ rồi. Cậu phô trương giả vờ liếc nhìn đồng hồ đeo tay của mình. "Ôi muộn quá rồi! Chúng cháu phải đi."
Jo và Danilo hăng hái gật đầu. "Vâng, đúng rồi. Bố mẹ bọn cháu đang chờ ở nhà để ăn cơm."
Giáo sư Lenk lấy lại nụ cười của mình, nhưng lần này trông nó thật lạnh lùng và đầy giả tạo. Ông ta đưa tay ra. "Tôi đề nghị, để con cá sấu này ở lại đây. Với kinh nghiệm của mình tôi có thể chăm sóc nó. Các cháu có thể về nhà và quên câu chuyện không mấy thân thiện khi nãy đi."
Mike bồn chồn khi nghĩ tới việc để Tappsi trong tay người đàn ông kỳ lạ này. "Không thể được." Cậu nóng nảy đáp lại.
Giáo sư nhướng mày nghiêm nghị. "Tại sao không?"
"Vì.." Mike sốt ruột tìm từ và lắp bắp. "Bởi vì.. thực ra vì.."
Jo trợ giúp cậu: "Bởi vì mẹ cháy muốn mang con cá sấu non này đến trường đại học. Để kiểm tra tiếp."
Giáo sư Lenk im lặng. Trong khoảnh khắc ấy lũ trẻ đã rất sợ hãi, chúng sợ rẳng giáo sư sẽ báo cảnh sát và mang Tappsi đi. Trước sự ngạc nhiên của chúng, làm như không có chuyện gì xảy ra, giáo sư rót nước chanh vào các cốc. "Uống nước đi đã. Sau đó chúng ta có thể tâm sự thêm một chút ít."
Mike, Danilo và Jo nhìn nhau trao đổi: Nhanh ra khỏi đây!
"Dạ không, cảm ơn ạ." Danilo nói và bước chầm chậm về phía lối ra. "Chúng cháu phải về ngay bây giờ."
"Hẹn gặp lại lần sau nhé giáo sư." Jo tiếp lời.
Nhà nghiên cứu động vật học cứng đờ nhìn chằm chằm chúng. Người giúp việc của ông đứng ngay bên cạnh. Mike phải cố gắng hết sức để không chạy trước mặt họ.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT