“Đại ca, ta cắt tóc của huynh đặt chung với tóc của ta, chúng ta đời này sẽ không bao giờ xa nhau.”
“Tước nhi thật ngốc. Cái này chỉ có phu thê mới làm vậy thôi.”
“Tước nhi không quan tâm. Tước nhi chỉ muốn ở mãi bên cạnh đại ca thôi.”
Mộ Tước vừa cầm túi gấm nhỏ cất giữ tóc của hai người, vừa dốc lia lịa bình rượu trên tay. Đây không biết là bình rượu thứ mấy rồi, bình rượu la liệt khắp sàn, càng uống chỉ càng thêm đau lòng.
“Đại ca, ta yêu huynh như vậy, huynh lại làm tổn thương ta. Huynh vì một tên tiểu quỷ mà thay lòng. Hắn thì có gì tốt hơn ta chứ?”
Mộ Tước cười ghê rợn nhìn những tấm màn tơ tung bay khắp phòng: “Hắn rốt cuộc tốt hơn ta ở điểm nào?”
Những tấm màn này đều là tranh vẽ. Hàng trăm tấm màn chỉ vẽ một mình Viêm Đằng, mà tranh vẽ nào cũng không có y phục.
Mộ Tước đứng dậy, quơ lấy một tấm màn ôm vào sát người: “Đại ca, huynh sẽ hồi tâm chuyển ý thôi. Chúng ta đã hứa ở bên nhau cả đời. Huynh sẽ sớm trở về bên cạnh Tước nhi thôi.”
Cửa phòng đột nhiên mở toang. Mộ Tước hai mắt mơ hồ, không nhìn rõ người đến, cứ tưởng là Viêm Đằng quay về nên vui mừng gọi một tiếng: “Đại ca, huynh về rồi.”
Ninh Thái tiến đến lay người Mộ Tước: “Mộ Tước, ngươi tỉnh đi. Ta không phải Triều Phượng. Triều Phượng sẽ không đến đây đâu. Ta biết năm xưa là ngươi hại hắn. Ta nhìn thấy ngươi đi vào tẩm cung của Văn Cơ. Hắn quay trở lại là để báo thù ngươi đó.”
Mộ Tước hất vỡ bình rượu xuống sàn: “Nói hồ đồ gì đó! Đại ca rất yêu thương ta, sẽ không hại ta.”
“Hắn sẽ! Hắn hận ngươi làm hại hắn, chỉ muốn giết ngươi thôi.” Ninh Thái ôm chầm Mộ Tước lại: “Ngươi tỉnh lại đi. Chỉ có ta mới thật lòng yêu thương ngươi. Chỉ có ta mới nguyện ý ở cạnh ngươi cả đời.”
“Ở cạnh ta cả đời?” Mộ Tước loạng choạng sờ lên mặt Ninh Thái: “Phải, chúng ta sẽ ở cạnh nhau cả đời. Đại ca!”
Mộ Tước hôn loạn trên cổ Ninh Thái rồi đi dần đến môi. Ninh Thái không kiềm chế được một mỹ nhân như hoa như ngọc trước mặt, gấp gáp đem Mộ Tước bế lên đến cạnh nhuyễn tháp, đè y xuống và bắt đầu trút hết vải vóc ra.
“Mộ Tước, ta muốn chạm vào ngươi từ lâu rồi.”
Mộ Tước cười trong cơn say: “Đại ca, ta cho huynh cơ thể của ta. Ta cho huynh tính mạng của ta, chỉ cần huynh đừng rời bỏ ta. Ta cái gì cũng cho huynh, được không?”
Hai mắt Ninh Thái thấm đẫm một màn sương mờ đục, cúi xuống gặm lấy chiếc cổ trắng nõn của Mộ Tước, hơi thở nặng mùi dục vọng nói: “Được.”
Sáng sớm, Mộ Tước mở mắt thức dậy, trìu mến gọi một tiếng: “Đại ca!”
Thế nhưng, vào lúc ngẩng đầu lên, phát hiện người đang ôm mình không phải là Viêm Đằng, Mộ Tước lập tức ngồi dậy đầy bàng hoàng. Nhìn đống dịch thể vương vãi khắp trên bắp đùi và chân, y siết chặt bàn tay lại, lửa giận sôi bừng trong tim.
Ninh Thái trấn an y: “Mộ Tước, ta là thật lòng với ngươi. Ngươi quên Triều Phượng đi, ta từ nay về sau ở cạnh ngươi.”
“Được, ta quên đại ca đi.” Mộ Tước quay lại, xô Ninh Thái lại giường và ngồi lên người y, đuôi mắt kéo cao: “Ta là người của ngươi rồi. Ta đương nhiên phải nghe lời ngươi.”
Y hôn lên lồng ngực Ninh Thái, nũng nịu: “Ngươi nhắm mắt lại đi, để ta phục vụ ngươi.”
Ninh Thái lập tức mỉm cười nhắm mắt. Mộ Tước biến ra một con dao sắc bén, không chút suy nghĩ đâm thẳng xuống ngay trái tim của Ninh Thái, đâm liên tục mà không nhíu mắt lấy một lần. Cho dù Ninh Thái đã chết đi, y vẫn đâm kịch liệt không dừng lại, vừa đâm vừa điên loạn gào lên: “Ngươi là cái thá gì? Ngươi có tư cách gì chạm vào ta? Cho dù ta nuôi rất nhiều nam sủng, cho dù ta chơi bời với họ thế nào, ta luôn để lại cơ thể này trong sạch chỉ dành cho đại ca thôi. Giờ thì bị ngươi hủy hoại rồi. Nếu để đại ca biết ta không trong sạch nữa, huynh ấy sẽ không chạm vào ta. Đều tại ngươi! Ngươi đáng chết! Chết đi! Chết đi!”
Mộ Tước đâm đến khi máu thịt văng đầy mặt thì ngừng tay xuống giường. Y soi trước gương, vẻ mặt vô cảm, tự nói với chính mình: “Hắn không thể mở miệng nói chuyện được nữa. Chỉ cần mình không nói ra, đại ca sẽ không biết. Mình vẫn mãi là Tước nhi trong sạch của đại ca.”
Ngày thứ sáu ở tại cung Phù Hồ, Hoàn Khuê đến gặp Viêm Đằng báo tin Trạch Dương bị hình phạt Thiên Công Tẩy Cốt Đinh. Lúc hành hình, Tốn Dung vậy mà lại không hề xuất hiện. Khi Hoàn Khuê đi rồi, Chiêu Ngạn hồi tưởng lại chuyện Viêm Đằng từng kể, cảm thấy cũng rất tội cho vị thần quân này. Ai cũng có điểm yếu, lợi dụng điểm yếu của người khác thật là chuyện không hay ho gì, nhưng hắn biết Viêm Đằng chỉ là bất đắc dĩ thôi. Là do Thần giới này ép buộc y trước.
Trạch Dương buộc phải lấy nữ vương của Hoa Linh Tộc là Tốn Dung, nhưng mà Tốn Dung ỷ mình là nữ vương, coi thường Trạch Dương là kẻ coi kho, cho nên tình cảm phu thê vô cùng lạnh lẽo. Ngược lại, hầu nữ bên cạnh Tốn Dung là Thanh Kha lại rất quan tâm cho Trạch Dương. Do Thanh Kha yêu thích đọc sách, Trạch Dương thường lén để Thanh Kha vào kho văn thư. Lâu dần, hai người ở bên nhau sinh tình, lúc đã có mối quan hệ không thể nói ra ngoài thì Trạch Dương mới biết Thanh Kha không đơn giản là hầu nữ. Nàng chính là con gái riêng của Tốn Dung. Bởi vì bị phụ thân Thanh Kha phụ bạc khi đang mang thai, Tốn Dung sinh ra Thanh Kha thì rất ghét bỏ, luôn tìm mọi cách hành hạ nàng.
Chuyện cha dượng quan hệ với con riêng của vợ đương nhiên chẳng tự hào gì cho cam, nhất là khi còn bị Tốn Dung bắt tại trận trên giường. Tốn Dung ra lời sỉ nhục bọn họ, còn nói sẽ tố cáo lên Thiên Đế để họ chết chung. Trong cơn tức giận, Trạch Dương đã giết chết Tốn Dung, lấy da mặt của Tốn Dung đắp lên cho Thanh Kha, biến Thanh Kha trở thành thê tử ngoài ánh sáng của mình. Lẽ ra mọi chuyện vốn dĩ rất suôn sẻ, không ngờ cái xác Tốn Dung lại biến mất. Mộ Tước dùng cái xác đó để ép Trạch Dương phải mở phong ấn Khải Huyền Nhai và đổ tội cho Viêm Đằng. Trạch Dương chưa từng tham luyến ngôi vị Thiên Đế, chỉ vì bảo vệ người nữ nhân y yêu thương nhất, đành phải hợp tác với Mộ Tước. Mộ Tước sau đó giúp Trạch Dương đốt xác hủy diệt dấu tích, nói rằng Thanh Kha sơ ý bị tai nạn cháy chết trong phòng bếp.
Bất quá, hai con người riêng biệt, hai tính cách trái ngược. Một Tốn Dung ngang tàng bạo ngược và một Thanh Kha yếu đuối dịu dàng rất khó trộn lẫn vào nhau. Để tránh người khác nghi ngờ, Trạch Dương luôn giữ Thanh Kha trong cung của mình, không cho ra ngoài. Chính vì sự bảo bọc quá kỹ càng này nên mới khiến Viêm Đằng sinh nghi điều tra đến cùng. Viêm Đằng chơi trò gậy ong đập lưng ong, bắt đi Thanh Kha để cho Trạch Dương phải tự đổi lại lời buộc tội năm nào với y.
Mà nay, Trạch Dương thụ hình, Thanh Kha không xuất hiện, có thể thấy Thanh Kha vẫn còn biết suy nghĩ. Lỡ như nàng ta đến kêu khóc ầm ĩ, để lộ sơ hở khiến cho chuyện năm nào bị vạch ra, thì chính là tội chồng tội cho Trạch Dương.
Chiêu Ngạn có chút thương cảm hỏi Viêm Đằng: “Hành hình rồi thì sẽ thế nào?”
“Đã chịu Thiên Công Tẩy Cốt Đinh thì chỉ có thể bị đuổi xuống trần làm phàm nhân. Ngươi bị mất pháp lực còn có thể dùng kim đan từ từ bồi dưỡng lại, còn kẻ phải chịu loại đinh này một đời không cách nào có lại pháp lực được nữa, tứ chi xem như tàn phế, thậm chí so với phàm nhân còn muốn yếu ớt hơn.” Viêm Đằng nhìn hắn bé nhỏ ngồi trên thân của Bích Lương Cầm, dùng một ngón tay nâng hắn lên, lại nói: “Ta biết ngươi đang thương xót cho Trạch Dương, nhưng ngươi phải biết, năm xưa chính vì bị hắn chỉ trích, ta suýt chút nữa là nếm mùi vị của loại đinh đó. Hắn bị như vậy chỉ là đang trả lại cho ta cái gọi là công đạo mà thôi. Ta không làm gì thê tử hắn đã xem như ta nhân từ lắm rồi.”
Chiêu Ngạn gật gật, làm ra vẻ mặt bi thương: “Ta hiểu mà. Viêm đại quý nhân, nếu như đến ngày mai ta cũng không nghĩ được cách chiêu hồn Văn Cơ, ngươi có vì thế mà hận ta không? Hận ta khoác lác mà không biết thẹn, hận ta nói được mà không làm được?”
“Khờ quá! Ta sao lại hận ngươi được? Ta cùng lắm sẽ hành hạ ngươi để bù đắp lại thôi.”
“Hành hạ?”
“Ở một phương diện khác.” Viêm Đằng nháy mắt.
Chiêu Ngạn hiểu ra, chỉ thẳng vào mặt y: “Ngươi lại vô sỉ, hạ lưu, biến thái rồi. Hứ! Ta hỏi thử lòng ngươi thôi. Chiêu Ngạn ta sao có thể không chiêu gọi nổi một cái thần hồn chứ? Trận pháp đã vẽ sẵn bên ngoài sân lớn của cung này rồi. Ngươi phải canh chừng kỹ đó. Ta vì vẽ nó rất hao tâm tổn sức, không còn sức lực vẽ lại cái thứ hai đâu, mà cũng không có đủ thời gian nữa.”
Viêm Đằng giấu hắn lại cây cầm, nói: “Vậy chúng ta cùng đi canh chừng.”
Viêm Đằng ra đến khoảng sân lớn, quả nhiên thấy một trận pháp tùm lum bùa chú. Mặc dù y cũng hiểu một chút, nhưng chỉ là người khác bày sẵn thì mới hiểu, còn như tự mình tạo ra thì đúng là vẫn thua kém chuyên gia như Chiêu Ngạn.
Viêm Đằng bày đàn ra trên bàn, chống tay hỏi: “Thế ngày mai ta phải làm gì?”
“Ngươi chỉ cần đặt Hung Thần Đồ vào giữa trận, truyền pháp lực bảo hộ trận pháp khởi động là được. Cái này là trận pháp của Thần giới, so với Quỷ giới bớt đi vài phần đọc chú rườm rà, nhưng lại thêm vài hình vẽ tương đối phức tạp và khi khởi động thì tốn pháp lực nhiều hơn. Ta cho rằng hồn phách của Văn Cơ ở trong tranh lâu như vậy, cho nên vô cùng yếu ớt. Nếu như đã tan biến mất rồi thì chính ta cũng chịu thôi. Nếu như vẫn còn dù yếu ớt cách mấy, nó cũng sẽ tụ lại được, nhưng chỉ một lần này mà thôi. Ngươi phải lưu ý là hỏi cái chính đáng, đừng có mà tâm sự dài dòng, bởi không biết khi nào hồn phách tự dưng biến mất đâu.”
“Được!” Viêm Đằng so dây cầm, lại nói: “Để ta đàn một khúc giúp ích cho kim đan của ngươi.”
Viêm Đằng bắt đầu cử động ngón tay. Chiêu Ngạn ngồi xếp bằng tận hưởng. Hắn không hiểu âm luật, thật ra nghe chẳng biết tình điệu gì cả, nhưng mà lại cảm thấy hay hay, vì dù sao cũng là do người hắn thích đàn cho hắn nghe. Bất luận y đàn ra âm thanh gì thì đó đều là âm thanh tuyệt mỹ cả.
Đêm tối, Viêm Đằng ôm Bích Lương Cầm đi tìm thức ăn cho Chiêu Ngạn ăn, chỉ để lại kết giới bảo vệ trận. Chiêu Ngạn lo lắng hỏi:
“Thế có ổn không?”
“Kết giới do ta lập thì đương nhiên phải ổn.”
“Cái này chống được Mộ Tước không? Nếu hắn đích thân đến thì làm thế nào?”
“Hắn không đến đâu. Hắn là người vô cùng kiêu ngạo, không biết sợ hãi gì, do đó cũng không cần phải làm gì. Kết giới này chỉ phòng đám thuộc hạ bên cạnh hắn tự ý hành động thôi.”
Đến lúc cả hai quay lại, trên cành cây gần trận treo lủng lẳng một cái kén trắng lớn. Chiêu Ngạn kinh hô: “Là gì vậy?”
“Kẻ động vào kết giới tự sẽ bị đánh bật ra và quấn thành kén.”
“Ah ha ha, Viêm đại quý nhân thật lắm trò quỷ nha.”
Viêm Đằng vung tay, cái kén rớt xuống nứt đôi. Viễn Hành từ trong bò ra quỳ mọp xuống run sợ: “Đại điện hạ, ta cũng không muốn đâu. Ta là bị ép buộc thôi.”
“Là ai cử ngươi đến, Bành Dã hay Ảnh Điệp?”
Viễn Hành thú thật: “Là Bành Dã thần quân.”
“Vì sao ngươi nghe lời ông ta?”
“…”
“Thôi được rồi, biến đi. Ta không ra tay với kẻ vô dụng.”
Viễn Hành nghe vậy lật đật đứng lên bỏ chạy. Chiêu Ngạn cảm thấy chua xót. Dù sao cũng từng là một hung đứng chung trong Thập Nhị Hung với hắn, đến Thần giới này lại trở thành kẻ hèn mọn đến mức làm hắn chạnh lòng. Chả trách trong mắt Mộ Tước, hắn cũng không khá khẩm hơn Viễn Hành là bao.
“Ngươi biết gì rồi hả?” Chiêu Ngạn tò mò hỏi.
“Hắn là nam sủng của Mộ Tước.”
Chiêu Ngạn ngỡ ngàng, ngẫm ngẫm một hồi rồi đột nhiên minh bạch. Chả trách năm đó Viễn Hành không bị ném xuống Khải Huyền Nhai, thì ra là được Mộ Tước chấm trúng nên giấu đi. Cũng chả trách Viễn Hành lại hận Tằng Thư đến vậy. Hắn bản tính có chút kiêu kỳ, dù thoát chết mà lại bị nam nhân khác đem ra làm trò tiêu khiển, đương nhiên sẽ trách Tằng Thư phản bội Tà Quân dồn hắn đến bước đường bi đát này.
“Nhưng mà ta vẫn không hiểu. Vì sao hắn lại nghe lời của Bành Dã thần quân?”
“Mộ Tước có một thói quen. Hắn nuôi nam sủng chỉ để mua vui, không có quan hệ với họ, mà lại rất mau chán. Cho nên vui vẻ một thời gian liền đổi người mới, người cũ bị bỏ rơi thì không ngó ngàng tới, thường ném lại cho lão già Bành Dã. Bành Dã khác với Mộ Tước, sẽ không chỉ đơn giản là mua vui.”
“Hả?” Chiêu Ngạn nghe xong điêu đứng, không dám nghĩ tiếp nữa.
“Ừm… ngươi thông minh, tự sẽ hiểu phần còn lại thôi.” Viêm Đằng không muốn nói thêm.
“Khốn nạn như vậy mà cũng tự xưng là Thần giới sao? Còn tự hào ở trên nhị giới, suốt ngày khoe khoang đủ điều. Ta nói chứ ở Quỷ giới cũng chưa từng nghe qua loại chuyện chó má này.” Chiêu Ngạn bức xúc chửi thẳng, quên cả việc kiêng nể Viêm Đằng. Chửi xong hắn mới nuốt nước bọt cái ực xấu hổ.
Viêm Đằng thở dài: “Thượng bất chính thì hạ tắc loạn thôi.”
Ngày thứ bảy, Thiên Đế cùng với Long Đế và chúng thần đến cung Phù Hồ của Viêm Đằng. Mộ Tước cũng tới nhưng sắc mặt hốc hác, không còn nụ cười vui vẻ như mọi khi.
Thiên Đế hỏi y: “Con sao vậy?”
Mộ Tước chỉ lắc đầu không trả lời, bàn tay trái ôm lấy cánh tay phải, tự bấu vào như rất gớm ghiếc chính mình, đôi mắt lại cứ nhìn chằm chằm về phía Viêm Đằng.
Viêm Đằng cũng cảm thấy Mộ Tước có điểm quái lạ, hiển nhiên không cho rằng vì y sợ tội mà thất thần. Mấy hôm trước vốn dĩ vẫn còn rất tự tin khí thế. Bành Dã và Ảnh Điệp thì thầm gì đó, có vẻ như họ không tin dựa vào sức mình mà Viêm Đằng có thể lập được trận pháp phức tạp thế.
Viêm Đằng mang Hung Thần Đồ ra đặt giữa trận pháp, truyền pháp lực khởi động. Trận pháp lấy y làm trung tâm, bắt đầu tỏa sáng. Viêm Đằng gọi lớn: “Văn Cơ, nếu tỷ vẫn còn tồn tại thì mau quay về đây.”
“Triều Phượng!” Từ trong không gian quả thật vọng lại tiếng nữ nhân. Chúng thần kinh tâm. Long Đế thảng thốt gọi: “Văn Cơ, là con thật sao?”
Một hình dáng nữ nhân mặc váy vàng từ từ hiện ra chân, thân mình, rồi đến đầu. Long Đế bước lên trước, cảm nhận long khí tỏa ra quanh người nàng, xác nhận: “Đúng thật là Văn Cơ, đúng thật là con gái của ta rồi.”
“Phụ đế!” Văn Cơ đau xót gọi một tiếng, rồi như chẳng biết nói gì hơn, chỉ còn biết rơi nước mắt. “Là nữ nhi vô dụng, khiến người đau lòng.”
“Văn Cơ, nói cho đệ biết, là ai hại chết tỷ?” Viêm Đằng lên tiếng hỏi.
Văn Cơ lập tức nói: “Là Mộ Tước, chính hắn đã giết ta.” Rồi nhìn xung quanh chúng thần như tìm kiếm, khi tìm thấy Mộ Tước lại một lần nữa hùng hồn chỉ vào: “Chính hắn! Chính là hắn.”
Ảnh Điệp nói lớn: “Ngươi nói dối! Nhị điện hạ có thù oán gì với ngươi mà phải giết ngươi? Ngươi có tư tình với đại điện hạ, cho nên mới cố tình bao che cho hắn mà đổ tội lên người nhị điện hạ.”
Long Đế tức giận quát vào Ảnh Điệp: “Con gái ta sẽ không nói dối.”
Văn Cơ ôm lấy ngực áo xót xa: “Ta với Triều Phượng chỉ là tình nghĩa tỷ đệ, không hề có tư tình như ngươi nói. Cho dù ta đã chết, cũng không thể để ngươi hủy hoại danh dự ta như thế.”
“Vậy thì vì sao nhị điện hạ lại phải giết ngươi?” Ảnh Điệp lại hỏi.
“Là bởi vì…”
Thế nhưng, nàng không kịp nói gì nữa thì hồn phách liền tan đi. Chiêu Ngạn rít thầm bực tức. Chỉ còn thiếu một chút nữa thôi là nhân chứng, động cơ đều xác đáng, vậy mà nàng cũng gượng không được.
Thiên Đế nhìn Mộ Tước: “Chuyện này con giải thích sao đây?”
Mộ Tước lầm lì nói: “Thanh dã tự thanh, con không có lời gì để nói.”
Bành Dã lên tiếng: “Nhị điện hạ chỉ bị người khác vu oan thôi.”
Hoàn Khuê xen vào: “Nếu nói là Văn Cơ che chở cho đại điện hạ, vậy chính là các ngươi đã ngầm thừa nhận ngài ấy không giết Văn Cơ rồi. Có phải là đang tự mình vả vào miệng mình hay không?”
Chúng thần xì xào bàn tán. Lời này cũng rất có lý lẽ.
Long Đế nói với Thiên Đế: “Chuyện này đã yên ngủ mấy trăm năm, ta vốn cũng không muốn khơi lại, nhưng mà nay Văn Cơ đã đích thân chỉ trích kẻ giết hại nó, thân làm phụ thân ta không thể không hỏi tới. Vẫn cần Thần giới cho ta một câu trả lời rõ ràng.”
Thiên Đế nói: “Cho ta thêm thời gian, ta sẽ không để Văn Cơ chết oan ức.”
Thiên Đế gọi người tiễn Long Đế về nghỉ ngơi, cũng cho chúng thần giải tán, chỉ giữ lại mỗi Triều Phượng và Mộ Tước ở trong tẩm điện của mình.
“Ai có thể nói cho ta biết sự thật năm đó là thế nào? Cả hai đứa đều là con trai mà ta yêu thương, ta không muốn phải xử tội ai hết. Ta cần một người nói thật với ta.”
Triều Phượng nhìn Mộ Tước, Mộ Tước im lặng cho nên y cũng không thể nói được gì. Nếu có nói cũng chỉ là là một câu đã nói đi nói lại rất nhiều lần: Y không hề làm những chuyện đó.
“Mộ Tước?” Thiên Đế nhìn sang Mộ Tước hỏi.
“Phụ đế, lời cần nói con đã nói rồi, ngoài ra không có gì để nói nữa.”
“Vậy được, lui hết về cung của các con đi, tự ta sẽ cho người điều tra, quyết không thiên vị cho ai.”
Rời khỏi tẩm điện của Thiên Đế, Mộ Tước chạy theo nắm cánh tay áo Viêm Đằng ôm chặt lại: “Đại ca, lần trước là Tước nhi sai rồi, sau này ta sẽ không cãi lại lời huynh nữa. Huynh tha thứ cho ta được không?”
“Ngươi gọi hai tiếng đại ca, nhưng trong lòng ngươi sớm đã chẳng còn người đại ca này nữa rồi. Tước nhi, ngươi đi quá xa rồi.” Viêm Đằng giựt lại tay áo quay đi.
Về đến cung Phù Hồ, Viêm Đằng thả Chiêu Ngạn ra ăn uống. Chiêu Ngạn hít hà: “Tiếc thật, còn thiếu một chút nữa là Văn Cơ vạch tội được Mộ Tước, ngươi cũng được rửa oan rồi.”
“Chí ít Văn Cơ đã chỉ ra là Mộ Tước giết tỷ ấy, lần này ngươi cực khổ cũng không phải uổng phí. Bây giờ trong lòng ai cũng có một sự nhận định cả rồi, chỉ là thiếu lời nhận tội của Mộ Tước.”
“Khi nãy hắn còn bình tĩnh chẳng thèm nhận tội. Nói thật, nếu hắn cứ cương quyết chối bỏ, chẳng thể làm gì được hắn, đúng không? Mấy chuyện năm xưa hắn đều làm quá kín kẽ rồi, không có nhân chứng hay vật chứng gì. Văn Cơ đã chết, Trạch Dương thì không dám chỉ tội Mộ Tước, bởi làm như vậy sẽ lộ ra lý do cấu kết, liên luỵ thê tử y. Bây giờ ngươi có chút thắng thế, nhưng thời gian lâu dài, nếu có kẻ cố ý dèm pha Văn Cơ đó do ngươi dàn dựng thì biết tính sao? Mặc dù tam giới mỗi tộc mỗi có một loại khí tức đặc trưng, có thể che giấu, không thể làm giả, nhưng mà có khí tức của Long tộc cũng chưa chắc là Văn Cơ thật, vẫn có thể gọi một hồn phách Long tộc giả dạng khuôn mặt của Văn Cơ.”
“Ta cũng có nghĩ đến chuyện này. Đành phải liều một phen, để Mộ Tước tự nhận tất cả.”
“Bằng cách nào?”
“Mỹ nam kế.”
“!!!”
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT