Tôi hạ tầm mắt hơi đau lòng cho cu cậu. "Chuyện qua cả rồi, những giáo viên không phân biệt tốt xấu đó sẽ không xuất hiện nữa đâu."
"Từ đó về sau tôi ghét những người giáo viên ra vẻ đạo mạo, cũng ghét những người lớn thích nói chuyện đạo lí lớn lao. Anh họ không thích tôi như thế, thường xuyên kêu tôi không biết lễ phép, giống như lúc nãy tôi gọi tên của chị, anh họ sẽ giận dữ. Nhưng chúng ta chỉ hơn kém nhau có 3 tuổi à gọi cô giáo thật sự kỳ lắm." Vương Giới những lúc không ngu ngốc cũng khá đáng yêu, ngũ quan xinh xắn rất được yêu thích, tôi dùng hết sức vò đầu cu cậu thật mạnh, vừa vò vừa trút giận.
"Tiểu tử thối! Nhỏ hơn ba tuổi thì tôi cũng là giáo viên của cậu! Ma Thanh Thái chỉ là không muốn cậu đi sai đường, cực đoan quá khích dẫn tới hận đời giận người. Cậu không có khuynh hướng này thì tốt rồi. Còn về cha mẹ, cậu cũng không cần để trong lòng. Rất nhiều chuyện không phải chúng ta có thể nhúng tay quyết định thay, tôi thấy chú Vương và dì Vương đã tốt hơn khá nhiều, yên tâm đi,"
"Tôi biết bọn họ đã khá hơn rất nhiều. Sau khi xảy ra chuyện đó, anh họ đã tới trường làm ầm lên với giáo viên kia một trận, còn mắng giáo viên chủ nhiệm sau đó về nhà tôi, ngang ngược dạy cho cha mẹ tôi một bài học nói bọn họ muốn ly hôn thì mau ly hôn lề mề đợi cổ phiếu giảm hả. Ảnh nói hoài bọn họ sinh con mà không chăm lo suốt ngày lo tiểu tam tiểu tứ, nếu bản thân đã không cần mặt mũi thì ảnh cũng không cần giữ thể diện cho bọn họ nữa, thẳng tay ném những bức ảnh ngoại tình của bọn họ cho phóng viên là xong, tin chắc là truyền thông cũng sẽ rất thích thú với chuyện này."
Cứ như nghĩ đến chuyện gì buồn cười, cậu trai trẻ cười một tiếng "Sau đó, ảnh mời quản gia Lương từ Nhật Bản về Đài Loan để chăm lo cho tôi, đồng thời cũng là giám sát lời nói và hành động của cha mẹ tôi! Cha tôi vốn rất sợ anh họ, dù sao thì ảnh cũng có năng lực, cũng có khá nhiều cổ phần trong sản nghiệp của Vương gia nếu như chọc ảnh không vui thì thiên hạ sẽ đại loạn mất."
"Ma Thanh Thái thật sự rất mạnh, hắn vốn là tổng tài cuồng bạo trong tiểu thuyết mà." Tôi đi vào cửa hàng tiện lợi mua mấy chai nước uống, cậu ta xách một túi, tôi xách một túi cùng đi về nhà.
"Đâu chỉ là tổng tài cuồng bạo, chính xác là đại diện của bạo lực, ngang ngược.''
Vương Giới cười mỉm tán đồng phụ họa theo. "Song tôi vẫn rất thích ảnh, anh ấy là người nhà quan tâm tôi nhất, mặc dù anh ấy thật sự rất khủng khiếp."
Tôi cũng không nén được cười phá lên, hai người tiếp tục trò chuyện câu được câu chăng, tới cổng gặp được nhân viên giao hàng của nhà hàng, thanh toán tiền, cầm hộp cơm bước vào trong.
Vương Giới đi theo sau tôi, hiển nhiên rất thích thú với bữa tối sushi.
Đáng tiếc sự vui vẻ này không thể duy trì được bao lâu bởi vì khi tôi vừa bước vào nhà đã nhìn thấy Ma Thanh Từ khóc lóc quỳ trên sàn nhà, bên cạnh còn có một người đàn ông, sắc mặt của Ma Thanh Thái đen thui đầy vẻ giận dữ tôi nhanh chóng thả đồ trong tay xuống, chạy tới bên cạnh hắn.
"Anh! Em thật sự thích Nhiễm Trạch, anh cho chúng em kết hôn được không? Em muốn ở bên anh ấy! Em muốn ở bên anh ấy!" Hoa lê mang lệ, người đẹp dù có khóc thì vẫn đẹp, chỉ là đối với Ma Thanh Thái lại chẳng có tác dụng gì.
Người đàn ông đang đứng kia chính là Khưu Nhiễm Trạch đã lâu không gặp, hắn thấy tôi, ánh mắt đầy vẻ bất ngờ, nhưng lập tức bình thường lại, giả vờ như không biết tôi cứ thế quỳ gối bên cạnh Ma Thanh Từ.
"Anh, em biết em không thể cho tiểu Từ một hạnh phúc trọn vẹn, nhưng em nhất định sẽ cố gắng, cố gắng cho cô ấy một cuộc sống tốt đẹp!"
"Tôi nói cậu không đi làm diễn viên thực sự là uổng phí khả năng diễn xuất của mình. Cậu nói muốn cho tiểu Từ hạnh phúc như thế nào? Cho nó cuộc sống tốt như thế nào? Những gì cậu có thể cho nhà họ Ma Thanh chúng tôi không thiếu! Cũng có thể giá trị hiện tại của nó đã hơn anh gấp mấy chục lần rồi, cậu có tư cách gì ngồi đây mạnh miệng không biết xấu hổ với tôi." Ma Thanh Thái tức giận, thấy tôi và Vương Giới đứng bên cạnh bèn rống lên "Hai người đi vào cho tôi, đừng có lộn xộn!"
"À, được." Xách hộp cơm và nước uống nhanh chân theo Vương Giới vào phòng, Vương Giới rõ ràng là bị dọa cho sợ, khuôn mặt căng ra nhưng vẫn ghé sát vào cửa nghe trộm.
"Tôi nói anh ấy sẽ không đánh chị họ chứ? Chị ấy đã khóc thảm thiết như vậy mà ảnh còn trưng cái bản mặt hung ác đó ra thật là không giống tính cách của ảnh chút nào, ảnh là người thương chị họ nhất mà."
Vương Giới chớp mắt, nói như đúng rồi: "Nói không chừng lần này ảnh còn có thể giam lỏng chị ấy, giống trong truyện vậy đó."
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT