Tôi tóm lấy con dao phát của mình. Điều đó là dễ hiểu khi người phụ nữ hay cười đi theo bạn ra khỏi khu rừng, nên Harvey không thể rời đi và Allison cũng vậy. Đó là lý do tại sao Allison từng nói 'không có lối thoát đâu', bởi vì đúng là không có thật. Trừ khi chúng ta đốt xác cô ta. Còn Sam? Allison nói Mark không hề có con gái, cô ấy nói vậy để đánh lừa tôi sao? Để khiến tôi mất đi một đồng minh tiềm năng ư? Dù thế nào đi nữa, tôi không hoàn toàn tin tưởng Sam. Chắn chắn là không tin tưởng cho đến khi nghe những gì cô ấy nói. Vì thế, tôi tóm lấy con dao phát.
Tôi bước xuống bậc thềm, đến gần Sam. Cô ấy đang nhìn tôi. Mắt cô ấy nhìn thẳng vào con dao phát, nhưng có vẻ như cô ấy hiểu được sự cẩn trọng của tôi.
"Tại sao cô không nói với tôi tất cả điều này trước đây?" tôi hỏi, "nếu cô biết mọi chuyện, tại sao ngay lần đầu gặp mặt cô không nói với tôi?"
"Tôi không biết phải tin vào ai, Oscar" Sam giải thích, "Tôi đã biết Harvey, và chúng tôi không tin tưởng ai, không hoàn toàn, ngoại trừ nhau."
"Và bây giờ Harvey đã chết", tôi nghiêm nghị với lời nói của mình, "làm sao cô biết đó là anh ấy?"
"Đúng vậy" cô ấy nhìn xuống "Chính là anh ấy. Điều đó đã được xác nhận vào đêm qua. Tôi đã làm quen khi anh ấy làm việc ở đây. Tôi sẽ mang thêm thức ăn cho anh ấy, và chạy bộ chỉ để gặp anh ấy. Đó là lý do tại sao bây giờ tôi ở trong khu rừng này, tôi đang tìm kiếm anh ấy. Nhưng sau đêm qua, rõ ràng là.. anh ấy đã chết."
"Làm sao xác nhận được chính xác là đêm qua?" tôi hỏi lại, cô ấy trông có vẻ đau lòng.
"Người phụ nữ, người phụ nữ hay cười, dường như cô ta chỉ tập trung vào một con mồi tại một thời điểm. Khi cô ta đang săn ai đó, có vẻ như cô ta sẽ phớt lờ những người còn lại. Đó là lý do tại sao Allison luôn tìm kiếm con mồi mới, như thế em gái cô ấy sẽ không nhắm vào cô ấy." Sam giải thích. Tôi khó khăn hít thở, tim đập loạn nhịp.
Cô ấy tiếp tục, "đêm qua, tôi đã ra ngoài tìm Harvey, như tôi vẫn làm. Tôi nhìn thấy những ngọn lửa trại xung quanh tháp của anh, và tôi thấy những hình bóng đó ngã nhào vào chúng. Những người mà cô ta đã bắt được. Một trong những hình dáng đó giống với Harvey.. Và một số người khác, chính là gia đình anh ấy. Tôi nhìn thấy ngọn lửa thứ sáu, ngọn lửa mà cô ta dành cho anh, và tôi cũng nghe thấy tiếng cô ta khóc hòng cố dụ anh ra ngoài. Cô ta tập trung vào con mồi của mình tại một thời điểm, điều này cho thấy rằng anh chính là mục tiêu của cô ta. Cô ta đã có được Harvey. Cô ta sẽ không bao giờ từ bỏ con mồi của mình cho đến khi có được họ. Và bây giờ là anh. Anh phải thiêu xác cô ta".
"Nh.. nhưng tôi đã giết chết Allison, không thể là cô ấy đêm qua được. Tôi đã đẩy ngã cô ấy khi cô ấy tấn công tôi, vậy tại sao tôi nhìn thấy bóng dáng cô ấy ngã vào ngọn lửa tối qua?" Tôi run rẩy. Tôi đã không thực sự nói ra việc tôi giết chết cô ấy trước đây.
"Đúng vậy, tôi nghĩ có thể là anh làm. Người phụ nữ hay cười không tấn công Allison khi đang tập trung vào con mồi là anh. Nhưng điều đó không có nghĩa là từ khi Allison chết đi thì cô ta không tiếp nhận cô ấy, không ăn cô ấy. Cô ta luôn luôn đói. Đó là tất cả những gì cô ta quan tâm."
"T-ta-tại sao cô không đốt cái xác chết tiệt của cô ta đi?" tôi hét lên. Thật là khốn nạn. Tôi đang tuyệt vọng tìm cách thoát khỏi cơn ác mộng này.
"Đó phải là anh. Phải là người mà cô ta đang săn lùng. Tôi đã thử, nhưng tôi chỉ tìm thấy xác cô ta sau khi Harvey biến mất. Bất cứ khi nào tôi cố gắng đốt nó, ngọn lửa sẽ không cháy. Tôi không tài nào hiểu được, nhưng tôi biết nó phải là anh. Cô ta đã thắp một ngọn lửa cho anh đêm qua, và chính anh sẽ là người thắp một ngọn lửa khác cho cô ta hôm nay."
"Làm thế quái nào tôi có thể tin được cô?" nước mắt lăn dài trên má tôi. Đó là lý do tại sao Sam tìm kiếm Harvey; cô ấy cần anh ta đốt cháy xác của người phụ nữ kia.
Sam cầu xin "tôi đã trốn trong căn hầm đêm qua. Đó là lý do tôi có mặt ở đây sớm như vậy. Đó chính là nơi trú ẩn của Harvey, Oscar à. Người phụ nữ hay cười không hề biết về căn hầm, vậy nên anh ấy mới sống sót được lâu như vậy. Tôi có thể chỉ cho anh căn hầm ở đâu nếu-"
"Tôi biết nó ở đâu" tôi thì thầm.
Tôi không có lựa chọn nào khác. Tôi phải tin cô ấy. Tôi phải đốt cái xác. Tôi nhanh chóng lên lầu và lấy ba lô của mình. Trong đó, tôi để bật lửa và một hộp dầu hỏa.
Tôi sẽ đi theo Sam, nhưng tôi sẽ không buông con dao phát của mình xuống.
Dĩ nhiên, đó là một cái hang chết tiệt.
Trên đường đi, Sam giải thích rằng sau khi bị xô ngã, em gái của Allison đã bò đến đây, cố gắng tìm nơi trú ẩn, nhưng đã không chống chọi được với vết thương nặng nề. Cô ấy giải thích rằng đó là lý do tại sao tôi thường nhìn thấy người phụ nữ kia bò, bởi vì người phụ nữ hay cười đang tái hiện lại những khoảnh khắc cuối cùng của mình theo một vòng lặp, thứ khiến cô ta ghét. Điều đó cũng giải thích tại sao cô ta luôn mỉm cười – Allison nói rằng cô ta đã mỉm cười khi cô ấy đẩy ngã em gái mình.
Sam đang đứng bên cạnh chiếc hang len lỏi bên sườn của một ngọn đồi dốc, tôi rọi đèn pin vào bên trong. Tôi không thấy được gì. Cửa hang nhỏ hẹp nhìn như một đường hầm. Chiều ngang khoảng 2, 5m và chiều cao khoảng 5m. Không có nhiều khoảng trống để xoay sở nếu chúng tôi gặp phải bất trắc. Tôi không thể nhìn đủ xa để xem nó kết thúc ở đâu. Chúng tôi đi vào hang.
"Xác cô ta nằm ở gần cuối hang" Sam thì thầm, "có một ngã rẽ ở gần cuối, khoảng 90m vào phía trong. Chúng ta phải cẩn thận, tôi chưa bao giờ nhìn thấy hồn ma của cô ta trước đây.." Sam nói.
Cô ấy dẫn đường, tôi đang theo dõi sát sao cô ấy, nhưng điều đó càng trở nên khó khăn hơn đối với chúng tôi. Chẳng bao lâu, chúng tôi đã bị bao trùm hoàn toàn trong bóng tối. Ánh sáng từ đèn pin của chúng tôi là tất cả những gì tôi có thể nhìn thấy, chúng tôi rời xa khỏi ánh sáng ban ngày ở sau lưng và đi vào bóng tối. Mọi âm thanh xung quanh dường như không còn tồn tại; bước chân của chúng tôi và hơi thở nhẹ là thứ duy nhất đồng hành cùng chúng tôi bây giờ.
Gần như không biết từ đâu, chúng tôi gặp một bức tường. Ở bên trái, một con dốc đi xuống đưa chúng tôi đi sâu hơn vào vực thẳm của hang động.
"Tại sao cô ta lại đi sâu như vậy?" tôi thì thầm "nếu như cô ta muốn được giải cứu"
"Cô ta không đi sâu vào trong hang" Sam kín đáo trả lời "cô ta ở ngay lối đi vào khi chết. Ai đó đã chuyển cô ta vào sâu hơn để bảo vệ cô ta. Tôi nghĩ là Allison."
Chúng tôi tiếp tục đi vào sâu trong bóng tối.
10 phút đi bộ trôi qua, không gian bên trong hang dần mở rộng. Thông thường, với khoảng thời gian này trong bóng tối có nghĩa mắt bạn sẽ dần điều tiết. Tuy nhiên, mắt tôi thì không vậy. Có vẻ như đây là kiểu bóng tối mà tôi chưa từng trải qua trước đây, hoặc người phụ nữ hay cười kia đã gây ra một số hiệu ứng kỳ lạ cho chúng tôi. Tôi không biết nữa. Tôi chỉ biết rằng ngoài ánh sáng từ đèn pin của tôi và Sam đang ở trước mặt mình, tôi không thể nhìn thấy thứ gì khác.
Một tiếng rắc vang lên sau lưng tôi.
Một tiếng rắc nhanh chóng, đột ngột. Tim tôi đập loạn xạ, và tôi quay xung quanh để soi đèn pin vào nơi phát ra âm thanh. Tôi chỉ nhìn thấy đôi chân, trong tích tắc, bò ra xa khỏi tôi trở về phía bóng tối nơi mà tôi đã đến. Những bắp chân trần trụi, bẩn thỉu trông giống như một người phụ nữ, khuất khỏi tầm nhìn. Mẹ kiếp. Có thứ gì đó đang ở đây với chúng tôi. Và nó vẫn còn sống. Người phụ nữ hay cười đang ở đây. Tôi quay sang Sam.
Cô ấy đi đâu mất rồi.
Cái quái gì vậy? Chỉ có một mình tôi ở đây. Đèn pin của Sam nằm trên mặt đất. Chuyện quái gì thế này? Cô ấy đâu rồi? Tôi có nên kêu lên không? Mẹ nó, tôi không biết nữa. Tôi sẽ mặc kệ đèn pin của cô ấy; Tôi cần một tay để giữ con dao phát của mình. Tôi không thể quay lại; người phụ nữ hay cười ở phía sau tôi. Tôi cần tìm xác cô ta, và đốt nó. Tôi cần giúp Sam.
Tôi rọi đèn pin xung quanh tìm Sam thì thấy một chiếc ba lô dựa vào vách hang. Tôi cẩn thận tiến về phía nó, biết có thứ gì đó đang theo dõi tôi từ trong bóng tối. Lòng bàn tay tôi ướt đẫm mồ hôi làm cho con dao phát càng trở nên khó cầm; Tôi đang siết chặt nó hết mức có thể. Tôi lấy chiếc ba lô, dùng đèn pin quét nhanh hang động xung quanh mình, nhưng tôi chẳng thấy gì ngoài vách đá. Tôi chuyển sự chú ý của mình đến bên trong balo. Nó đã được mở ra, trông không giống như nó đã ở đây từ lâu; có thể chỉ vừa mới ở đây một tuần. Tôi vội vàng đi qua đó; bên trong có một tấm bạt cũ, một chiếc bật lửa, và cùng một hộp dầu hỏa nhỏ mà tôi đã lấy; cùng loại tôi tìm thấy tại tòa tháp của mình. Ngoài ra trong balo, có một con dao. Cùng một kiểu dao mà tôi tìm thấy trong tòa tháp của Allison, chỉ khác là lớn hơn một chút. Đường viền vàng tương tự, với thiết kế màu bạc và đen uốn lượn. Trên con dao có khắc dòng chữ:
Cặp dao của anh. Đôi trái tim của chúng ta. Harvey của em.Một con dao khác của Harvey. Đây là túi của Harvey. Tôi mở dao ra, nó đã được sử dụng gần đây. Các cạnh sắc nhọn trước đây của nó giờ đã cùn, ố vàng bởi tàn tích của đá. Tôi chiếu đèn pin vào bức tường mà chiếc túi dựa vào. Chữ viết, vết cào vào mặt đá:
Tiếng răng rắc vang lên sau lưng tôi. Tôi quay lại và nhìn thấy Sam. Cô ấy đang cười.
"Sam!" tôi khó khăn cất lời.
Đôi mắt cô ấy khóa chặt vào mắt tôi, cô ấy có thể nhìn thấy tôi trong bóng tối. Tay cô ấy bắt đầu gãy. Gần như bị bẽ gãy bởi không khí xung quanh, chúng gãy ra với những chuyển động lắc lư. Khuỷu tay của cô ấy uốn cong về phía sau, xương bên trong nhô ra, ôm lấy vùng da dưới cẳng tay. Với mỗi tiếng rắc, nụ cười của cô ấy dần mở rộng hơn. Chẳng bao lâu, nụ cười nằm dài trên khuôn mặt cô ấy một cách bất thường. Đôi mắt cô ấy, mở to với niềm vui sướng. Da cô ấy trắng hơn, tóc dài hơn. Bây giờ cô ấy không phải là Sam. Bây giờ tôi biết cô ta chính là người phụ nữ hay cười.
Tôi đã bị lừa. Giống như Harvey trước đây. Cô ta cần bóng tối, đó là lý do tại sao cô ta hay đi lang thang vào ban đêm. Đó cũng là lý do tại sao tôi cảm thấy mình bị theo dõi khi rời khỏi tháp Allison; Cô ta không thể làm gì nếu trời chưa chuyển tối. Cô ta xuất hiện trước mặt tôi như Sam vào ban ngày, nhưng lại tấn công tôi như người phụ nữ hay cười vào ban đêm. Những ghi chú trong tệp tin tại tòa tháp của Allison, mô tả tôi trông như thế nào. Chỉ có Sam mới từng gặp tôi trước đó. Mẹ kiếp. Tôi cảm thấy mình thật ngu ngốc. Tôi đã an toàn trước sự đeo đuổi của cô ta trong ánh sáng ban ngày. Nhưng bây giờ trời đã tối. Cô ta đang biến dạng.
Cô ta chết trong bóng tối, và giờ cô ta sống trong bóng tối.
Tôi đứng dậy, dao rựa trên tay. Tôi tiến về phía cô ta. Tôi đã sẵn sàng để tấn công.
Trong sự bùng nổ chuyển động của 2 bên, tôi bị tóm lấy. Những thứ gì đó trườn về phía tôi, tôi cảm thấy những bàn tay, cánh tay xương xẩu của chúng tóm lấy tôi, kéo tôi xuống. Tôi đếm được 5 người khi đấu tranh chống lại sự kìm kẹp của họ. Có quá nhiều người. Và họ quá mạnh. Đèn pin của tôi rơi khỏi tay, chiếu thẳng vào họ. Tôi nhận ra gương mặt của những người tấn công tôi.
Harvey. Vợ của anh ấy. Con anh ấy. Một người đàn ông cao lớn, Rick. Và Allison.
Họ giữ chặt lấy tôi, cánh tay gãy của Allison cắt vào tôi khi tôi vùng vẫy, mảnh xương vỡ sắc nhọn. Khi tất cả kìm được tôi xuống đất, họ mỉm cười.
Tôi thoáng thấy Sam khi cô ấy lao ra khỏi bóng tối, và cắn vào ngực tôi.
Một người đàn ông mới đến sống trong tòa tháp của tôi bây giờ.
Anh ấy có một gia đình, và một con chó nữa. Họ đến thăm anh ấy.
Chúng tôi chỉ rời khỏi bóng tối khi cô ta bảo chúng tôi làm vậy.
Cô ta không muốn mất chúng tôi.
Bây giờ tôi đang mỉm cười.
Và khi cô ta bảo tôi ngã vào đống lửa, tôi sẽ làm.