Điện thoại không ngừng vang lên, âm thanh dồn dập của chuông điện thoại cùng tiếng thông báo tin nhắn lẫn lộn, ở bên tai Khương Thời Niệm như từng đợt sóng biển lạnh lẽo, lặp đi lặp lại va chạm vào màng nhĩ.

Dần tỉnh táo trong tiếng ồn ào, cô cố gắng mở mắt ra, con ngươi bị bao phủ bởi một tầng ánh nước, có chút thất thần nhìn ra xung quanh, xác định ra mình đang trong phòng bệnh của bệnh viện Cộng Tế.

Đối diện với giường bệnh là cửa sổ, rèm màu trắng trơn không kéo, bên ngoài bóng đêm u ám, mây xanh đen trầm thấp chất chồng dày đặc trên bầu trời, mơ hồ phản chiếu ánh đèn dày đặc của Bắc Thành về đêm.

Có một màn hình treo trên tường cạnh cửa sổ, thời gian hiển thị 8:30 tối.

Cách thời gian cô té xỉu tại tiệc sinh nhật của mình ít nhất hai tiếng.

Khương Thời Niệm theo bản năng giơ tay lên, cảm giác được đau đớn mới thấy trên mu bàn tay đang cắm một cây kim truyền dịch, trong bình thuốc vẫn còn một nửa.

Toàn thân cô ê ẩm sau cơn sốt cao, đỡ lấy giường chậm rãi ngồi dậy, dùng tay kia cầm điện thoại, vừa lúc có một tin nhắn WeChat mới truyền đến, vừa sáng màn hình rồi tối đen.

- -" Thời Niệm, lúc này em đừng õng ẹo nữa, giả ngất không giải quyết được vấn đề đâu. Tạm thời anh ở bên đây đối phó, em bĩnh tĩnh lại thì mau sang, tài xế đang đợi ở dưới tầng, đừng để bố mẹ và chị em phải khó xử."

Người gửi là Thương Thụy.

Vị hôn phu, người sẽ chính thức kết hôn với cô vào tháng tới.

Khương Thời Niệm nắm chặt điện thoại, hít một hơi thật sâu, tin nhắn tiếp theo của Thương Thụy lại hiện lên.

"Tỉnh táo lại, con gái ruột của nhà họ Khương đã trở về, bây giờ em không thể tùy hứng. Giới hào môn Bắc Thành lớn là thế, hôm nay hiện trường lại còn rất nhiều người, đoán chừng bây giờ ai ai cũng biết em chỉ là con gái nuôi thay thế."

Mấy hàng chữ không chút lưu tâm đâm vào mắt Khương Thời Niệm đang trong phòng bệnh tăm tối, dưới ánh sáng lạnh yếu ớt, đuôi mắt cô lại càng đỏ trông thấy.

Khương Thời Niệm vén chăn lên, vừa định rút kim tiêm xuống giường, cửa phòng bệnh khẽ vang lên một tiếng, y tá trẻ tuổi mở cửa đi vào, nhìn thấy trong phòng quạnh quẽ, trong mắt lộ vẻ kinh ngạc.

Bệnh viện Cộng Tế thường xuyên khám cho những người hào môn quyền quý ở Bắc Thành, cô ta làm việc ở tầng VIP đã hai năm, từng gặp Khương Thời Niệm không chỉ một lần, biết cô là đại tiểu thư được yêu chiều hết mực của nhà họ Khương.

Trước kia khi Khương Thời Niệm sinh bệnh nằm viện, người tới thăm không ngớt, vị hôn phu là Thương tổng lại càng quan tâm, túc trực mọi lúc, hiếm khi thấy cô lẻ loi một mình.

Hôm nay lại thật khác thường, Khương Thời Niệm đã sốt cao đến mất đi ý thức, ngoại trừ tài xế và bảo mẫu đưa người đến, vậy mà lại không còn ai đến nữa, ngay cả Thương tổng cũng chưa có xuất hiện.

Mà vừa rồi còn nghe đồng nghiệp nói chuyện riêng, nói ban đầu bảo mẫu chỉ cho Khương Thời Niệm nằm phòng thường ở chung, về sau không biết là bị ai ngăn cản mới tạm thời đổi thành phòng VIP trên tầng có điều kiện tốt và riêng tư hơn.

Ánh sáng trong phòng không tốt, y tá bật đèn trần để nhìn rõ tình hình truyền dịch, khi ánh mắt rơi xuống người Khương Thời Niệm liền sửng sốt vài giây.

Dáng dấp cô Khương rất đẹp, chỉ là trước giờ luôn ăn mặc mộc mạc, thích mặc sườn xám dịu dàng, cũng không thích trưng diện cho nên dù ngũ quan cực đẹp, cũng lộ ra vẻ thùy mị dịu dàng.

Nhưng giờ đây cô thay đổi hoàn toàn, mặc trên người chiếc váy nhung đen

bó sát, gợi cảm chói lóa, lộ ra những gì nên lộ, vừa vặn che đi những gì nên che, da tuyết môi đỏ, con ngươi đen láy, bộ dạng ốm yếu đó không những không làm cô suy yếu mà còn thêm phần mĩ miều.

Y tá nín thở, nhớ lại những thông tin cơ bản mà cô ta đã nhìn thấy trong sổ đăng ký nhập viện, không thể hiểu nổi một người phụ nữ xinh đẹp như vậy sao lại bị đối xử lạnh nhạt trong ngày sinh nhật của mình.

Khương Thời Niệm chịu đựng cơn đau rát trong cổ họng, nhẹ giọng nói với y tá: "Không cần làm nữa, tôi có thể tự xử lý."

Y tá cũng không tiện can thiệp quá nhiều.

Theo cô ta biết, tính cách Khương Thời Niệm dịu dàng hiền thục, sẽ không làm những điều trái khoáy, nên tự mình truyền dịch cũng không có gì đáng lo ngại.

Y tá điều chỉnh tốc độ chảy, chân trước vừa đi, Khương Thời Niệm lập tức liền xé băng dính trên tay ra, quả quyết rút kim tiêm ra.

Cổ tay cô run lên, một dòng máu đỏ tươi chảy ra, đặc biệt chói mắt trên mu bàn tay trắng nõn gầy guộc.

Điện thoại vẫn nối đuôi nhau đổ chuông, Khương Thời Niệm còn chưa kịp tắt tiếng thì bạn thân Tần Chi đang ở Đức gọi đến, ngón tay lạnh như băng của cô dừng lại mấy giây, cuối cùng vẫn nghe máy.

Ở đầu dây, Tần Chi không câu nệ cất cao giọng: "Niệm Niệm, có chuyện gì vậy! WeChat của mình sắp nổ rồi, cậu vẫn ổn chứ?!"

Hàng lông mi dài của cô đổ bóng lên mí mắt, không có lên tiếng.

"... Vậy là có chuyện thật sao?!" Mới đầu Tần Chi thấy được tin tức ở các group WeChat trong giới, ngay sau đó lại có càng nhiều người đến tìm để dò hỏi về bạn thân cô ấy, khiến cô ấy thực sự lo lắng, " Cậu được nhận nuôi cũng không sao cả..."

Cô ấy hít sâu một hơi, đột nhiên bộc phát ra: "Nhưng bây giờ bên ngoài nói cậu chỉ là vật thay thế cho con gái nhà họ Khương, trong nhà đã thương lượng trước với cậu rằng sẽ tiết lộ con gái ruột trong tiệc sinh nhật hôm nay, kết quả cậu muốn chơi trội, cố tình ăn mặc khác đi, còn giả vờ ngất xỉu tại chỗ để lấy lòng thương xót?! Những lời này truyền ra ngoài, chắc chắn là có người bày mưu tính kế!"

Tần Chi sốt ruột hỏi: "Thương Thụy có ở bên cậu không? Anh ta phản ứng thế nào! Có che chở cậu chứ!"

Khương Thời Niệm nắm lấy mép giường, khớp xương tinh tế căng đến tái nhợt.

Sự việc xảy ra không lâu thì cô liền bất tỉnh, không biết gì về dư luận sau đó, bây giờ nghe Tần Chi nói xong, cô mới kịp phản ứng, có lẽ cô... đã bị nhà họ Khương mà cô hết lòng hết dạ bày mưu tính kế.

Từ ngày vào nhà họ Khương năm cô sáu tuổi, cô đã biết vì mình có chút giống Khương Ngưng, cô con gái thất lạc của nhà họ Khương, nên bị coi là vật thay thế để an ủi người nhà.

Cô chưa từng vì điều này mà oán hận, có thể được bố nuôi Khương Cửu Sơn đưa ra khỏi cô nhi viện, rời xa nguy hiểm, có được một mái ấm, chẳng khác nào cho cô một cuộc sống mới.

Cô luôn biết ơn vì điều này, và cô sẽ không bao giờ đòi hỏi những thứ không thuộc về mình, chẳng hạn như tình cảm và sự công nhận của người nhà.

Về việc nhận nuôi cô, mẹ nuôi Diệp Uyển luôn tỏ ra thờ ơ, lúc trước vì để an ủi cho nỗi đau bị mất con của vợ, Khương Cửu Sơn mới đưa ra đề xuất tìm một đứa trẻ tương tự, và tình cờ nhìn thấy cô trong cô nhi viện.

Khi đó trời xui đất khiến, sau khi nhà họ Khương nhận nuôi cô,cũng không công khai là con gái nuôi, mà tuyên bố với bên ngoài rằng đã tìm thấy đứa con gái thất lạc trước kia, và đổi tên thành Khương Thời Niệm để tiêu tai.

Hai đứa trẻ tuổi tác tương đương, ngũ quan lại giống, khi đó thông tin trên mạng cũng chưa phát triển, nhà họ Khương lại khiêm tốn nên không ai nghi ngờ, nhưng mẹ nuôi Diệp Uyển cũng rất nhanh đã hối hận.

Diệp Uyển cảm thấy sự tồn tại của cô là xâm phạm quyền lợi của con gái ruột bà ấy, việc thay thế đáng khinh này sẽ làm vấy bẩn tình mẫu tử thuần khiết.

Nhưng nhà họ Khương coi trọng thể diện nhất, lời cũng đã nói ra, thủ tục nhận nuôi cũng đã làm, muốn trả cô lại cũng không còn cơ hội nữa.

Ngày đó cô ôm lấy túi đồ nho nhỏ của mình, khiếp đảm đứng trong căn biệt thự trang trí xa hoa, chợt nhận ra mình vừa chạm vào một chút hơi ấm, lại đột nhiên bị rút ra, không còn liên quan gì đến cô nữa.

Dựa vào thái độ của Diệp Uyển, Khương Cửu Sơn và anh trai Khương Dương cũng bắt đầu lãnh đạm hà khắc với cô, cô được hưởng những điều kiện mà nhà học Khương cấp cho, vì vậy cô hoàn toàn phải trưởng thành theo tưởng tượng của nhà họ Khương về con gái của mình.

Cô biết ơn lòng tốt được nhận làm con nuôi, luôn thỏa mãn sự mong đợi và tưởng tượng của bố mẹ cùng anh trai, nhưng Diệp Uyển mãi mãi không hài lòng với cô.

Cho dù cô làm tốt đến thế nào, Diệp Uyển vẫn nhíu mày nhìn cô, ghét nhất là ngoại hình của cô, trách cô sao quá bắt mắt, không xứng với gia đình tử tế, không phù hợp với hình mẫu lý tưởng của nhà họ Khương về Khương Ngưng.

Về sau nhà họ Khương sinh ra ý nghĩ muốn tiến xa hơn, cần quan hệ liên hôn giúp sức, bố mẹ cô coi trọng con trai độc đinh của nhà họ Thương.

Thương Thụy và cô là bạn học cấp ba, kiên trì theo đuổi cô nhiều năm, nhưng cô vẫn không đồng ý.

Nhưng nhà họ Khương tạo áp lực càng ngày càng nặng, quả thực có một số việc Thương Thụy khiến cô động lòng, cuối cùng cô cũng gật đầu đồng ý, muốn nghiêm túc cùng Thương Thụy thử một lần, muốn có một hôn nhân, một gia đình ổn định.

Nhưng cô không bao giờ tưởng tượng được tình hình như ngày hôm nay sẽ xảy ra.

Bữa tiệc sinh nhật nhà họ Khương tuyên bố tổ chức cho cô lại trở thành đài tử hình với cô.

Nếu trong nhà nói trước với cô rằng đã tìm thấy được con gái ruột, yêu cầu cô hợp tác trong bữa tiệc, trở thành một sự tương phản tiêu cực để đối phương nổi bật thì cho dù có muốn đoạn tuyệt quan hệ với cô, cô cũng chấp nhận.

Nhưng sao có thể che giấu cô, lợi dụng cô, hoàn toàn xem cô như một công cụ.

Mà đứa con gái ruột đó đối với cô cũng không xa lạ gì, là đối thủ cạnh tranh luôn nhằm vào cô trong đài truyền hình, cô về nhà đã nhắc đến với bố mẹ mấy lần.

Về phần Thương Thụy...

Khương Thời Niệm buông tay, từ trên giường đứng dậy, trả lời Tần Chi: "Mình đang ở bệnh viện, Thương Thụy không tới, anh ấy ở lại sảnh tiệc, giục mình quay lại."

Tần Chi suýt nữa thì hụt hơi: "Hắn là cái dạng vị hôn phu gì vậy! Ngay từ đầu cậu không nên đến kiểu đại yến hội này!"

Khương Thời Niệm cụp mi xuống, cười tự giễu,giọng nói trong trẻo của Hoa Đán đài truyền hình thành phố đã trở nên khàn khàn nhẹ bẫng.

"Mình đã nói trước với bố mẹ là mấy ngày qua mình bị bệnh, có thể bỏ bữa tiệc sinh nhật được không, nhưng họ từ chối, nói muốn mượn cơ hội hôm nay để thông báo ngày cưới của mình và Thương Thụy vào tháng sau, nên mình phải đi."

"Mình không muốn bố mẹ và nhà họ Thương khó xử, cho nên mình..." Cô ngẩng đầu lên, đôi mắt anh đào xinh đẹp mà lạnh lùng, "Dưới sự sắp xếp của bọn họ, bị sốt cao, trưng diện lộng lẫy, mặc chiếc váy mà mình sẽ không bao giờ chọn, trang điểm đậm mang tính công kích, trơ mắt nhìn họ dẫn con gái ra."

"Cô gái kia ở đài truyền hình luôn không ưa mình, hôm nay cơ hồ không có trang điểm, váy trắng tinh tươm, còn mình thì..."

Khương Thời Niệm cười lắc đầu.

"Mình giống như bộ dạng của một đóa sen đen hung ác, trên mặt viết đầy âm mưu, tựa như trong tiểu thuyết giả mạo con gái chiếm lấy gia sản, kích động ngất đi giống như giả bộ."

Còn vị hôn phu của cô.

Thương công tử từng thề non hẹn ước nói yêu cô, khi tình hình mất kiểm soát, chỉ thấp giọng ném đến một câu "Em lý trí chút đi, đừng có ra vẻ." rồi đĩnh đạc quay người, đi về phía bố mẹ Khương và kẻ yếu trong mắt mọi người.

Cô ta đáng thương, vừa tìm được bố mẹ ruột, đã không biết làm sao với chị gái trước cảnh tượng này.

Tần Chi đã giận không kiềm được:"Trước đây mình đã thấy rất lạ, sao thái độ nhà họ Khương đối với cậu lại không có ăn nhập. Nếu không phải trùng hợp nhìn thấy mình cũng không tin! Ở bên ngoài là cha mẹ hiền từ, người anh trai tốt, còn khi không có ai thì lập tức trở mặt..."

Cô ấy càng nói càng bất bình: "Bây giờ lại càng đỉnh hơn, muốn nâng con gái ruột của mình lên, trực tiếp bắt cậu tế trời! Niệm Niệm, cậu bị nhà đó tính toán như vậy mà vẫn muốn chịu đựng sao?"

Khương Thời Niệm đang định nói, đột nhiên nghe thấy ngoài hành lang có tiếng giày cao gót đang tới gần, đã đến ngoài cửa.

Vừa rồi cô không ngừng nói chuyện với Tần Chi, đầu óc cũng rối bời, hoàn toàn không có để ý.

Khương Thời Niệm mím môi, cúp điện thoại theo bản năng.

Một giây sau, cửa phòng bị kéo ra không hề kiêng nể, người phụ nữ tóc xoăn dài uể oải tháo kính râm xuống, nhìn cô từ trên xuống, cười khẩy: " Phải nói sao nhỉ, giả ngất đợi đến giờ này mà vẫn chưa có ai đến thăm cô, nên không ngồi nổi nữa phải không?"

Khương Thời Niệm lẳng lặng hỏi: "Thương Thụy bảo cô tới?"

"Khương Thời Niệm, đã đến mức này rồi mà cô vẫn còn nhớ thương em trai tôi ư?"

Đường cong khóe môi của Thương Tuyền càng thêm lạnh, chậm rãi đi hai bước đến phòng bệnh, gót chân mảnh khảnh gõ trên mặt đất, vang lên tiếng lạch cạch chói tai trong bệnh viện lúc về đêm.

Cô ta nhướng mày đi tới gần Khương Thời Niệm: "Cũng phải, xem thái độ của nhà họ Khương ngày hôm nay, e là sau này sẽ không thèm để ý đến cô nữa. Cô không muốn rơi vào vũng bùn, đương nhiên phải mặt dày quấn lấy Thương Thụy không buông, đáng tiếc khiến cô thất vọng rồi, bây giờ nó đang bận, không rảnh để ý đến cô."

Khương Thời Niệm siết chặt lấy điện thoại, mép ấn vào tay cô hằn lên vết đỏ đậm.

Thương Tuyền nhướng mày nhìn cô: "Không chỉ Thương Thụy không rảnh, toàn bộ nhà họ Khương và tất cả những người có giao tình với nhà họ Khương đều không lo nổi cô, ngày tháng làm đại tiểu thư của cô đã tận, chỉ là hàng nhái, chim tu hú chiếm tổ chim khách mà thôi. Nếu tôi là cô, tôi sẽ chủ động thoái vị, hủy bỏ hôn sự này để khỏi thêm khó xử."

Cô ta nói tiếp: " Chắc cô cũng rõ, hai nhà chúng ta chỉ là liên hôn. Đừng nói đến tình cảm con nít ranh thời học sinh, nếu cô còn không phải con gái nhà họ Khương thì định lấy cái gì để bước vào cửa nhà họ Thương?"

Thương Tuyền giơ ngón tay được làm móng tinh xảo lên, khinh miệt khẩy vào gò má không còn giọt máu của Khương Thời Niệm: "Lấy gương mặt này của cô sao?"

Khương Thời Niệm vẫn còn sốt, không dễ dàng đứng vững, cô cố gắng hết sức để xua tay Thương Tuyền, nhìn thẳng cô ta và nói: "Cô Thương không hài lòng với cuộc hôn nhân có thể trực tiếp nói với hai nhà, còn chuyện giữa tôi và Thương Thụy, tôi sẽ cùng anh ấy giải quyết trước mặt. Nếu tôi vẫn chưa bước vào cửa nhà họ Thương thì chưa đến phiên cô giáo huấn tôi."

Cô không muốn tranh cãi nhiều với Thương Tuyền, vì vậy cô lấy chiếc áo khoác treo ở cạnh cửa và cố gắng bĩnh tĩnh bước ra ngoài.

Theo chuyển động, lỗ kim trên mu bàn tay cô lại tràn ra máu đỏ.

Thương Tuyền sửng sốt một lát, không thể tin được hít một hơi thật sâu.

Trước giờ Khương Thời Niệm không có nổi nóng, tính cách tốt như người giả. Bất kể cô ta đâm chọt công khai hay bí mật, cô cũng không thể nào có phản ứng dữ dội như vậy.

Hiện giờ quầng sáng của cô đã vỡ tan, rơi khỏi cành cây, người quen khắp giới Bắc Thành đều đang xôn xao bàn luận về cô, vậy mà lại dám cứng rắn với cô ta?!

Không nhịn được, Thương Tuyền tức giận xoay người nắm lấy cánh tay Khương Thời Niệm, lớn tiếng hỏi: "Thái độ của cô với tôi là sao? Đã xuống vũng bùn mà còn nghĩ mình là thiên nga ư?! Tôi nói cô hay...."

Khương Thời Niệm đang bệnh, không thể làm lại sức của Thương Tuyền, lúc lôi kéo không thể không quay lại đối mặt với cô ta.

Khi Thương Tuyền nhìn thấy gương mặt chói mắt và rực rỡ của Khương Thời Niệm, cô ta càng tức giận hơn, cố tình hất cô ra sau, muốn cô ngã ra ngoài cửa phòng bệnh, cho mặt ngã nát luôn đi.

Khương Thời Niệm vẫn còn đi đôi giày gót nhọn trong bữa tiệc sinh nhật, bị xô đẩy khiến cô không thể ổn định cơ thể, cô muốn nắm lấy khung cửa, nhưng ngón tay quá trớn và mất sức.

Trong lòng nhanh chóng đóng băng.

Cô mà là thiên nga gì chứ.

Có lẽ cô được sinh ra trong vũng bùn và không bao giờ thực sự thoát ra được.

Khương Thời Niệm cho rằng mình sẽ như Thương Tuyền mong muốn, gây ra tình huống khó xử nhất trước mặt các y tá và bệnh nhân của cả tầng.

Nhưng có một bàn tay bất ngờ đỡ lưng cô khi cô sắp ngã.

Váy của cô rất mỏng, bàn tay kia rất vững vàng, nhiệt độ cơ thể kỳ dị truyền dọc theo đầu ngón tay, xuyên qua lớp vải, áp chặt vào xương bướm của cô.

Một giọng nói lạnh lùng vang lên sau lưng cô, hờ hững nói: "Cô Thương muốn nói gì, hay là nói cho tôi cùng nghe."

Thương Tuyền vẫn chưa kịp thu lại bàn tay đang dừng ở không trung, sững sờ nhìn đối phương một lúc lâu, sau đó hoảng hốt đứng dậy, sắc mặt tái nhợt lầm bầm nói "Thẩm tổng"

Y tá đứng ở xa nghe thấy bên này có tiếng tranh chấp, có người kịp thời chạy đến, nhìn thấy cảnh tượng trước cửa liền bất an dừng lại, không dám tùy tiện tiến lên.

Trán Khương Thời Niệm bị mồ hôi lạnh thấm ướt, cô vội vàng vịn cửa đứng vững, nín thở quay đầu lại.

Đèn trong hành lang bệnh viện lóe sáng, cửa phòng nằm chéo phía đối diện không biết được mở ra từ lúc nào, người đàn ông này hẳn là từ bên kia tới, giờ phút này đứng ở trước mặt của cô.

Anh rất cao, dáng người thon dài, bóng dáng của anh gần như che khuất ánh sáng ở sau, khiến các đường nét trên khuôn mặt anh bị che khuất một cách mờ nhạt, không rõ thần sắc.

Anh mặc một chiếc áo sơ mi trắng đơn giản nhất, vốn đã đủ tao nhã và quý phái, trên cánh tay khoác hờ chiếc áo khoác đen, trên đốt ngón tay hiện lên đường nét rõ ràng đang móc một hộp bánh kem không tính là lớn, chiếc ruy băng trắng tinh rất hợp với màu da của anh.

Khương Thời Niệm không nhìn thẳng vào mắt anh, ánh mắt nhìn chằm chằm vào xương hàm sắc bén của anh, trong đầu đầy hỗn loạn.

Cô há hốc mồm, tiếng "Thẩm tổng" khô khốc còn chưa kịp thốt ra, Thương Tuyền đã kịp tỉnh táo lại, bận bịu cướp lời: "Xin lỗi, không biết anh cũng ở bệnh viện, chúng tôi quấy rầy đến anh sao?"

"Không phải hai người."

Giọng điệu người đàn ông rất nhạt, không nghe ra bất kỳ cảm xúc gì, không hề đếm xỉa mà nhìn sang.

"Mà cô."

Hô hấp của Thương Tuyền cứng lại, nụ cười cố nặn ra trên mặt hoàn toàn đóng băng.

Dù không cam lòng đến đâu, cô ta cũng có thể thấy được vị gia chủ vừa kế nhiệm nhà họ Thẩm không được vui, động phải hàng thật, cô ta xui xẻo động trúng họng súng, nói thêm nữa e là sẽ gây phiền toái.

Thương Tuyền hối hận vừa rồi quá lớn tiếng, chọc trúng tôn thần này, lập tức lại đổ lỗi cho Khương Thời Niệm, cô ta không chút mặt mũi mà cúi đầu nói vài câu xin lỗi, rồi đeo kính râm vội vàng rời khỏi phòng bệnh.

Thương Tuyền rời đi còn chưa đến một phút, trên điện thoại của Khương Thời Niệm liền nhận được tin nhắn cảnh cáo cô: "Đừng đắc tội Thẩm Diên Phi! Đừng có gây rắc rối cho hai nhà!"

Khương Thời Niệm tắt màn hình, mới nhận ra vừa nãy suýt nữa thì ngã, vắt kiệt chút sức lực ít ỏi còn sót lại của cô, nhưng so với điền này, người trước mặt khiến cô vô cùng lo lắng.

Cô nhẹ nhàng nói: "Xin lỗi Thẩm tổng, đã làm phiền anh rồi."

"Với lại..." Cô nói thêm, "Cảm ơn anh"

Bất kể là nguyên nhân gì, Thẩm Diên Phi thật sự đã vừa vặn giúp cô giải vây, nếu không hôm nay cô ta nhất định sẽ làm ầm ĩ trong bệnh viện, sẽ không có kết cục tốt đẹp cho cô.

Thẩm Diên Phi rủ mắt xuống nhìn cô, lông mi cô đang run.

Anh không nhanh không chậm lên tiếng: "Cảm ơn suông như vậy thì khỏi đi, nếu cô Khương không ngại, hãy giúp tôi một việc."

Khương Thời Niệm khẽ giật mình.

Ngay sau đó, người đàn ông đưa tay ra, hộp bánh kem lủng lẳng giữa những ngón tay thon dài được đưa tới, giọng nói ấm áp mà lạnh lùng: "Còn thừa một cái bánh, mang theo ra ngoài không tiện, làm phiền cô xử lý giúp tôi."

Trước khi Khương Thời Niệm quyết định có nên đưa tay ra hay không, Thẩm Diên Phi đã đặt hộp bánh đắt tiền lên kệ bên cạnh cô.

Anh không ở lại lâu, dứt khoát lướt qua Khương Thời Niệm, khi họ ở gần nhau nhất, anh cúi đầu nhìn cô trong chốc lát, ánh mắt chạm nhau như tia chớp.

Khương Thời Niệm dựa vào tường, chờ bóng lưng anh biến mất, các y tá và bệnh nhân bên cạnh đều đã rời đi, tất cả mọi âm thanh đều im bặt, hốc mắt cô từ từ đỏ lên.

Để cảm xúc của mình không sụp đổ, Khương Thời Niệm đã cố gắng hết sức để chuyển hướng sự chú ý của mình, và tùy tiện mở nắp hộp bánh ra.

Bên trên chiếc bánh kem ở trong có dòng chữ "Chúc mừng sinh nhật" được viết bằng chữ viết tay.

Và đằng sau viết câu.

Là một con thiên nga trắng tinh khiết, vô cùng sống động.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play