Liễu Huyền An tỉnh dậy trong tiếng xì xào khe khẽ, cơ thể y hơi đong đưa xóc nảy, như thể vẫn còn nằm trong áng mây ấm áp mềm mại ở giấc mơ kia, cơn đau đầu nhức nhối lúc trước bây giờ cũng chỉ sót lại chút âm ỉ sau khi mê mệt.
"Công tử, người tỉnh rồi cơ đấy." Trong thời gian y ngủ A Ninh ngồi canh ở đây, ít nhiều cũng nhìn ngó được hơn chục lần, vất vả lắm mới thấy công tử nhà mình ngồi dậy, bèn vội vội vàng vàng vào dìu y, "Lần này người ngủ chắc cũng được một ngày rồi đấy ạ."
Bấy giờ Liễu Huyền An mới để ý rằng mình đang nằm trong một chiếc xe ngựa rất rộng. A Ninh giải thích: "Vương gia sắp xếp đấy ạ, ngài ấy cho đoàn người nhanh chóng di chuyển về thành Bạch Hạc, không được chậm trễ dù chỉ một khắc, rồi lại không cho phép ai đánh thức công tử."
Mức độ vô lý của mệnh lệnh này có thể sánh được với việc "Lúc ngươi đi lên thì cũng đồng thời phải đi xuống", nhưng vô lý thì có sao, nếu Kiêu Vương điện hạ đã mở lời, những người còn lại chỉ có thể làm theo. Các đệ tử của sơn trang thành thục nhanh nhẹn buộc cáng lên, nín thở ngưng thần bước từng bước vào phòng ngủ, ngươi giữ chân ta giữ tay cố định công tử nhà mình lại, đang định hô khẽ "Một, hai, ba, lên" thì đúng lúc Liễu Huyền An trở mình.
Vì thế mà mọi người đều cứng đờ không dám nhúc nhích, y như trúng phải thuật định thân.
A Ninh kể tiếp: "Lúc ấy Vương gia đứng bên cạnh nhìn, cảnh tượng trông doạ người lắm, trong phòng âm u tối đen như mực, đến nỗi các sư huynh phải thở nhẹ không cả nghe thấy tiếng, một lúc sau mới lại thử nâng công tử lên, tay ai nấy đều run cầm cập."
Cứ như vậy hành hạ nhau năm sáu lần, cuối cùng Liễu nhị công tử cũng được đưa lên xe ngựa một cách thoả đáng dưới trạng thái ngủ say, theo lời miêu tả của A Ninh, "Tuy nhị trang chủ không đích thân tham gia vào việc nâng công tử, nhưng sau khi xong việc cũng đầm đìa mồ hôi, mệt mỏi tới nỗi cơm chiều ăn không vô."
"À, đúng rồi." A Ninh bổ sung thêm, "Cái xe ngựa này cũng là do Vương gia sai người đi tìm đấy ạ, Trình cô nương tự tay trải đệm giường, lúc trải còn có rất nhiều sư huynh xúm lại xem."
Đương nhiên không phải xúm lại ngắm cái đệm giường, cũng không phải ngắm Trình cô nương xinh đẹp, đệ tử của Bạch Hạc sơn trang vẫn chưa đến nỗi thất lễ như vậy, chủ yếu mọi người xúm lại hóng chuyện là chính, không biết sao nhị công tử nhà mình chỉ vừa mới ra ngoài một chuyến không xa không gần với Kiêu Vương điện hạ mà quan hệ của hai người đã trở nên thân cận đến mức này, không chỉ có xe ngựa rộng thái quá, mà ngay cả đệm nằm trải ra cũng gần bằng năm sáu cái giường.
Tam tiểu thư đi ra ngoài cũng chưa được tỉ mỉ như thế này.
A Ninh đang nói chuyện, cửa sổ xe bỗng bị người bên ngoài gõ gõ hai cái, Liễu Huyền An xốc màn xe lên, Trình Tố Nguyệt cười nói: "Liễu nhị công tử, muốn ra đây cưỡi ngựa một lát không? Thời tiết hiện tại đang rất đẹp, cảnh sắc cũng đẹp, hai bên sườn còn có ruộng sen, ờm...... như trong thơ từng viết, quyển thư khai hợp nhậm thiên chân (*)."
(*) Đây là một câu thơ trong bài "Tặng hoa sen" (赠荷花) của Lý Thương Ẩn:
世间花叶不相伦, 花入金盆叶作尘.
Thế gian hoa diệp bất tương luân, hoa nhập kim bồn diệp tác trần.
惟有绿荷红菡萏, 卷舒开合任天真.
Duy hữu lục hà hồng hạm đạm, quyển thư khai hợp nhậm thiên chân.
此花此叶长相映, 翠减红衰愁杀人!
Thử hoa thử diệp trường tương ánh, thuý giảm hồng suy sầu sát nhân!
(Tạm dịch)
Người đời nói rằng hoa và lá không hề giống nhau, hoa thì vào chậu vàng còn lá về với đất.
Chỉ có sen cuống xanh bông đỏ ngây thơ tuỳ ý chậm rãi cuốn chặt lấy nhau.
Hoa này lá ấy phản chiếu lẫn nhau, xanh giảm đỏ suy buồn chết mất!
Chỉ vì vỏn vẹn một câu ấy mà Trình cô nương đã phải thực sự cố gắng ghi nhớ nửa ngày hôm nay rồi. Liễu Huyền An chỉnh trang y quan rồi khom lưng bước ra khỏi xe ngựa, lần này y ra ngoài không dẫn theo con ngựa nhỏ lông đỏ thẫm kia, Trình Tố Nguyệt bèn phải tìm lấy một con tương đối lùn lùn hiền hiền trong đàn ngựa ở phủ Kiêu Vương —— cơ mà nó cũng chỉ có vẻ ngoài trông hiền lành mà thôi, bởi vì ngay khi vừa mới được dắt ra khỏi đàn, nó lập tức giậm bốn vó, nhẹ nhàng chạy chậm tới cậy nhờ đại ca Huyền Giao, thuận tiện đưa luôn Liễu nhị công tử tới cậy nhờ Kiêu Vương điện hạ.
Lương Thú thấy y tuy vẫn còn hơi lười biếng mệt mỏi sau giấc ngủ dài, nhưng đã không còn dáng vẻ chậm chạp thẫn thờ như lúc trước nữa, bèn hỏi: "Có kẹo đường ăn cho tỉnh táo không?"
"Có." Liễu Huyền An bảo đệ tử lấy tới một lọ.
Lương Thú dặn dò: "Tự mình ăn đi."
Liễu Huyền An đáp lại một tiếng, thì ra không phải Vương gia muốn ăn. Y lấy ra một viên kẹo đường đè dưới lưỡi, hương vị bạc đan với long não xộc thẳng lên tận óc, cay đến nỗi toàn thân run rẩy, tỉnh táo hơn được ba phần.
"Nói chuyện đi."
"Dạ?"
"Nói chuyện gì đi, bổn vương muốn nghe." Lương Thú nhìn phía trước, "Đừng liên quan gì đến mấy lão già râu bạc."
Liễu Huyền An cẩn thận không chạm tới thế giới khổng lồ trong đầu, cái gì có liên quan đến thế giới thực trong trí nhớ đều lôi hết ra một lượt, sau đó y chợt nhận thấy hàng ngày bản thân y ngoài ngủ thì chính là ăn cơm, còn lại thực sự không có gì để kể, y đành phải thêm thắt một vài thứ...... dệt hoa trên gấm, dệt hoa trên gấm miêu tả cực kỳ chi tiết về hai vò rượu ở nhà, thổi phồng như thể chỉ trên trời mới có hai vò rượu ấy, nếu ông chủ quán rượu mà nghe được chắc phải cảm động rớt nước mắt.
Lương Thú cũng không chê nhàm chán, cứ để y nói liên miên không ngừng, nếu trên đường đi ngừng hơi lâu hắn còn mở miệng thúc giục. Liễu Huyền An nói tới độ miệng lưỡi khô không khốc, còn không được nghỉ, cuối cùng y không nhịn được kiến nghị, ta mệt rồi, không muốn kể nữa.
Nhị trang chủ Liễu Phất Tri đúng lúc đi ngang qua, nghe thấy y nói vậy, lập tức hoảng hốt, sao có thể vô lễ với Kiêu Vương điện hạ như thế chứ?
Ông cẩn thận nhìn về phía Lương Thú, bỗng thấy vị Vương gia tàn khốc thô bạo nổi danh thiên hạ đây ấy vậy mà không hề nổi giận, ngược lại còn cười: "Được, vậy nghỉ một lát rồi kể tiếp."
Nhưng Liễu nhị công tử vẫn đang không biết trời cao đất dày nói thầm: "Nghỉ một lát cũng không muốn kể tiếp."
Liễu Phất Tri bồn chồn sốt sắng nghĩ thầm, ôi dồi, sao lại bị đại ca nuông chiều thế này cơ chứ.
Vì thế, ông đích thân quát thằng cháu mình: "Nói chuyện với Kiêu Vương điện hạ cho tử tế!"
Liễu Huyền An: "......"
Không muốn nói.
Nhưng Lương Thú bắt y phải nói, kể xong về rượu lại kể đến thành Bạch Hạc, từ con phố ở cực đông đến con phố ở cực tây, cuối cùng là kéo cả chuyện gã đồ tể cưới vợ mới kể lặp đi lặp lại tận ba lần, khiến Trình Tố Nguyệt cảm thấy mình như thể đã đích thân tham gia vào đám cưới của gã đồ tể đó.
Nàng hỏi huynh trưởng: "Đây là phương thức bắt nạt người ta mà Vương gia mới sáng tạo ra à?"
Cao Lâm phân tích: "Chắc vậy, muội nhìn vẻ mặt tiều tuỵ của Liễu nhị công tử kìa, tội nghiệp thật."
Liễu Huyền An uống nước ùng ục, y cảm thấy chuyện cả đời này của mình chắc cũng đã kể xong hết rồi, nếu không có nhị thúc tự tay chuẩn bị thuốc nhuận họng, e rằng lúc này y đã vừa nói vừa phun ra lửa. A Ninh vẫn đi theo sau đoàn, hôm nay nhân lúc Kiêu Vương điện hạ không ở đây, hắn ta lập tức chạy đến cổ vũ: "Công tử, người kiên trì một chút nữa thôi, sắp được về nhà rồi."
Liễu Huyền An sửng sốt, về nhà?
Y quay đầu nhìn về phía bên kia đường núi, quả nhiên thấy một toà thành yên tĩnh dựa núi gần sống ẩn giữa mây bay lượn lờ, y kinh ngạc hỏi: "Sao đường về nhanh thế?"
"Không nhanh đâu ạ, cũng được hơn mười ngày rồi, không giống lúc đi." A Ninh không hiểu, ngày nào cũng nhìn công tử bị bắt nói chuyện với Kiêu Vương điện hạ, nói tới nỗi mặt hắn ta cũng kiệt sức theo, sống một ngày mà cứ ngỡ như một năm đã trôi qua, sống không bằng chết, sao còn cảm thấy thời gian trôi nhanh cho được.
Liễu Huyền An thực sự cũng cảm thấy sống một ngày bằng cả một năm, nhưng cũng chỉ là cổ họng y dùng một ngày như thể dùng đã cả năm, còn đầu óc suy nghĩ của y lại có xu hướng yên tĩnh, y không cho rằng những ngày vừa rồi quá vất vả, cuộc đời y hiếm khi mới có được một khoảng thời gian như vậy, không cần đau khổ suy nghĩ nên để đại đạo quy vị tại nơi đâu, cũng không rảnh để suy nghĩ, vì dưới yêu cầu mạnh mẽ của Kiêu Vương điện hạ, sinh hoạt hàng ngày của y gần như đã bị ngang ngược lấp đầy bởi câu mở màn "À, hôm nay lại kể đến con phố nào đây".
Lương Thú lại giục ngựa đến, lòng bàn chân A Ninh như bôi dầu, nhanh nhẹ chạy về vị trí cuối cùng trong đội ngũ.
Liễu Huyền An nhanh chóng ngậm một viên kẹo nhuận họng, rồi lại ho khụ khụ một tràng, bày tỏ sự yếu ớt ra bên ngoài một cách vô cùng nhuần nhuyễn.
Chưa bao giờ mà y muốn về nhà nhanh như lúc này.
Nhưng dù có được về nhà thì hình như cũng không thể hoàn toàn thoát khỏi vận mệnh kể chuyện, bởi vì Liễu Phất Tri đã sớm viết thư báo cho đại ca về việc Kiêu Vương điện hạ muốn vào thành, cho nên quan viên địa phương và một đoàn người của Bạch Hạc sơn trang đều ra chào đón ngay lúc tới cửa thành. Theo lý mà nói, Lương Thú hẳn nên ở lại trạm dịch, nhưng khi Liễu trang chủ đối mặt với vị Binh mã Vương gia "không biết cuối cùng liệu có cưới con gái mình không nhưng tốt nhất vẫn là đừng có cưới", ông vẫn bày tỏ lễ nghĩa lịch sự, khách khí nói: "Bạch Hạc sơn trang đã chuẩn bị sẵn phòng khách cho Vương gia rồi."
Lương Thú gật đầu: "Rất tốt."
Cứ như vậy, chỗ ở sau khi vào thành đã được quyết định.
Liễu Huyền An vừa mới bước vào cổng lớn của Bạch Hạc sơn trang đã bị tam tiểu thư nhanh như gió kéo đi. Liễu Nam Nguyện sốt ruột ra mặt đứng chờ, vừa nhìn thấy lập tức nhào lên, trước tiên là hỏi han vài câu tượng trưng về vụ ca ca bị bắt cóc, thấy y vẫn tay chân lành lặn, tinh thần vẫn ổn, bình an giống như trong thư mà nhị thúc đã gửi về, tức thì đi thẳng vào vấn đề quan trọng trước mắt: "Vương gia thực sự không tới để cưới muội, đúng không?"
"Thực sự không phải." Liễu Huyền An giải thích, "Lần này Vương gia ở lại Bạch Hạc sơn trang là để đi chơi cùng ta, nhưng bây giờ ta cũng không muốn đi chơi với ngài ấy lắm, muội nghe giọng ta đi, đau lắm rồi."
"Không không không, huynh phải đi cùng ngài ấy, nhỡ đâu huynh không đi cùng, ngài ấy lại muốn để muội đi cùng, vậy thì phải làm thế nào?" Liễu Nam Nguyện lục lọi trong tủ tìm được một túi trà ngân đan lớn, "Ca, xin huynh đấy."
Liễu Huyền An bị bắt ép phải nhận lấy món quà này, cầm nó đi về gian thuỷ tạ của mình, định bụng nằm nghỉ ngơi chốc lát, lại thấy gia đinh đang bận rộn liên chân liên tay, lấy đệm rồi lấy chăn, bưng hết ghế đi qua đi lại, khó tránh khỏi ngạc nhiên: "A Ninh?"
"Công tử, công tử." A Ninh cũng đang di chuyển tủ, đầu đầy mồ hôi nói, "Vương gia không muốn ở trong phòng khách đã chuẩn bị trước, chỉ đích danh muốn tới gian thuỷ tạ của chúng ta, nhưng phòng khách ở đây thực sự quá bẩn, cần phải nhanh chóng quét tước dọn sạch, công tử cứ ra chỗ khác nghỉ tạm một lát đi, đúng rồi, ban nãy trang chủ sai người tới tìm công tử."
Liễu Huyền An đành phải đi bộ tới thư phòng lần nữa, lại bị ép phải đi.
Từ gian thuỷ tạ đến thư phòng phải đi hơi xa. Lúc này, toàn bộ đệ tử trong nhà đã nghe được chuyện "Kiêu Vương điện hạ quyết định ở cùng nhị công tử", đều cảm thấy vô cùng kinh ngạc hoảng hốt, còn hơn cả nhìn thấy thi thể không đầu bật dậy, bởi nỗi thi thể có lẽ là do cổ trùng quấy phá, nhưng giao tình đột ngột giữa Kiêu Vương điện hạ và nhị công tử nhà mình thì quả thực không thể nào giải thích được, cho nên mọi người dáo dác nhìn y với ánh mắt tò mò, có cô nhóc gan lớn chủ động lại gần hỏi: "Nhị công tử, Kiêu Vương điện hạ định ở lại sơn trang bao lâu vậy ạ?"
"Có lẽ khoảng ba đến năm ngày." Liễu Huyền An khàn giọng trả lời, thầm hy vọng dài nhất là khoảng ba đến năm ngày, nếu không thì cho dù y có lấy lười ươi (*) thành cơm ăn cũng không chống đỡ nổi.
(*) Hạt lười ươi được sử dụng như một vị thuốc giúp cải thiện viêm họng mãn tính
Liễu phu nhân cũng đang chờ ở thư phòng, thấy con trai bước vào cửa, trước tiên là quan tâm hỏi về vụ bị bắt cóc một hồi, kiểm tra đi kiểm tra lại ba bốn lần rồi mới nói: "Đi thôi, cha con có chuyện muốn hỏi con."
Muốn hỏi đương nhiên là có liên quan đến Kiêu Vương điện hạ. Liễu Huyền An đau họng không muốn nói nhiều, bèn lược đi quá trình từ thành Bạch Hạc đến thành Xích Hà rồi từ thôn nhỏ ở chân núi đến thành Bạch Hạc, chỉ trả lời ngắn gọn: "Ở chung cũng được ạ."
Liễu Phất Thư truy hỏi: "Bình thường Kiêu Vương điện hạ đàm luận cái gì với con?"
Liễu Huyền An đáp: "Thành Bạch Hạc và rượu."
Liễu Phất Thư nghi ngờ: "Chỉ có vậy thôi?" Thành Bạch Hạc đơn giản chỉ là một toà thành bình thường, rượu cũng không thể sánh được với rượu thượng hạng ở hoàng cung, như vậy cũng có thể trò chuyện kết thành giao tình ở chung một viện được hả?
Liễu Huyền An thở dài, biết cha ruột lại không tin, để tránh khỏi việc bị kiểm tra tiếp, y chỉ có thể lôi Kiêu Vương điện hạ ở trong mộng ra gom cho đủ quân số: "Đôi khi cũng sẽ đàm luận về thiên đạo." Còn cả tắm nữa, cơ mà chuyện này không tiện miêu tả.
Liễu Phất Thư chỉ vào cái ghế đối diện: "Thiên đạo gì, họng con đang không thoải mái, viết ra đi."
Mặt Liễu Huyền An nhăn như mướp đắng.
Không muốn viết.
Vì thế y nói: "Nhưng Kiêu Vương điện hạ có lẽ đang đợi con."
+++++++
31/08/2023
Truyện chỉ đăng tại https://www.wattpad.com/user/hoacuc_dualeo_555
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT