Trên xe ngựa trở về thôn Tập Dao, Chiêu Ngạn đang nằm trên đùi Viêm Đằng sực nhớ một việc nên hỏi: “Trước đó ngươi nói có chuyện quan trọng muốn nói, là chuyện gì vậy?”

Viêm Đằng hạ màn xe xuống, không nhìn ra ngoài nữa, vuốt tóc hắn thật nhẹ, thật tỉ mỉ nói: “Ta sắp thành thân.”

Chiêu Ngạn như bị vạn tiễn xuyên tâm, cổ họng bất giác khô khan hỏi lại không chủ đích: “Vậy hả?”

Hắn ngồi dậy, tự nhiên lại muốn nới rộng khoảng cách với Viêm Đằng: “Người ngươi lấy trông thế nào?”

“Không đẹp!”

Chiêu Ngạn bấu hai tay vào nhau: “Vậy chắc là giúp ích được cho ngươi.”

Người mà Thiên Đế lấy đương nhiên không thể nào tầm thường được. Hắn nghĩ đó có thể là một mỹ nhân khuynh quốc khuynh thành, chỉ tại Viêm Đằng mắt nhìn cao quá nên không thừa nhận thôi. Kể cả khi đó không phải mỹ nhân, thì chắc hẳn phải có lai lịch cao quý, như nữ vương hay công chúa một tộc nào đó chẳng hạn.

“Cũng không, chỉ toàn đem tới phiền phức.”

Chiêu Ngạn nhìn thái độ chê bai này của Viêm Đằng, hình như hơi hiểu được gì đó, nhưng mà hắn lại không tin là có khả năng đó, cho nên vẫn hỏi tiếp: “Bị ép liên hôn?”

“Không, ta tự nguyện.”

Chiêu Ngạn liếm môi, mặt vừa đơ, vừa tò mò, nói chung là có muôn vàn cảm xúc rất khó định hình.

“Rốt cuộc ngươi lấy ai?”

“Ngươi!”

Chiêu Ngạn lại liếm môi, mặt căng căng ra: “Đùa hả?”

“Nếu như đám thần quan làm việc hiệu quả, thì tính từ lúc ta rời khỏi Thần giới đến nay, tin này phải được truyền đi tam giới rồi. Ngươi nghĩ có đùa không?”

Chiêu Ngạn rít lên: “Sao ngươi không nói từ sớm với ta? Ngươi cũng không hỏi qua ý ta?”

“Thiên Đế muốn lấy ai thì cần phải hỏi qua ý người đó sao? Huống hồ…” Viêm Đằng áp tay lên hai má hắn, nặn nặn nhào nhào: “Chúng ta đã gạo nấu thành cơm rồi, ngươi phải chịu trách nhiệm với ta.”

Chiêu Ngạn vươn tay ra giật mạnh bím tóc của Viêm Đằng làm lẫy. Câu trên đã vô lại rồi mà câu dưới còn vô lại hơn nữa. Nhưng mà, không hiểu sao hắn lại bị sự vô lại này làm cho đôi mắt nóng đỏ lên. Vốn dĩ hắn không cần một sự thừa nhận nào cả. Hắn rất biết thân biết phận. Y là Thiên Đế, hắn chỉ là một tiểu quỷ. Nếu như y không chê bai hắn, hắn cả đời ở bên cạnh y lén lút cũng được, miễn là tâm của y đừng thay đổi.

Cho hắn một hôn lễ ra trò sao? Đây là chuyện hắn có nằm mơ cũng không dám nghĩ tới. Nó quá không…không thực tế rồi.

“Viêm đại quý nhân, ta hiểu lòng ngươi, ngươi hiểu lòng ta, thế là đủ rồi, không cần thành hôn được không?”

“Không muốn?”

“Ta muốn…” Hai người đã trải qua rất nhiều chuyện, hắn không định làm giá này nọ, đã thích mà còn ngượng gì đó. Chỉ là hắn vô cùng minh bạch rào cản giữa thần và quỷ có bao xa, bao đáng sợ? “Nhưng mà…”

Viêm Đằng đương nhiên hiểu hắn lo ngại điều gì. Y nói: “Còn nhớ trước đây từng nghe ngươi hỏi Lan Oanh rằng muội thích một người thì người đó sẽ ở cạnh muội cả đời chắc? Cũng phải xem muội có tư cách thích người ta không nữa? Ta hôm nay trả lời với ngươi. Nếu ngươi thích ta, ta không cần ngươi phải có tư cách mới ở cạnh ta được, mà ta sẽ chủ động bước tới và bảo vệ ngươi cả đời. Tam giới cười nhạo thì cứ để cho họ cười, cười đủ liền quên thôi. Riêng ta cảm thấy nếu ta yêu một người mà ngay đến năng lực mang lại hạnh phúc cho người đó cũng không có, thì còn nói gì đến việc bảo vệ Thần giới, bảo vệ chúng sinh?”

“Nhưng ta sợ mai này ngươi sẽ hối hận. Ngươi xem Trịnh phu nhân ở cạnh Trịnh tiên sinh cũng đâu có mỹ mãn gì, rồi Quỷ đế bệ hạ kiếp trước với thê tử y cũng là một hồi ly tán đau thương, thế nên…”

Viêm Đằng đột ngột hôn lên môi Chiêu Ngạn và giữ nụ hôn ấy ở bên ngoài thật lâu mới thả ra: “So với việc đó ta càng sợ nếu hôm nay chúng ta bỏ lỡ nhau, ngày sau sẽ không thể tìm thấy nhau được nữa. Đây không phải là quyết định nhất thời. Vì vậy ngươi phải tin ta. Chúng ta cứ đơn đơn giản giản mà ở cạnh nhau thôi.”

Chiêu Ngạn đắn đo thêm một lúc rồi gật đầu. Phải rồi! Bỏ lỡ nhau mà không thể tìm lại mới chính là điều đáng sợ nhất. Hắn nói tiếp: “Mọi lần đều là cãi nhau nhưng lần này ta sẽ nghe theo ngươi.”

Thiên Đế thành hôn.

Thiên Đế vừa ngồi lên ngai vị chưa lâu lại thành hôn. Thiên Hậu là ai không khỏi khiến cho tam giới xôn xao, ban đầu chỉ là suy đoán, nhưng rồi mọi suy đoán về giai nhân tuyệt sắc đều bị đánh tan. Quỷ giới đã xác nhận Thiên Hậu là một đạo trưởng kiêm họa sư chuyên siêu độ, trang điểm người chết, và bán da vẽ cho quỷ.

Thần Quỷ hai giới liên hôn? Chuyện trước nay chưa từng có, trở thành trò đùa khó tin nhất trong tam giới từ thuở khai thiên lập địa đến nay. Có người nghi ngờ là tin đồn thất thiệt thôi, bất quá sau đó lại nghe nói Thiên Môn mở rộng cửa vào ngày đại hôn, mà chỉ duy nhất ngày này thì Thần Quỷ hai giới đều được hoan nghênh đến chung vui.

Ở tại cung Lăng Nghi của Thiên Đế, Điếu Huyền một tay cầm táo cắn, một tay cầm táo ném vào Viêm Đằng đang vận hỉ phục đứng soi trước gương. Viêm Đằng nhặt táo lên đem lại bàn và đặt xuống nói: “Ngày đại hỉ, không nên làm rớt thứ gì. Ngươi bớt cái thói xả rác lung tung đi.”

Điếu Huyền nhăn mặt: “Ngày xưa đánh lên Thần giới bị gọi là giặc, còn bây giờ lại được mời lên làm khách đặc biệt. Ta nói chứ cái chuyện hoang đường này đừng nói Tam giới không tin, ta còn chả tin được.”

Viêm Đằng cười cười: “Mặt ngươi đúng là nhìn giống giặc hơn.”

Điếu Huyền biến ra Kiêm Hào: “Muốn đánh lộn hả?”

Viêm Đằng xua tay: “Không đánh! Ta đi xem tân nương tử.”

Viêm Đằng và Điếu Huyền đi đến phòng của Chiêu Ngạn, từ xa đã nghe Chiêu Ngạn, Lan Oanh, và Tu Viên cãi nhau ầm trời.

Chiêu Ngạn nói: “Dây buộc tóc phải buộc hai vòng, ngày đại hôn cái gì cũng phải có đôi có cặp mới cát tường.”

Tu Viên bực mình nói: “Thế ngọc bội cũng phải đeo hai cái giống y hệt nhau à?”

Lan Oanh chen vô: “Huynh gắn cho huynh ấy thêm một cái đầu nữa cho chẵn hai đi.”

Chiêu Ngạn lại nói: “Sao phải mặc nhiều lớp áo thế nhỉ? Nóng chết ta nè!”

Tu Viên hầm hừ: “Ban đầu chỉ có ba lớp thôi, nhưng ngươi bảo thích có đôi có cặp nên ta thêm một lớp thành bốn.”

Lan Oanh lại chen vô: “Thêm hai lớp nữa đi. Sáu là con số tốt của Thần giới.”

Chiêu Ngạn nói: “Sáu lớp đi gì nổi?”

Tu Viên nén cười: “Ngươi bò là được rồi, cần gì đi?”

Viêm Đằng che trán nói với Điếu Huyền: “Thôi không xem nữa.”

Điếu Huyền cười lớn: “Ngươi rước về một phiền phức không nhỏ đâu.”

“Làm như ngươi khá hơn ta vậy?”

“…”

Ngay lúc này, có cung nhân chạy vào báo Ly Tôn xin gặp riêng Viêm Đằng. Ly Tôn nói rằng phụ vương của y vừa tỉnh lại, cơ thể còn yếu nên chưa thể đến Thần giới tham gia hôn lễ. Viêm Đằng đương nhiên không trách việc nhỏ nhặt như thế. Ly Tôn thấy vậy lại ngập ngừng nói thêm:

“Thiên Đế, ta còn muốn xin ngài hủy bỏ hôn ước giữa ta và Nhã Nhược.”

“Vì sao?”

“Đây cũng là ý muốn của Nhã Nhược. Nàng ấy và ta đều cảm thấy giữa bọn ta thiếu vắng một thứ gì đó, miễn cưỡng ở cạnh nhau đều không vui vẻ. Chỉ cần Thần tộc và Khinh Điểu tộc thuận hòa chung sống, có hay không có mối liên hôn này hoàn toàn không phải vấn đề. Khinh Điểu Tộc cũng sẽ không vô cớ làm chuyện gì gây hại đến Thần tộc, về điểm này ta lấy vương vị của mình ra đảm bảo.”

“Nếu cả hai người đều nghĩ vậy, ta sẽ thuận theo.”

Viêm Đằng cho Ly Tôn lui đi, Điếu Huyền bước vào nhìn sắc mặt y hơi trầm lại, hỏi: “Xảy ra chuyện gì vậy?”

“Không, ta chỉ đang nghĩ giữa trời đất rộng lớn, tìm được một người để mình yêu thương và bất chấp tất cả sống cạnh người đó quả thật là không dễ. Rất nhiều người rõ ràng có cơ hội đến với nhau, nhưng cuối cùng lại tự ý buông xuống, về sau chỉ có thể trở thành hai kẻ xa lạ.”

“Đó là quyết định của chính họ, không trách được ai.”

Viêm Đằng gật đầu tán thành, không nói nữa.

Nghi lễ kết thúc, trong hoa phòng nến đỏ lung linh, Viêm Đằng tự tay vén khăn trùm đầu của Chiêu Ngạn lên. Chiêu Ngạn nghía mắt sang chỗ bàn, hỏi: “Sao không cầm gậy?”

“Bởi vì muốn nhìn ngươi gần hơn.”

“Nhìn gần rồi thấy thế nào?” Chiêu Ngạn mỉm cười cho ra dáng một tân nương tử hỏi.

“Quả nhiên là không đẹp gì.”

Chiêu Ngạn nổi nóng giẫm lên chân Viêm Đằng: “Ngươi không nói được câu tử tế nào cả.”

“Có một câu.”

“Câu gì?”

“Chúng ta động phòng đi.”

“…”

Trời sáng, Chiêu Ngạn nhoài người ra khỏi chăn, bị Viêm Đằng nắm eo kéo vô lại. Hắn lại nhoài ra, y lại kéo vô. Nhoài ra kéo vô mấy lượt, Chiêu Ngạn bực chửi ầm lên: “Biến thái, ngươi có chịu ngừng không hả?”

“Lần cuối.”

“Mẹ nó! Đêm qua ngươi nói vậy mấy lần rồi?”

“Lần cuối của lần cuối.”

“…”

Sau hôn lễ, Chiêu Ngạn và Lan Oanh ở lại cung Lăng Nghi của Viêm Đằng. Lương Mạch chính là quản gia của cung này. Đây là chức vị mà Viêm Đằng chiếu cố riêng cho y để y có thể ở lâu dài tại Thần giới, nhưng nhìn chung không phải là chức vị có quyền lực gì.

Một nhà ba người cũng sinh hoạt như xưa, nhưng mà Lan Oanh lại mê mẩn Hoàn Khuê thần quân, cả ngày viện đủ cớ chạy đi thăm Hoàn Khuê, không thèm quấn quýt bên Chiêu Ngạn. Hắn cũng chẳng rảnh rỗi đâu mà quản nàng. Viêm Đằng không cấm đoán hắn làm gì cả, cho nên những lúc y bận rộn, hắn thường lén xuống trần đi siêu độ kiếm tiền. Lại vì cuộc sống ở Thần giới no ăn đủ mặc, không phải chi trả đồng nào, số bạc ngày một nhiều lên. Chiêu Ngạn tùy tiện chọn một căn phòng trống trong cung Lăng Nghi chất thành cái núi bạc. Từ khi có núi bạc, hắn bắt đầu nảy sinh một tật xấu, mỗi đêm đều ngắm nó cười ha ha mấy canh giờ rồi mới về phòng ngủ, cho nên đi ngủ rất trễ.

Có một ngày, khi hắn đến ngắm núi bạc, phát hiện cả căn phòng trống trơn. Hắn tưởng đi nhầm phòng, trở ra, xem kỹ rồi vào lại, vẫn thấy trống như cũ. Hắn ôm mặt hét lên: “Núi bạc của ta đâu rồi?”

Viêm Đằng từ sau mang Bích Lương Cầm đi tới, xoa vào tóc hắn hỏi: “Bây giờ cần tướng công hơn hay là cần núi bạc hơn?”

Chiêu Ngạn chột dạ. Cứ tưởng Viêm Đằng rất bận, không rảnh để ý đến chuyện linh tinh này, không ngờ y đã biết rồi. Hắn ủy khuất hỏi: “Cần cả hai được không?”

“Chỉ được chọn một.” Viêm Đằng nghiêm giọng.

“Cần tướng công.”

Hắn cúi mặt đau lòng nói. Đáp án này không thể không chọn.

“Thế mới ngoan!”

Viêm Đằng không nói hai lời, xách cổ áo hắn lôi về phòng ngủ sớm. Đối với Thiên Đế bệ hạ, ngủ là một chuyện cực kỳ quan trọng, tuyệt đối không thể để bất cứ việc nào chi phối.

Sau lớp cửa đóng cái rầm, gió xuân tưới mát trăm hoa.

Hoàn

********************************************

Tiết mục phỏng vấn nho nhỏ

1.Vì sao hai bạn lại yêu đối phương?

Tiểu quỷ siêu độ: “Một từ thôi: Đẹp!”

Thiên Đế bệ hạ: “Cũng một từ thôi: Ngốc!”

2.Hai bạn yêu nhất bộ phận nào trên người nhau?

Tiểu quỷ siêu độ: “Tóc! Tóc hắn trắng như mây.”

Thiên Đế bệ hạ: “Tròn tròn, không tiện nói ra.”

Tiểu quỷ siêu độ: “Cái gì tròn tròn mà không tiện nói ra?”

Thiên Đế bệ hạ: “Ngươi đang nghĩ thứ gì thì ta nghĩ thứ đó.”

Tiểu quỷ siêu độ: “Mẹ kiếp! Ta không biến thái như ngươi nha.” Nghĩ một lúc, lại nói: “Thật ra ta còn thích một thứ khác rất dài trên người hắn.”

Thiên Đế bệ hạ: *đỏ mặt*

Tiểu quỷ siêu độ: “Này ý ta không phải là cái kia kia nha, ý ta là cái này này…” Chỉ vào sợi roi bạc.

Thiên Đế bệ hạ: “Vậy là ngươi cũng có nghĩ tới cái kia kia…”

Tiểu quỷ siêu độ: “Mẹ kiếp! Hắn luôn chọc ta chửi kìa.”

3. Hai bạn muốn được nghe đối phương nói câu gì nhất?

Tiểu quỷ siêu độ: “Đương nhiên là Ta Yêu Ngươi. Ngại quá! Ngại quá!”

Thiên Đế bệ hạ: “Không có!”

Tác giả *trố mắt*: “Không có thật sao? Phải có câu gì đó chứ.”

Thiên Đế bệ hạ: “Ta thích hành động hơn là lời nói. Có thể đổi câu hỏi thành muốn được nghe đối phương rên câu gì nhất không?”

Tiểu quỷ siêu độ *ném bàn ném ghế*

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play