Bạch Dịch An kìm lòng không đặng đưa tay ra đụng một cái những vết sẹo kia, vừa mới đụng vào, tay liền bị nặng nề vỗ ra.

Bạch Dịch An sờ sờ mu bàn tay của chính mình, phía trên có chút đau rát.

"Đừng đụng ta" Thanh âm của Lam Kiều lãnh khốc tới cực điểm.

Đòi mạng! May là tình cảnh vừa rồi kia không có bị đại tiểu thư thấy được.

"Ta.." Bạch Dịch An trước đây cũng coi như là người cao lãnh kiêu ngạo, nhưng mà sau khi gặp phải Lam Kiều, lại dần dần trở nên nuốt giận vào bụng, cũng không như là chính mình.

"Ngươi ra ngoài!" Lam Kiều không chút lưu tình ra lệnh trục khách, hung hăng đến không lưu nửa điểm quay đầu.

Mặt nóng dán vào mông lạnh, còn bị người đuổi ra ngoài, Bạch Dịch An tức giận đến muốn chết, đẩy cửa mà ra, thầm mắng Lam Kiều, dứt khoác đau chết thì thôi!

"Mẫu thân." Nam Cung Vũ lòng vương vấn vết thương của Lam Kiều, cũng không muốn ở chỗ đợi quá lâu, chỉ muốn lập tức báo cáo xong sau đó chạy trở về.

Giáo mẫu đã nhận được tình báo Nam Cung Vũ bị đuổi giết, giờ khắc này thấy được con gái bình yên vô sự, mới yên lòng.

"Ai chỉ điểm?"

"Ta sẽ tra." Nghe ý tứ của mẫu thân, nàng cũng không rõ, cũng không biết là thật hay giả. Nam Cung Vũ ai cũng không tin, muốn giết Lam Kiều mà không động nàng, mẫu thân, Nam Cung Phi, Hà Dật Nhiên, Tiếu Văn.. Hay là người khác, ai cũng có hiềm nghi.

"Lam Kiều đến cùng đang làm gì? Vị trí cận vệ nàng đã không thể đảm nhiệm, lập tức thay người! Gọi bản thân nàng đi hình đường lĩnh phạt!" Nam Cung Mộ cau mày cả giận nói.

Mỗi một lần đều là như vậy, vừa xảy ra chuyện, mẫu thân sẽ truy cứu trách nhiệm, vừa truy cứu, sẽ trách tội đến trên đầu Lam Kiều. Qua nhiều năm như vậy, Lam Kiều vô duyên vô cớ bị liên lụy qua bao nhiêu lần? Yên lặng chịu đựng tất cả trừng phạt và giáng tội, Nam Cung Vũ mỗi lần đều không đành lòng, lại khiếp sợ uy nghiêm của mẫu thân, giận mà không dám nói gì, nàng đúng là chịu đủ lắm rồi!

Lần này, nàng cuối cùng không muốn tiếp tục trầm mặc tiếp, bất mãn phản bác, "Chuyện này liên quan gì với Lam Kiều? Nàng lấy một địch tám, liều mạng hộ ta chu toàn, mẫu thân làm sao có thể thưởng phạt không phân, thưởng phạt không rõ?"

"Ngươi liền vì một vệ sĩ phát hỏa với ta?" Nam Cung Mộ sầm mặt lại, lạnh giọng nói.

"Xin lỗi, ta không khống chế xong tâm tình, hôm nay đã xảy ra quá nhiều chuyện, ta quá mệt mỏi." Mẫu thân xây dựng ảnh hưởng quá sâu, đáy lòng Nam Cung Vũ vẫn là rất hoảng sợ, không dám tiếp tục xung đột nữa ngữ khí trong nháy mắt mềm nhũn ra.

Nam Cung Mộ nghĩ đến Nam Cung Vũ vừa gặp phải ám sát, nỗi lòng buồn bực cũng là bình thường, cũng không tính với nàng, chỉ là dặn dò, "Khoảng thời gian này ra ngoài mang thêm chút vệ sĩ." Sau đó cũng không nhắc lại việc xử phạt Lam Kiều.

Thấy được mẫu thân không có ý tứ đổi Lam Kiều đi, Nam Cung Vũ lặng lẽ thở phào nhẹ nhõm, lĩnh mệnh lui xuống.

Trở lại trong phòng, Bạch Dịch An đã rời đi, Lam Kiều còn nằm ở trên giường chờ nàng.

"Bác sĩ Bạch đâu?"

"Đi rồi."

"Tôi không phải để nàng quan sát một chút tình huống của chị nữa sao?" Nam Cung Vũ có chút tức giận, lại dám phớt lờ mệnh lệnh của nàng.

"Tôi để nàng đi."

"Tại sao?"

"Cô nữ quả nữ, ở chung một phòng, không tốt."

Nam Cung Vũ phốc cười một tiếng, thì ra Lam Kiều tỷ tỷ giữ mình trong sạch như thế a, thật ngoan!

Nam Cung Vũ biết Lam Kiều là sợ nàng lại ghen, cho nên không dám đơn độc sống chung một chỗ với Bạch Dịch An, để tránh khỏi lại phát sinh hiểu lầm gì đó.

Đêm khuya, nhiệt độ chợt giảm xuống, lạnh đến mức xót ruột.

Nam Cung Vũ đứng thẳng trước cửa sổ sát đất, nhìn bóng đêm đen thùi ngoài cửa sổ, bấm điện thoại, "Tiểu Vũ, chuyện làm phiền ngươi hỗ trợ điều tra, có kết quả rồi chưa?"

Lạc gia là sát thủ thế gia xếp hạng vị trí đầu não. Lam Kiều bị tập kích ngay đêm đó, Nam Cung Vũ muốn nhờ Lạc Vũ giúp nàng tra một chút thân phận và lai lịch của những sát thủ này.

"Vũ tỷ, cố chủ của những sát thủ này là nam nhân tên Lăng Chí, thân phận là lão đại của Lăng Vân bang." Hiệu suất của Lạc Vũ cực nhanh, vẻn vẹn hai ngày liền tra ra chủ nhân sau lưng thuê những sát thủ này. Đây không chỉ là vì phạm vi thế lực Lạc gia cực lớn tai mắt sự vụ toàn cầu, cũng bởi vì chuyện Lạc Vũ đối với nhờ vả của Nam Cung Vũ cực kỳ để bụng, buông xuống tất cả sự vụ trong tay, ròng rã hai ngày chuyên môn phụ trách truy tra việc này.

"Lăng Chí? Là hắn?" Lông mày Nam Cung Vũ khẽ hất, trong nháy mắt nghĩ thông suốt tất cả mọi chuyện.

Lăng Chí một lão đại bang phái nho nhỏ, căn bản mời không được sát thủ nhất lưu đỉnh cấp như thế, cũng không có can đảm đi đắc tội Nam Cung gia, huống chi Lam Kiều cùng hắn không thù không oán. Duy nhất có thể giải thích là, người giật dây chân chính, là Vu Hạo, hoặc là Nam Cung Phi.

Nam Cung Vũ càng tình nguyện tin tưởng đây chỉ là chủ ý của một mình Vu Hạo, đính hôn của chính mình cùng Hà Dật Nhiên để hắn cảm thấy nguy hiểm, nhưng hắn tạm thời còn không dám động chính mình, cho nên muốn thông qua ám sát Lam Kiều đến suy yếu thế lực của chính mình. Lời giải thích này tựa hồ là hợp tình lý, hay hoặc là nói, Nam Cung Vũ càng muốn tiếp thu loại giải thích này, mà không đồng ý tin tưởng tất cả những thứ này là Nam Cung Phi làm.

"Vũ tỷ, ngươi biết người này?"

"Biết."

"Kẻ thù ngươi?"

"Không phải."

"Vậy tại sao?"

"Sau lưng của hắn có người sai khiến."

"Là ai?"

"Bây giờ ta còn không thể xác định."

Cúp điện thoại, Nam Cung Vũ bí mật triệu kiến một người nam nhân trung niên, nam nhân một tấm gương mặt chữ quốc, lông mày rậm, xem ra rất là nghiêm túc chính trực.

Tông thúc vốn là quản gia của Nam Cung Vũ, Nam Cung Vũ sau có chuyện, lập tức vứt bỏ chủ cũ, nhờ vả chủ mới, đem toàn bộ tài nguyên giao thiệp trong tay Nam Cung Vũ toàn bộ giao cho trong tay Nam Cung Phi, bởi vậy trở thành Quản gia thiếp thân của Nam Cung Phi. Bởi vì một năm vẫn cẩn trọng chuyên cần cần cù và thật thà phụ trợ Nam Cung Phi, bây giờ rất được tín nhiệm của Nam Cung Phi.

Ở trong mắt tất cả mọi người, Tông thúc là người mượn gió bẻ măng, bán chủ cầu vinh, không biết hắn từ đầu tới đuôi đều không từng phản bội Nam Cung Vũ.

Lúc đó Nam Cung Vũ bị mẫu thân đánh gãy hai chân, tước đoạt tất cả địa bàn trong tay, toàn bộ giao cho trong tay Nam Cung Phi. Nam Cung Phi trước đó chưa từng tiếp xúc qua những việc này, Nam Cung Vũ lo lắng muội muội làm không tốt sẽ bị mẫu thân trách phạt, cho nên trong bóng tối phái Tông thúc đem tài nguyên giao thiệp trong tay chính mình giao cho trong tay Nam Cung Phi, cũng không cho phép tiết lộ cho Nam Cung Phi là ý của mình.

Nam Cung Vũ lo lắng chính mình thất thế, sẽ để nàng ở Nam Cung gia bước đi liên tục khó khăn, lại lo lắng muội muội quá ngây thơ sẽ bị người có lòng ám hại, cho nên phái Tông thúc canh giữ ở bên người muội muội, giáo dục nàng, phụ trợ nàng, bảo vệ nàng.

Khi Nam Cung Vũ biết chân tướng, là Nam Cung Phi tính toán chính mình, vu oan giá họa, quay đầu lại mới phát hiện lo lắng của mình tất cả đều là dư thừa, chẳng qua là khi lòng như tro nguội, ý đã quyết, cũng không có triệu Tông thúc trở về.

"Tông thúc, chuyện ta dặn dò ngươi tra có tiến triển không? Gần đây Nam Cung Phi có từng gặp người nào?"

"Nhị tiểu thư một tháng trước bí mật đi tới Vân Thành, gặp một người tên là Lăng Chí." '

Vân Thành là đất làm giàu của Lăng Vân bang, cũng là thành thị nhỏ Nam Cung Vũ mai danh ẩn tích, cùng Lam Kiều sống chung hơn một năm.

"Ám sát Lam Kiều là ý của Vu Hạo?" Nam Cung Vũ còn đang làm giãy dụa cuối cùng.

"Không phải, Vu Hạo là phản đối chuyện này, cảm thấy quá mức mạo hiểm lỗ mãng, đồng thời không có chút ý nghĩa nào. Là nhị tiểu thư khư khư cố chấp, kiên trì muốn động thủ." Việc này Tông thúc trước đó cũng không hiểu rõ, nếu như sớm biết, hắn nhất định sẽ cật lực ngăn cản nhị tiểu thư, hoặc là sớm thông báo Nam Cung Vũ biết.

Nam Cung Vũ cuối cùng không thể lừa mình dối người nữa, hung thủ sau màn ám sát Lam Kiều, chính là Nam Cung Phi!

Nam Cung Vũ sâu sắc hít một ngụm lớn hơi, lại từ từ phun ra ngoài, nhờ vào đó lắng lại căm giận ngút trời vô biên vô hạn trong lòng.

Tông thúc lui ra, Nam Cung Vũ lập tức gọi cho Lạc Vũ, "Kế hoạch ngày đính hôn, cần làm một ít cải biến."

Nghe xong kế hoạch của Nam Cung Vũ, Lạc Vũ suy tư một hồi, mới nói, "Ngươi cuối cùng cam lòng động thủ với Nam Cung Phi rồi?"

Nam Cung Vũ im lặng một hồi, mới nói, "Mặc kệ nàng làm sao tùy hứng làm bậy, ta đều có thể nhịn nàng, nhường nàng. Nhưng nàng không nên ra tay đối với Lam Kiều, đây là giới hạn cuối cùng của ta."

Âm thanh của Nam Cung Vũ lạnh tới cực điểm, trên mặt càng là bao phủ một tầng hàn băng vạn năm không thay đổi. Nàng không thể tha thứ Nam Cung Phi hạ sát thủ đối với Lam Kiều, nàng phải cho Nam Cung Phi một bài học.

Lạc Vũ biết, Vũ tỷ lần này là thật sự tức giận rồi, Nam Cung Phi chọc ai không chọc, một mực đi chọc Lam Kiều, đây chính là vảy ngược không thể đụng vào của Vũ tỷ.

Bạch Dịch An trước đo truyền dịch cho Lam Kiều, sắc mặt Lam Kiều đã không có tái nhợt như mấy ngày trước kia.

Bạch Dịch An còn đang vì chuyện của mấy ngày trước đây bị đánh đuổi tức giận, cố ý nghiêm mặt không để ý tới Lam Kiều, không hề tiêm thuốc gây tê cho cô, khi thay thuốc cũng cố ý ra tay rất nặng.

Lam Kiều chỉ là nhẹ nhàng nhíu nhíu mày, rên khẽ một tiếng, lại không có nói thêm cái gì, chỉ là yên lặng nhẫn nại.

Bạch Dịch An trong nháy mắt đau lòng lên, động tác xuống tay lại trở nên mềm nhẹ mà cẩn thận.

"Ta muốn tiếp tục làm việc." Lam Kiều đột nhiên mở miệng. Công tác bản chức của cô chính là đi theo bên người đại tiểu thư, bảo vệ cận thân, chấp hành nhiệm vụ bí mật. Mấy ngày nay bởi vì bị thương, đại tiểu thư mệnh lệnh cô nằm trên giường dưỡng thương, không cho phép ra ngoài, đại tiểu thư một mình ở bên ngoài, làm cô lo lắng vô cùng.

Tiếu Văn rất lợi hại, nhưng dù sao cũng là người mới, đều sẽ có thời điểm cân nhắc không chu toàn. Tháng ngày đính hôn càng ngày càng gần, thế lực khắp nơi rục rà rục rịch, kế hoạch của đại tiểu thư và thiếu chủ Lạc gia mật mưu, một khi có điều sai lầm hậu quả khó mà lường được. Còn có người ám sát cô đến tột cùng là thế lực phương nào, mục đích thực sự của bọn họ có phải là vì đối phó đại tiểu thư không?

"Không được!" Bạch Dịch An một cái từ chối nói. Mới nghỉ ngơi mấy ngày, vết thương còn không có kết vảy, vừa dằn vặt vết thương lại sẽ xé rách chảy máu. Nghiêm trọng nói không chắc còn có thể thối rữa chảy mủ. Nữ nhân này là cuồng công tác sao, đều vết sẹo đầy lưng, làm sao vẫn liều như thế, không muốn sống nữa rồi sao?

"Ngươi đi nói với đại tiểu thư, vết thương đã gần như khỏi hẳn, ta có thể đi trở về làm việc rồi." Lam Kiều biết nếu như mình nói, đại tiểu thư khẳng định không tin.

"Không thể!" Bạch Dịch An không hề nghĩ ngợi liền bật thốt lên.

"Ra điều kiện, ngươi muốn bao nhiêu?" Lam Kiều muốn dùng phí cấm khẩu ngăn chặn miệng bảo an của Bạch Dịch An. Những năm này, cô kiếm được nhiều dùng ít, tuy sau này số tiền này cũng là phải nộp lên cho đại tiểu thư, nhưng chỉ cần Bạch Dịch An không giở công phu sư tử ngoạm, một chút phí bịt miệng vẫn là trả nổi.

"Ta.." Bạch Dịch An suy tư thời gian rất lâu, cuối cùng mới ở bên trong rối rắm do dự đã mở miệng, "Ta muốn ngươi."

Lam Kiều không nghĩ tới Bạch Dịch An sẽ nói ra trả lời này, khoảng thời gian này cô vẫn đối với Bạch Dịch An hết sức xa lánh, chính là muốn cho nàng bỏ ý niệm này đi, há biết nàng vẫn là nói ra miệng.

"Ta cho không nổi."

"Tại sao?"

Lam Kiều không có mở miệng, cô không thể công khai quan hệ chính mình cùng đại tiểu thư. Bạch Dịch An đối với cô rất tốt, cô có thể cảm nhận được, cô cũng không ghét Bạch Dịch An, chỉ là nhiều năm như vậy, trong mắt của cô từ đầu đến cuối chỉ có một mình đại tiểu thư, cũng không còn cách nào nhìn thấy những người khác nữa.

Hai người một đứng một ngồi, đều rơi vào trầm mặc.

Nam Cung Vũ lúc tiến vào, liền thấy được một màn quỷ dị này.

"Vết thương thế nào rồi?" Nam Cung Vũ đi vào, mở miệng đánh vỡ trầm mặc quỷ dị trong phòng.

"Tốt rồi."

"Chưa tốt."

Hai người trăm miệng một lời hồi đáp, chỉ là nội dung tuyệt nhiên ngược lại.

Mới qua mấy ngày, vết thương làm sao có khả năng khỏi hẳn, Nam Cung Vũ chỉ là quan tâm bệnh tình Lam Kiều một hồi, há biết Bạch Dịch An căng thẳng như vậy, tựa hồ chính mình sẽ lập tức bắt Lam Kiều chấp hành nhiệm vụ nguy hiểm.

"Bác sĩ Bạch cực khổ rồi, đêm đã khuya, ta phái người đưa ngươi về nhà." Quá muộn rồi, một người nữ sinh một mình về nhà, chung quy không quá an toàn.

"Đại tiểu thư khách khí rồi." Bạch Dịch An thầm nghĩ, Lam Kiều đi theo bên người đại tiểu thư nhiều năm như vậy, làm sao sẽ không học được ôn nhu săn sóc một chút của đại tiểu thư? Mỗi ngày đều như là một khối cọc gỗ, không rõ phong tình.

Bạch Dịch An kì kì kèo kèo cuối cùng rời khỏi, chỉ đáng tiếc đến cuối cùng cũng không có đợi được một câu "Gặp lại." của Lam Kiều.

"Kiều, chị đối với bác sĩ Bạch có phải là quá lạnh lùng rồi không?" Nam Cung Vũ cũng nhìn ra Lam Kiều hết sức xa lánh đối với Bạch Dịch An.

"Đại tiểu thư, tôi.." Lam Kiều có chút không biết làm sao, cô đoán không ra tâm tư của đại tiểu thư, lo lắng nàng lại sẽ không cao hứng.

"Tôi sợ bác sĩ Bạch không chịu cố gắng trị thương cho chị." Nam Cung Vũ nói ra lo lắng trong lòng mình, lỡ như Bạch Dịch An trong lòng có oán, cố ý giở trò xấu, hại Lam Kiều bị khổ.

"Đại tiểu thư, sau này tôi sẽ chú ý." Lam Kiều đối với lần này không để ý chút nào, nói như vậy chỉ là không muốn để đại tiểu thư lo lắng. Nhưng Lam Kiều cũng dự định sau này hòa hoãn một hồi quan hệ với Bạch Dịch An, lỡ như thật sự giống đại tiểu thư nói như vậy, Bạch Dịch An cố ý kéo dài bệnh tình của chính mình, khiến mình không thể mau chóng khôi phục, không cách nào trở lại bên người đại tiểu thư bảo vệ bên người.

"Lam Kiều tỷ tỷ nhà tôi thật nghe lời." Nam Cung Vũ phần thưởng hôn ngủ ngon một cái, Lam Kiều khá là được lợi, phúc lợi bất ngờ, sau này còn phải nghe lời nữa mới được.

Ai biết một giây sau, lại nghe Nam Cung Vũ nói, "Mấy ngày nay không ngủ cùng chị rồi, miễn cho buổi tối đè trúng thương thế của chị."

Nam Cung Vũ đang chuẩn bị rời khỏi, cánh tay lại bị Lam Kiều tóm chặt lấy, "Không được!"

Nam Cung Vũ ngẩng đầu nhìn phía Lam Kiều, hơi kinh ngạc.

"Buổi tối tôi cần người chăm sóc."

Lý do Lam Kiều cho ra nhìn như rất đầy đủ, để Nam Cung Vũ hoàn toàn từ chối không được rồi.

Được rồi, vậy thì ngủ chung đi.

Trời quá lạnh, hai người nhét chung một chỗ càng ấm áp. Lý do này tựa hồ cũng rất trọn vẹn.

Hết chương 40

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play