Sóng gợn lăn tăn (4)

Thế tử Tề Vương – người đang bị đề phòng là sắp đi trả thù – hiện nay đang làm gì?

Hắn đang ăn mì.

Món mì thịt bò tươi ngon nóng hổi, nước dùng trong veo, hành lá và thịt bò cắt lát nổi trên mặt.

Quán mì này có tiếng từ xưa, ở ngay gần phủ Tề Vương. Mặt tiền quen mắt và câu chào hỏi thân thuộc của chủ quán giúp Yến Nguy Lâu xác định được mình từng là khách quen ở đây.

Từ khi xuất quan đến giờ Yến Nguy Lâu vẫn chưa được ăn gì. Hắn ngồi ở một chiếc bàn trong góc, ăn rất nhanh, nhưng mỗi động tác vẫn toát ra sự sang trọng đặc biệt.

Hắn biết bình thường mình cũng kén chọn, nên quán mì này chắc chắn đắt khách. Mặt trời càng lúc càng lên cao, khách khứa lục tục vào càng lúc càng nhiều, chẳng mấy chốc mà góc nhỏ nơi Yến Nguy Lâu đang ngồi cũng chật cứng người.

Nhóm đệ tử Thương Hải Kiếm Tông khá quen mắt đang ngồi ngay ở bàn bên cạnh hắn, trong đó có cả hai anh em Việt Chiêu đà từng bắt chuyện với hắn. Tuy bọn họ không mặc đồng phục đặc trưng của Thương Hải Kiếm Tông, nhưng Yến Nguy Lâu vẫn lập tức nhận ra.

"Lục sư huynh đúng là biết cách gây phiền toái cho mọi người, tự mình đi trước còn bắt chúng ta ở lại tìm người. Lâu chủ Tiêu Dao Lâu kia lúc nào chẳng xuất quỷ nhập thần, sao chúng ta tìm được chứ?"

"Đúng vậy, ngay cả người của Tiêu Dao Lâu cũng chẳng biết, chúng ta đi đâu mà tìm bây giờ?"

Cuộc đối thoại của nhóm người lọt vào tai Yến Nguy Lâu, nghe có vẻ là đang oán trách.

"Phải nói là Lục sư huynh quá tốt bụng." Một đệ tử nữ nhẹ giọng giải thích, "Có lẽ vì cho rằng người kia mất tích do huynh ấy liên lụy, nếu không tìm được thì sẽ rất có lỗi, cũng sẽ đi ngược với kiếm đạo của mình."

"Thôi vậy, cũng chỉ mất thêm vài ngày, dù có tin tức hay không thì cũng không phụ lòng của Lục sư huynh. Thời gian vẫn còn sớm, sẽ không lỡ trận chiến đâu..."

Yến Nguy Lâu ngồi bên cạnh, ngay cả ánh mắt cũng không hề thay đổi, vẻ mặt vẫn tự nhiên như không, dường như không biết bọn họ đang nói gì, mà người họ tìm cũng không phải là hắn.

Đại sảnh đầy người, tiếng ồn ào xung quanh càng lúc càng lớn hơn, không ít người mang theo đao kiếm, ăn mặc như võ sĩ giang hồ đang xôn xao bàn tán tin tức thật thật giả giả mà không hề kiêng kị gì.

"Nghe gì chưa?" Một người cao giọng nói, "Liễu Hận Đao Tiêu Vô Nghĩa đã hẹn một cuộc đấu với Hoàng Kim Kiếm Lục Nhất Ngư, mục đích là muốn thay đổi thứ hạng trên Càn Khôn Đạo Đồ..."

"Cái gì! Thật hay giả đấy?"

"Sao ta chưa nghe tin này nhỉ, lẽ nào là trò lừa?"

Hiếm khi được hưởng ánh mắt chăm chú của đám đông, người kia rất đắc ý: "Làm sao giả được. Hôm nay, trời còn chưa sáng, tấm thiệp thách đấu kia đã được đưa thẳng đến quán trọ nơi Lục Nhất Ngư ở, ta tận mắt thấy kia mà!"

Người xung quanh đồng loạt ồ lên, nhiều người đến giờ mới nghĩ ra đệ tử chân truyền nổi tiếng của Thương Hải Kiếm Tông thường ngày chỉ đi lại trong phạm vi Đông Lê nay đã có mặt tại Đại Ung. Với bọn họ, điều này chẳng khác nào một truyền thuyết giang hồ bất ngờ xuất hiện ngay bên cạnh mình. Nếu không nghe nói Lục Nhất Ngư đã đi rồi, chắc hẳn đám người này sẽ ào ào xông lên tìm anh ta.

Đại lục Thần Châu đang thịnh hành luyện võ, Càn Khôn Đạo Đồ là thứ nổi tiếng khắp thiên hạ. Nghe nói nó là một vật thần kỳ do trời đất tạo thành, như mặt trăng mặt trời, tồn tại từ thời thiên cổ. Mỗi thời đại, chỉ khi nào có người nào tư chất xuất chúng, vượt xa người cùng thế hệ ra tay thể hiện năng lực của mình thì Càn Khôn Đạo Đồ mới cảm ứng và xuất hiện.

Người được ghi tên trên Càn Khôn Đạo Đồ đều có tư chất hơn xa người thường, từ thời cổ đại đến nay, hễ ai được ghi danh là sẽ nổi tiếng khắp thiên hạ chỉ trong một đêm. Không chỉ có người trong giang hồ phải ngước nhìn, ngay cả người bình thường không biết võ nghệ cũng sẽ thao thao bất tuyệt về sự tích của họ. Trong dân gian, danh tiếng của những người này chẳng kém gì với các ngôi sao ở thế giới của Yến Nguy Lâu, thậm chí còn có vô số người sùng bái và theo đuổi.

Lục Nhất Ngư đứng thứ 17 trên Càn Khôn Đạo Đồ tất nhiên cũng thế. Nay nghe được chuyện tranh giành thứ hạng là có thật, đám đông chỉ thích hóng chuyện lập tức hào hứng hẳn lên, tranh luận không ngớt.

"Hê, thiếu chủ của Bắc Đẩu Ma Cung đệ nhất trong ma đạo, quyết đấu với đệ tử chân truyền của thánh địa Thương Hải Kiếm Tông trong chính đạo. Đúng là đầy kích thích, không biết cuối cùng ai thắng ai thua?"

"Nói nhảm, tất nhiên phải là Hoàng Kim Kiếm! Ta từng nghe nói về tên Tiêu Vô Nghĩa kia rồi. Hắn ta vốn là con trai độc nhất của Tiêu đại hiệp – người mang danh hiệu Đảm Nhật Phụ Nguyệt năm xưa, nào ngờ hắn lại đi giết hết người thân bạn bè, đi vào ma đạo, loại người này mà xứng được ghi danh trong Càn Khôn Đạo Đồ hay sao?"

"Không thể nói vậy. Càn Khôn Đạo Đồ từ trước đến nay chỉ nhận biết tư chất và tiềm năng, không quan tâm đến chính hay tà, thiện hay ác. Đến nay, Tiêu Vô Nghĩa kia còn chưa từng ra tay lần nào, nói không chừng có thể vang danh thiên hạ, bước lên Càn Khôn Đạo Đồ thì sao."

"Nói cũng phải. Dù sao thì hắn ta cũng là thiếu chủ duy nhất của Bắc Đẩu Ma Cung, còn Lục Nhất Ngư lại là đệ tử chân truyền hàng thứ nhất trong Thương Hải Kiếm Tông... Như vậy xem ra có thể hơn Tiêu Vô Nghĩa một bậc."

"Nói vớ vẩn! Lớp trẻ của Thương Hải Kiếm Tông chỉ có mỗi Hoàng Kim Kiếm kia được vào Càn Khôn Đạo Đồ, chứng tỏ cái danh hàng thứ nhất kia bỏ đi cũng chẳng tiếc. Vả lại, Bắc Đẩu Ma Cung là phường tà ma ngoại đạo, sao có thể sánh bằng Thương Hải Kiếm Tông..."

Người trong đại sảnh bắt đầu cãi nhau ầm ĩ. Chẳng bao lâu sau, vài võ sĩ giang hồ nóng tính đã nổi giận thật, trực tiếp xắn tay áo lên, chuẩn bị trình diễn màn động thủ không động khẩu.

Với vai trò qua đường hóng chuyện, Yến Nguy Lâu chứng kiến vẻ mặt thay đổi liên tục của nhóm đệ tử Thương Hải Kiếm Tông bàn bên, khi có người khen ngợi Lục Nhất Ngư, họ liền tỏ vẻ kiêu ngạo như cùng hưởng vinh quang, còn ngược lại thì lập tức lộ vẻ không vui. Thế rồi bọn họ còn đỏ mặt tía tai, gia nhập đám đông cãi vã, sau cùng bị mấy võ sĩ giang hồ ra tay bất ngờ, đánh cho tím bầm mặt mũi...

Yến Nguy Lâu lắc đầu buồn cười. Hắn ăn nốt miếng cuối cùng bới vẻ hưởng thụ, nét mặt dễ chịu, hoàn toàn khác với khung cảnh xung quanh.

"Đầu tháng 12, quyết đấu tại Cánh Đồng Tuyết phía bắc?"

Yến Nguy Lâu thầm nhớ lại điểm hữu ích chọn ra được trong những thông tin rối loạn vừa rồi. Hắn hạ tầm mắt xuống, ngón tay gõ nhè nhẹ lên bàn.

"Nếu mình nhớ không lầm, sự kiện thành hình như không thành... Nhưng lại có một màn kịch hay để xem."

Còn bây giờ, hắn vẫn cần phải giải quyết việc trước mắt.

"Ngày 11 tháng 10, Tề Vương làm phản, đại quân Đông Lê tiến sát biên cảnh; ngày 20 tháng 11, Cửu công chúa mưu phản giết vua, không thành... Thiên Nhân ra mặt!"

Chỉ còn 11 ngày nữa là Tề Vương đột nhiên khởi binh, đi cùng đại quân Đông Lê, tiến vào Đại Ung. Đến khi đó, một Thế tử Tề Vương như hắn sẽ không còn được tận hưởng sự tự do hiếm có như hiện giờ nữa.

Kiếp trước, Yến Nguy Lâu chẳng hiểu vì sao lại trở thành quân cờ bị hy sinh, chỉ khi đại quân tiến sát đến biên cảnh mới biết được âm mưu của Tề Vương, nếu không có Tạ Huyền giúp đỡ, hắn sẽ mất mạng trong nhà ngục.

Nay hắn lại có thể lợi dụng chút thời gian cuối cùng, lợi dụng những gì mình vừa biết được, để giành lấy lợi ích lớn nhất trước khi rời khỏi thành Thịnh Kinh.

"Để xem nào..." Yến Nguy Lâu nghĩ đến thẫn thờ, "Còn những việc hay người nào trong thành Thịnh Kinh để lợi dụng nhỉ?"

Bọn heo nuôi mập như chưa giết trong Tiêu Dao Lâu? Đệ tử thứ nhất của môn chủ Âm Khôi Môn - Tưởng Huyền – hiện giờ không biết đang ở đâu? Cửu công chúa Cơ Mộ Nguyệt giết vua thất bại trong kiếp trước? Điện chủ Dao Quang của Bắc Đẩu Ma Cung dường như có qua lại mật thiết với Cửu công chúa? Hay là Trường Tín Hầu Phương Thiên Tuần đang ôm âm mưu xấu xa?

Chỉ trong chớp mắt, một danh sách dài được liệt kê trong đầu hắn, Yến Nguy Lâu sắp xếp theo thứ tự, rồi ghi nhớ trong lòng không sót cái nào.

"Xem ra thời gian hơi gấp rồi đây."

Thầm than thời gian không đủ, Yến Nguy Lâu cất bước trở về vương phủ, nhưng lại gặp một chiếc xe ngựa sang trọng dừng ngay trước cửa.

Con tuấn mã kéo xe hắt xì một cái vang dội. Tiết Hàn Sơn ăn mặc hoa lệ đúng lúc nhảy xuống khỏi xe.

"Thế tử điện hạ!"

Hắn vui sướng kêu lên: "Ta đang định đi tìm ngài đây."

"Ngươi tìm ta làm gì?" Yến Nguy Lâu chào hỏi rồi dẫn hắn vào vương phủ, hơi tò mò về nguyên nhân đối phương không mời đã tới.

Nếu Yến Nguy Lâu không nhớ lầm thì năm xưa hắn cũng có một nhóm giao thiệp nhỏ trong thành Thịnh Kinh, toàn là bọn công tử nhà giàu ăn không ngồi rồi, đi theo hắn tung hô. Nhưng chẳng bao lâu sau đó, Tề Vương làm phản, bọn người này đã dùng hành động để chứng minh cái gì gọi là bạn nhậu. Chỉ riêng vị công tử phủ An Quốc công này có nghĩa khí, từng thử giúp đỡ hắn, chẳng qua là không thành công.

Thế nên Yến Nguy Lâu vẫn giữ thái độ tốt với người này.

Hắn vừa hỏi, Tiết Hàn Sơn bèn đáp ngay: "Thì cũng là chuyện trong ngày tế Nguyên, trên Trích Tinh Lâu đó thôi..."

"Ngày tế Nguyên?" Yến Nguy Lâu thản nhiên như không.

Hôm đó cũng là ngày đầu tiên hắn sống lại, không kiềm chế được cảm xúc của mình nên tỏ ra hoan hỉ quá mức, đến mức không hề nhớ đến những việc xảy ra xung quanh, hay những người bên cạnh đã nói gì. Hắn chỉ chú ý đến việc cảm nhận sức sống mới mà cơ thể trẻ trung này mang lại.

Cũng may Tiết Hàn Sơn vốn là kẻ lắm chuyện, không cần Yến Nguy Lâu hỏi đến, hắn đã thao thao bất tuyệt mà kể. Thế nên mới giúp Yến Nguy Lâu sực nhớ ra.

Niềm vui lớn nhất của những kẻ quyền quý này là đi tìm nguồn vui khắp nơi, mấy hôm trước, có người phát hiện ra một nơi thú vị, đồng thời kể lại vào ngày đó trên Trích Tinh Lâu, mọi người đều đồng ý hẹn gặp. Nay Tiết Hàn Sơn đến tìm Yến Nguy Lâu cũng là vì việc này.

"Trần Nhị Lang kia cũng có mắt nhìn lắm, nghe nói quán rượu mới mở không bao lâu này mô phỏng theo bố cục của Tiêu Dao Lâu, nhưng có rất nhiều thứ hay ho mà Tiêu Dao Lâu không có." Nói đến đây, Tiết Hàn Sơn nháy mắt mờ ám, cười hề hề.

"Mô phỏng bố cục của Tiêu Dao Lâu?" Yến Nguy Lâu suy tư, mỉm cười thâm sâu, "Vậy thì đúng là hiếm gặp. Nhưng ta nghe nói tuy Tiêu Dao Lâu bề ngoài đơn giản, nhưng bên trong lại khác lạ, ban đầu rất nhiều người định mô phỏng nhưng lại làm thành thứ chẳng ra gì. Xem ra bọn họ có người bên trong nhỉ?"

"Quá nửa là thế, ta đã sớm nghe nói có người nhằm vào Tiêu Dao Lâu, muốn chia chác."

Tiết Hàn Sơn gật đầu tán thành, rồi sau đó lại lắc đầu vì không liên quan đến mình: "Nhưng nói thật thì Tiêu Dao Lâu chỉ có một điểm không tốt là quá nhiều quy tắc, không để người khác chơi cho đã."

Nói rồi, hắn đột nhiên nhìn sang Yến Nguy Lâu, vỗ trán đánh bộp: "Suýt nữa thì quên, Thế tử điện hạ chưa bao giờ dính dáng đến những trò mà chúng ta chơi!"

"Thế nhưng, ta cũng nghe nói hôn ước của ngài và phủ Trường Tín Hầu đã bị hủy bỏ mà nhỉ? Nếu không còn hôn ước thì sao không chơi thoải mái chứ?" Tiết Hàn Sơn thản nhiên phất tay, rồi lại tỏ ra bất bình, "Nhưng mà này, Thế tử điện hạ, ngài cũng nể mặt cô ta quá rồi. Người như chúng ta có bao giờ cần phải giữ mình vì một người đàn bà đâu?"

Hóa ra bọn người này cho rằng ta đây giữ mình là vì Phương Thanh Vi?

"Không, ngươi hiểu lầm rồi." Yến Nguy Lâu nhìn lại hắn, cảm thấy đây là một sự hiểu lầm nghiêm trọng, "Ta làm vậy là vì bản thân thôi."

Hắn bất chợt nảy ra một ý định, mới quay lại nhìn thẳng vào Tiết Hàn Sơn, nụ cười rạng rỡ đến chói mắt hiện ra trên gương mặt tuấn tú sắc nét.

"Nếu thật sự làm bừa như các ngươi, còn chưa biết ai mới là kẻ được lợi đâu."

Tiết Hàn Sơn ngơ ngác, nhưng lại thật sự nghiêm túc suy nghĩ.

Yến Nguy Lâu cười ha ha, vỗ vai Tiết Hàn Sơn, sự đắc ý toát ra trên gương mặt hắn, chẳng khác thiếu niên vô tư phóng khoáng năm nào.

"Khác với các ngươi, sự trong sạch của bản Thế tử rất quý giá."

"..." Tiết Hàn Sơn bị đả kích lớn, nhưng khi nhìn đối phương thì không thể phản bác, vì hắn đã thảm bại dưới nhan sắc kia.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play