Đau đớn tê tâm liệt phế, đầu hình như muốn nứt ra rồi, ngũ tạng lục phủ đều thiêu cháy, lửa lớn cháy hừng hực, mỗi một tấc da đều cảm thấy bỏng đau, máu tươi từ khóe miệng chảy xuống, nhỏ trên mặt đất, tí tí tách tách.
Gậy côn lớn chừng quả đấm đánh vào trên chân, đau đớn đó tựa hồ có thể phá hủy trời đất, dường như thống khổ của biển cả, đem người nhấn chìm, cuồn cuộn, gào thét.
Hô hấp càng ngày càng khó khăn, hai chân quỳ trên mặt đất đã chống đỡ không đứng dậy rồi, nhưng mà đau đớn vẫn cứ tồn tại, tựa hồ mãi mãi cũng sẽ không biến mất, từ lúc sinh ra đã mang theo, đến chết mới thôi. Mí mắt càng ngày càng nặng nề, cảnh vật trước mắt cũng càng ngày càng mơ hồ, nhưng mà tại sao, nữ nhân cao cao tại thượng kia, con người từ nhỏ ở trong lòng mình giống như nữ thần tồn tại kia, lạnh lùng đến nước này, từ đầu tới đuôi, ngay cả nhìn cũng không từng nhìn mình một chút..
Tại sao vậy? Tại sao vậy?
Mình rõ ràng là..
Đau quá, đau quá..
Ánh mặt trời chiếu vào trong phòng bệnh, để phòng bệnh lạnh lẽo tăng thêm mấy phần ấm áp êm dịu, bên bệ cửa sổ đặt cây mai hoa vàng, vị thơm phiêu đãng thanh u.
Đây là một bệnh viện quý tộc, tất cả đều là phòng một người, nhiều hình thức phục vụ, ngoài phòng có vô số máy camera theo dõi, số lượng vệ sĩ hạng nhất hàng trăm, trang hoàng của giường bệnh càng là như khách sạn bảy sao cao cấp, xa hoa mà lộng lẫy.
"Đại tiểu thư, cô đã tỉnh?" Trong giọng nói lạnh lẽo lại mơ hồ lộ ra quan tâm, Lam Kiều cúi đầu, quỳ một chân trên đất.
Mỹ nhân trên giường bệnh có một đôi mắt màu hổ phách, óng ánh ánh sáng lộng lẫy, mang theo linh động hút hồn phách người ta, cặp con mắt xinh đẹp kia mê hoặc mà mông lung, tựa hồ đang tự hỏi mình tại sao ngủ ở địa phương xa lạ này.
Xương cốt toàn thân trên dưới đều tựa hồ bị người từng cây từng cây đập bể, đau đớn tràn đầy trời đất đem Nam Cung Vũ nhấn chìm, nhưng mà bên dưới đau nhức, nàng cũng chỉ là hơi nhíu nhíu mày lại.
Đại tiểu thư cả vẻ mặt nhíu mày đều mê người như vậy, Lam Kiều đứng dậy, động tác mềm nhẹ đem Nam Cung Vũ từ trên giường bệnh nâng dậy.
Động tác nhẹ nhàng vẫn cứ lôi kéo vết thương, lông mi xinh đẹp của Nam Cung Vũ mãnh liệt run rẩy, tay nắm chặt ga trải giường dưới thân, đau quá, đau đến đầu đều phải nổ tung.
Mồ hôi hột lớn chừng hạt đậu từng viên một từ trên mặt xinh đẹp nhỏ xuống, Nam Cung Vũ nhắm mắt, nhịn đau, từ đầu tới cuối không có rên một tiếng.
Lam Kiều không đành lòng, muốn duỗi ra hai tay nắm lấy bờ vai run rẩy kia, nhưng mà cô không có, cô chỉ là quay đầu đi. Đó là tôn nghiêm của đại tiểu thư, kiêu ngạo của đại tiểu thư không để cho cô khoan dung sự mềm yếu của chính mình.
"Doanh trại sát thủ trên tay tôi, còn có mấy chục mạng đánh cược chuyện làm ăn?" Tiếng của Nam Cung Vũ có chút suy yếu, hơi thở mong manh. Đầu nghiêng dựa ở trên gối sau lưng, một mặt mệt mỏi.
"Giáo mẫu đã loại bỏ tất cả chức vụ của cô, chuyện làm ăn trên tay cô cũng giao cho những người khác rồi, sau đó.. Sau đó đã đem cô trục xuất khỏi bang phái." Lam Kiều ủ ê, tường đổ mọi người đẩy, năm đó thuộc hạ đi theo đại tiểu thư chết có chết, đi có đi, trốn có trốn, bây giờ bên người đại tiểu thư cũng chỉ còn lại một mình mình rồi.
Lam Kiều đau lòng thương tiếc, muốn đưa tay sờ khuôn mặt tiều tụy của đại tiểu thư một cái, tay vươn ở giữa không trung đột nhiên dừng lại, Lam Kiều cúi đầu, cô suýt chút nữa vượt quá khuôn phép rồi.
Sắc mặt của Nam Cung Vũ trắng bệch, hai tay nắm thật chặt, móng tay đâm vào bên trong da thịt, máu tươi từ bên trong khe hở tràn ra, nhiễm đỏ ráp trải giường trắng như tuyết. Nhưng mà, Nam Cung Vũ đã không cảm giác được đau đớn. Đầu tiên là lửa giận ngập trời, sau đó liền thâm trầm xót xa, ngươi thật sự hoài nghi là ta phái sát thủ đến ám sát ngươi sao? Chia cắt thế lực của ta, trục xuất ta khỏi bang phái, ngươi đối với ta đã phòng bị đến loại trình độ này rồi sao? Nhưng mà, ngươi biết rõ ràng, ta sẽ không phản bội ngươi, cho dù có một ngày ngươi muốn giết ta, ta cũng sẽ không phản kháng. Bắt đầu từ ngày ta sinh ra đó, ngươi chính là thần trong cuộc sống của ta..
Lam Kiều nắm chặt hai tay lạnh lẽo kia, mạnh mẽ vặn ra đôi bàn tay tự ngược máu tươi tràn ra của mình. Đôi tay kia, lạnh lẽo đến giống như là ngọc thạch, nhiệt độ như cục băng khiến người ta không nhịn được muốn kêu gào buông ra, nhưng mà Lam Kiều không có thả ra, vẫn cứ nắm thật chặt.
Nước mắt trong mắt của Nam Cung Vũ lấp lánh, cuối cùng nhịn lấy nước mắt mềm yếu, bình tĩnh mà tiếp nhận rồi sự thực này, ánh mắt lờ mờ.
"Để tôi xuống đi thử đi." Nam Cung Vũ thở dài, nhưng mà nàng đột nhiên phát hiện, có chỗ nào không được bình thường.
Lam Kiều quay đầu, không muốn nhìn hai con mắt thất vọng bi thương, "Đại tiểu thư, chân của cô, bị đánh gãy rồi."
Nam Cung Vũ hít không khí, ánh mắt thâm trầm, trái tim đau đớn, đã không phải là hai chữ thất vọng có thể hình dung rồi. Ngươi quả nhiên là kẻ vô tình nhẫn tâm, ngồi ở vị trí cao, cao cao tại thượng, nắm trong tay hắc bang lớn nhất Châu Á, một câu nói cũng có thể làm cho bố cục của thế giới bão táp biến hóa, gió nổi mây vần. Huyết nhục tình thân cái gì tự nhiên là chẳng đáng, đúng chứ, mẫu thân đại nhân!
Nam Cung Vũ hết sức đấm hai chân của chính mình, quả nhiên không hề có một chút tri giác.
Lam Kiều không để ý phân chia tôn ti trên dưới nữa, nắm lấy con người thống khổ phát điên kia, "Đừng như vậy, ngoài cửa sổ gió lớn, vẫn là nằm vào chăn làm ấm thân thể một chút đi." Xin cô, đại tiểu thư, cô thương tổn tới mình như vậy, tôi, sẽ rất đau lòng, rất đau lòng.
Nam Cung Vũ nở nụ cười, gương mặt vốn xinh đẹp mê hoặc kia đột nhiên nở nụ cười, như hoa súng nở rộ, xinh đẹp có chút mê hoặc rồi.
"Mùa đông năm nay, đặc biệt lạnh, chưa từng có năm nào từng lạnh như năm nay như vậy, đúng không." Nhìn cây mai vàng bên cửa sổ đón gió mà đứng, Nam Cung Vũ lẩm bẩm nói.
Lam Kiều cay đắng, "Phải, mùa đông năm nay quá lạnh rồi." Nhưng mà đại tiểu thư, bất luận lạnh giá cỡ nào, cô đều phải kiên cường, mười lăm năm trước cô mang cho tôi hy vọng sống tiếp, mười lăm năm sau, tôi hy vọng hiến dâng tất cả của tôi, chỉ cầu cô có thể cố gắng sống tiếp, sống tiếp, đừng tuyệt vọng, tuyệt đối đừng tuyệt vọng.
"Kiều theo tôi đã bao nhiêu năm rồi?" Trên mặt của Nam Cung Vũ vẫn là mang theo mỉm cười, mỉm cười an bình mà bình tĩnh. Hình như mất đi tất cả không phải nàng, bị người thân không tín nhiệm không phải nàng, bị đánh gãy hai chân cũng không phải nàng.
"Mười lăm năm." Mười lăm năm hai tháng lẻ chín ngày, Lam Kiều ở trong lòng thầm đếm.
Tâm tư của Nam Cung Vũ lung lay, trở lại cái đêm băng tuyết bay tán loạn của mười lăm năm trước, cô bé sắp lạnh chết ở ven đường kia, trong ánh mắt vô trợ, tràn đầy tuyệt vọng.
Mười lăm năm rồi, năm đó bất lực không chỗ nương tựa, cô bé suýt chút nữa lạnh chết đói chết, bây giờ đã là đệ nhất sát thủ trong doanh trại sát thủ của bang phái, nhưng mà Lam Kiều là căm ghét máu tanh khiến người ta buồn nôn như thế nào, lại là căm ghét giết chóc vô hạn vô tận như thế nào, nhưng mà cô vẫn cứ ở trong doanh trại sát thủ ròng rã mười lăm năm. Đầy người máu tanh, đạp lên xác chết của đồng nghiệp, từng bước từng bước đi tới vị trí hôm nay. Thi thể chất thành núi, chiến huyết choàng trên vai.
Tất cả những thứ này, cũng là vì một người mà nhẫn nại, cô đồng ý dùng tính mạng một đời hầu hạ chủ nhân, Nam Cung Vũ.
Bệnh viện tư nhân có đặc biệt thay bệnh nhân chuẩn bị sân luyện tập rèn luyện khôi phục. Lam Kiều tiến hành huấn luyện theo lệ mỗi ngày 5km chạy cự li dài, đối với sát thủ mà nói, lười biếng đủ để trí mạng. Nam Cung Vũ thì lại ngồi ở trên xe lăn, chờ ở một bên, lẳng lặng mà nhìn.
Nhìn khuôn mặt đổ mồ hôi như mưa của Lam Kiều, Nam Cung Vũ rơi vào trong ký ức, mười lăm năm trước cô bé sắp chết đói kia, bây giờ đã cường đại đến để vô số người nghe tên đã sợ mất mật, rùng mình phát run. Mười lăm năm qua, ngoại trừ chấp hành nhiệm vụ bí mật, Lam Kiều đều làm cận vệ ở bên cạnh nàng, yên lặng, thường thường khiến người ta không để mắt đến sự tồn tại của cô, giống như không khí. Không khí không phải thứ đáng tiền gì, nhưng mà không có không khí, con người liền không cách nào tồn tại. Nếu như không có Lam Kiều, ở trong bang phái ăn tươi nuốt sống người kia, Nam Cung Vũ đã sớm không biết bị ám sát bao nhiêu lần rồi.
Lam Kiều chạy xong 5km chạy cự li dài, sắc mặt ửng hồng, để cô luôn luôn lãnh diễm nhiều hơn mấy phần mê hoặc, dường như cây mai vàng nhiễm phải kiều diễm của hoa đào.
Lam Kiều đi tới bên người Nam Cung Vũ, nửa quỳ ở bên cạnh xe lăn, "Đại tiểu thư, có câu nói cô có thể không thích nghe, nhưng mà tôi vẫn là muốn nói."
Nam Cung Vũ biết cô muốn nói gì, lông mày cau lại.
"Đại tiểu thư, bác sĩ nói chân của cô là có thể đứng lên, hôm nay chúng ta thì bắt đầu luyện tập, có được hay không?"
"Kiều, hôm nay tôi rất mệt, hôm khác rồi nói đi." Thời khắc này, trên mặt của Nam Cung Vũ đã không có nụ cười theo thói quen, tựa hồ chuyện gãy chân là cấm kỵ, không thể đụng vào, không thể chạm, cho dù là Lam Kiều cũng không được.
"Đừng trốn tránh, cũng đừng tùy hứng, tiếp tục như vậy nữa, nếu như chân thật sự suy thoái, thì thật sự cả đời cũng không đứng lên nổi!"
"Câm miệng, đừng nói nữa." Nam Cung Vũ kiềm chế lửa giận.
"Giáo mẫu lúc trước đánh gãy chân của cô thì không có từng chần chờ, cô cho rằng nàng sẽ tin tưởng cô, lo lắng cô, đau lòng cô sao? Cô muốn chết muốn sống như vậy cho ai xem! Chân là của bản thân mình, cuộc sống là của mình, cô dằn vặt chính mình, sẽ chỉ để kẻ thù vui vẻ!" Lam Kiều lại một lần vượt quá rồi, cô là sát thủ, cô là vệ sĩ, chức trách của cô chỉ là bảo vệ an toàn của chủ nhân, những câu nói này không nên từ trong miệng của cô nói ra, nhưng mà cô không kiểm soát rồi, những câu nói này cô cất ở trong lòng rất nhiều ngày rồi.
Một cái bạt tay, Nam Cung Vũ ra tay cũng không nặng, nàng đã thống khổ đến không có sức rồi.
Nam Cung Vũ che lấy mặt, lệ rơi đầy mặt, nghẹn ngào, "Nàng là mẹ của tôi, tôi là con gái của nàng." Lam Kiều, ngươi đâm trúng nỗi đau của ta rồi. Ta biết, tất cả của tất cả ta đều biết, ta muốn trốn tránh, ta không muốn suy nghĩ, không muốn tiếp nhận sự thực này, muốn lừa mình dối người, tại sao ngươi một mực muốn vạch trần vết sẹo này!
Đêm, không khí hơi lạnh, ánh trăng lạnh lẽo.
Nam Cung Vũ lẳng lặng mà ngồi ở trên xe lăn, trong tay cầm lấy sách, tháng ngày chân bị tàn phế cũng chỉ có đọc sách có thể tiêu tan thời gian.
Xung qua hoàng đài hạ,
Qua thục tử li li.
Nhất trích sử qua hảo,
Tái trích lệnh qua hi.
Tam trích thượng tự khả,
Tứ trích bão man quy.
Năm đó Võ Tắc Thiên vì vị trí hoàng hậu, tự tay bóp chết con gái của nàng, vì leo lên ngôi vị hoàng đế, từng người từng người sát hại con trai ruột của mình. Lý Hiền trước khi chết viết thơ cho mẫu thân, lên án mẫu thân bạo ngược cốt nhục tương tàn. Không biết vị nữ nhân quyền cao kia khi đọc được bài thơ này là tâm tình gì, Lý Hiền thân là con trai lại là lấy tâm tình thế nào viết xuống bài thơ này? Lam Kiều cũng không biết đại tiểu thư bây giờ đọc được bài thơ này lại là tâm tình thế nào, chỉ là bờ vai khẽ run kia, ánh mắt đau nhói, đều để cô xót xa lòng.
Con dao của người thân đâm vào ngực, chắc rất đau rất đau đó.
"Nàng là lão đại hắc bang to lớn nhất của châu Á, bất kỳ người nào có thể dao động giang sơn của nàng, nàng đều sẽ không hạ thủ lưu tình. Huống chi mấy năm qua người ủng hộ ta lên nắm quyền càng ngày càng nhiều, thế lực của ta cũng càng lúc càng lớn, tôi làm lung lay đến bảo tọa của nàng rồi." Nam Cung Vũ chế giễu nở nụ cười, tất cả đạo lý đều hiểu, vì sao trái tim vẫn là sẽ đau như vậy.
Lam Kiều thở dài, từ xưa đến nay, nhà của đế vương vô tình nhất, ở đỉnh cao quyền lực, xưa nay đều không có tình thân có thể nói, càng không có hai chữ tình nghĩa, đại tiểu thư, cô còn khổ sở chấp nhất đồ vật tình thân mắc cười lại xa vời như thế sao?
Người thân phản bội nhau, tự giết lẫn nhau, là vì vị trí nơi cao lạnh lẽo vô cùng kia sao?
Mẫu thân, tại sao ngươi không tin ta, ta đối với quyền lợi và địa vị của giáo mẫu không có nửa điểm dục vọng.
Gió của buổi tối, để Nam Cung Vũ cảm thấy rất lạnh, rất lạnh, tựa hồ lạnh đến trong xương rồi.
Hết chương 1
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT