Đêm tối khuya, nhưng Tiêu Nhã Quân trằn trọc không ngủ được, Triệu Dung bên cạnh cũng đang ngáy ngủ. Nàng ấy cũng không nhớ nổi Triệu Dung có thói quen ngáy ngủ này từ khi nào, quay mặt sang một bên, Tiêu Nhã Quân nhìn khuôn mặt vốn đã quen thuộc đến phát ngán, càng nhìn càng thêm xa lạ.
Nam nhân này, từng là người đa tài, đầu đội trời chân đạp chất trong trái lòng nàng ấy, chỉ cần nhìn vào là cảm thấy an tâm thoải mái. Tuy nhiên, chỉ trong sáu bảy năm ngắn ngủi, mọi thứ đã thay đổi hoàn toàn, trở nên đáng ghét và khó ưa.
Tiêu Nhã Quân quay người xoay lưng lại với Triệu Dung, khuôn mặt xuất thuần nhìn chằm chằm vào màn đêm tối tăm.
Nàng ấy được hưởng phước từ tội lỗi của phụ mẫu mình, về sau phải chịu đựng những khốn khổ do trượng phu bị phạm tội, điều này rất công bằng.
Một lúc sau, lại khẽ lắc lắc đầu. Việc phía trước, nàng ấy không thể nào kiểm soát được. Việc phía sau, nàng ấy rõ ràng có thể tránh được.
Nếu như nàng ấy không đi theo Triệu Dung thì tốt biết bao, sau này sẽ không có những chuyện đó xảy ra, nàng ấy sẽ không hoàn toàn làm tan nát trái tim của tổ mẫu, cũng không làm tổn thương đến tấm lòng của dưỡng phụ dưỡng mẫu.
Đáng tiếc, trên đời này làm gì có nếu như.
Tiêu Nhã Quân nhắm mắt lại, trong màn đêm, một giọt nước mắt chảy ra từ khóe mắt rồi biến mất vào trong chiếc gối.
Nửa mơ nửa tỉnh, nàng ấy ngửi thấy một mùi hương đàn hương quen thuộc và dễ chịu, một chút ánh sáng lóe ra trong bóng tối, một bức bình phong hình đàn cá nghịch nước, một khung gỗ đàn hương đỏ, lư hương đồng hình linh thú… Đây là căn nhà chính của tổ mẫu.
“Mấy ngày nữa, mẫu thân của con sẽ trở về.”
Nghe vậy, Tiêu Nhã Quân đột nhiên ngẩng đầu, kinh ngạc mở to hai mắt, nhìn thấy tổ mẫu, cũng nhìn thấy chính mình lúc còn trẻ, ước chừng mười lăm mười sáu tuổi, cái tuổi đẹp như hoa.
Tiêu Nhã Quân ngơ ngác nhìn chính mình trẻ trung xinh đẹp, làn da non mịn, đôi mắt trong veo, ngây thơ không biết thế sự.
“Mẫu thân sắp trở về rồi, mẫu thân cũng thật là, về nhà ngoại tổ một khi đi đã đi luôn hơn nửa năm. Ta viết thư cho mẫu thân, bà ấy chỉ đáp lại vỏn vẹn mấy chữ.” [Tiêu Nhã Quân] khi còn trẻ nũng nịu than thở.
Tiêu lão phu nhân trong chốc lát ánh mắt trở nên phức tạp, nắm lấy tay nàng ấy nói: “Mẫu thân của con muốn mang một muội muội trở về.”
“Muội muội?” [Tiêu Nhã Quân] cười hỏi: “Là muội muội ở nhà ngoại tổ sao?”
Tiêu lão phu nhân: “Là cô nương của nhà chúng ta.”
[Tiêu Nhã Quân] sửng sốt.
Tiêu lão phu nhân nói rằng, năm đó khi bận rộn với công việc của huyện Bạch Thạch đã làm sai, bế nhầm hài tử. Du thị không phải đi thăm người thân ở nhà ngoại tổ, mà là đi đón hài tử, hiện tại ta mới nói cho con biết, là vì không muốn con buồn bã vô ích. Còn về phụ mẫu thân sinh của con, họ đã qua đời từ rất sớm rồi.
Tiêu lão phu nhân lại nói: “Hài tử ngoan, con đừng có suy nghĩ lung tung, con chính là thân cốt nhục của Tiêu gia chúng ta.”
[Tiêu Nhã Quân] vẻ mặt đầy ắp sự không thể tin nổi.
Tiêu Nhã Quân cũng không kém phần khó tin.
[Tiêu Nhã Quân] khóc một hồi lâu mới chấp nhận sự thật dưới sự an ủi của Tiêu lão phu nhân: “Tổ mẫu, vậy mấy năm nay muội muội sống có tốt không?”
“Cuộc sống cũng tạm ổn, mặc dù không phú quý như nhà của chúng ta nhưng cũng đủ cơm ăn áo mặc.”
[Tiêu Nhã Quân] lộ vẻ thư thái, như trút được gánh nặng.
Tiêu Nhã Quân đầu óc rối bời, sao nghe không hiểu những lời tổ mẫu nói. Rõ ràng là cha mẹ ruột của nàng ấy ác ý trao đổi hài tử, sao có thể đổi thành bế nhầm. Còn nữa, Tiêu Nhã Du chẳng phải lớn lên trong sự đánh mắng hay sao?
Cảnh tượng lóe lên, sự việc trước mắt lại thay đổi thành trước cửa phủ, Du thị dắt một tiểu cô nương gầy gò rụt rè bước ra khỏi xe ngựa.
Khuôn mặt đó đối với nàng ấy vừa quen lại vừa xa lạ, giống Tiêu Nhã Du mà không giống Tiêu Nhã Du. Trong ấn tượng của nàng ấy, Tiêu Nhã Du luôn bình tĩnh điềm tĩnh, chưa bao giờ nàng lại căng thẳng và hèn nhát như vậy.
“Mẫu thân.” [Tiêu Nhã Quân] gọi một tiếng, tiến lên phía trước mấy bước, lập tức bị ánh mắt lạnh lùng của Du thị khóa chặt tại chỗ. Nhìn Du thị dẫn Tiêu Nhã Quân đi qua nàng ấy rồi bước vào cổng.
Ánh mắt Tiêu lão phu nhân rơi vào trên mặt Tiêu Nhã Du, trong mắt ẩn chứa một sự đánh giá.
Tiêu Nhã Du co rụt vai, lại nghĩ tới điều gì, bất an liếc nhìn Du thị, dưới ánh mắt an ủi của Du thị, lại thả lỏng người, cố ý thẳng lưng.
Đôi mắt nàng e ngại và lấy lòng. Trong mắt Tiêu Nhã Quân, thần thái như vậy là kém cỏi, quả nhiên, nàng ấy nhìn thấy trong mắt Tiêu lão phu nhân thoáng qua một sự thất vọng.
Thừa nhận thân nhân, Du thị bị Tiêu lão phu nhân giữ lại, Tiêu Nhã Quân có tâm niệm nên cũng ở lại. Chuyện xảy ra trước mắt khiến nàng ấy chết lặng, thì ra là như vậy!
Du thị và Tiêu lão phu nhân cãi nhau.
“Người chết như đèn tắt, đôi phu thê kia đã chết rồi, kể tội họ với thiên hạ cũng vô ích, đánh người đã chết sao. Nếu có người tiếp tục điều tra, moi ra chuyện Nhã Du suýt chút nữa bị cưỡng hiếp còn giết chết Chu Đại Trụ, thì cả đời của Nhã Du sẽ bị huỷ hoại.”
“Các ngươi cứ nói là vì Nhã Du, nhưng thực ra không phải vì muốn giữ thanh danh cho Tiêu Nhã Quân sao. Cung Vương Phi tương lai thuần khiết như ngọc sao lại có một phụ mẫu vô lương tâm như vậy, tất cả những gì nàng ấy có bây giờ làm sao có thể có được đều là do cố tình đánh cắp, làm sao nàng ấy có thể bị người khác đâm sau lưng!
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT