Sau âm thanh chát chúa vang lên, Phương Thanh Vi ngã nhào xuống đất, hai bên má bây giờ đều có dấu tay để lại. Cô ta ôm mặt, ngẩng mặt lên đầy vẻ quật cường.
"Đồ ăn hại! Đã phạm phải sai lầm còn không biết ăn năn hối cải, hôm nay suýt nữa thì khiến cha ngươi mất mặt!"
Trưởng công chúa thu tay về, đứng thẳng người, lạnh lùng nhìn xuống cô ta. Gương mặt xinh đẹp của bà ta hiện giờ không còn vẻ dịu dàng lúc trước, mà chỉ lạnh như băng.
Phương Thanh Vi lồm cồm bò dậy, hai mắt đỏ hoe.
"Xem ra không phải là mất mặt cha, mà là khiến bà phải gánh cái tội dạy con không nghiêm trước mặt ông ấy thì có, chẳng qua là không thể giúp bà lấy lòng ông ta thôi..." Cô ta khẽ nhếch khóe môi rỉ máu, cười châm chọc, "Chỉ có thế mới khiến bà xé bỏ lớp mặt nạ hiền dịu lương thiện, bất chấp tất cả như bây giờ chứ gì!"
"Câm miệng!" Trưởng công chúa lại nâng tay lên.
Phương Thanh Vi chụp lấy bàn tay sắp chạm đến mặt mình, lạnh lùng ngẩng lên, nhìn thẳng vào Trưởng công chúa mà không chút run sợ: "Giả dối thì vẫn là giả dối, bao nhiêu năm nay cố đè nén bản tính của mình để đóng giả thành người đàn bà kia, dịu dàng nhu mì, yếu đuối thiện lương, bà tưởng rằng như vậy là có thể biến thành người kia, để hoàn toàn thay thế vị trí đó trong lòng cha sao?"
"Câm miệng ngay..."
"...Đừng ngu xuẩn nữa! Bà còn không bằng một kẻ thế thân, chẳng qua chỉ là một món đồ giả thấp kém mà thôi!"
Phương Thanh Vi cười đầy ác ý.
Lần này, Phương Thanh Vi nhận được một đòn trút đầy chân khí, cả người cô ta bị đánh bay ra ngoài, phá nát cánh cửa, đập mạnh xuống sân.
"Khụ! Thẹn quá hóa giận à? Ngày xưa bà dùng thủ đoạn để cướp đoạt, suy cho cùng thì người đàn ông đó cũng không phải của bà. Đứa con gái mà bà sinh ra bằng thủ đoạn kia cũng không được ông ta để mắt đến, đóng kịch hơn 20 năm còn không bằng một kẻ thay thế của người ta... Bà cũng thật đáng thương..."
"Ta bảo ngươi câm miệng!"
Giọng nói lạnh lùng nhưng tràn đầy lửa giận vang lên. Khoảng sân dường như bị cuồng phong quét qua, nền đất bị gió cày xới. Một thân hình duyên dáng lao ra theo cơn gió, mái tóc được vấn gọn gàng nay đã xổ tung, gương mặt xinh đẹp vặn vẹo vì tức giận.
"Vừa rồi cha không buồn vào cửa mà đi thẳng, có muốn đoán xem ông ta đi đâu không? Có khi nào là đi thăm bài vị của người đàn bà kia không nhỉ? Không bằng cả một người chết... ặc ặc..."
Một bàn tay lạnh toát bóp chặt lấy cổ họng, đôi mắt bừng bừng lửa giận đang nhìn thẳng vào mắt cô ta, tựa như người đối diện không phải là con gái ruột mà là kẻ thù không đội trời chung. Phương Thanh Vi không hít thở được, phải liên tục vùng vẫy.
Trưởng công chúa đang trong cơn giận, nét mặt méo mó, đôi mắt lạnh băng toát ra sự thỏa mãn như đang được tự tay bóp chết người phụ nữ đã tồn tại như bóng ma trong lòng mình nhiều năm. Sắc mặt bà ta gần như đã rơi vào cuồng loạn.
"Ặc..." Phương Thanh Vi vùng vẫy ngày càng yếu. Khi nhìn vào đôi mắt tràn đầy đố kị, vặn vẹo, phẫn nộ và căm hận của mẹ mình, cô ta bỗng cảm thấy lòng mình trống rỗng, cuối cùng từ bỏ chống cự.
Một giọt nước mắt sinh lý chảy từ khóe mắt cô ta xuống, rơi trên tay Trưởng công chúa. Bà ta đột nhiên bừng tỉnh, buông tay ra rồi lảo đảo lùi về sau hai bước: "Ta...ta không định..."
Phương Thanh Vi cũng loạng choạng một lát mới đứng vững lại, vừa thở hổn hển vừa nói: "Hừ... không định thế nào? Không định giết tôi?"
"Dù sao đi nữa, tôi cũng chỉ là công cụ để bà lấy lòng cha thôi. Ông ta cần một đứa con gái ngoan ngoãn nghe lời, thì tôi phải nghe theo. Ông ta thích con gái hiền dịu, thì tôi vẫn phải đóng vai đại tiểu thư dịu dàng hiền thục của phủ Trường Tín Hầu, ngay cả khi thiên phú võ đạo của tôi xuất chúng. Ông ta độc đoán, quyết định hôn ước cho tôi, ngay cả khi vị hôn phu kia không có lòng cầu tiến, không có tình cảm với tôi, thì tôi cũng vẫn phải ngoan ngoãn gả sang bên đó... Thế là đủ rồi! Thay vì chịu đựng, thà rằng bà giết tôi đi!"
"Ngươi..." Trưởng công chúa sững sờ đứng tại chỗ. Thấy con gái nói toạc ra tất cả sự oan ức và phẫn nộ của mình, bà ta há miệng, lộ vẻ lúng túng hiếm thấy.
"Cha ngươi chỉ muốn tốt cho ngươi." Sau khi nhìn thoáng qua mắt Phương Thanh Vi, Trưởng công chúa ngoảnh mặt đi, quay người đi vào phòng, "Ngươi cứ ở đây mà tự kiểm điểm mình đi, đừng để đến khi ông ấy trở về thì lại tức giận."
"Tôi hận bà..."
Sau lưng vang lên tiếng thì thầm của con gái, Trưởng công chúa dừng bước.
"Tôi hận bà, hận bà, hận bà, tôi sẽ không tha thứ cho bà!"
"Tôi nhất định sẽ không đi vào vết xe đổ của bà, là một công chúa cao quý mà phải mất bao nhiêu tâm sức để gả cho một người đàn ông không yêu mình, sống một cuộc đời nực cười đến thế! Tôi sẽ gả cho Tam hoàng tử là Hoàng đế cưng chiều nhất, để hắn phải yêu tôi, không thể rời bỏ tôi. Tôi phải thoát khỏi sự kiểm soát của cha, trở thành người đàn bà quyền lực nhất Đại Ung!"
Mảnh sân ngổn ngang chìm vào im lặng, người hầu phát hiện ra sự việc đang xảy ra ở đây cũng biết điều mà lui ra ngoài.
Trưởng công chúa chậm rãi quay người lại, làn váy lộng lẫy xòe rộng như đóa hoa đang nở. Bà ta chỉ im lặng nhìn Phương Thanh Vi đang rất thảm hại, nhìn vào đôi mắt tràn đầy phẫn nộ và tham vọng của cô ta.
"Đúng là ngu ngốc." Trưởng công chúa khẽ cười, "Không giẫm lên vết xe đổ của ta?"
"Ngươi tưởng rằng Tam hoàng tử để mắt đến bản thân ngươi sao?" Bà ta thì thầm, đôi mắt toát ra sự bi ai và châm chọc, "Cha ngươi nghĩ thế nào thì ta không biết, nhưng ta chọn Thế tử Tề Vương, chính là vì không muốn ngươi giẫm lên vết xe đổ đó thôi."
Có những người đặt mục tiêu quá cao, có thể chứa được vạn dặm giang sơn trong lòng, nhưng lại không còn chỗ cho một người; có những người không cầu mong gì nhiều, chỉ cần một mái nhà tranh, nhưng nếu ngươi đã vào thì sẽ được ở lại đó mãi mãi."
Thấy Phương Thanh Vi không tin, Trưởng công chúa lắc đầu, khôi phục lại vẻ lạnh nhạt như trước.
"Thế nhưng, nếu ngươi đã nhất quyết muốn tự chuốc khổ vào thân..." Nói đến đây, bà ta dừng lại một lát, "Là mẹ của ngươi, ta sẽ giúp ngươi lần cuối cùng."
"Hy vọng ngươi sẽ không hối hận."
·
"Á!" Tiếng thét thảm thiết như heo bị chọc tiết vang lên trong tẩm cung của Tam hoàng tử, tiếp theo đó là từng hồi rên rỉ đau đớn.
Cung nữ vừa bôi thuốc xong thì bị đẩy mạnh ra. Tam hoàng tử vừa nằm bẹp trên giường vừa nhe răng, gương mặt tuấn tú nay bầm xanh lên, còn đâu dáng vẻ ngày xưa.
Ánh mắt của gã biến đổi vài lần, sau cùng mới khôi phục sự hiền hòa dịu dàng. Gã quay lại cười với cung nữ bị đẩy ngã trên đất, tỏ vẻ có lỗi: "Đứng lên đi, vừa rồi ta hơi lỗ mãng."
Cô gái vội vàng đứng dậy, luôn miệng nói không dám.
Cô ta cúi đầu, mặt đỏ bừng, lén nhìn Tam hoàng tử rồi lại cảm thấy bất bình thay cho điện hạ nhà mình: "Đều tại Cửu công chúa! Cửu công chúa thật quá đáng, ỷ vào điện hạ tốt tính nên mới ngông cuồng hống hách như thế..."
"Hoàng muội bẩm sinh đã có kinh mạch bất thường, không thể tu hành, vì thế mà tích tụ nhiều buồn phiền trong lòng, thỉnh thoảng nổi giận cũng khó tránh. Ta đã là huynh trưởng thì nên khoan dung mới phải."
Tam hoàng tử tỏ ra rộng lượng, giải thích thay cho Cửu công chúa, hoàn toàn phù hợp với thiết lập tính cách nho nhã của mình. Chẳng qua lúc này mặt mũi gã bầm tím, hình tượng khá kém, khiến cho hiệu quả của hành vi này không tốt lắm.
Sau khi đuổi hết cung nữ thái giám ra ngoài, trong phòng chỉ cần lại một mình, nụ cười hòa nhã của Tam hoàng tử dần dần biến mất, gương mặt xanh tím chỉ còn lại vẻ âm u.
"Cơ Mộ Nguyệt!" Gã nghiến răng thì thào, "Sớm muộn gì cũng có ngày..."
"Con thất lễ rồi." Một người đi vòng ra từ sau bình phong. Bà ta có giọng nói động lòng người, lại ẩn chứa nét quyến rũ tự nhiên.
Tam hoàng tử thấy bà ta thì hai mắt sáng bừng: "Mẫu phi!"
Ung đế không háo sắc, phi tần trong cung không nhiều. Mẹ ruột của Tam hoàng tử được xem là một Quý phi mà ông ta sủng ái nhất, cũng bởi yêu ai yêu cả đường đi nên Tam hoàng tử cũng được xem trọng hơn. Ngoài ra, Hoàng hậu mất sớm, lại chỉ có một đứa con dòng chính là Cửu công chúa, địa vị của Quý phi và Tam hoàng tử trong cung ngày càng được nâng cao.
Quý phi cũng có trí tuệ, không vì đắc thế mà lơ là sơ suất. Bà ta vừa tranh thủ lôi kéo tình cảm của Ung đế, vừa bồi dưỡng con trai thật tốt, từ nhỏ đã xây dựng hình tượng văn võ song toàn cho Tam hoàng tử, ngoài ra còn hiền hòa nhã nhặn, thương yêu anh em. Như vậy, Ung đế tất nhiên càng lúc càng hài lòng về Tam hoàng tử.
Tam hoàng tử luôn nghe lời Quý phi, bây giờ lại không kìm được oán trách: "Mẫu phi không biết đó thôi, Cơ Mộ Nguyệt kia thật đáng ghét, cáo mượn oai hùm, lấy ý chỉ của phụ hoàng để ra tay với con..."
"Được rồi." Quý phi ngắt lời gã, "Cửu công chúa chưa bao giờ là đối thủ của con."
"Đừng vì thấy nó giúp Bệ hạ xử lý tấu sớ và có danh trong Phi Vũ Vệ..."
"Cái gì? Ả ta giúp phụ hoàng xử lý tấu sớ, còn được chỉ huy Phi Vũ Vệ? Tại sao con không biết chuyện này?" Tam hoàng tử nghe xong liền biến sắc.
Quý phi bất mãn nhìn đứa con trai phản ứng quá khích của mình, không tán thành: "Đương nhiên là Bệ hạ sẽ không để việc này truyền ra ngoài, bản cung chỉ tình cờ biết được khi Bệ hạ uống say thôi. Nghe nói từ trước đến nay đã chín năm rồi."
Nếu để người ngoài biết Cửu công chúa đứng sau màn giúp Hoàng đế xử lý công việc, thì chẳng phải Bệ hạ rất mất mặt sao?
Nói rồi, Quý phi còn cảm khái: "Cửu công chúa đúng là thông minh, năm xưa nó cũng chỉ mới 12-13 tuổi thôi mà đã có thể giúp đỡ Bệ hạ như thế. Thật đáng tiếc, nó bẩm sinh không thể tu hành, lại là con gái, chứ nếu không thì con làm gì có phần bước lên vị trí con trưởng trong cung!"
Bà ta đảo mắt, nhìn thằng con ngu xuẩn của mình đầy vẻ chê bai.
Tam hoàng tử bị chính mẹ mình chê cười, nhưng vẫn không quên việc của Cơ Mộ Nguyệt: "Nói vậy, những lời khen ngợi nịnh bợ của đám lão thần dành cho phụ hoàng phải có đến một nửa là thuộc về Cơ Mộ Nguyệt?"
Mười năm trước, Ung đế vừa lên ngôi, Tam hoàng tử tuy còn nhỏ nhưng vẫn có ký ức. Gã nhớ rất rõ tình hình trong triều rối loạn, Ung đế dù đi vào hậu cung vẫn cau mày không thôi. Nghe nói khá nhiều người trong Tông Phủ đều không vừa mắt với năng lực của Ung đế.
Nhưng không ngờ chỉ sau vài năm, khả năng của ông ta liên tục tiến bộ, thủ đoạn xử lý việc nước cũng ngày càng cao siêu. Đến tận hôm nay, ông ta đã trở thành một vị minh quân được người người ca ngợi.
Thế mà tất cả đều là nhờ Cơ Mộ Nguyệt.
Nghĩ vậy, vẻ mặt của Tam hoàng tử chẳng khác nào vừa ăn phải ruồi. Gã lạnh lùng châm chọc: "Thì ra là đi nịnh bợ phụ hoàng, chẳng trách cô ả đã từng đó tuổi rồi mà vẫn không bị gả đi, còn nuôi được một đám trai trong nhà, phụ hoàng không buồn trách tội. Đúng là đồi phong bại tục!"
"Cốc!" Tam hoàng tử vừa nói xong thì đã nhận ngay một cái cốc đầu, cái trán vốn đã sưng vù nay lại càng đau hơn.
Gã vừa ôm đầu vừa ngẩng lên hỏi: "Mẫu phi làm sao vậy? Con lại sai cái gì?"
"Không có gì, ta trượt tay."
Quý phi nheo mắt cười, trả lời như thế, nhưng lòng lại thầm than thở.
Cuộc sống của Cửu công chúa mới đúng là như thần tiên! Bà ta còn không rõ mình ngưỡng mộ đến thế nào!! Chỉ mong là con trai có thể trở thành Hoàng đế, sau này bà ta cũng có thể sống như thần tiên!
Nhưng bây giờ, xem ra dù đứa con này có lên ngôi Hoàng đế thì giấc mộng đẹp đó cũng không có hy vọng gì, nói không chừng lên chức Thái hậu còn phải tuân theo nhiều luật lệ cứng nhắc hơn cả Quý phi. Vậy thì bà ta tốn công sức bồi dưỡng con trai mình làm gì? Chẳng lẽ là để được sống trong một cung điện nguy nga tráng lệ hơn hay sao?
Tâm trạng của Quý phi kém hẳn đi, dường như từ một người có ý chí chiến đấu bừng bừng biến thành một kẻ lười biếng không cầu tiến vậy.
Tam hoàng tử nhạy bén phát hiện ra sự thay đổi của bà ta, đôi mắt dường như vừa đánh mất tất cả khát vọng khiến gã khó hiểu.
"Mẫu phi không khỏe sao? Chi bằng gọi thái y vào xem?" Gã vội lên tiếng.
Quý phi bất lực phất tay: "Không cần, bản cung không sao."
"Vậy thì tốt." Tam hoàng tử gật đầu rồi hỏi, "Mẫu phi, còn chuyện của đại tiểu thư phủ Trường Tín Hầu thì nên làm sao đây? Lần này đúng là vì con bất cẩn, không ngờ lại để lộ quan hệ sớm như thế."
"Chuyện này bỏ qua đi." Quý phi nghiêm chỉnh trở lại, "Không cần phải phí công sức đi làm thân với phủ Trường Tín Hầu nữa, chỉ dựa vào tính cảm của phụ hoàng con, thì ắt hẳn ngày sau cũng sẽ chỉ định cho con một mối tốt."
Tam hoàng tử nóng lòng: "Sao lại thế được? Trường Tín Hầu là đại tông sư Nhập Đạo, nắm giữ quân quyền của Đại Ung. Dù phụ hoàng ban hôn tốt đến đâu cũng không thể sơ được với phủ Trường Tín Hầu chứ?"
"Ban đầu bản cung nghĩ sai rồi, bây giờ xem ra Trường Tín Hầu đối xử với đứa con gái này cũng chỉ thế mà thôi, không yêu thương như trong lời đồn đâu... Một quân cờ đã không còn tác dụng thì có giá trị gì để chiếm vị trí chính phi của con?"
Vả lại, trước khi giải đáp hết thắc mắc trong lòng, Quý phi thật chỉ muốn nghỉ ngơi lười biếng, không muốn gây chuyện.
Suy nghĩ xong, bà ta thận trọng căn dặn con trai: "Nếu có lòng suy nghĩ vẩn vơ, không bằng chú ý đến Thế tử Tề Vương."
"Trên đời này, không có mối thù nào lớn bằng giết cha và cướp vợ. Chỉ cần là đàn ông, chẳng ai có thể bình thản khi phải chịu mối nhục này."
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT