Nhưng trông Vương gia có vẻ không giống như là không đi nổi nữa
Chuyển ngữ: Mẫn Hạ Trấn
__________
Vốn chỉ định trêu đùa một chút, ai ngờ Liễu Huyền An thực sự bị hắn đánh thức khỏi cơn mê man, sau khi mở hai mắt ra, nóc giường khắc hoa và người ngồi cạnh mép giường như hoà thành hư ảnh rực rỡ sắc màu, qua một hồi lâu vẫn trùng trùng điệp điệp đè lên nhau. Khoé miệng Lương Thú cong lên, gập ngón tay lại gõ gõ lên trán y, muốn gọi cái người đang hoảng hốt lâm vào cõi thần tiên bước ra ngoài, nhưng Liễu Huyền An vẫn không phản ứng gì, mày hơn nhăn, tuy nằm đối mặt với Lương Thú, nhưng ánh mắt lại không thể nào tụ lại một chỗ, vẫn tán loạn mịt mờ.
Qua một lúc lâu vẫn chưa thể tỉnh táo hoàn toàn, y dứt khoát nhắm hai mắt lại, nhìn tư thế này là định ngủ tiếp.
Kiêu Vương điện hạ địa vị tôn quý, trẻ trung lỗi lạc, đi đến đâu trong lãnh thổ Đại Diễm, tuy không nói là vạn người sùng bái kính nể, trái cây ném đầy xe, nhưng mà ít nhất vẫn không hề thiếu nửa điểm lễ nghĩa. Trưng ra cái thái độ ngủ tiếp như Liễu nhị công tử đây, nếu là người khác chắc tám phần sẽ bị đánh —— cơ mà thực ra bây giờ y cũng đang bị đánh, bị Lương Thú ra sức gõ mạnh, hung dữ nói: "Không cho ngủ!"
Liễu Huyền An đành phải ù tai tỉnh lại, trong đầu vẫn đang hỗn loạn vô cùng. Lương Thú xách y lên ngồi cho thẳng: "Sống bốn vạn tám nghìn năm tuổi rồi mà cũng bị hai tên hèn người Nam Man (dân tộc ở phía nam Trung Quốc thời xưa) hù doạ thành thế này sao?"
"......"
Liễu Huyền An hơi mấp máy môi, có vẻ muốn giải thích gì đó, nhưng cuối cùng vẫn không nói ra, chỉ thở dài một cái rồi lại ngả người ra sau.
Lương Thú kéo tóc y.
Liễu Huyền An ăn đau đành phải ngồi trở về.
Lương Thú không buông tay ra, hắn cuốn lấy một lọn tóc đen, lấy đuôi tóc gãi gãi mặt y, thôi không trêu y nữa, giọng nói cũng thả chậm lại: "Nói cho ta nghe, hai tên kia đã làm gì ngươi?"
Liễu Huyền An suy nghĩ một hồi, gian nan vớt vát hồi ức trong bộ não đã sắp nứt ra, sau đó lắc lắc đầu: "Không biết nữa, ta quên mất rồi."
Lương Thú hỏi tiếp: "Thế sao lại phải khóc?"
Liễu Huyền An tựa vào đầu giường, cuộn chăn lại: "Đột nhiên ta ngộ ra rất nhiều chuyện."
"Trong sơn động à?" Lương Thú không nhịn được bật cười, "Sao lại chọn một nơi như vậy chứ."
"Không biết nữa." Liễu Huyền An vẫn cau mày, "Bọn họ định giết ta."
Ý cười trên mặt Lương thú lập tức tắt ngúm, nhưng rất nhanh lại khôi phục như ban đầu, hỏi tiếp: "Sau đó thì sao?"
Sau đó, chuyện sau đó không thể miêu tả ngọn nguồn rõ ràng, Liễu Huyền An chầm chậm kể lại: "Thế giới hình như đã sụp đổ ngay trước mắt ta, sau đó lại nhanh chóng được gầy dựng lại, trông như khác hoàn toàn với lúc trước, nhưng cũng tương đồng với lúc trước, giống như......" Y muốn kể lại chi tiết nhất có thể cho đối phương nghe, nhưng bị cơn đau đầu quấy nhiễu, chỉ đành nói giản lược ngắn gọn, "Giống như có một thế giới hùng vĩ rộng lớn hơn rất nhiều đang bao bọc vạn vật trong đó, ban đầu ta không nhìn thấy rõ, bây giờ thì rõ hơn rồi, nhưng lại không thể thoát ra được."
"Cho nên ngươi khóc?"
Liễu Huyền An vùi đầu vào đầu gối, đại não vẫn đau nhức mãi không dứt, như thể thế giới mới kia vẫn cứ không khống chế được trào ra ngoài, không ngừng bành trướng, tay y cũng vô thức túm lấy chăn đệm, khớp xương mảnh mai dường như sắp bị chính y bóp gãy.
Lương Thú chợt hỏi: "Sao ngươi không hỏi ta rằng có bắt được hai kẻ kia chưa?"
Liễu Huyền An ủ rũ hỏi lại: "Có à?"
"Ngẩng đầu lên."
Liễu Huyền An: "......"
Y rất không tình nguyện cố gắng ngẩng cái đầu đang nặng trĩu lên, khoé mắt ửng đỏ một vòng.
Lương Thú nhận thấy đôi khi ai đó thông minh quá cũng không tính là chuyện tốt, bởi vì sẽ dễ tự mình tra tấn bản thân. Rất nhiều người bình thường thậm chí còn chưa hiểu thế giới mình đang sống là như thế nào thì trước mắt đã choán ngợp bởi ngày ba bữa cơm cứ tụ họp rồi lại chia ly, cuộc sống thường ngày đã vất vả sứt đầu mẻ trán, đương nhiên không ai rảnh nghĩ ngợi đến cái gọi là "ba nghìn đại đạo", chỉ coi đó là hoa, cùng lắm chỉ thấy đẹp mà cảm thán, chứ chẳng nghĩ ngợi rằng tại sao hoa lại nở, rồi lại bởi lẽ gì mà hoa sẽ rụng.
Hắn nói: "Không bắt được, có điều ta nhìn thấy trên người của một trong hai tên đó có đồ đằng, thiếu niên áo lam kia cũng là người của Bạch Phúc giáo, tương lai e rằng ta phải tới phương nam một chuyến rồi."
Liễu Huyền An khẽ 'ừm', thái độ mắt thường cũng có thể nhìn thấy là y đang qua loa lấy lệ.
Lương Thú cảm thấy nếu cứ để mặc y 'giác ngộ' như vậy, tuy có thông rồi thì chắc đến tám phần cũng trở nên si ngốc. Lúc này hắn cũng đã lờ mờ hiểu được rằng vì sao các hiền giả xưa nay đều đi chân trần, tự do du ngoạn, tự buồn tự khóc, bị người đời cười nhạo coi là kẻ điên, đại khái cũng là bởi bọn họ sớm đã đắm mình trong một thế giới khác, coi vạn vật hồng trần tất cả đều như con kiến, tất nhiên không cần để ý nhiều.
Cho nên hắn xốc chăn lên, xách người nọ xuống giường: "Đi."
Liễu Huyền An chân trần đứng trên sàn nhà lạnh lẽo, cả người lập tức tỉnh táo lại một chút: "Đi đâu?"
"Đi bộ một lát."
"......"
Đi bộ một lát?
Liễu Huyền An bị hắn tuỳ tiện khoác lên cho mảnh áo choàng, giày cũng chưa kịp xỏ hẳn hoi đã liêu xiêu bước ra khỏi cửa. Nơi này là một thôn xóm nho nhỏ ở chân núi, đêm đến yên tĩnh tới nỗi chó cũng không sủa một tiếng, ánh trăng bàng bạc như ngọn đèn chiếu xuống đám cây cối thành những cái bóng vặn vẹo, không khí càng lúc càng quỷ dị.
Chân Liễu Huyền An không còn tí sức nào, xoay người muốn về ngủ tiếp.
"Không được như thế." Kiêu Vương điện hạ vốn định lấy quyền ép người, nhưng nghĩ lại, đối phương lúc này không biết đã bị thổi đến thế giới nào rồi, có lẽ dùng vũ lực cưỡng chế thì vẫn nhanh chóng hữu dụng hơn. Cho nên tay phải hắn như vòng sắt khoá lên cổ tay y, kéo một mạch từ chân núi lên lưng núi.
Liễu Huyền An chưa được ăn cơm, đã thế lại ngủ lâu, đầu vẫn đau, bị hành hạ một phen kinh hãi, càng không dậy nổi, ngồi phệt dưới đất hai tay ôm lấy thân cây, nhất quyết không chịu đứng lên.
Lương Thú ngồi xổm trước mặt y: "Mệt lắm à?'
Liễu Huyền An lầu bầu đáp lại: "Đói."
Lương Thú lấy một bao giấy dầu từ trong ngực ra: "Ngươi ở thế giới mới cũng không ăn cơm à?"
Mùi thơm ngọt quyện theo mùi hoa quế thoang thoảng bay tới, Liễu Huyền An duỗi tay ra với lấy, Lương Thú thấy thế chợt lùi lại: "Thế giới trước mắt ngươi lúc này cùng với thế giới trong đầu ngươi trước kia, chọn cái nào?"
Liễu Huyền An hít hít mũi: "Cái trước mắt."
Lương Thú đưa bọc giấy dầu cho y: "Xem ra vẫn chưa tới nỗi không cứu được."
Liễu Huyền An không biện minh với hắn, chỉ ôm bọc bánh đường cắn từng miếng. Lương Thú ngồi bên cạnh, tay tung một cục đá, tung lên tung xuống một lát lại ném xuống dưới chân: "Quên đi."
Liễu Huyền An quay đầu, hơi tò mò nhìn hắn.
Lương Thú nói: "Vốn định cho ngươi xem cái này hay lắm, nhưng tiên ngủ bốn vạn tám nghìn tuổi như ngươi còn cái gì hiếm lạ chưa từng nhìn thấy đâu, cho nên quên đi."
Liễu Huyền An nuốt miếng bánh trong miệng xuống: "Cũng có thể xem được mà."
"Xem xong rồi, vậy có ở lại thế giới này không?"
"..... Cái này không nằm trong khống chế của ta."
Lương Thú gật gù, không miễn cưỡng y nữa, hắn nhặt một viên đá nhỏ mảnh từ dưới đất lên, nhắm mắt cảm nhận một lát rồi vung tay ném ra một vũng nước phía xa xa. Dưới ánh trăng, bọt nước bắn lên cũng nhuốm màu trắng bạc xinh đẹp, theo đường bay của viên đá nhỏ, đom đóm giữa hai sườn cỏ cũng lần lượt run rẩy hiện lên, bay múa như những đốm lửa nhỏ, chạy dài thành một hư ảnh mông lung.
Liễu Huyền An chăm chú ngắm nhìn, lúc này trong dạ dày đã có đồ ăn, lại bị gió lành lạnh thổi, cảm giác tươi mát trong xanh, quả thực thoải mái hơn nhiều so với việc cứ nằm ì trên giường.
"Nghỉ ngơi đủ chưa?" Lương Thú lại đánh ra một chuỗi bọt nước, "Đủ rồi thì đi lên núi tiếp."
"Còn phải đi nữa à?" Khắp người Liễu Huyền An dán lên chữ phản đối, "Không đi."
Lương Thú xách cổ áo sau của y lên, đúng là không cần tốn nhiều sức, một lần nữa vác người lên đường.
Liễu Huyền An kêu khổ: "Ta không đi được nữa."
Lương Thú không hề dao động: "Trong đầu ngươi đang lẫn lộn sắp xếp liên miên, ngươi cũng không có ý định dừng lại đó sao?"
Liễu Huyền An bấu víu vào một cây mây: "Đó là do thiên đạo không cho ta dừng lại."
"Khéo ghê." Lương Thú nói, "Bây giờ bổn vương cũng không cho ngươi dừng lại."
Ai lại nói như thế bao giờ! Liễu Huyền An còn định biện giải đôi lời rằng thiên đạo khác với nhân đạo, nhưng đã thở hồng hộc thực sự không còn dư sức tự hỏi, Lương Thú thân cao chân dài, một bước có thể bằng hai bước của Liễu nhị công tử yếu đuối mảnh mai, vòng qua hai khúc eo núi đã mất nửa cái mạng y, y đành phải chơi xấu ôm chặt thân cây, cứ như thế đi đi dừng dừng, cuối cùng lúc trời rạng sáng đã lên được đỉnh núi nguy hiểm nhất trước đó.
Liễu Huyền An nằm dài trên nền đất, ống tay áo rộng thùng thình che kín mặt, giận dỗi không chịu nhúc nhích.
Lương Thú cũng không bắt y động đậy nữa, hắn ngồi xuống chỗ bên cạnh, thưởng thức vị công tử hiếm khi được một lần bước ra khỏi đại đạo làm một người bình thường có cảm xúc.
Qua một hồi lâu, một tia sáng bỗng chiếu lên khuôn mặt Liễu Huyền An, xuyên qua lớp vải mỏng, khiến cho đôi mắt y hơi mông lung vô thực. Phản ứng đầu tiên là Lương Thú đang giở trò, không muốn để ý tới, nhưng ánh sáng càng lúc càng nhiều, sáng tới nỗi có quay đầu thế nào cũng không tránh đi được, y đành phải bỏ tay áo ra, ngồi dậy buồn bực nói: "Người ——"
Y nói được một nửa chợt im bặt, bởi trước mắt đang có một vầng mặt trời đỏ rực từ từ dâng lên, ánh sáng hùng vĩ mạnh mẽ khiến cả dãy núi như nhuốm lửa, biển mây tựa như được bọc ngàn lớp gấm màu cuồn cuộn, bắt đầu nổi lên, lan rộng đến cực cuối của tầm nhìn.
Trong đời y chưa bao giờ được gần sát với mặt trời như thế, gần gũi như thể vươn tay ra là sẽ chạm tới, cho nên y thực sự vươn tay ra, chợt nắm lấy một nhúm lửa nóng bỏng tràn trề.
"Nhân gian tuy lắm ưu phiền, nhưng cũng có rất nhiều thứ đáng giá được ngắm nhìn." Lương Thú đứng sóng vai bên y, "Không cần lúc nào cũng phải trốn tránh giữa ba nghìn đại đạo kia của ngươi, nghĩ đến thứ gì đó vui vẻ đi, có liên quan tới thế giới trước mắt ngươi lúc này."
Liễu Huyền An nghe lời làm theo, y nhắm mắt lại, hít một hơi thật sâu, không khí sáng sớm xua tan những hỗn loạn trong lòng. Thứ gì đó vui vẻ, có liên quan tới thế giới trước mắt đây, nghĩ tới nghĩ lui, y chợt nghĩ ra được, bèn nói: "Lần trước ta có mua hai vò rượu ngon!"
Lương Thú nhìn y: "Sao lại mua rượu?"
Liễu Huyền An trả lời hắn: "Chờ để uống cùng Vương gia. Ngoài rượu ra, ta còn tìm thấy mấy quán cơm khá ngon, tuy thành Bạch Hạc hơi nhỏ, nhưng nếu đủng đỉnh đi dạo cũng có thể dạo được dăm ba bữa."
"Được." Lương Thú cười nói, "Có rượu có đồ ăn, nghe có vẻ là một chuyến đi không tồi."
Liễu Huyền An cũng vui theo, bởi vì thực ra bây giờ y mới ý thức được, đúng rồi, kế hoạch của ta là định mời Kiêu Vương điện hạ uống rượu mà, bây giờ Kiêu Vương điện hạ ở ngay trước mắt đây rồi, ngài ấy tới thật rồi!
"Bao giờ chúng ta đi?"
"Bây giờ luôn đi."
Nhưng như thế thì lại có một vấn đề mới, muốn xuất phát tới thành Bạch Hạc thì trước hết phải đi xuống khỏi ngọn núi cao chòng chọc này đã.
Liễu Huyền An lại mè nheo: "Ta không đi được nữa đâu!"
Lương Thú nói: "Ta cũng không đi nổi nữa."
"......"
Liễu Huyền An uyển chuyển bày tỏ: "Nhưng trông Vương gia có vẻ không giống như là không đi nổi nữa."
Lương Thú thong thả lôi chuyện cũ ra: "Hôm qua vì đi tìm ngươi mà ta phải đi một ngày trời trong núi rồi, sau đó đánh qua đánh lại với tên kia mấy trăm chiêu, suýt thì bị thương, buổi tối không được nghỉ ngơi cùng ngươi trèo lên đỉnh núi cao chót vót nguy hiểm này, đi ròng rã một đêm không nói thì thôi, ngươi còn ăn hết bữa tối của ta nữa."
Liễu Huyền An: "..... Ta cứ nghĩ bọc giấy đó là chuẩn bị cho ta."
"Không hề, không phải." Lương Thú lắc đầu, "Ta chưa được ăn gì, định qua loa lót dạ trên đường đi thôi."
Liễu Huyền An đành phải nhường hắn: "Vậy ta chỉ đành tự mình đi một đoạn nữa."
Lương Thú yếu ớt tựa người vào thân cây: "Nhưng ta thực sự không đi nổi nữa, cần ai đó cõng ta một lát."
Liễu Huyền An có tai như điếc, bước chân vội vã, đi bộ cực kỳ nhanh, bóng lưng bay bổng lửng lơ.
Lương Thú phì cười một hồi mới nhấc chân đuổi theo.
Tới tận giữa trưa, hai người mới về tới thôn xóm nhỏ kia, có điều vẫn không thể thành công di chuyển đến thành Bạch Hạc trước, bởi vì Liễu Huyền An vừa vào đến cửa đã ngã sấp xuống giường, mặc cho A Ninh cầm khăn lạnh uy hiếp, y vẫn sống chết không chịu đứng dậy, chớp mắt cái đã ngủ mê mệt.
"Vương gia." A Ninh hơi lo, "Công tử nhà ta vẫn cứ ngủ vậy......"
"Không sao." Lương Thú đáp lại, "Y cần phải nghỉ ngơi."
A Ninh và các đệ tử bên cạnh đều cảm thấy lời này hơi là lạ, nhị công tử nghỉ ngơi còn ít sao, cuộc sống của y chắc khoảng hơn nửa thời gian đều ở trong trạng thái nằm im, với lại y cũng ngủ nguyên cả ngày hôm qua rồi.
"Bây giờ không giống vậy, tất cả ra ngoài đi." Lương Thú nói, "Đừng làm ồn đến y."
A Ninh buông màn xuống, chắn lại một chút ánh sáng. Không gian hơi tối mờ khiến Liễu Huyền An ngủ sâu hơn rất nhiều, không khí phảng phất hơi thở đàn hương cũng khiến y có cảm giác an toàn hơn phần nào.
Lúc này quả thực không giống như lúc trước, không có thiên đạo, không có khẳng định hay phủ định, cũng không có thế giới nảy nở vội vã không ngừng, chỉ có một mảnh sợi bông đen nhánh ngọt ngào, dường như cứ lăn qua lăn lại trên thái dương, bao bọc y trong đó, thoải mái đến nỗi xương cũng giòn theo.
Lương Thú cũng rời khỏi phòng.
"Vương gia." Trình Tố Nguyệt đang canh giữ ngoài cửa phòng, "Chúng ta ở lại đây chờ kết quả lục soát của quan phủ, hay mau chóng di chuyển về vương thành trước?"
"Không làm gì cả." Lương Thú trả lời, "Tới thành Bạch Hạc trước."
+++++++
Ban đầu tui cũng hơi cấn cái chỗ người Nam Man, lên gg tìm hiểu qua một chút thì thấy có lẽ cũng không hẳn có liên quan đến người Việt mình, tui cũng biết vấn đề này thực ra rất nhạy cảm nên mỗi lần làm đến chỗ nào có nhắc đến phương Nam hay gì đó, tui rất rén:>
Theo như tui đọc được trên wiki, Nam Man là thuật ngữ hàm ý miệt thị trong lịch sử Trung Quốc để chỉ các bộ lạc dân tộc ngoài Trung Nguyên cổ đại ở phía Nam Trung Quốc. Xung đột lớn và kéo dài của người Hoa với Nam Man là xung đột với vương quốc Tam Miêu, vương quốc hùng mạnh ở phía nam sông Trường Giang vào thế kỷ 3 trước công nguyên do người Miêu dẫn đầu. Người Hoa đã chinh phục, đồng hoá thành vùng trong lịch sử gọi là "Bách Việt" (cái này có bao gồm cả đồng bằng sông Hồng của Việt Nam) và dần đẩy Nam Man về phương nam.
Và theo mình hiểu là thế này, người Nam Man có trước từ rất lâu mới đến mốc người Hoa đồng hoá vùng "Bách Việt" (bên lịch sử lớp 6 mình chính là thời Bắc thuộc từ thế kỷ 2 trước công nguyên đến năm 938), cho nên trong từ 'Nam Man' tui nghĩ nó không hẳn có nghĩa là miệt thị người Việt mình (lúc bấy giờ bên người ta gọi dân tộc mình là người An Nam).
Mà ở chương trước đó, đoạn miêu tả Vân Du là tóc xoăn dị tộc, đặc điểm này không nằm ở người Việt cổ.
Tui giải thích hơi loằng ngoằng... mọi người hoan hỉ hoan hỉ nha ~~~ Càng giải thích nhiều càng sợ sai T_T huhuhu
29/08/2023
Truyện chỉ đăng tại https://www.wattpad.com/user/hoacuc_dualeo_555
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT