*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.

Editor: Manh

Tay phải Địch Ảnh cầm bình sữa, Bé Ao gối lên khuỷu tay hắn chén ngon lành.

Tay trái Địch Ảnh cầm di động, ngón cái lướt vèo vèo, ung dung điêu luyện như một bố bỉm dạn dày kinh nghiệm

>> Chú Cá Súng Vàng Không Gục Ngã: Ông anh Khoa Học này, tôi hoài nghi thế giới quá, tôi hoài nghi nền giáo dục tôi đã tiếp thu từ nhỏ đến giờ.

>> Khoa Học-kun: Chẳng phải cậu đã nhờ chuyên gia tâm lí giúp đỡ rồi ư?

>> Chú Cá Súng Vàng Không Gục Ngã: Đúng thế, tôi vừa được phụ đạo chuyên sâu về biến đổi tâm lí ở giống đực sau khi lên chức bố, hiện giờ cả trong lẫn ngoài tôi đều chan chứa tình cha.

Bé Ao: “Chít.”

“Hở? Sao thế con?”

Địch Ảnh dời mắt khỏi màn hình di động thì phát hiện bình sữa đã cạn đáy nên Bé Ao mới phàn nàn.

“Không uống nữa, uống nữa đầy bụng đấy.”

Địch Ảnh lôi bình ra, lau miệng Bé Ao cho khỏi lem nhem sữa rồi vắt nó lên vai, vừa đi bộ vừa vỗ lưng cho nó ợ, tiện thể trả lời tin nhắn của Khoa Học-kun.

>> Khoa Học-kun: Trình độ nhà tâm lí học của cậu đến đâu?

>> Chú Cá Súng Vàng Không Gục Ngã: Thế mà cũng phải hỏi! Chuyên gia đầu ngành, lấy bằng tiến sĩ ở nước ngoài, khách mời thường xuyên trên các chương trình tâm lí học uy tín đấy.

>> Khoa Học-kun: Liệu có khi nào vì quá chuyên nghiệp nên vừa tiếp xúc anh ta đã thấu hiểu tâm tư của bà xã cậu, rồi tạm thời diễn kịch để tranh thủ lòng tin của cô ấy không?

>> Chú Cá Súng Vàng Không Gục Ngã: Tâm tư gì? Tại sao tôi không biết vợ tôi nghĩ gì cơ chứ?

>> Khoa Học-kun: Cô ấy yêu cậu sâu đậm, nhưng vì không thể sinh con nên áy náy và nảy sinh vấn đề tâm lí.

Cuối cùng Bé Ao cũng ợ một tiếng. Địch Ảnh chau mày, không còn tâm trí đâu mà quản nó, bèn thả xuống đất.

“Đi chơi đi.”

Rồi hắn tức tốc múa ngón cái trên bàn phím 9 ô[1], gõ ra nghi vấn của mình.

>> Chú Cá Súng Vàng Không Gục Ngã: Anh bảo sao cơ? Vợ tôi yêu tôi sâu đậm?

>> Khoa Học-kun: Cậu đang ám chỉ hai người không phải vợ chồng sao?

Địch Ảnh nhìn chằm chằm bốn chữ hắn chưa từng thấy bao giờ. Phải mất một phút sau hắn mới chợt tỉnh ngộ.

Vì yêu mình nên em ấy phải tìm một lí do để tiếp cận mình.

Những người khác biết tình cảm Lăng Tễ dành cho mình, nên nghĩ đủ mọi cách để ghép đôi hai đứa.

Tân Nghị rất giỏi chuyên môn, nhất định anh ta đã nhìn thấu tình cảm trong mắt Lăng Tễ nên đã không vạch trần.

Đây không phải trò chơi khăm ngẫu hứng, đây là một cuộc mai mối được trù tính từ lâu.

Trí tưởng tượng của Địch Ảnh trôi dạt về thời điểm mấy tháng trước khi Lăng Tễ vô tình gặp Mạnh Lộ ở công ty.

Có lẽ vì ngày nhớ đêm mong, hoặc có lẽ tủi thân đã lâu, anh buột miệng gọi “bác “.

Mạnh Lộ tò mò dừng bước: “Bé ngoan, cháu gọi tôi là gì cơ?”

Lăng Tễ không nói gì nhưng mắt anh đỏ lên.

Mạnh Lộ tung hoành trong giới lâu năm nên rất hiểu lòng người, bèn dỗ dành Lăng Tễ thú thực hết mọi chuyện.

“Thằng ôn này lại quá trớn thế ư? Phí hoài công tôi răn dạy nó từ nhỏ phải biết làm người trước đóng phim sau!”

Lăng Tễ ngập ngừng: “Bác đừng nói thế, cháu nghĩ Địch Ảnh không cố ý đâu.”

Mạnh Lộ nắm tay anh: “Tễ Nhi, cháu có tình cảm với Tiểu Ảnh nhà bác phải không?”

Lăng Tễ đỏ mặt gật đầu.

“Vậy thì tốt quá! Bác sẽ đứng ra giúp cháu, phải bắt cái thằng hư đốn này chịu trách nhiệm của nó mới được!”

Lăng Tễ càng cúi gằm mặt xuống.

Mạnh Lộ đau lòng vỗ lên tay anh: “Xem bàn tay lạnh ngắt của cháu này, bác trông đã thấy tội nghiệp quá chừng rồi[2].”

“Chú Tư,” Bà gọi tài xế, “Chú hãy chọn mua lông chồn cao cấp về đây.”

“Bà chủ thấy con này được không? Da lông bóng bẩy không tì vết, là loại hảo hạng đấy ạ.”

“Tôi bảo chú chọn áo choàng lông để Tễ Nhi mặc cho ấm người cơ mà, chú mua chồn sống về làm gì?”

“Tôi xin lỗi vì đã hiểu nhầm, vậy để tôi làm nó thành áo khoác luôn.”

“Khoan đã,” Mạnh Lộ gọi chú ta, “Tễ Nhi, cháu có thấy con chồn này có giống thằng ôn nhà bác không?”

Lăng Tễ định thần nhìn kĩ: “… Hình như cũng hơi giống ạ.”

“Bác có kế này. Bao giờ nó quay phim trong núi về, cháu hãy bế con chồn này đến nhà rồi quả quyết rằng đây là con trai ruột của nó.”

“Thế… có vô lí quá không ạ?” Lăng Tễ vô cùng lưỡng lự, “Cháu làm thế được chứ ạ?”

“Cháu đừng lo, những cái khác để bác thu xếp. Đến lúc ấy được là được, không được cũng phải được. Đã có bác làm chỗ dựa thì cháu cứ yên tâm, dứt khoát bác sẽ trói được Tiểu Ảnh về cho cháu.”

Lăng Tễ lại ngượng đỏ mặt: “Cháu cảm ơn bác.”

Địch Ảnh: “Có gì đâu mà cảm ơn cảm huệ.”

“Anh đang nói chuyện với ai đấy?”

Địch Ảnh bừng tỉnh từ trong tưởng tượng. Hắn phát hiện người yêu hắn sâu đậm mà chỉ dám giấu trong lòng đang đứng lù lù trước mặt và nhìn hắn như vật thể lạ.

Trên tay em ấy là cái đĩa còn một con ốc sên thừa sau bữa ăn, hẳn là đang xuống nhà lấy thêm thức ăn thì đụng phải mình.

Địch Ảnh tức tốc soát lại kịch bản trong đầu, rồi nhận ra mình đã khiến tất cả trở nên hợp tình hợp lí.

Không ngờ mình chẳng những là diễn viên bẩm sinh mà còn là thiên tài biên kịch.

“Anh đã biết cả rồi.”

“Anh biết cái gì cơ?”

“Thật ra em có thể trực tiếp gặp anh thay vì mất công vòng vèo thế, còn mượn cả động vật để diễn phụ họa.”

Lăng Tễ nhíu mày: “Chuyên gia tâm lí vẫn chưa chưa khỏi bệnh suy diễn cho anh à?”

“Thật ra lần đầu gặp em, anh đã không biết phải gọi tên cảm xúc ấy như thế nào. Em có tin vào nhãn duyên không?”

“Đó chính là cảm giác ngỡ như đã từng gặp nhau, nó khiến anh vô thức cảm mến em, và có lẽ đó cũng là nguyên nhân hôm đó anh mất lí trí.”

Lăng Tễ: “…”

Địch Ảnh dựa vào đảo bếp, pose một dáng mà hắn tự cho là gợi cảm hết nấc.

“Lăng Tễ, anh muốn nói rằng anh bằng lòng thử hẹn hò với em.”

Lăng Tễ quay ngoắt đi, chìa cho hắn một bóng lưng đầy khinh bỉ.

Anh tức run cả giọng: “Rõ quái đản.”

Địch Ảnh bị tạt cho gáo nước lạnh thì thắc mắc: “Đó không phải là điều em muốn sao?”

Lăng Tễ đã đi đến chân cầu thang, anh nói vọng ra, “Anh làm ơn mới chuyên gia tâm lí đến tư vấn thêm vài buổi nữa, bệnh tình như thế không thể dừng điều trị được đâu!”

“Anh nói trung tim đen nên em mới chạy nhanh vậy chứ gì?” Địch Ảnh lầu bà lầu bầu rồi lại ới lên, “Không được cho Bé Ao ăn ốc sên đâu nhé! Anh nấu với rượu đấy! Nhỡ tửu lượng nó giống bố, rượu vào…”

“Ruỳnh!” Cửa phòng ngủ đóng sầm lại.

“… lú não thì biết làm sao?” Địch Ảnh chán chường khịt mũi, hắn thấy bại trận y như khi biên kịch viết ra kịch bản gây chấn động dư luận mà diễn viên gạo gội thì khăng khăng sửa nát đi vậy.

“Lí nào lại thế nhỉ? Mình đã kiểm tra kịch bản kĩ càng rồi cơ mà, lí nào vẫn có vấn đề về logic?”

“Chẳng lẽ không còn cách nào để khoa học làm ánh sáng soi đường cho mình nữa ư?

>> Khoa Học-kun: Có tiến triển gì mới không?

Địch Ảnh thở dài, gõ phím trả lời người tri âm duy nhất trên thế giới này của hắn.

>> Chú Cá Súng Vàng Không Gục Ngã: Này ông anh, tôi phải dừng tin vào khoa học thôi, tôi quá tuyệt vọng với thế giới ngập tràn huyền học này rồi.

>> Khoa Học-kun: Chân thành xin lỗi cậu vì đã không đủ năng lực để giúp đỡ. Cậu biết đấy, thật ra tôi cũng chỉ là tài khoản marketing mà thôi.

>> Chú Cá Súng Vàng Không Gục Ngã: Không, mặc dù anh chỉ là tài khoản marketing, nhưng trình độ khoa học của anh không thua gì tiến sĩ tâm lí học chuyên nghiệp, RESPECT!

>> Khoa Học-kun: Hay là để tôi giới thiệu đồng nghiệp của mình cho cậu nhé, thử xem anh ấy có giúp được không.

>> Chú Cá Súng Vàng Không Gục Ngã: Đồng nghiệp của anh ư?

>> Khoa Học-kun: Để tôi bảo anh ta nhắn riêng cho cậu.

>> Huyền Học-kun: Chào bồ tèo~ Tui là đồng nghiệp của Khoa Học-kun, thật vui khi được nhắn tin cho bồ~!

Địch Ảnh: “…”

>> Chú Cá Súng Vàng Không Gục Ngã: Phạm vi nghiệp vụ của công ty các anh rộng thật đấy.

>> Huyền Học-kun: Vợ sinh ra chó, tình tiết này rất quen, tôi đã gặp nhiều trường hợp li kì huyền bí như vậy rồi~!

>> Chú Cá Súng Vàng Không Gục Ngã: Thật không?

>> Huyền Học-kun: Đầu tiên ta loại trừ chó nhà ông hàng xóm Vương Nhị của cậu~!

>> Chú Cá Súng Vàng Không Gục Ngã: Tôi không có hàng xóm!!!

>> Chú Cá Súng Vàng Không Gục Ngã: Tôi ở biệt thự cao cấp giữa núi hẳn hoi, đi sang nhà hàng xóm gần nhất cũng mất mười phút đồng hồ!

>> Huyền Học-kun: Cậu cảm thấy quãng đường mười phút đi bộ là khoảng cách an toàn để ngăn cản một mối tình ngang trái ư ~

>> Chú Cá Súng Vàng Không Gục Ngã: Tôi kéo ông vào danh sách đen bây giờ chứ lại.

>> Huyền Học-kun: Đừng đừng đừng! Còn có một khả năng nữa!

>> Chú Cá Súng Vàng Không Gục Ngã: Cho ông nốt cơ hội này đấy.

>> Huyền Học-kun: Cậu đọc Bạch nương tử truyền kì chưa~?

>> Chú Cá Súng Vàng Không Gục Ngã: Còn ai mà chưa đọc truyện đấy?

>> Huyền Học-kun: Cậu có nghĩ rằng thân phận thật của vợ cậu rất có thể là ~~~

>> Chú Cá Súng Vàng Không Gục Ngã: Chồn tinh!!!!

>> Huyền Học-kun:… Ô thế không phải yêu quái chó à~?

>> Chú Cá Súng Vàng Không Gục Ngã: Ngại quá, tôi sốt ruột nên gõ nhầm.

Phảng phất có bóng ai mở cánh cửa vào thế giới mới cho Địch Ảnh.

Ngoài những yếu tố phi khoa học thì lập luận này chuẩn không cần chỉnh!

Địch Ảnh lên mạng tra tài liệu về Lăng Tễ thì biết anh vào nghề năm mười sáu tuổi, có thể coi là thần tượng vào nghề tương đối sớm. Tuy nhiên, anh đã phí hoài những năm tháng tuổi trẻ ở một công ty quản lí nhỏ vô danh.

Lúc công ty nhỏ vỡ nợ thì anh thuộc diện bị bán kèm cho Ngọ Lương Media. Sau đó, anh lại làm thêm một mớ những công việc tạp nham mà chẳng có tiếng tăm gì.

Nếu không vì Lăng Tễ tình cờ đóng chính trong một bộ phim nghệ thuật ít người kì vọng nhưng lọt hẳn vào danh sách đề cử của liên hoan phim nước ngoài, rồi sau thuận đà lĩnh giải Kim Khuyển, khéo giờ này chẳng ai tìm thấy anh cũng nên.

Hồ sơ về anh trước năm mười sáu tuổi hoàn toàn trống rỗng. Lai lịch không rõ, ngay cả tài khoản tin đồn chuyện phiếm thâm niên nhất cũng không moi ra nổi bất cứ phốt nào của anh.

Địch Ảnh tìm được một tấm ảnh của Lăng Tễ, bèn phóng đại lên để ngắm. Chàng trai trên màn hình đẹp đẽ hơn bất cứ ai mà hắn từng gặp qua.

Da trắng như tuyết, đẹp không tì vết, hoàn mỹ hệt như con thú sớm chiều cứ dính lấy anh.

Chú Cá Súng Vàng Không Gục Ngã: Này ông anh Huyền Học! Tôi vô cùng nghi ngờ những điều anh nói là thật. Vậy tôi phải làm thế nào mới có thể vạch trần thân phận vợ tôi đây?

Huyền Học-kun: Cái này dễ thôi, cậu có nhớ vì sao Bạch nương tử hiện hình không~?

Chú Cá Súng Vàng Không Gục Ngã: Rượu hùng hoàng?

Huyền Học-kun: Chuẩn! Yêu quái hóa thành người, chỉ cần ăn thức ăn có độc tính với mình sẽ bị ép hiện nguyên hình~!

Huyền Học-kun: Vào dịp Valentine’s cậu tặng socola được không? Chó không ăn được socola đâu ~!

Chó không ăn được socola, nhưng còn chồn thì sao?

Địch Ảnh lại tra cứu một hồi, thì ra chồn cũng giống chó, trung khu thần kinh của chúng không thể chịu được kích thích của theobromine[3].

Hắn chuẩn bị đạo cụ diễn bằng tốc độ ánh sáng rồi đắc thắng tuyên bố: “Tôi không tin phen này không thể bắt em hiện nguyên hình.”

Địch Ảnh lịch thiệp gõ cửa phòng ngủ của mình.

Lăng Tễ ra mở cửa. Địch Ảnh ăn diện chải chuốt, tựa nửa người lên cửa, một tay hờ hững đút túi quần, tay kia cầm bó hoa socola Ferrero bự chảng, ánh mắt rất lẳng hệt như một dân chơi.

Lăng Tễ: “… Anh lại bày trò bịp gì mới đây?”

“Anh đã làm rất nhiều điều có lỗi với em, em đừng để bụng nhé.”

“Đây là cách anh xin lỗi hả?”

Địch Ảnh mỉm cười đưa hoa cho anh: “Em thấy ai xin lỗi bằng socola bao giờ chưa? Người ta đang tán tỉnh em đấy.”

Hứa Tiên giấu Bạch Nương Tử trộn hùng hoàng vào rượu. Bạch Nương Tử nhỡ uống phải, bấy giờ mới hiện nguyên hình.

Nhưng hắn không việc gì phải lằng nhằng thế. Vừa nãy hắn đã ngỏ ý muốn hẹn hò tìm hiểu anh, giờ chính là thời điểm hoàn hảo để tặng socola.

Làm gì có ai cưỡng lại được sức hút của hắn đâu! Nếu Lăng Tễ từ chối, chứng tỏ em biết rõ mình không thể ăn được socola.

“…” Lăng Tễ nhìn những viên socola Ferrero vàng rực, chần chừ mãi không nhận hoa.

Địch Ảnh càng chắc mẩm: Ánh mắt em ấy có vẻ là lạ, quả nhiên em ấy sợ socola.

Chợt tay hắn nhẹ bẫng đi.

“Thế thì tôi đành nhận vậy, anh còn việc gì khác không?”

Lăng Tễ ôm bó hoa được ghép rất công phu từ 99 viên socola Ferrero, trông bổ mắt khỏi phải bàn.

Giờ Địch Ảnh đã hiểu vì sao đàn ông thường thích tặng thứ phù phiếm như hoa khi tán tỉnh – hoa đẹp nên sánh đôi với người đẹp mới hay.

“Hết rồi,” Trước khi đóng cửa Địch Ảnh không quên dặn dò, “Tuyệt đối không được để Bé Ao ăn đâu đấy, ăn đồ ngọt dễ sâu răng lắm.”

Phòng ngủ im ắng suốt nửa tiếng đồng hồ. Địch Ảnh lúc thì lượn qua lượn lại, lúc thì ghé tai nghe lén, chỉ chờ Lăng Tễ lẻn ra ngoài xử lí mớ socola là bắt tận tay day tận trán.

Thế rồi một tiếng trôi qua mà chẳng có động tĩnh gì. Địch Ảnh nhìn cánh cửa trân trối như thể sẽ có một con chồn tuyết khổng lồ vọt ra từ đó bất cứ lúc nào.

Hai tiếng trôi qua, phòng vẫn im lìm như cũ. Địch Ảnh bắt đầu sốt ruột rồi.

“Lăng Tễ, Lăng Tễ?” Hắn gõ cửa, “Em có đó không? Mở cửa đi!”

Hắn gõ sầm sập mà chẳng thấy tiếng trả lời, bèn đẩy cửa vào phòng.

Bó hoa Ferrero to đùng trụi lủi còn mỗi cán, giấy gói socola bị vo viên nhàu nhĩ vứt tán loạn khắp nơi.

Lăng Tễ nằm trên giường như người đẹp thiêm thiếp giấc nồng giữa rừng giấy thếp vàng.

Địch Ảnh lao tới lay anh.

“Lăng Tễ! Có nghe thấy anh nói gì không? Tỉnh lại đi!”

Địch Ảnh định dùng socola để buộc Lăng Tễ phải hiện nguyên hình, hắn đâu ngờ lại tiễn người đi Tây Thiên thỉnh kinh luôn!

Hắn hốt hoảng run rẩy bấm 120: “Tôi cần cứu thương! Có người hôn mê!”

Nhân viên tổng đài đáp rất nhanh: “Anh hãy giữ bình tĩnh, hiện giờ người bệnh có những triệu chứng gì?”

“Tôi cho em ấy ăn phải thuốc độc chết người rồi…”

“… Xin lỗi tôi không nghe rõ, anh nói gì cơ ạ?”

“Tôi cho vợ tôi ăn phải thuốc độc… Tôi không cố ý!”

“Anh đã dùng thuốc độc gì?”

“Socola!”

“Tôi đang hỏi anh dùng loại thuốc độc gì chứ không hỏi anh hạ độc vào đâu.”

“KHỔ LẮM BẢO RỒI, LÀ SOCOLA SOCOLA! THUỐC ĐỘC LÀ SOCOLA! GỌI XE CỨU THƯƠNG ĐẾN MAU!”

“Tôi đã điều xe cứu thương, anh đọc địa chỉ cụ thể được không?”

“Địa chỉ là…”

Người nằm trên giường thở một hơi dài, dụi mắt ngồi dậy.

Mấy viên giấy thếp vàng rơi xuống theo chuyển động của anh, một viên rơi xuống đất lăn đến tận chân Địch Ảnh mới dừng lại.

Địch Ảnh làm gì còn tâm trí tập trung vào tiểu tiết này, tay cầm di động của hắn khựng lại, mắt trợn ngược mồm há mốc.

“Em… còn sống à?”

“Ừ?” Lăng Tễ đang ngủ ngon lại bị đánh thức nên vẫn hơi mơ màng, “Ăn ngọt nhiều quá mệt ghê.”

Lúc này anh mới nhận ra bên cạnh mình còn một người khác.

Lăng Tễ: “Sao anh lại ở trong phòng của anh?”

Địch Ảnh: “…”

Trên điện thoại, tiếng nhân viên tổng đài phát ra liên hồi, “Anh còn đó không?”

“Chúng tôi đã xác định tọa độ của anh, hiện xe cứu thương đang gấp rút di chuyển đến địa điểm.”

“Đây là tình huống đặc biệt cần có sự can thiệp của lực lượng chức năng, tôi đã gọi 110, đề nghị anh ở nguyên tại chỗ không rời khỏi hiện trường.”

Chương 7 | Chương 9

Manh: Nhà này không bị bế lên phường vì tội cân mai thúy thì cũng lên phường vì tội đùa cợt với công an =))
[1] Ổng nhắn tin bằng 1 tay nên dùng bàn phím 9 ô cho nhanh chứ không dùng QWERTY. Bạn nào dùng di động từ thời chưa có màn hình cảm ứng chắc đều đã unlock kĩ năng thần sầu này.



[2] Gốc: 一看就是个没人疼的可怜孩子 – nghĩa đen dịch ra không tự nhiên lắm nên mình edit thoát ý.

[3] Theobromine trong cacao gây hưng phấn thần kinh. Loài chó và chồn không có enzyme phân giải hợp chất này nên chúng sẽ bị ngộ độc nếu ăn phải.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play