*Follow page Hanloveni để theo dõi lịch đăng truyện và ủng hộ tinh thần để mình ra truyện nhanh hơn nhé*
Hai từ "đẹp" liên tiếp khiến Khương Thời Niệm dừng bước, kinh ngạc quay đầu lại, nhìn người đàn ông ngồi trên ghế chính mà đến việc nhìn anh thôi cô cũng phải cân nhắc.
Cô tiêm thuốc hạ sốt còn chưa xong, lượng thuốc không đủ cũng không hạ sốt được bao nhiêu, lại thêm một đêm trằn trọc, mắt cô đã có chút sương mù. Lúc nhìn Thẩm Diên Phi tự dưng cũng can đảm hơn.
Khuôn mặt anh hơi mơ hồ trong tầm nhìn của cô, không thể nhìn rõ vẻ mặt của anh, ngược lại càng lộ ra vẻ bình tĩnh lạnh lùng.
Khương Thời Niệm lại nhìn xuống đôi giày bẩn của mình, nhếch nhác vô cùng, thầm nghĩ Thẩm tổng quả là người được dạy dỗ tốt, cô sắp thành kẻ điên mà anh vẫn còn khen được.
Cô rối rít cảm ơn nhưng cũng không thể nói gì thêm, cô biết tình trạng của mình không tốt, có lẽ không chống đỡ được quá lâu, nhất định phải nhanh chóng nghỉ ngơi, nếu không sẽ mất bình tĩnh hơn nữa.
Mà cô ấy không muốn mất bình tĩnh, dù sao cô cũng đã đẩy đổ bánh kem rồi, nên đây cũng là thời điểm tốt nhất để dừng lại bữa tiệc sinh nhật này.
Khương Thời Niệm thu dọn áo khoác và tiếp tục bước đi, phớt lờ mọi ánh mắt xung quanh.
Khương Cửu Sơn lớn tiếng ngăn cô lại, nhưng ngại Thẩm Diên Phi ở đó, Diệp Uyển khóc nức nở, cô cũng không muốn quan tâm, tăng tốc, đôi chân mảnh khảnh vung váy đuôi cá của cô ra, nhưng cánh tay bỗng nhiên bị siết lại.
"Khương Thời Niệm, anh gọi em không nghe sao?" Thương Thụy nắm chặt lấy cô, "Bây giờ em đi đâu?"
Cường độ tiếp xúc với nhau chỉ kéo dài trong giây lát, Thương Thụy đột nhiên buông tay ra.
Khương Thời Niệm quay đầu lại liếc nhìn, đó là Kiều Tư Nguyệt, người đang rơm rớm nước mắt, trông giống như người chị bao dung muốn đến khuyên cô, kết quả đạp trúng chướng ngại vật gì đó và suýt ngã, ngã đâu không ngã, lại trùng hợp ngã vào người Thương Thụy.
Thương Thụy kịp thời giơ cánh tay lên đỡ cô ta, giúp cô ta đứng vững, sau đó quay lại tiếp tục nắm lấy tay Khương Thời Niệm.
Thái độ của hắn cũng thay đổi từ vẻ lo lắng vừa rồi thành vẻ nghiêm túc thắc mắc.
Khương Thời Niệm tận mắt chứng kiến toàn bộ quá trình, cô theo bản năng lùi lại để tránh động tác của Thương Thụy, nhưng đồng thời cảm thấy lồng ngực tràn đầy thất vọng và chán ghét như kim châm.
Kể từ ngày nào đó, vị hôn phu sắp cưới của cô theo bản năng quan tâm người khác, ngược lại đối với cô, dường như chỉ có tuôn trào đạo lý, đủ kiểu đòi hỏi, không hài lòng.
Sớm biết như vậy, việc gì phải theo đuổi cô.
Nếu không còn tình cảm thì sao lại đồng ý tháng sau kết hôn.
Khương Thời Niệm bây giờ muốn nói rõ ràng với Thương Thụy, nhưng thể xác và tinh thần của cô không chịu đựng được, cô áp mu bàn tay lên cái trán nóng hổi của mình, khua tay với Thương Thụy, ra hiệu cho hắn đừng nói nữa.
Ngày mai, khi cô hồi phục một chút, cô sẽ nói chuyện với hắn.
Bàn chân không còn cảm giác của Khương Thời Niệm vừa bước ra, vì bước không vững và lung lay, nhanh chóng dừng lại, Thương Thụy không nói lời nào, tiến lên ôm cô vào lòng, tay còn chưa để lên thì dây thần kinh dày đặc phía sau thắt chặt như bị cái gì đâm, rơi vào sự kiểm soát của ai đó.
[TRUYỆN DO HANLOVENI EDIT CHỈ ĐĂNG TẠI WATTPAD, MONG MỌI NGƯỜI ỦNG HỘ CHÍNH CHỦ]
Giọng điệu của Thẩm Diên Phi khiêm tốn, âm lượng không lớn nhưng lại vang vọng cả sảnh tiệc: "Thương tổng không hiểu sao? Cô Khương thật sự không cần anh."
Thương Thụy quay đầu cười lạnh: "Không phải anh Thẩm tới đây chúc mừng sinh nhật sao? Thời gian của anh rất quý giá, chắc không rảnh đến mức quan tâm đến chuyện riêng của tôi và vị hôn phu của tôi đâu nhỉ. Chỉ là yêu đương giận hờn thôi mà, không cần làm phiền đến anh đâu."
Hắn bày ra tư thế ung dung, nhưng khi bắt gặp ánh mắt bình tĩnh của Thẩm Diên Phi, hắn lại cảm thấy ngạc nhiên một cách khó hiểu.
Nỗi chột dạ chôn vùi nhiều năm.
Một cảm giác khủng hoảng.
Kế hoạch hôm nay bị phá vỡ, ý muốn kích thích Khương Thời Niệm giảm đi cùng với nỗi tức giận không cam lòng.
Tất cả trộn lẫn với nhau.
Thương Thụy bĩu môi, thuyết phục chính mình, dù Thẩm Diên Phi tới, thì có thể đại diện cho điều gì? Thời trung học đã qua lâu lắm rồi, địa vị của anh bây giờ là nơi không thể đạt tới, nhiều năm như vậy, anh có lẽ đã có đủ loại phụ nữ, làm sao còn có thể coi trọng Khương Thời Niệm.
Chẳng lẽ, đường đường là chủ nhân của nhà họ Thẩm nghe được tin tức của nhà họ Khương, vội vàng chạy tới làm chỗ dựa cho Khương Thời Niệm?
Cho dù cô xinh đẹp đến đâu, cũng không đến mức khiến Thẩm Diên Phi nhớ mãi không quên.
Nó không thực tế chút nào.
Thương Thụy cau mày.
Nếu hắn chỉ vì chuyện này mà chịu thua Khương Thời Niệm, lại dỗ dành khen ngợi cô như ngày xưa, chẳng phải cô càng muốn lên trời sao, rồi sau khi kết hôn còn có thể khống chế được cô ư?
Không có nhà họ Khương chống lưng, cô nhất định sẽ hoàn toàn dựa dẫm vào hắn, đến lúc đó để cô tự chủ với thân phận bà Thương, hắn khống chế cô sao cũng được.
Nếu lần này hắn không khiến Khương Thời Niệm hoàn toàn khuất phục, hắn phải lãng phí thời gian để quan tâm đến người phụ nữ Kiều Tư Nguyệt đó.
Thương Thụy trốn tránh ánh mắt dường như có thể xuyên thấu hắn của Thẩm Diên Phi, khăng khăng ôm Khương Thời Niệm, định đưa cô ra ngoài trước khi nói chuyện.
Thẩm Diên Phi siết chặt các ngón tay trên tay vịn của ghế chính, các khớp ngón tay của anh hơi gồ lên trong giây lát, sau đó chỉ đơn giản vẫy tay.
Chủ khách sạn Liz hiểu ra, lập tức ra lệnh đuổi khách theo kiểu công việc: "Xin lỗi mọi người, Thẩm tổng có sắp xếp khác sau bữa tiệc. Không tiện cho những vị khách khác có mặt. Tôi sẽ cho người đưa các vị rời đi."
Vừa dứt lời, nhân viên chờ ở bên ngoài nhận được thông báo liền nhanh chóng đi vào, nói là mời đi, nhưng thực ra chỉ là đuổi người mà thôi.
Thậm chí có người bắt đầu trực tiếp dỡ bỏ bữa tiệc sinh nhật với sự đồng ý của Thẩm tổng, nhà họ Khương đã chi rất nhiều tiền cho các loại trang trí khoa trương, mà chúng lại bị phá bỏ chỉ trong vài lần, một chút nể nang cũng không có.
Khương Cửu Sơn muốn lên cơn đau tim, cả nhà họ Khương không ai dám nói gì, bên cạnh Thương Thụy cũng có hai người, yêu cầu hắn lập tức rời khỏi hiện trường.
Thương Thụy sắc mặt âm trầm, muốn kéo tay Khương Thời Niệm, nhưng Thẩm Diên Phi vẫn đàng hoàng ngồi đó, như thể anh không liên quan gì đến việc đập phá chỗ của người khác.
Anh nhàn nhạt nói: "Cô Khương bị bệnh, không gấp, tôi sẽ cho cô ấy thời gian."
Nói ra câu này tương đương với việc đập tan tin đồn tối nay Khương Thời Niệm giả bệnh.
Thương Thụy cắn chặt răng, nhìn chằm chằm Khương Thời Niệm, không đi kiểm tra thử nhiệt độ cơ thể cô, lạnh lùng nói: "Em có đi hay không."
Khương Thời Niệm chịu không nổi nữa, cô vùng ra khỏi tay Thương Thụy, khàn giọng nói: "Anh đưa Kiều Tư Nguyệt đi đi, đồ của tôi còn ở trên lầu, để trợ lý đến lấy, ngày mai anh rảnh chút thời gian, tôi có chuyện muốn nói với anh."
Có khi nào Thương Thụy bị cô ấy đối xử như vậy? Hắn cười một tiếng, nhận định rằng Khương Thời Niệm đang ghen.
Hắn có chút hưởng thụ, nhìn thấy Khương Thời Niệm đang đi đến thang máy ở tầng trên của khách sạn, còn Thẩm Diên Phi đã đi đến lối ra khác ở hướng ngược lại, hắn dứt khoát xoay người và thấp giọng quăng ra một câu, "Khi đến cầu xin anh, em đừng khóc là được."
-
Trước bữa tiệc sinh nhật, Khương Thời Niệm đã trang điểm và thay quần áo trong phòng ở tầng trên của khách sạn Liz, đồ dùng ban đầu của cô đều được gói gọn trong một chiếc vali nhỏ, cô phải đi lấy lại.
[TRUYỆN DO HANLOVENI EDIT CHỈ ĐĂNG TẠI WATTPAD, MONG MỌI NGƯỜI ỦNG HỘ CHÍNH CHỦ]
Khương Thời Niệm có chút khó khăn đi về phía thang máy, trong lúc chờ đợi, cô dựa lưng vào tường, hai mắt rũ xuống, tóc mai rũ xuống cọ vào gò má màu tuyết, không còn khí lực để vén nó lên.
Khi thang máy vang lên tiếng "ding", cô mới định thần lại được, mí mắt nhướng lên, mơ hồ nhìn thấy một đôi chân thon dài thẳng tắp cách đó không xa.
Cô sốt nặng, suy nghĩ có chút chậm chạp, một mình đi vào thang máy, bấm số mười sáu. Còn có một bóng người cùng cô đi vào, ngón tay thon dài trắng nõn, bấm số mười lăm, tay cả hai đan xen, gần như chạm vào nhau.
Khương Thời Niệm không thể phân biệt được ai đang đứng bên cạnh cô, cô khoác một chiếc áo khoác, dựa vào thành thang máy, mái tóc dài xõa xuống, che nửa khuôn mặt.
Tuy nhiên, trong quá trình di chuyển nhanh chóng ở không gian nhỏ, không khí dường như bị bức bách quá mức khiến cô cảm thấy khó thở, dần dần nhận ra không chỉ vậy, sự ngạt thở của cô còn đến từ người đàn ông bên cạnh, cách cô không xa không gần.
Rõ ràng đối phương không làm gì cả, thậm chí còn không phát ra tiếng, nhưng hơi thở dồn dập, làn da trần không tự chủ được căng ra, hơi ngứa.
Khương Thời Niệm hít một hơi, môi và lưỡi nóng lên, cuối cùng cô cũng lấy hết sức lực và quay đầu lại nhìn.
Vòng eo, bờ vai và yết hầu di chuyển lưu loát, sau đó, cô bất ngờ rơi vào một đôi mắt đen sâu thẳm, đối phương đẹp trai cao quý, lộ ra vẻ xa cách lịch sự.
Thẩm Diên Phi...
Khương Thời Niên còn chưa kịp nói lời nào, khí lực của cô rốt cục cạn kiệt, trước mắt đột nhiên tối sầm, cô chống thanh thang máy trượt xuống, trong cơn choáng váng, cuối cùng cảm thấy mình không có ngã xuống, được một người cưỡng ép bế lên bằng đôi cánh tay chắc khỏe.
Thang máy mở ra ở tầng mười lăm, Hứa Nhiên đứng ở bên ngoài chờ Thẩm Diên Phi, nhìn thấy cảnh tượng bên trong, trợn to hai mắt, nuốt xuống những lời thô tục: "Tam ca?!"
Anh ta nhìn người trong lòng Thẩm Diên Phi, kinh ngạc há hốc mồm, thấy thang máy sắp đóng lại, vội vàng ấn cửa, thấp giọng nhấn mạnh: "Anh à, cô ấy bây giờ là vị hôn thê của người khác, trong lòng cô ấy cũng chứa người khác."
Hứa Nhiên lắc đầu, nhưng khi anh ta nói xong, anh ta vẫn hoảng sợ khi nhìn thấy vẻ mặt của Thẩm Diên Phi.
Đứng dưới ánh sáng trắng lạnh lẽo của thang máy, Thẩm Diên Phi dùng hai tay ôm chặt lấy Khương Thời Niệm đang bất tỉnh, dùng khớp ngón tay đẩy đầu cô, áp vào vai anh, giống như bảo thạch quý giá đến mức Hứa Nhiên có chút sợ hãi.
Thẩm Diên Phi cười lạnh nói: "Thì đã sao."
Da đầu Hứa Nhiên căng lên.
Ánh mắt Thẩm Diên Phi trầm mặc như mực, dặn dò: "Gây phiền toái gì đó để sáng mai Thương Thụy đến cảng Đàm Môn."
Ngay lập tức, thang máy đóng lại và tiếp tục đi lên, dừng lại ở tầng mười sáu.
Hứa Nhiên cuối cùng cũng lấy lại được bình tĩnh, nhận ra rằng Thẩm Diên Phi vẫn đang kiềm chế bản thân, anh đưa Khương Thời Niệm trở lại phòng của cô thay vì đưa lên tầng mười lăm nơi anh ở.
Thẻ phòng của Khương Thời Niệm ở trong túi xách của cô, cô không nhớ mình đã mở nó như thế nào hay làm thế nào để lên giường, cô chỉ có một ấn tượng rất mơ hồ, giống như có ai đó đang bế cô về, nhiệt độ cơ thể của người kia rất nóng, khiến cô muốn tránh, sau đó lại có những người khác vây lại truyền nước cho cô.
Khương Thời Niệm không ngừng nằm mơ, quá khứ hai mươi mấy năm biến thành mảnh thủy tinh vỡ nát khắp sàn qua một đêm, mỗi mảnh vỡ không hình thù đều phản chiếu dáng vẻ lảo đảo của mình.
Cảnh cuối cùng là hồi Thương Thụy đang đi học, khi cô đi ra ngoài, hắn ngồi vào chỗ của cô nghịch điện thoại di động, khi thấy cô quay lại, hắn đặt điện thoại xuống với vẻ mặt như thường lệ, nhướng lông mày và nói với một nụ cười: "Khương Thời Niệm, mình muốn theo đuổi cậu."
Khi Khương Thời Niệm tỉnh lại, đã là buổi chiều ngày hôm sau, điện thoại của cô đã chuyển sang chế độ im lặng, may mắn là đang trong kỳ nghỉ không có việc gì quan trọng, nhưng điện thoại và WeChat cũng muốn nổ tung.
Trên mu bàn tay cô xuất hiện những lỗ kim mới, nhưng cô thấy đỡ hơn rất nhiều, cơn sốt cao đã hạ, trên tủ đầu giường còn có nước trong bình giữ nhiệt, cùng với tờ giấy nhắn của bộ phận phục vụ phòng khách sạn.
Khương Thời Niệm không nghĩ nhiều về điều đó, nghĩ rằng khách sạn đã giúp cô trong suốt quá trình, vì vậy cô đứng dậy và gọi trợ lý của mình trước, trợ lý Đồng Lam thở phào nhẹ nhõm, mếu máo nói, "Chị Niệm Niệm, cuối cùng chị cũng liên lạc với em rồi."
Khương Thời Niệm đủ nhạy cảm để nhận ra rằng có điều gì đó không ổn, cô gặng hỏi, nhưng Đồng Lam do dự không chịu nói, cô ấy chỉ nói: "Kiều Tư Nguyệt hôm nay đang ghi hình một chương trình ở cảng Đàm Môn, chị biết không?"
Kiều Tư Nguyệt ở đội hai trong đài truyền hình, cô ta có một chương trình xã hội thường xuyên quay bên ngoài, gần đây cô ta chuẩn bị ghi hình ở cảng Đàm Môn, nghe nói là hôm nay, chắc là cô ta đã khởi hành từ đêm qua.
Đồng Lam bất bình thở dài, ngón tay Khương Thời Niệm khựng lại, nhấp vào WeChat, và nhìn thấy một hàng tin nhắn chưa đọc trong danh sách, một trong số đó là các link tin tức do những người có ý tốt gửi cho cô.
Cô mở cái đầu tiên ra, tiêu đề là "Cậu chủ Thương của truyền thông Trung Á tay trong tay với tình mới, cùng nhau du ngoạn bến cảng, liệu ngày cưới có dời lại?".
Văn bản mô tả trong đó rất chi tiết, trong đó nói rõ rằng Kiều Tư Nguyệt, tiểu hoa đán của đài truyền hình Bắc Thành, đã được cậu chủ Thương của truyền thông Trung Á tháp tùng trong khoảng thời gian ghi hình chương trình, cô ta được một chiếc ô tô sang trọng đến đón từ buổi sáng để lên du thuyền ra biển, tình cảm thấy rõ.
Các bức ảnh cũng rất rõ ràng, Thương Thụy mặc một chiếc áo sơ mi lụa đơn giản, còn Kiều Tư Nguyệt đang ngồi trên chiếc xe hơi sang trọng hàng chục triệu đô la và trên du thuyền tư nhân, Kiều Tư Nguyệt không ngại lạnh, chỉ khoác trên mình chiếc váy ngắn màu trắng tinh khôi, mái tóc dài tung bay, cậu chủ Thương hào phóng lái chiếc du thuyền bên cạnh, chuẩn bị ra khơi.
Khương Thời Niệm nhìn chằm chằm vào nó một lúc lâu, sau đó quay sang nhìn cảnh bên ngoài tuyết vẫn đang rơi ở Bắc thành.
Trái tim sau khi bị tấn công nhiều lần, thay vì cảm thấy đau đớn, cơn buồn nôn càng dâng lên và tràn ngập khắp cơ thể.
Đài truyền hình Bắc Thành không chỉ là đài TV mà còn có nền tảng video riêng, nhiều chương trình rất nổi tiếng trên mạng, đặc biệt là các cuộc phỏng vấn và chương trình tạp kỹ, một số người dẫn chương trình nổi tiếng cũng có rất nhiều người hâm mộ.
Đồng Lam còn chưa cúp điện thoại, đoán chừng Khương Thời Niệm đã nhìn thấy, tức giận kêu lên: "Thương tổng có ý gì vậy! Hôm qua sinh nhật chị bị ốm, hôm nay anh ta lại vội vàng chạy đến cảng đi cùng Kiều Tư Nguyệt để bị chụp ảnh?! Anh ta mù rồi sao! Anh ta không nhận ra Kiều Tư Nguyệt là đẳng cấp trà xanh ư?!"
"Chị Niệm Niệm, trước đây em không dám nói cho chị biết, nhưng em thực sự đã nhìn thấy Kiều Tư Nguyệt khoác tay Thương Tổng," Đồng Lam nghiến răng, "Thương tổng còn không hề né tránh!"
Mặc dù mối quan hệ với Thương Thụy vẫn chưa chính thức được công khai, nhưng có rất nhiều lời đàm tiếu bên ngoài, Khương Thời Niệm cũng phần nào biết được trên mạng đang nói gì, nên cô không muốn xem.
Khương Thời Niệm cúi đầu, gửi cho Thương Thụy một tin nhắn WeChat: "Hôm nay anh có quay lại Bắc Thành không?"
Thương Thụy đang ở sân bay, trợ lý đặc biệt lo lắng đi theo, còn chưa chờ Thương tổng phân phó đã gỡ bỏ hết hot search.
Lúc này Thương Thụy đã đọc WeChat xong, anh ta dãn đôi lông mày đang cau lại, cười lạnh: "Kích thích một chút cũng có tác dụng, đã biết chủ động tìm mình làm lành."
Trợ lý đặc biệt vội vàng hỏi: "Thương tổng, tôi có nên tìm người xóa hot search không?"
Vốn là chuyện khẩn cấp, nhưng chi nhánh cảng Đàm Môn lại có vấn đề cấp bách, Thương tổng đến từ sáng sớm đã nhanh chóng xử lý, không ngờ khi biết Kiều Tư Nguyệt tình cờ ở đó, anh ta đã chiều theo ý muốn của nhà họ Khương, hứa sẽ bù lại sinh nhật cho cô.
Thương Thụy uể oải bấm điện thoại: "Mặc kệ, cho cô ấy xem một hồi,để gặp mặt còn biết ngoan ngoãn nghe lời. Bằng không, cô ấy thật sự cho rằng cuộc hôn nhân này có quá dễ dàng, hôm qua quậy thành như thế đã đủ rồi."
"Còn nữa," anh ta quay đầu lại, "Tối hôm qua mấy giờ Thẩm Diên Phi rời đi?"
Trợ lý đặc biệt thận trọng nói: "Theo những gì chúng tôi nhìn thấy, xe của anh Thẩm nửa giờ sau mới rời khỏi khách sạn, và không quay lại nữa. Còn cô Khương ở lại căn phòng của mình qua đêm."
Thương Thụy gật đầu đã rõ, khóe môi cong lên vẻ giễu cợt.
Quả nhiên, Khương Thời Niệm không cần suy nghĩ viển vông, trông cậy dựa vào người khác, ánh mắt của Thẩm Diên Phi quá cao, làm sao anh có thể phá lệ vì cô.
Mãi đến hơn mười phút trước khi lên máy bay, hắn mới keo kiệt trả lời: "Buổi chiều trở về."
Khương Thời Niệm ngay lập tức hỏi, "Mấy giờ về?"
Thấy cô vội vàng như vậy, Thương Thụy mỉm cười, tâm trạng rất tốt trả lời: "Khoảng năm giờ."
-
Trước khi Khương Thời Niệm hồi phục, cô ấy tạm thời ở trong khách sạn, Đồng Lam vội vàng chạy tới chăm sóc cô, nhưng cô đã đuổi cô ấy về. Chỉ thu dọn chiếc vali nhỏ, may mắn là cô có mang theo một số tài liệu cơ bản và nhu yếu phẩm.
Cô có một căn hộ ở phía nam thành phố, nhưng nhà họ Khương không thích cô ra ngoài ở nên căn hộ đã bị bỏ trống, cần dọn dẹp lại, ở khách sạn cũng phải đổi nơi nhà họ Khương và Thương Thụy không thể quấy rầy.
Khương Thời Niệm liếc nhìn thời gian, đã bốn giờ chiều.
Cho đến lúc này, cô vẫn cho Thương Thụy một đường lui cuối cùng.
Điện thoại đột nhiên rung lên, là Tần Chi gọi đến: "Niệm Niệm, hiện tại mình sắp lên máy bay, về nước với cậu. Đúng rồi, Thương Thụy làm sao vậy! Gây chuyện ồn ào ở đó mà còn không cứu vãn?! Lại còn uống rượu đánh bài với đám anh em bằng hữu?!"
Khương Thời Niệm sững sờ: "Cái gì?"
"Cậu không biết sao? Cũng phải, cậu không có tham gia vào nhóm của đám bạn bè xấu này, " Tần Chi nói xong, liền gửi cho Khương Thời Niệm mấy bức ảnh, là trong đám tiểu thư có người gửi tới, "Cậu xem, tấm này vừa mới chụp,Thương Thụy đang chơi cùng với đám con thứ tư nhà họ Triệu, ngay tại Hải Vực."
Hải Vực là một câu lạc bộ tư nhân cao cấp nổi tiếng ở Bắc Thành, rất được các thiếu gia và công tử thuộc giới thượng lưu yêu thích.
Cơn buồn nôn của Khương Thời Niệm lại dâng lên.
Cô cau mày nhìn Thương Thụy trong bức ảnh, lười nhác búng bài, trên môi nở nụ cười, cô nhận ra phòng này, Thương Thụy từng đưa cô đến đó một lần, nhưng cô không thích lắm.
Khương Thời Niệm dùng giọng khô khốc an ủi Tần Chi, gọi điện thoại cho Thương Thụy, hắn cũng không bắt máy, cô liền xách vali lên, không chút do dự rời khỏi phòng, xuống lầu gọi một chiếc xe, trực tiếp đi tới Hải Vực.
Cô rất ít khi đến những nơi như vậy, bảo vệ ở Hải Vực không biết rõ về cô nhưng thấy cô dù đeo khẩu trang vẫn tỏa sáng chói mắt nên cũng không dám lơ là.
Khương Thời Niệm đọc số thành viên của Tần Chi, được mời vào một cách nhiệt tình.
Cô từ chối sự hướng dẫn của người bảo vệ, trực tiếp đi thang máy lên tầng 3. Chiếc vali không nặng, kéo trên tấm thảm dày hầu như không có tiếng động.
Khớp tay của Khương Thời Niệm nắm chặt vào tay cầm, và khi cô đi qua chiếc cửa sổ nhỏ được trang trí duy nhất trong hành lang, cô thấy trời bên ngoài đã tối đen, tuyết ngày càng lớn và rơi xuống rất nhiều.
[TRUYỆN DO HANLOVENI EDIT CHỈ ĐĂNG TẠI WATTPAD, MONG MỌI NGƯỜI ỦNG HỘ CHÍNH CHỦ]
Phòng của Thương Thụy là căn phòng đầu tiên ở khúc cua, cửa được trang trí bằng đá không được đóng chặt, chừa ra một khoảng trống rộng bằng ngón tay.
Khương Thời Niệm cụp mắt xuống ổn định tâm tình, đang định đẩy cửa vào, thì giọng nói của công tử nhà họ Triệu lại mang ý cười: "Tôi đã nói rồi, cậu chủ Thương mà bị một người phụ nữ gây khó dễ sao. Tôi có nghe nói, cô ấy chẳng qua chỉ là con nuôi mà thôi. "Con gái nuôi mà lòng dạ cũng đen tối thật. Vì tin tức hôm nay, chắc chắn cô ta cũng gây sự với cậu đúng không?"
Giọng nói Thương Thụy rất êm tai, hờ hững nói, "Gây sự? Bây giờ cô ta dám sao?"
Khương Thời Niệm nghe từng chữ từng chữ.
Bên trong truyền đến một trận cười.
Có người nói: "Làm sao còn có tin đồn rằng tối hôm qua vị kia của nhà họ Thẩm thật sự xuất hiện, cố ý giữ thể diện cho Khương Thời Niệm, chắc không phải đâu nhỉ?"
Thương Thụy cười lạnh: "Cậu cũng biết là không phải, Khương Thời Niệm hiện tại không có gì, nhà họ Khương cũng không có ý định tiếp tục thừa nhận cô ta. Cô ta lớn lên ở cô nhi viện, Thẩm Diên Phi sẽ coi trọng nàng chắc?"
Hắn thản nhiên nói: "Cô ta bây giờ không thể làm gì được, chỉ có thể cầu xin tôi đừng chia tay. Nếu tôi vứt bỏ cô ấy vào lúc này, cô ta sẽ ngã đến thịt nát xương tan, đủ cho người ta cười nhạo."
Thương Thụy nói xong, khóe mắt liếc nhìn điện thoại di động, 4 giờ 30 phút, bơ Khương Thời Niệm cũng đủ rồi, gặp mặt để xem cô ghen tuông thế nào.
Hắn đẩy bài xuống, không chút do dự đứng dậy, cầm áo khoác chuẩn bị rời đi, vừa quay người liền thấy cửa phòng bị đẩy ra từ bên ngoài, Khương Thời Niệm đứng ngược sáng ở đó, kéo hành lý của mình.
Trái tim của Thương Thụy thắt lại một cách khó hiểu, hắn cau mày đi về phía cô, hắn còn chưa kịp nói chuyện, Khương Thời Niệm đã tiến về phía hắnhai bước. Trước đây cô rất dễ tính khiến người ta muốn bắt nạt, nhưng bây giờ, cô không hề do dự, giơ tay tát Thương Thụy một cái.
Tiếng "bốp" vang lên khiến cả phòng rơi vào im lặng chết chóc, cả nhóm thiếu gia lần lượt đứng dậy, vẻ mặt kinh hãi.
Tay phải của Khương Thời Niệm khẽ run lên, cô dùng sức nắm chặt, không để sự yếu ớt của mình lọt ra ngoài.
Cô nhìn Thương Thụy, mặt đối mặt nói với hắn: "Thương tổng, chúng ta chia tay, hủy bỏ hôn ước. Từ nay về sau tôi không liên quan gì đến anh nữa."
Cuối cùng, Khương Thời Niệm còn cười với hắn, đôi mắt hoa đào không trang điểm tỏa sáng rực rỡ: "Đã nhiều năm như vậy, không quen biết còn tốt hơn."
-
Tuyết rơi dày đặc, chưa đầy năm giờ, trời tối đen như mực, Khương Thời Niệm kéo vali bước ra khỏi Hải Vực, phía sau phòng kia còn mơ hồ có tiếng huyên náo, bảo vệ cầm dù chạy theo, che cho cô đợi xe.
Khương Thời Niệm không nói gì, cũng không quay đầu lại, từng bước một, cô đi ra khỏi hành lang trước cổng Hải Vực, một mình bước vào tuyết.
Gió không mạnh nhưng nhiệt độ rất thấp, Khương Thời Niệm đang mặc bộ đồ riêng mà cô đã chuẩn bị cho bữa tiệc sinh nhật ngày hôm qua, khi đó cô vẫn còn là cô chủ nhà họ Khương có người đón kẻ đưa, không cần dựa vào quần áo để giữ ấm, nhưng bây giờ gió lạnh rét thấu xương, thổi bay mái tóc dài của cô.
Hải Vực rất ít xe cộ qua lại, hầu hết những người lái xe đến đây đều là xe riêng sang trọng, nếu thời tiết tốt vẫn có thể gọi xe đến đây, với tuyết rơi như hiện nay, có khi còn phải đợi lâu hơn.
Khương Thời Niệm kiên cường đi về phía trước, trước mắt cô là một khoảng không gian rộng lớn, ánh sáng lờ mờ từ những ngọn đèn đường chiếu vào hàng mi phủ đầy tuyết vụn của cô.
Đi đến mệt mỏi, cô ôm đầu gối ngồi xổm ở ven đường, cái cổ mảnh khảnh rũ xuống, các giác quan đều bị phong tỏa, chỉ có tiếng gió.
Khi cô nhận ra tiếng bánh xe lăn trên tuyết đang đến gần thì chiếc Maybach màu đen đã xuyên qua màn sương tuyết bao phủ bầu trời, như thể hình bóng của một con thú hung dữ đang chờ được đi săn cuối cùng cũng lộ diện.
Đèn xe sáng trưng, soi rõ đôi mắt u ám của Khương Thời Niệm.
Chiếc Maybach chậm rãi dừng lại.
Khương Thời Niệm đứng dậy, chợt nhận ra rằng cô vẫn đeo chiếc vòng tay đắt tiền đó trên cổ tay, mà quên tháo xuống trả lại.
Kính xe mờ đục hạ xuống đúng lúc, lông mày của người đàn ông sâu thẳm, sống mũi cao cao được chiếu sáng từng tấc một, ngẩng đầu nhìn lên, nụ cười rất nhạt và có chừng mực, nhưng Khương Thời Niệm dường như đã đâm đầu vào một đầm sâu không thấy đáy.
Anh lịch sự hỏi: "Cô Khương, cô có muốn lên xe tôi không?"
Ủng hộ mình tiếp tục edit truyện thì ngại gì một lượt click: https://shope.ee/1Ap2wwu8wq
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT