Khi Nam Cung Vũ lại mở mắt ra đã là hoàng hôn, đồng hồ chỉ vào năm giờ ba mươi lăm phút. Đầu cháng váng mờ mịt, tựa hồ mơ tới rất nhiều chuyện của quá khứ, nhưng cẩn thận hồi tưởng, rồi lại không nhớ rõ lắm chi tiết nhỏ, chỉ là mơ hồ nhớ tới một ít đoạn ngắn, đoạn ngắn chuyện mấy năm trước Nam Cung Phi bị bắt cóc. Nhờ vào lần này Nhạc Nhạc bị bắt cóc, quá khứ phủ bụi ở chỗ sâu ký ức lại một lần hiện lên ở trong mộng.
Lam Kiều đi tới, xoa xoa mồ hôi lạnh trên trán Nam Cung Vũ, "Đại tiểu thư, không thoải mái sao?"
"Tôi không sao." Nam Cung Vũ ôm lấy eo của Lam Kiều, vùi đầu ở ngực Lam Kiều, tiếng trầm hờn dỗi nói, "Để tôi ôm một hồi." Chẳng biết vì sao, ngực rầu rĩ câu nói "Ta hận ngươi" kia một lần lại một lần vang vọng khắp cả ở bên tai nàng, đâm vào ngực nàng đau nhức.
Lam Kiều cũng không có hỏi nhiều, chỉ là lẳng lặng mà ngồi ở một bên giường, tùy ý Nam Cung Vũ ôm chặt lấy nàng, trong nháy mắt tựa hồ dừng lại.
Lam Kiều đã làm xong cơm tối, Nam Cung Vũ ôm Nhạc Nhạc rửa tay, đi tới bên bàn ăn.
Bên trái Nhạc Nhạc là Nam Cung Vũ, bên phải là Lam Kiều, ai biết Nhạc Nhạc lo sợ bất an liếc Lam Kiều bên cạnh một cái, chân ngắn nhỏ giẫm một cái, nhảy xuống ghế tựa, thay đổi một chỗ ngồi, sát bên Nam Cung Vũ, lại cách Lam Kiều rất xa.
Tiểu gia hỏa hôm nay ngoan ngoãn cực kỳ, một câu nói cũng không nói, chỉ là chôn đầu yên lặng bới cơm.
Nam Cung Vũ nhìn chỉ lo bé con bới cơm không ăn đồ ăn, chỉ đành chính mình đem món ăn kẹp đến trong chén Nhạc Nhạc. Nhạc Nhạc nở nụ cười ngọt ngào hướng về phía Nam Cung Vũ, khóe mắt dư quang nhìn đến phương hướng Lam Kiều, sợ đến vội vàng cúi đầu, tiếp tục hết sức chuyên chú bới cơm.
Nam Cung Vũ đầy mặt nghi hoặc nhìn phía Lam Kiều, "Ngươi làm cái gì rồi?"
Lam Kiều có chút vô tội vẫy vẫy tay, biểu thị chính mình chẳng hề làm gì.
Buổi tối thời điểm tắm rửa, Lam Kiều ôm Nhạc Nhạc đi vào phòng tắm, nào biết Nhạc Nhạc đột nhiên oa một tiếng khóc lớn lên, muốn chạy trốn, không ngừng mà khóc rống.
Lam Kiều bị nàng làm cho phiền lòng, nhẹ nhàng đánh cái mông của đồ vật nhỏ một cái, ai biết Nhạc Nhạc khóc đến càng dữ tợn, tiếng khóc chói tai này quả thực muốn đâm thủng màng nhĩ của người ta.
Đầu Lam Kiều cũng phải đau rồi, chỉ cảm thấy tiểu hài tử là sinh vật đáng sợ nhất thế gian này.
Nam Cung Vũ không thể làm gì, chỉ đành đem Nhạc Nhạc ôm trở về ngực mình, đồ vật nhỏ trong nháy mắt nín khóc mỉm cười, tốc độ trở mặt nhanh chóng, quả thực Lam Kiều âm thầm lấy làm kỳ lạ.
Hai chân Nam Cung Vũ không phải rất thuận tiện, nhưng Nhạc Nhạc lại ngoan ngoãn phối hợp, không khóc không làm khó, tự mình động thủ cởi quần áo.
Nam Cung Vũ giúp Nhạc Nhạc gội đầu bắn tung tóe chính mình một thân nước, dứt khoác đem quần áo của mình cũng cởi rồi, cùng nhau tắm.
Một lát sau, Lam Kiều gõ gõ cửa phòng phòng tắm, "Đại tiểu thư, cần tôi đi vào hỗ trợ không?"
Nghe được Lam Kiều muốn vào, Nhạc Nhạc oa một tiếng lại khóc rồi.
Nam Cung Vũ bất đắc dĩ nói, "Không cần, lập tức liền tắm xong rồi."
Lam Kiều quả thực là phiền muộn hơn, phẫn nộ lui trở lại, nàng vốn là rất muốn đi vào giúp một tay..
Lam Kiều có đau đầu xoa xoa huyệt thái dương, con vật nhỏ này quả thực chính là khắc tinh của nàng.
Tắm xong, Nam Cung Vũ ngồi ở trước bàn trang điểm, cầm máy sấy tóc thổi cho Nhạc Nhạc trong lòng, Lam Kiều thì lại đứng ở phía sau thổi tóc cho đại tiểu thư.
Ngoài cửa sổ yên tĩnh, đêm lạnh như nước.
Dưới ánh đèn lờ mờ, gió nóng mềm nhẹ nhẹ vỗ về bên tai, đầu ngón tay Lam Kiều mềm nhẹ xuyên qua sợi tóc của nàng.
Nam Cung Vũ nhìn người trong gương trang điểm biểu hiện chăm chú, trong lòng vô cùng bình tĩnh.
Sinh hoạt bắt đầu đi vào quỹ đạo, mỗi sáng sớm Lam Kiều rời giường làm bữa sáng cho người một nhà, Nam Cung Vũ thì lại vội vàng mặc quần áo chải bím sừng trâu cho Nhạc Nhạc.
Trường học cách tiểu khu không xa, bước đi mười phút đã đến, Lam Kiều đẩy Nam Cung Vũ, Nhạc Nhạc cõng lấy túi ấn hình con heo Becky, nhảy nhảy nhót nhót đi theo một bên.
Gió sáng sớm, sạch sẽ mà thoải mái, người đi trên đường phố tụm năm tụm ba, đều cúi đầu vội vả vội vàng đi đường.
Dọc theo đường đi, Nam Cung Vũ đang dạy Nhạc Nhạc thơ Đường, nàng đọc một câu, Nhạc Nhạc đọc theo một câu, chờ đến trường học, Nhạc Nhạc đã có thể đọc thuộc lòng một bài thơ Đường rồi.
"Nhạc Nhạc thật thông minh." Nam Cung Vũ xoa xoa bím sừng trâu của Nhạc Nhạc, cười biểu dương nói.
Đồng Vũ đứng ở một bên, trong mắt mang nụ cười, "Ngươi yên tâm, ở trường học ta sẽ chăm sóc tốt Nhạc Nhạc!"
Đồng Vũ lôi kéo tay nhỏ của Nhạc Nhạc, nhìn theo Nam Cung Vũ hai người rời khỏi.
Đưa đi Nhạc Nhạc, Lam Kiều cuối cùng thở phào nhẹ nhõm. Con vật nhỏ này quả thực là ma quỷ, một ngày 24 giờ quấn quít lấy đại tiểu thư, cả ngủ cũng muốn đại tiểu thư bồi tiếp ngủ, nàng đều không có đãi ngộ này.
Càng làm người tức giận chính là, con vật nhỏ này như là cùng với cô có cừu oán, vừa nhìn thấy cô thì trốn, vừa tới gần sẽ khóc, giống như là cô ức hiếp nàng, làm hại cô chỉ có lẻ loi một mình ở tại một bên, xem đồ vật nhỏ nằm ở trong lòng đại tiểu thư diễu võ dương oai. Mấu chốt là còn không dám hung dữ với nàng, nếu như cô trừng nàng một cái, đồ vật nhỏ lập tức sợ đến trốn trong lồng ngực Nam Cung Vũ, nước mắt uông uông tội nghiệp, hại cô bị đại tiểu thư đánh đuổi. Cô tức giận đến nghiến răng, đối với đồ vật nhỏ không biết làm gì.
Lam Kiều cảm giác mình thật là vô tội, địa vị ở nhà thẳng tắp giảm xuống.
Về đến nhà, Lam Kiều từ phía sau đem Nam Cung Vũ ôm vào trên ghế salông, cũng không buông tay, đưa lưng về phía nàng đầu tựa vào bên trong cổ của nàng, cũng không nói chuyện.
"Làm sao vậy, buồn ngủ rồi sao?" Nam Cung Vũ biết Lam Kiều có thói quen chạy bộ sáng sớm rèn luyện một canh giờ, vì làm bữa sáng người một nhà, trời còn chưa sáng cô liền muốn rời giường, chạy bộ tắm rửa làm cơm, "Đi ngủ bù lại giấc?"
"Cô bồi tôi." Lam Kiều kỳ thực không buồn ngủ, chỉ là muốn cùng đại tiểu thư nằm ở trên giường, nói chuyện phiếm cũng tốt.
Nam Cung Vũ mỉm cười nở nụ cười, cảm thấy Lam Kiều vào giờ phút này tựa hồ là đang làm nũng.. với nàng?
Lam Kiều nắm tay của đại tiểu thư, nằm thẳng ở trên giường, câu có câu không trò chuyện, trò chuyện một chút Nam Cung Vũ đột nhiên không hé răng, Lam Kiều quay đầu phát hiện đại tiểu thư đã ngủ thiếp đi.
Lam Kiều nhìn chằm chằm không chớp mắt khuôn mặt của Nam Cung Vũ, mặt mày tinh xảo đẹp đẽ, mũi hơi vểnh cao, bờ môi mím chặt, hô hấp nhẹ nhàng nhợt nhạt.
Lam Kiều chịu phải như mê hoặc, tiến lên trước, hôn một cái mặt mày kia, mũi vểnh kia, còn có môi thoải mái mềm như nước kia. Đầu lưỡi là mùi vị hơi ngọt, giữa hơi thở tựa hồ có hô hấp của nàng.
Lam Kiều cứ như vậy lẳng lặng nhìn, năm tháng yên tịnh, nàng thật hy vọng thời gian ngừng lại vào đúng lúc này, lâu dài.
Ba giờ chiều, đúng giờ đi trường học đón Nhạc Nhạc tan học. Đồng Vũ thấy được hai người Nam Cung Vũ rất là cao hứng, người bình thường trầm ổn ít lời hiếm thấy nói rất nhiều, phần lớn đều là vây quanh Nhạc Nhạc, Nhạc Nhạc hôm nay ăn cái gì, Nhạc Nhạc hôm nay học xong một bài vũ đạo, Nhạc Nhạc hôm nay lại kết giao bạn mới, thỉnh thoảng nói một chút tình huống của chính mình, thỉnh thoảng lại hỏi một chút yêu thích của Nam Cung Vũ.
Lam Kiều luôn luôn ít lời, im lặng không lên tiếng dường như không khí đứng bên cạnh Nam Cung Vũ. Thấy được Đồng Vũ không coi ai ra gì cười cười nói nói với Nam Cung Vũ, hoàn toàn coi mình không tồn tại, Lam Kiều không khỏi nhíu mày.
Thỉnh thoảng một lần thì thôi, nào có ngày ngày như thế, cũng không thấy hắn lôi kéo gia trưởng những học sinh khác không ngừng mà đến gần tán gẫu. Giữa hai lông mày Lam Kiều lóe qua một tia thiếu kiên nhẫn
"Đồng lão sư, đợi lát nữa chúng ta còn muốn mang Nhạc Nhạc đi bệnh viện thăm viếng Trần thúc, chúng ta đi trước." Lam Kiều cuối cùng nhịn không được.
"Ta và các ngươi cùng đi đi, ta cũng muốn đi thăm viếng Trần thúc một hồi." Đồng Vũ đẩy kinh không gọng một cái, cười cười với Nam Cung Vũ, "Ta đi lái xe, ngươi chờ ta một hồi."
Lam Kiều bực mình, sớm không đi muộn không đi, một mực muốn đi theo cùng đại tiểu thư, ngươi có dụng ý khác!
Đồng Vũ chạy là một chiếc bảo mã (BMW) X5, ở nơi thị trấn nhỏ này đã xem như là xe rất xa hoa, đối với lương của một lão sư mà nói, không quá mua được xe cái giá này, bởi vậy có thể thấy được gia cảnh Đồng Vũ tương đối khá.
Lam Kiều gương mặt lạnh lùng, đem Nam Cung Vũ và Nhạc Nhạc ôm vào hàng ghế sau, thấy được Lam Kiều càng lạnh hơn so với bình thường, Nhạc Nhạc sợ hãi trốn ở trong lồng ngực Nam Cung Vũ, không dám nhìn tới nàng, cũng không dám hé răng.
Lam Kiều ngồi ở vị trí kế bên tài xế, Đồng Vũ vừa lái xe, vừa tiếp tục cùng trò chuyện câu có câu không với Nam Cung Vũ.
Bệnh của Trần thúc cần trường kỳ nằm viện trị liệu, lần này nhìn thấy Trần thúc, tựa hồ càng thêm già yếu mấy phần, khuôn mặt ốm yếu, uể oải không thể tả. Vợ của Trần thúc cũng dời đến, bệnh viện chuẩn bị cho hai lão già một gian phòng bệnh đôi.
Trần thúc đưa tay ra muốn ôm lấy Nhạc Nhạc, ai biết hai tay run run không ngừng kia đã vô lực đến ôm không nổi rồi. Nhạc Nhạc con mắt đỏ một vòng, cắn cắn môi dưới.
Bà nội một bên bệnh đến càng là nghiêm trọng, ý thức cũng không quá rõ ràng, chỉ là hoảng hoảng hốt hốt sờ sờ khuôn mặt nhỏ của Nhạc Nhạc, run rẩy hỏi, "Là Nhạc Nhạc sao, là Nhạc Nhạc sao.."
Nhạc Nhạc rơi lệ đầy mặt, chỉ là không ngừng mà kêu, "Bà nội, bà nội.."
Ngày đó mấy người Nam Cung Vũ ở phòng bệnh đợi ròng rã ba tiếng, mấy người vẫn bồi tiếp lão nhân nói chuyện, Nam Cung Vũ thấy hai vợ chồng Trần thúc tình huống không tốt lắm, lo lắng Nhạc Nhạc thấy một mặt thiếu một mặt, cho nên hi vọng Nhạc Nhạc có thể ở chung một quãng thời gian với ông bà nội.
Ngày đó bởi vì Nhạc Nhạc đến, Trần thúc rất là cao hứng, đúng là so với bình thường tinh thần mấy phần.
Khi Đồng Vũ rời khỏi đi phòng rửa tay, Trần thúc lôi kéo tay của Nam Cung Vũ hỏi, "Tiểu Vũ, ngươi cảm thấy Đồng lão sư thế nào?"
Lông mày Lam Kiều nhíu lại, nhìn qua.
Nam Cung Vũ có chút lúng túng nói, "Tốt vô cùng, rất chăm sóc Nhạc Nhạc."
"Ta cảm thấy Đồng lão sư chắc đối với ngươi có chút hảo cảm, các ngươi bình thường có thể tiếp xúc nhiều hơn chút, tiểu Vũ năm nay bao nhiêu tuổi rồi?"
"26 rồi."
"Cũng không nhỏ, cũng nên mau chóng tìm nam nhân vững vàng lo cho gia đình. Ta cảm thấy Đồng lão sư thật không tệ, công tác ổn định, thành thục thận trọng, đối nhân xử thế nho nhã lễ độ."
Đồng Vũ trở về, Trần thúc không nhắc lại việc này nữa, Lam Kiều âm thầm thở phào nhẹ nhõm.
Thời điểm rời khỏi bệnh viện, trời đã tối rồi, Lam Kiều nhìn đồng hồ đeo tay một cái, đã bảy giờ rưỡi rồi..
"Đã trễ thế này rồi, nếu không cùng ăn ăn một bữa cơm đi." Đồng Vũ đề nghị.
Nam Cung Vũ vừa mới chuẩn bị khéo léo từ chối, Đồng Vũ lại hỏi, "Nhạc Nhạc muốn ăn cái gì?"
Đây là nhà hàng xoay tròn tự phục vụ xa hoa nhất, lầu 68 trên không, bóng đêm rơi ngoài cửa sổ rất đẹp, phòng ăn xoay chầm chậm bên trong, có thể 360 độ nhìn quanh cảnh đêm cả tòa thành thị.
"Nhạc Nhạc, ăn bao nhiêu lấy bấy nhiêu, không cho lãng phí." Nam Cung Vũ thấy được Nhạc Nhạc mắt bự bụng nhỏ, cầm một đống lớn đồ ăn, giáo dục nói.
"Không sao, Nhạc Nhạc thích ăn cái gì liền đi lấy cái đó." Đồng Vũ sủng nịch bóp bóp cái mũi nhỏ của Nhạc Nhạc.
Hết chương 8
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT