Editor: Manh>> Chú Cá Súng Vàng Không Gục Ngã: Anh giai Khoa Học ơi! Tôi đã kiểm tra kĩ khả năng thứ nhất rồi, lật tung nhà cũng không thấy cái máy quay nào, hơn nữa cậu ấy không có vẻ gì là đang bịp tôi!
>> Khoa Học-kun: Cậu ấy?
Địch Ảnh: “…”
>> Chú Cá Súng Vàng Không Gục Ngã: Gõ nhầm đấy! Là vợ tôi! Tuy vợ tôi diễn rất giỏi, nhưng tôi cũng có con mắt nhìn thấu hồng trần!
>> Chú Cá Súng Vàng Không Gục Ngã: Lần trước anh bảo có nhiều hơn một khả năng, anh có thể nói cho tôi biết về những trường hợp khả thi khác được không?
>> Khoa Học-kun: Nếu đã loại trừ tình huống chơi khăm thì hãy cùng phân tích khả năng thứ hai. Xin thứ lỗi vì tôi tọc mạch, có phải vợ cậu không đẻ được không?
>> Chú Cá Súng Vàng Không Gục Ngã: … Không hổ là chuyên gia dày công nghiên cứu khoa học! Đúng là vợ tôi vốn vô sinh!
>> Khoa Học-kun: Khi tình trạng mong muốn mà không có khả năng sinh con kéo dài sẽ dẫn đến ảo giác ở một thiểu số cực nhỏ. Những người đó dễ ngộ nhận thú non là con của mình.
>> Chú Cá Súng Vàng Không Gục Ngã: Ý anh là vì vợ tôi quá mong con, nên khi thấy chó con ngoài đường đã lầm tưởng là con ruột?
>> Khoa Học-kun: Thật ra hiện tượng này cũng tồn tại trong giới sinh vật đấy. Khi sói mẹ mất con, chúng cắp trẻ con loài người về nuôi dưỡng và đã tạo nên những con của sói.
>> Chú Cá Súng Vàng Không Gục Ngã: Nhưng nếu thế thì thật khó lí giải vì sao mọi người xung quanh tôi đều diễn theo cô ấy, bao gồm cả mẹ ruột của tôi.
>> Khoa Học-kun: Có phải vì mọi người đều nhận ra cô ấy mắc tâm bệnh đã lâu, nên cùng diễn theo để an ủi cô ấy, còn riêng cậu thì không để ý không?
>> Khoa Học-kun: Tôi nói khí không phải, cậu làm chồng như thế hơi thiếu trách nhiệm, đáng ra cậu phải chú ý đến sức khỏe tâm thần của vợ mình hơn ai hết.
>> Chú Cá Súng Vàng Không Gục Ngã: Dạ dạ dạ, tôi xin kiểm điểm, vậy tôi nên làm thế nào để tháo gỡ khó khăn này đây?
>> Khoa Học-kun: Tâm bệnh phải chữa bằng tâm dược. Cậu hãy đưa vợ đi khám tâm thần, tuyệt đối không nên sợ thầy giấu bệnh.
>> Chú Cá Súng Vàng Không Gục Ngã: Chuyện này thì đơn giản quá, tôi quen bác sĩ tâm thần uy tín nhất, để tôi gọi điện cho anh ấy!
Địch Ảnh trao đổi riêng với Khoa Học-kun xong thì lập tức gọi điện cho bác sĩ tâm thần của mình – Tân Nghị.
“Địch Ảnh à, lâu lắm mới thấy gọi, cứ tưởng cả đời này cậu chẳng cần tôi nữa chứ.”
Địch Ảnh cẩn thận ngó lên tầng, xác nhận Lăng Tễ sẽ không ra khỏi phòng xong mới thì thào giải thích ý đồ.
“Thật ra lần này tôi cũng không gọi vì mình đâu.”
“Ủa?”
“Trường hợp này hơi đặc biệt, nếu rảnh, ông có tiện ghé nhà tôi một chuyện không? Quan trọng là…”
Địch Ảnh đổi điện thoại sang tai bên kia.
“Ông không được đến với tư cách bác sĩ tâm thần.”
Tân Nghị nghe thế cũng không lấy làm bất ngờ: “Tôi từng được yêu cầu tương tự rồi, có phải người bệnh không thừa nhận mình gặp vấn đề tâm lí không?”
Thâm tâm Địch Ảnh phục anh ta sát đất: “Ông đúng là chuyên gia đấy. Để tôi kể cho ông, chuyện là thế này…”
Địch Ảnh bèn trình bày hết triệu chứng của Lăng Tễ và nghi vấn của mình. Bác sĩ nghe xong thì trầm ngâm suy nghĩ.
“Thật ra gần đây xem mấy phim cậu đóng, tôi cũng thấy thinh thích diễn xuất. Thế cậu cần tôi đóng vai gì?”
“Bây giờ để một người lạ đến nhà mà không gây bất ngờ thì chỉ có…”
(Bản edit phi lợi nhuận chỉ đăng tại blog Sơn Nhi.
Hãy vào đúng trang để có trải nghiệm đọc tốt nhất.Nếu có điều kiện, xin hãy ủng hộ tác giả)…
“Kính coong… Kính coong…”
“Kính coong… Kính coong… Kính coong…”
Chuông cửa reo chán chê mới có người ra mở. Người đó lại chính là Lăng Tễ đang cảnh giác cao độ.
Nếu không vì Địch Ảnh ở trong toilet nhờ anh ra mở cửa thì không đời nào anh tùy tiện lộ mặt trước người lạ.
Người đàn ông ngoài cửa mặc đồ thể thao, ngoại hình trạc tứ tuần, mắt sáng tinh anh.
Tân Nghị hành động y như kịch bản đã bàn. Đầu tiên anh ta giả vờ ngạc nhiên, rồi sau đó tỏ vẻ mừng rỡ như người chỉ nghe loáng thoáng tin tức chứ không biết nhiều về giới giải trí.
“… Tôi biết mặt cậu, cậu là… người mới nhận giải gì ấy nhỉ, cậu tên là…”
“Lăng Tễ.”
Vị chủ nhà kiêu kì tránh sang một bên mời khách vào trong.
“Anh ấy bảo anh chờ một lát.”
“Không vấn đề gì, bọn tôi thân nhau lắm.”
Tân Nghị quen nẻo bèn vào phòng khách ngồi xuống sofa.
“Cậu sống ở đây à?”
Lăng Tễ đang mặc đồ ở nhà, nếu cố chối thì chẳng khác nào giấu diếm.
“Tôi ở tạm thôi.”
“Ngạc nhiên thật, tôi quen Địch Ảnh đã lâu, cậu ấy hiếm khi giữ ai ở lại nhà.”
Lăng Tễ đồng ý với anh ta, nhà hắn còn chẳng có nổi phòng ngủ cho khách.
Anh liếc sang nhà vệ sinh, chẳng hiểu Địch Ảnh bị làm sao mà ở trong đấy lâu thế.
Tân Nghị nhận thấy sự bồn chồn của anh.
“Ồ, quên tự giới thiệu, tôi là Tân Nghị, bạn của Địch Ảnh, làm nghề bác sĩ thú y.”
Từ khóa ấy đã khiến Lăng Tễ phải chú ý: “… Bác sĩ thú y?”
Bạn đến chơi nhà không không phải người trong giới đã là một bất ngờ, Lăng Tễ không tưởng tượng nổi Địch Ảnh lại chơi thân với một bác sĩ thú y.
“Đúng thế, cậu ấy bảo nhà có thành viên mới nên nhờ tôi đến kiểm tra thử.”
Tân Nghị nghĩ ngợi rồi xòe tay ra: “Lúc cậu ấy gọi thì tôi đang ở ngoài đường nên không cầm theo hòm thuốc. Địch Ảnh bảo thành viên mới trong nhà có vẻ khỏe mạnh, thế chỉ cần khám sức khỏe thôi là được.”
“Vâng.” Lăng Tễ tin lời anh ta, “Nhảy như con choi choi, đúng là khỏe thật.”
Tân Nghị nhân tiện hỏi luôn: “Thành viên mới là thú cưng của cậu à?”
“Bé là con trai tôi.”
Tân Nghị gật đầu thấu hiểu: “Tôi có nhiều khách hàng cũng thích gọi chó mèo của họ là con lắm.”
“Con tôi không phải là chó mèo.”
“Tôi hiểu, thú cưng cũng có nhiều chủng loại…”
Lăng Tễ cắt lời anh ta: “Anh hiểu sai rồi. Bé Ao không phải thú cưng, bé là con trai ruột của tôi.”
“Bé Ao đó là động vật à?”
“Bé là chồn tuyết.”
Tân Nghị quan sát tỉ mỉ, không cảm thấy anh đang nói dối hay có vấn đề về nhận thức.
“Các cậu định khám sức khỏe cho em bé thế nào?”
“Không phải Địch Ảnh mời anh đến khám sức khỏe cho Bé Ao à?”
“Nhưng tôi là bác sĩ thú ý, khám thế hình như không hợp lẽ thường lắm?”
Lăng Tễ khẽ chau mày: “Ý anh là anh chỉ thạo thăm khám cho chó mèo, còn chồn tuyết không phải sở trường của anh sao?”
“Không phải thế. Đúng rồi, trẻ sơ sinh cần tiêm chủng nữa, ví dụ như vắc-xin ngừa viêm gan B, vắc-xin ngừa lao…”
“Đấy là các loại vắc-xin cho trẻ sơ sinh,” Lăng Tễ nói, “Tôi đã nghiên cứu rồi, Bé Ao chỉ cần tiêm phòng dại.”
Lăng Tễ nhìn hai bàn tay trống trơn của anh ta: “Chắc anh không mang theo rồi nhỉ.”
“… Lần sau tôi sẽ cầm đến.”
Cuối cùng Địch Ảnh cũng chui ra từ toilet: “Xin lỗi đã để ông chờ lâu, bụng dạ khó chịu quá.”
Tân Nghị hỏi: “Sao mà khó chịu? Đau từng cơn hay đau quặn?”
Lăng Tễ: “Anh khám được cho cả người à?”
Tân Nghị mỉm cười: “Không, tôi hỏi thăm thế thôi.”
Địch Ảnh giả vờ giới thiệu: “Phải rồi, Tân Nghị là bạn chí cốt của anh, em yên tâm đi, anh ấy không tiết lộ lung tung đâu.”
“Vừa nãy đã làm quen rồi,” Lăng Tễ nói, “Anh có bạn làm thú y, vậy ra hồi trước anh từng nuôi thú cưng hả?”
“Đâu!” Địch Ảnh lập tức thanh minh, “Anh thề anh chưa từng có con riêng với ai!”
Hai người: “…”
Lăng Tễ: “Đâu có ai hỏi anh chuyện ấy.”
Địch Ảnh nói cứng: “… Anh biết, nhưng mà anh thích rõ ràng.”
Lăng Tễ đứng lên khỏi sofa: “Bé Ao mới ngủ, để tôi bế nó xuống.”
Lăng Tễ vừa lên nhà, Địch Ảnh đã vội vàng kéo Tân Nghị ra hỏi.
“Ông tiếp xúc riêng với em ấy thấy thế nào?”
“Ngoại hình không chê vào đâu được, đẹp hơn cả trên TV.”
“… Ai hỏi ông cái đấy, vào thẳng trọng tâm đi chú ơi.”
Tân Nghị trầm ngâm nói: “Cậu ấy cho tôi ấn tượng là một người đầu tóc sáng suốt, suy nghĩ bình thường. Cậu ấy phân biệt được loài người và loài vật, hiểu rõ chức năng của bác sĩ thú y, nhận thức không khác gì người thường.”
“Đơn giản mà nói, cậu ấy hoàn toàn chắc chắn Bé Ao là con ruột và Bé Ao là chồn tuyết, cứ như hai chuyện này không hề mâu thuẫn với nhau về mặt logic vậy.”
Địch Ảnh sốt ruột: “Ông là bác sĩ tâm thần chuyên nghiệp, ông thử phân tích xem rốt cuộc đấy là bệnh gì?”
“Tôi chỉ có thể nói rằng cậu ấy không mắc bệnh ngộ nhận thú vật là con như cậu mô tả.”
“Bác sĩ tâm thần?” Bỗng có tiếng Lăng Tễ vang lên từ phía sau, “Anh không phải bác sĩ thú y à?”
Địch Ảnh và Tân Nghị cùng quay đầu lại. Lăng Tễ bế Bé Ao ngủ khì đứng ngay gần họ, vẻ mặt đầy ngờ vực như phát hiện mình mắc lừa.
Địch Ảnh quýnh lên: “Lăng Tễ, em nghe anh giải thích đã.”
“Đầu tiên anh nghi tôi đến để tống tiện, sau đó anh lại nghi tôi quay lén anh, bây giờ thì anh nghĩ tôi bị tâm thần, đúng không?”
“Không phải thế!” Địch Ảnh lớn tiếng phủ nhận, níu tay anh, “Anh chỉ đang cố hết sức để giúp em thôi mà!”
Lăng Tễ hất tay hắn ra, lùi lại một bước: “Giúp bằng cách gọi bác sĩ đến giám định tôi bị tâm thần, tự tôi tưởng tượng ra những chuyện phát sinh giữa hai ta, rồi đăng thông cáo báo chí phủi sạch quan hệ đúng không…”
“Lấy đâu ra! Em đọc tin nhảm của bọn blogger nhiều quá rồi, anh không phải loại trai đểu tâm cơ trong ngành!”
“Anh làm thế này hoàn toàn là bởi anh quan tâm đến em. Tân Nghị là bác sĩ cực kì có uy tín trong lĩnh vực tâm thần, anh ấy rất chuyên nghiệp chứ đâu phải hạng lang băm xấu bụng nhận tiền phán láo!”
Địch Ảnh trăm miệng không thanh minh nổi, đành quay ra cầu cứu Tân Nghị: “Ông giải thích hộ tôi đi, tôi không hề chối bỏ em ấy, tôi chỉ không tin loài người có thể vượt qua giới hạn sinh vật học hiện đại thôi!”
Người bị cue vào là Tân Nghị lại đang ngắm nghía Địch Ảnh bằng ánh mắt đánh giá bệnh nhân.
Địch Ảnh còn lạ gì ánh mắt này nữa, “… Sao, có vấn đề gì?”
Tân Nghị: “Tôi cứ nghĩ mình đã rất hiểu cậu sau ngần ấy năm tiếp xúc. Nhưng tôi chợt nhận ra mình chưa hiểu hết con người cậu, cần phải đánh giá lại thái độ đối nhân xử thế của cậu đấy.”
“Ý ông là sao?”
“Trai đểu tâm cơ ngành giải trí, danh hiệu này hợp với cậu quá còn gì.”
Địch Ảnh chẳng hiểu gì hết trơn: “Tôi đã làm gì khiến ông hiểu lầm như vậy?”
“Cậu bảo Bé Ao dứt khoát không thể là con cậu được.”
“Thì đúng thế mà.”
“Trước khi thấy Bé Ao thì tôi tin cậu. Nhưng sau khi gặp cháu nó…”
Tân Nghị chỉ con chồn tuyết Lăng Tễ ẵm trong lòng: “Cháu nó gần như là bản sao của cậu còn gì, chứng cứ rành rành như thế chưa đủ thuyết phục hay sao?”
“Sao cả ông cũng nghĩ vậy hả trời,” Địch Ảnh sắp sửa phát khùng rồi, “Trong mắt tôi ông là người gác cổng của khoa học cơ mà, ông tuyệt đối không thể bị thần ma quỷ quái mê hoặc được!”
Hắn đẩy Lăng Tễ đến cạnh Tân Nghị: “Ông nhìn kĩ đi! Nhìn kĩ vào!”
“Cháu bé xinh thật,” Tân Nghị thở than, “Tiếc rằng cháu có người bố quá vô tâm.”
Địch Ảnh:???
Tân Nghị trìu mến vuốt ve lông mao mềm mại trên trái Bé Ao.
“Chồn tuyết sinh ra trong gia đình nghệ sĩ, hẳn là dễ gặp bất hạnh như thế.”
Địch Ảnh: “…”
Lăng Tễ tuy nản lòng thoái chí nhưng giọng anh đầy quả quyết.
“Đưa Bé Ao đến tìm bố ruột có lẽ cũng không thay đổi được bất hạnh của nó. Bé Ao có mình tôi là đủ rồi, tôi nhất định sẽ không bỏ mặc nó đâu.”
Tân Nghị: “Tôi hiểu lòng cậu, có lẽ tạm thời Địch Ảnh chưa thể chấp nhận sự thật rằng mình đã lên chức bố nên mới có những biểu hiện bất thường.”
“Tôi là bác sĩ tâm thần đã chăm sóc cậu ấy nhiều năm, hãy để tôi khuyên giải cậu ấy, chắc cũng chưa đến mức hết thuốc chữa.”
Nói đoạn anh ta nhìn Địch Ảnh: “Vốn dĩ tôi về phe cậu đấy, nhưng bây giờ tôi quyết định đứng về phía đạo đức. Đàn ông dám làm dám chịu, cậu không thể lợi dụng nghề nghiệp của tôi để chối bỏ trách nhiệm của mình được.”
Anh ta ủn Địch Ảnh xuống sofa. Cuộc đời đã không còn nghĩa lí gì với hắn, hắn nằm dài nhìn lên trần nhà, Tân Nghị ngồi xuống kế bên, nói bằng giọng êm ru như thôi miên.
“Đừng căng thẳng, hãy thả lòng ra. Theo khoa học tâm thần, nguyên nhân một số một số nam giới không muốn nhận con là…”
“Tôi là Địch Ảnh, hiện đang được điều trị bởi bác sĩ tâm thần uy tín nhất ngành.”
“Quả tình tôi rất cần điều trị tâm thần, bởi nếu tôi không điên thì ắt là cả thế giới đã điên rồi. Mà cả thế giới không thể điên được, vậy nên người điên chỉ có thể là tôi.”
“Hi vọng thôi miên của bác sĩ sẽ có tác dụng mạnh, đủ để tôi tin rằng con thú trắng kia được hình thành từ DNA của tôi, mang dòng máu của tôi, là con ruột của tôi không phải bàn cãi.”
“Đừng sốt ruột, bao giờ thôi miên xong, bố sẽ bật dậy ngay khỏi sofa để đút sữa cho cục vàng của bố.”