Ta không cam lòng, dựa vào cái gì mà nữ nhi của ta lại bị hành hạ người không ra người quỷ không ra quỷ, nhưng ta vẫn phải tiếp tục nuôi nấng nữ nhi của kẻ thù, vẫn phải mở mắt nhìn nó nở mày nở mặt.”
Tiêu Nhã Quân lần đầu tiên nhìn thấy Du thị bất lực và oán hận như vậy, lửa giận trong mắt gần như biến thành thực chất.
Tiêu lão phu nhân không vui: “Quân Nhi là Quân Nhi, phu thê nhà đó là phu thê nhà đó.”
“Chảy trong người Tiểu Nhã là dòng máu của bọn họ!” Du thị nghiến răng.
Tiêu lão phu nhân lạnh lùng nói: “Du thị, ngươi có phải muốn huỷ hoại Quân Nhi mới cam lòng phải không. Việc đã như thế này, cứ coi như Quân Nhi thân bại danh liệt cũng không giúp được gì. Ngươi đừng quên, Quân Nhi là Vương Phi chưa chính thức của Cung Vương, Quân Nhi bị mất thể diện cũng chính là Cung Vương bị mất thể diện, ngươi muốn đắc tội với Cung Vương sao? Ngươi phải biết, đây cũng là ý của Cung Vương.”
Tiêu lão phu nhân sắc mặt bình tĩnh lại, thành khẩn nói: “Ta biết ngươi trong lòng khó chịu, nhưng ngoài nữ nhi của ngươi ra, ngươi còn có ba con trai, ngươi còn là chúa mẫu của Tĩnh Hải hầu phủ chúng ta, nhất cử nhất động của ngươi đều liên quan đến tương lai của Tĩnh Hải Hầu phủ, đừng hành động theo cảm tính.”
Du thị suy sụp, tuyệt vọng bao phủ trên khuôn mặt tái nhợt, một lúc sau, Du thị nhướng mắt nhìn chằm chằm Tiêu lão phu nhân: “Các ngươi hiếp người quá đáng!”
Trong mắt Tiêu lão phu nhân hiện lên một sự xấu hổ, bà ấy nhắm mắt lại, vội vàng xoay chuỗi phật châu.
Du thị dẫn theo Tiêu Nhã Du dọn đến Thuý Vi sơn trang, Tiêu Nhã Quân cũng muốn đi theo xem xem, nhưng nàng ấy không thể cách [Tiêu Nhã Quân] quá xa.
Nàng ấy đi theo [Tiêu Nhã Quân] và thấy cuộc sống của nàng ấy không khác trước là mấy. Không ai biết phu thê Chu thị đã ác ý đánh tráo, càng không ai biết họ đã ngược đãi Tiêu Nhã Du, Tiêu Nhã Du cũng không nghiên cứu ra biện pháp để tăng sản lượng ngũ cốc. Cho nên sẽ không có ai khinh thường và chê cười [Tiêu Nhã Quân] được.
Hoàn cảnh của [Tiêu Nhã Quân] khác một trời một vực với năm xưa, lại có một vị hôn phu quang minh chính trực, tương lai xán lạn, đến nỗi trong lòng nàng ấy cảm thấy ghen tị không thể giải thích được.
Gần đến tết, Du thị cùng Tiêu Nhã Du trở về, chỉ xét ngoại hình thôi thì Tiêu Nhã Du cũng được, mặc bộ quần áo đẹp nhất nhìn cũng chỉ giống như nha hoàn cướp đồ của chủ nhân, thậm chí khí phái còn không bằng mấy đại nha hoàn kia.
Nàng dường như biết được chuyện này, luôn thích cúi đầu và không thích nói chuyện với mọi người lắm.
[Tiêu Nhã Quân] đối với nàng có chút áy náy, mấy lần chủ động bắt chuyện với nàng, muốn làm dịu đi mối quan hệ giữa hai người.
Tiêu Nhã Du không thích đứng cùng [Tiêu Nhã Quân], mỗi khi [Tiêu Nhã Quân] đi qua, sắc mặt đều trở nên rất cứng đờ. Trong mắt người khác, ấn tượng về nàng càng tệ hơn, sau lưng có rất nhiều lời bàn tán, nói nàng không hay, lòng dạ hẹp hòi, còn nói nàng rụng lông phượng hoàng mà chẳng khác nào gà…
Tiêu Nhã Du nghe thấy.
“Các ngươi vừa nãy có phát hiện ra không, bát tỷ chắc chắn không hiểu chúng ta nói cái gì.”
“Từ một tiểu địa phương đến, ngươi có thể trông chờ nàng hiểu được tiếng đàn, đàn gảy tai trâu, ảnh hưởng đến phong cảnh.”
“Kỹ năng chơi đàn của thất tỷ đứng đầu trong số các tỷ muội chúng ta, còn nàng thì không, học lâu như vậy mà nàng vẫn không biết gì cả, sự khác biệt này giữa hai người thực sự rất lớn. Người ta nói rồng sinh rồng phượng sinh phượng, nhưng mà không có linh ứng đối với hai người họ. Nếu không phải bá phụ đã chính miệng nói, ta sẽ không tin bát tỷ là đích nữ của Tiêu gia chúng ta, thất tỷ mới giống như thân nữ nhi của nhà chúng ta.”
“Được rồi, thất muội không có ở đây, ngươi không cần nịnh ta, Bát muội cũng là người đáng thương, nếu lớn lên ở Hầu phủ thì đã không đến nỗi lớn lên như vậy, miệng ngươi cũng nên tích chút đức đi.”
“Cái gì chứ, ta chỉ là nói sự thật thôi.”
Tiêu Nhã Du vừa thay quần áo trở về, mặt đỏ bừng, bỏ chạy đi, nàng vô định chạy, chạy đến Trích Nguyệt đình ở trên sườn đồi.
Trong đình có một cây đàn cổ, Tiêu Nhã Du đỏ mắt nhìn nó, ngồi xuống thử gảy vài cái, khúc không ra khúc điệu không ra điệu, nàng tức giận càng lúc gảy càng nhanh.
“Bát cô nương, bát cô nương.” Ngô Đồng chạy lon ton tới: “Người nhẹ tay chút, đây là cây đàn yêu thích nhất của cô nương nhà ta, cây đàn này là Hầu gia năm ngoái trong lễ cập kê đã tặng cho cô nương.”
Tiêu Nhã Du động tác cứng lại, một tay nắm lấy dây kéo mạnh, sợi dây mảnh cắt vào ngón tay nàng, máu nhuộm đỏ chiếc đàn cổ, nhưng nàng dường như không cảm thấy đau.
Ngô Đồng kinh ngạc đến tái nhợt: “Bát cô nương, sao ngươi có thể làm như vậy!”
Dưới ánh mắt bất mãn và sợ hãi của Ngô Đồng, Tiêu Nhã Du cầm cây đàn cổ lên đập xuống đất.
Ngô Đồng ngơ ngác lùi lại.
“Ngươi nói cho Tiêu Nhã Quân là ta đã đập nát, ngươi đi nói đi, ngươi đi nói với tổ mẫu.” Tiêu Nhã Du lấy tay áo lau nước mắt, lao ra khỏi đình nghỉ mát, và nàng đã gặp [Tiêu Nhã Quân] trên sườn đồi.
[Tiêu Nhã Quân] cũng nhìn thấy chuyện xảy ra trong đình, không biết nên nói cái gì mới tốt, vẻ mặt lúng túng nhìn Tiêu Nhã Du.
Tiêu Nhã Du nước mắt khắp mặt, nói năng lộn xộn: “Họ đối với ta như thế, dựa vào cái gì họ lại đối xử tốt với ngươi như vậy. Ta không hiểu, nhưng tại sao ta không hiểu, bọn họ dựa vào cái gì mà lại nói như vậy về ta. Các ngươi đã làm nhiều việc xấu, nhưng tại sao người bị coi thường lại là ta, ta rốt cuộc là đã làm sai cái gì!” Câu cuối cùng gần như là một tiếng la rống.
Tiêu Nhã Du dường như còn muốn nói cái gì, lại bị hai nha hoàn đuổi tới cưỡng ép dẫn đi.
[Tiêu Nhã Quân] như thể bị sự bộc phát bất ngờ của Tiêu Nhã Du làm cho sợ hãi, một hồi lâu mới hoàn hồn, vẻ mặt buồn bã.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT