Tôi xoay người lại. Sau lưng tôi, có một người phụ nữ đang đứng ở giữa lối đi ra. Cô ấy thấp hơn tôi một chút, có mái tóc màu vàng rối bù, trông như chưa được gội trong nhiều ngày. Quần áo của cô ấy; chiếc quần đi bộ đường dài màu nâu nhạt, nhìn tàn tạ với những vết bẩn và vết rách đã cũ. Tương tự, chiếc áo sơ mi ca rô màu đỏ nhạt của cô ấy trông giống như đã dùng nhiều ngày rồi, nhăn nheo, bẩn thỉu, có một vết rách kéo dài từ đầu đến cuối ở một bên cánh tay áo. Khuôn mặt của cô ấy, bình thường, hoặc ít nhất là giống con người. Con ngươi màu xanh sáng của cô ấy tạo nên sự tương phản rõ rệt với những vệt hằn màu đỏ trong đôi mắt. Trông giống như cô ấy đã không ngủ trong nhiều tuần. Đôi mắt điên cuồng phát ra sự điên dại, nhìn tôi đầy mê hoặc, với đôi tay đang buông thõng bên hông. Nhìn cơ thể yếu ớt của cô ấy như những người bị suy dinh dưỡng, bị bỏ đói từ lâu.
"A – Allison" tôi lắp bắp "ý cô là gì, cô ấy muốn tôi cười là sao?"
"Cô ấy chỉ muốn anh cười" Allison đáp, vẫn nhìn tôi với ánh mắt cuồng dại.
"Vậy sao, Allison, chuyện gì đang xảy ra vậy?" tôi cố tỏ ra tự tin "cô vẫn ổn chứ?"
Allison di chuyển về phía giường; tôi cũng di chuyển vòng qua khi cô ấy làm thế. Giờ tôi đang đứng ở phía lối ra. Tốt lắm. Cô ấy ngồi xuống giường, và nhìn xuống sàn nhà đầy bụi bặm. Tôi thấy một giọt nước mắt chảy dài trên khuôn mặt cô ấy. Đó là một người phụ nữ bị tổn thương.
"Chúng tôi – chúng tôi bị lạc" Allison nuốt nước bọt, "cả hai chúng tôi. Và tôi đã được cứu, còn em ấy thì không. Tôi không thể nói với họ những gì tôi đã làm – nhưng – nhưng điều đó thật tệ. Và bây giờ em ấy.." cô ấy tiếp tục.
"Cô đã làm gì, Allison?" Tôi sẵn sàng với lấy con dao phát của mình bất cứ lúc nào.
"Chúng tôi bị lạc. Và chúng tôi đã bị mất tích quá lâu. Em ấy liên tục nói với tôi rằng 'mọi chuyển sẽ ổn thôi Allison à, họ sẽ tìm thấy chúng ta thôi Allison à'. Nhưng mãi họ không tìm thấy. Quá lâu. Và tôi thì rất đói.. Em ấy vẫn luôn lạc quan như vậy. Luôn luôn mỉm cười. Nhưng thức ăn – chúng tôi không bắt được thứ gì. Không gì cả. Chúng tôi đã thử rất nhiều – Oscar, tôi thề là chúng tôi đã thử rất nhiều cách." Allison nói, giọng căng thẳng.
"Được rồi, được rồi, Allison. Tôi biết là cô đã cố gắng. Chuyện gì đã xảy ra?"
Cô ấy nhìn lên. Tôi giật bắn người, nhưng cô ấy chỉ tiếp tục nói, "Em ấy đang nhìn tôi, mỉm cười khi tôi đẩy ngã em ấy. Tôi đã đẩy ngã em ấy xuống con dốc. Đó là một khoảnh khắc yếu đuối, một khoảnh khắc đói khát. Em ấy đã ngã rất xa.. cánh tay em ấy.. nứt nẻ. Em ấy không di chuyển. Tôi đã rất đói". Cô ấy nhìn lại mặt đất, "Em ấy chết như khi còn sống. Luôn mỉm cười."
Bụng tôi quặn lên. Cô ấy, ahihi, đã giết chết chính em gái của mình. Tôi nghe nói rằng cơn đói có thể khiến người ta làm những điều điên rồ. Tôi nghe nói nó khiến bạn làm bất cứ điều gì chỉ để có thứ bỏ bụng.
"Nhưng.. sau khi đẩy ngã em ấy, tôi chỉ.. không thể nào làm được điều đó. Em ấy nhìn lên tôi lần cuối, nước mắt tuôn rơi từ đôi mắt điên cuồng và ngày hôm sau họ tìm thấy tôi."
Bụng tôi chùng xuống. Họ tìm thấy cô ấy, chỉ một ngày sau đó? Tôi vừa sợ hãi cô ấy, vừa cảm thấy thương cảm cho Allison. Tôi không thể sống với nỗi ám ảnh như thế được; một khoảng khắc điên rồ ấn định cuộc đời tôi mãi mãi, để làm gì? Không vì điều gì cả.
"Và rồi em ấy tìm thấy tôi" Allison thì thầm khi cô ấy nhìn lại mặt đất, một giọt nước mắt khác lăn dài trên má.
"Ai tìm thấy cô?" Tôi hỏi, hy vọng đó không phải là người mà tôi nghĩ đến, toàn thể máu trong cơ thể tôi như bị đông cứng lại.
"Em gái tôi. Vẫn mỉm cười. Vẫn đói bụng." Allison thì thầm "em ấy đang trả thù tôi. Và đang trả thù anh." Allison đứng dậy và nhìn tôi "tất cả các anh."
Tôi lùi một bước nhỏ, lùi ra khỏi nhà chòi, không rời mắt khỏi Allison.
"T.. tôi đã làm gì chứ?" tôi hỏi
"Em ấy đổ lỗi cho tất cả các anh. Các anh không thể tìm thấy em ấy. Đó là công việc của các anh – của chúng ta, là tìm kiếm em ấy. Và bây giờ em ấy đã tìm thấy tôi, tôi sẽ không đánh mất em ấy lần nữa." Allison bắt đầu đi chậm về phía tôi.
"Allison, tôi ahihi còn chưa từng làm việc ở đây lần nào. Tôi thậm chí còn chưa từng đặt chân đến khu rừng này trước đó" tôi bắt đầu hoảng sợ khi lùi lại từng bước "Allison, chúng tôi có thể giúp cô, có thể đưa cô rời khỏi đây."
"Càng ngày em ấy càng cảm thấy đói hơn. Em ấy không bao giờ thấy hài lòng nữa. Không có lối thoát đâu" khi cô ấy nói điều này, tôi đã hiểu tại sao khu rừng xung quanh lại yên tĩnh đến vậy. "Harvey thậm chí còn vạch ra 10 quy tắc và cuối cùng em ấy vẫn bắt được anh ta. Tôi thậm chí còn chưa dùng đến các quy tắc đó."
Allison, lần đầu tiên, bắt đầu mỉm cười.
"Và Oscar này, bây giờ em ấy đang rất đói bụng."
Cô ấy lao vào tôi với một tiếng rít đột ngột và dứt khoát, cánh tay dang rộng. Tôi dễ dàng chế ngự được thân hình yếu ớt của cô ấy. Tôi lăn cô ấy sang một bên, và với một chuyển động nhanh chóng, đẩy cô ấy ra xa. Cô ấy loạng choạng, chân trượt khỏi thành ban công. Cô ấy mất thăng bằng, đập mạnh vào sàn gỗ trước khi rơi tự do xuống mặt đất từ tòa tháp.
Mọi chuyện xảy ra quá nhanh. Tôi ngã xuống sàn khi đẩy mạnh cô ấy ra, quá bất ngờ. Tôi nghe thấy tiếng cơ thể cô ấy va phải thứ gì đó lúc rơi xuống, có lẽ là bậc thềm cầu thang, sau đó là một tiếng động mạnh khi cô ấy chạm mặt đất bên dưới. Cô ấy chưa một lần hét lên khi ngã xuống. Mẹ nó. Tôi vừa giết chết cô ấy. ahihi chứ. Tôi loạng choạng đứng dậy và lao xuống cầu thang, hy vọng cô ấy không chết. Khi xuống đến chân tòa tháp, tôi thấy cô ấy nằm cách đó 3m. Mặt úp xuống đất. Cánh tay bị gãy cong quẹo. Một vũng máu nhỏ chảy ra từ đầu cô ấy và thấm vào đất bên dưới. Bất di bất dịch.
Tôi đang hớt hãi chạy trở về tòa tháp của mình, chỉ dừng lại khi quá kiệt sức. Tôi có thể đến đó trước khi trời tối. Mẹ kiếp. Tôi đang ra khỏi khu rừng này. Allison điên rồi. Cô ấy tấn công tôi – đó chỉ là hành động tự vệ. Cô ấy điên ahihi rồi. Điều cô ấy từng nói vẫn còn văng vẳng trong đầu tôi "Harvey đã vạch ra 10 quy tắc". Trên tờ giấy mà tôi biết là do Harvey viết, ra đó chỉ có 9. Vậy quy tắc thứ 10 là gì? Điều này ít nhất giải thích tại sao Harvey có thể sống sót lâu như vậy; trong một năm. Người đàn ông tội nghiệp đến trước anh ta – Rick, người mà tôi nghi ngờ sở hữu chiếc kính râm trong nhà chòi của Allison, chỉ sống sót được một tuần. Nhưng Harvey có 9 quy tắc. 9 cách mà người phụ nữ hay cười có thể bắt được bạn và cách để tránh cô ta. Tôi không còn muốn tìm hiểu xem quy tắc thứ 10 là gì nữa. Tôi muốn rời khỏi khu rừng này ngay lập tức.
Tôi vẫn đang chạy trở về. Tôi có thể cảm nhận thấy thứ gì đó đang dõi theo mình.
Tôi đã thấy tòa tháp của mình. Trời gần như chuyển tối. Tôi không biết làm thế quái nào để tìm được xe của mình nữa, và tôi cũng không muốn đi trong rừng ban vào ban đêm đâu. Vì vậy, tôi quyết định sẽ ngủ ở dưới căn hầm. Tôi nghĩ đó là nơi Harvey đã trốn trong nhiều đêm không có mặt ở tòa tháp. Tôi nghĩ đó là thứ quan trọng giúp anh ấy sống sót lâu như vậy, và nó thậm chí đã cứu tôi một lần trước đây. Tôi sẽ chạy lên tháp của mình, lấy ba lô chính và đi đến căn hầm. Tôi sắp ngất đi vì mất nước, vì vậy tôi cần tiếp thêm nước, số nước còn lại có ở nhà chòi của tôi. Tôi sẽ lấy đồ đạc của mình và rời đi.
Tôi đang ở trong tòa tháp của mình, cuống cuồng thu dọn đồ đạc của mình, chuẩn bị bỏ đi.
Rồi tôi nghe thấy gì đó. Nó mờ nhạt, dễ bỏ lỡ, nhưng nó ở đó. Tôi nín thở và ngừng di chuyển, lắng nghe âm thanh đó là gì. Âm thanh dài, chậm, yên tĩnh. Đó chính là tiếng cào cấu.
- Quy tắc số 7: Nếu bạn nghe thấy tiếng cào ở bất cứ đâu, trên nhà chòi hay ngoài nhà vệ sinh ở chân tháp, hãy tắt hết bộ đàm và trốn vào chăn đợi đến khi tiếng cào kết thúc.
Mẹ nó đang đùa tôi hả. Cô ta biết. Cô ta biết tôi đang cố rời đi. Tôi đứng yên tại chỗ, hy vọng tiếng cào cấu sẽ kết thúc, biết rằng nếu nó không dừng lại, tôi cần phải tuân theo các quy tắc.
Tôi quay sang radio của mình. Ở đằng kia, trong khu rừng ngay bên dưới, tôi thấy một khuôn mặt trắng nhợt đang ngước nhìn tôi. Cũng là những sợi tóc đen đó, treo lủng lẳng trên đầu. Cũng là nụ cười điên dại mở rộng đó hiện rõ trên khuôn mặt cô ta. Làn da trắng của cô ta nổi bật lên trong bóng tối xung quanh. Tôi không nhìn thấy được cơ thể của cô ta, chỉ một khuôn mặt nổi lên trong màn đêm. Cô ta đang ngước nhìn tôi. Đôi mắt hào hứng của cô ta khóa chặt vào mắt tôi. Cô ta biết là tôi đang cố trốn thoát.
Tôi đành phải dành một đêm cuối cùng ở lại đây. Tôi cảm thấy như cô ta sẽ làm bất cứ điều gì để bắt được tôi.
Tôi thoát khỏi ánh nhìn ghê rợn đó, tắt hết radio và nhảy xuống trốn dưới chăn của mình. Những gì Allison từng nói cứ vang vọng mãi trong tâm trí tôi.
"Giờ đây em ấy đang rất đói"