Tay đột nhiên bị bóp ngược lấy, đau đến tê cả da đầu, Hà Dật Nhiên cho rằng Lam Kiều dĩ hạ phạm thượng, đang muốn phát hỏa, lại đột nhiên phát hiện động thủ lại là Nam Cung Vũ, chẳng biết lúc nào, Nam Cung Vũ đã tiếp điện thoại xong trở về.
Hà Dật Nhiên đùa giỡn cận vệ của vợ chưa cưới chính mình, có lỗi trước, tự biết đuối lý, đang chuẩn bị mở miệng giải thích, Nam Cung Vũ mở miệng trước.
"Hà tiên sinh, chúng ta còn chưa có kết hôn mà, nhanh như vậy liền muốn đào góc tường của ta?"
"Vũ tiểu thư, hiểu lầm, hiểu lầm!"
Nam Cung Vũ không muốn đem sự tình làm lớn, ảnh hưởng đến kế hoạch kế tiếp, cuối cùng vẫn là buông lỏng tay ra, chỉ là trên mặt lại không có mỉm cười lễ phép khách khí vừa rồi.
Hà Dật Nhiên đối với Nam Cung Vũ vì một thuộc hạ quá đáng với hắn, trong lòng cực kỳ bất mãn, chỉ có điều việc này chính mình không chiếm lý, ngược lại cũng không tiện phát tác, công bố chính mình còn muốn mở họp, không ngồi một hồi liền vội vàng rời đi.
Hà Dật Nhiên vừa mới đi, Nam Cung Vũ liền quay đầu nhìn phía Lam Kiều, ai oán nói, "Kiều, chị làm sao gần đây có số đào hoa?" Đầu tiên là Bạch Dịch An, hôm nay lại là Hà Dật Nhiên, cho dù Hà Dật Nhiên nhiều nhất xem như là đóa hoa đào nát, Nam Cung Phi còn không có tròn mười tám tuổi, lần trước hắn còn muốn đem Nam Cung Phi cũng lừa gạt lên giường, đây coi như là lừa gạt thiếu nữ vị thành niên chứ. Nam Cung Vũ vốn cũng không phải người không vững vàng tức giận như thế, vừa rồi cũng thật sự là tức gấp rồi.
Một hai đều mơ ước Lam Kiều tỷ tỷ nhà mình, thực sự là không khiến người ta bớt lo, Nam Cung Vũ khá là bất đắc dĩ thở dài sau này chính mình phải đem người xem chặt một tí.
Lam Kiều còn chìm đắm ở bên trong tình cảnh vừa rồi kia, đến nửa ngày cũng không phục hồi tinh thần lại, vẫn luôn là cô liều mình bảo vệ người khác, lần đầu tiên có người vì cô ra mặt bảo vệ cô.
"Lam tỷ tỷ, chị có đang có nghe tôi nói không?" Thấy Lam Kiều không để ý đến nàng, Nam Cung Vũ đứng dậy lôi kéo Lam Kiều, ngồi xuống trên cái ghế đối diện, chính là vị trí Hà Dật Nhiên từng ngồi kia.
"Đại tiểu thư vừa rồi thực sự là.." Lam Kiều suy nghĩ hồi lâu, cũng không có tìm tới từ thích hợp.
"Vừa rồi thế nào?" Nam Cung Vũ hỏi tới.
"Rất soái!"
Đối mặt biểu dương của Lam Kiều tỷ tỷ, Nam Cung Vũ rất là được lợi, "Chị là người của tôi, tôi đương nhiên phải che chở chị, lần sau Hà Dật Nhiên còn dám quấy rầy chị, cho dù đánh hắn, xảy ra chuyện gì, đại tiểu thư nhà chị đều chịu trách nhiệm cho chị."
Đến trước đó, Lam Kiều còn lo lắng Hà Dật Nhiên đối với đại tiểu thư táy máy tay chân, không nghĩ tới cuối cùng suýt chút nữa bị động tay chân ngược lại thành chính mình. Lam Kiều đời này vẫn là một lần đầu bị người trêu chọc, ngược lại cũng là sống đã lâu mới thấy.
Chỉ là cũng thiệt thòi Hà Dật Nhiên nhiều, cô mới có thể thấy được một mặt bá đạo ác liệt như vậy của bảo bối nhà mình.
Người bồi bàn lên món, một phần cá hồi bí chế hun khói, một phần tôm ngọt biển sâu phối quả chanh, một phần gan ngỗng Mộ Tư.
Đây là một phòng ăn cơm kiểu Tây cách điệu tao nhã, khắp nơi đều để các thức hoa tươi, trong không khí tràn ngập hương hoa hoa hồng nồng nặc. Chính giữa có một đầm nước, bên bờ ao một người đang kéo violin, tiếng đàn du dương dễ nghe.
Bởi vì cùng Hà Dật Nhiên tan rã trong không vui, phòng ăn tất cả bố trí tỉ mỉ, đến cuối cùng ngược lại đã biến thành ánh nến cơm trưa của hai người.
Tính ra hai người ở cùng nhau lâu như vậy rồi, vẫn không có chân chính từng hẹn hò về mặt ý nghĩa.
"Đây là Khúc Mộng Ảo của người sáng tác nhạc Đức Schumann, êm tai không?" Nam Cung Vũ cười nghẹ giọng hỏi.
Lam Kiều gật gù, cô không biết nhạc cụ, cũng không quá hiểu âm nhạc, nhưng mỗi lần đại tiểu thư đàn dương cầm, cô đều rất yêu thích nghe, mỗi lần đều sẽ say sưa trong đó, trong đầu liên tục nhiều lần quanh quẩn những giai điệu kia.
Người hầu lại bưng lên một đĩa salad xoài sò điệp, một đĩa salad gà quay bơ Diêm Mạch.
Nam Cung Vũ đam mê bơ, Lam Kiều vốn là ngửi không quen vị kia, chỉ là cùng đại tiểu thư vừa ăn bơ sau đó hôn môi mấy lần, Lam Kiều đột nhiên cảm giác thấy quả bơ tựa hồ cũng rất mỹ vị, tuy không thể nói là quá yêu thích, nhưng cũng dần dần không hề bài xích như vậy
Bồi bàn tiếp theo bưng lên món chính và súp. Một phần bò bít tết nướng trên than núi lửa châu Úc, một phần cá Tuyết ở biển sâu chiên lửa nhỏ, hai phần súp nấm đùi gà bơ hạt dẻ.
Nam Cung Vũ uống một chút canh, món chính trên căn bản không nhúc nhích, còn kém không no nhiều, nâng cằm nhìn Lam Kiều đang cầm dao nĩa cắt bò bít tết.
Người kéo violin xong một khúc lui xuống, Nam Cung Vũ thấy được piano tam giác màu đen chính giữa trong nhà ăn, ánh mắt sáng lên, cười nói, "Kiều tôi muốn vì chị đàn một khúc."
Nam Cung Vũ đi lên phía trước, mở ra nắp cầm, đầu ngón tay trắng nõn đặt lên phím đàn trắng đen xen kẽ, ngón tay linh động tung bay như múa. Nam Cung Vũ biểu diễn chính là khúc ngẫu hứng ảo tưởng của Chopin, trước đây khi nàng luyện bài này, Lam Kiều cũng rất thích nghe.
Lam Kiều cũng không nhớ tới tên của bài này, chỉ là giai điệu quen thuộc kia đã sâu sắc khắc sâu vào trong đầu của cô, mỗi khi những giai điệu kia vang lên, cô đều sẽ hồi tưởng lại những năm tháng bình tĩnh tốt đẹp kia, đó là hồi ức quý giá nhất của cô.
Một khúc kết thúc, Lam Kiều từ lâu đặt nĩa xuống, nghe được chưa hết thòm thèm, đây là đại tiểu thư chuyên môn vì một mình cô diễn tấu, cô thật hy vọng thời gian có thể vĩnh viễn ngừng lại vào đúng lúc này, cô rất muốn đem thời gian trộm đi, lặng lẽ ôm vào trong túi, giấu đi, làm cho cô có thể sử dụng quãng đời còn lại từ từ tới lui lắng nghe.
Sau khi ánh nến cơm trưa kết thúc, hai người trước khi rời đi phía ga ra.
"Về nhà?" Lam Kiều kéo mở cửa xe cho đại tiểu thư.
"Thật vất vả ra ngoài một chuyến, chúng ta đi.. Hẹn hò đi." Nam Cung Vũ rất là chờ mong, nàng và Lam Kiều cũng còn không từng hẹn hò một lần, bây giờ trực tiếp tiến vào hình thức lão phu lão thê, thật sự là khá là tiếc nuối.
"Hẹn hò?" Lúc cần đến mới hận biết quá ít, Lam Kiều chỉ hận bình thường không xem thêm chút tiểu thuyết ngôn tình hoặc là phim thần tượng, cô đều không biết tình nhân hẹn hò đến tột cùng nên làm những thứ gì.
"Cô muốn đi nơi nào?" Lam Kiều không chủ ý, chỉ đành mở miệng hỏi.
"Tùy tiện."
"Chúng ta đi ăn tráng miệng?"
"Không muốn, sẽ mập." Nam Cung Vũ nhanh chóng lắc đầu. Bếp trưởng tráng miệng kiểu Pháp bên cạnh mẫu thân, gần đây mỗi ngày đều sẽ đưa xuống trà chiều đến, hại nàng đều mập một kí rồi.
"Đi uống cà phê?"
"Không muốn, vừa rồi mới ăn no, uống không nổi." Lam Kiều không thích vị bơ, hai phần súp nấm đùi gà bơ hạt dẻ, đều bị một mình nàng uống rồi.
"Đi dạo nhà sách?"
"Không muốn, tàng thư trong nhà hơn nhiều so với cái gọi là toàn bộ tinh phẩm nhà sách kia." Bởi vì Nam Cung Vũ từ nhỏ đam mê đọc sách, rất nhiều năm trước, giáo mẫu liền để Nam Cung gia chuyên môn xây dựng một tòa tàng thư các cho nàng, hàng năm đều sẽ phí nhân lực tài lực lớn đi các nơi trên thế giới thu thập sách quý giá.
Lam Kiều cuối cùng đã rõ ràng "Tùy tiện" trong miệng đại tiểu thư cũng không phải thật sự tùy tiện, mà là ý muốn cô vắt hết óc nghĩ tới.
"Kiều, chúng ta đi đi dạo phố đi."
Trang phục của bản thân Nam Cung Vũ, phần lớn là các hàng xa xỉ của quốc tế lớn tư nhân đặt, Nam Cung gia cũng có nhà thiết kế trang phục chuyên môn vì nàng đo ni đóng giày, cho nên nàng rất ít giống bạn cùng lứa tuổi, đi dạo phố chính mình mua quần áo. Nhưng Nam Cung Vũ suy tính không phải là mình, mà là Lam Kiều.
Lam Kiều bình thường đối với những việc này càng là không chú ý, trong tủ treo quần áo tốt nhất ngược lại là những âu phục tập thể làm riêng của Nam Cung gia kia.
Lam Kiều tự nhiên là cái gì cũng đều nghe đại tiểu thư, đạp cần ga, lái đến trung tâm thương mại phụ cận.
Lam Kiều vốn đối với chuyện đi dạo phố mua sắm không có hứng thú, các loại súng ống khí giới ngược lại càng có thể gây nên sự chú ý của cô, chỉ có điều có thể hầu ở bên người đại tiểu thư, chuyện vô vị nữa cũng sẽ trở nên thú vị la tràn.
Lam Kiều vốn cho là đại tiểu thư tự mình muốn mua quần áo, ai biết, đại tiểu thư đột nhiên đem cô đẩy vào phòng thử quần áo, để cô có chút ngớ ra.
Phẩm vị của Nam Cung Vũ luôn luôn không tệ, rất biết phối hợp, Lam Kiều vừa cao vừa gầy, là móc treo quần áo trời sinh, thử vài bộ Nam Cung Vũ đều phi thường hài lòng, bản thân Lam Kiều đối với lần này không có gì nghiên cứu, chỉ cảm thấy xem ra đều không khác mấy, cho nên toàn bộ nghe đại tiểu thư.
Nam Cung Vũ chọn mấy bộ quần áo thể dục bình thường mặc, một bộ âu phục, thời điểm tính tiền, Lam Kiều thấy được số tiền, lại có chút do dự, cảm thấy có chút quý giá.
"Lam tỷ tỷ, mẫu thân khất nợ tiền lương các người sao?"
Nam Cung gia dựa theo đẳng cấp vệ sĩ phân chia để phân phát lương, thân phận địa vị của chủ nhân càng cao, năng lực tự thân càng mạnh, liền có thể ở vào cấp bậc cao hơn. Đồng nhất một người chủ nhân, cấp bậc cận vệ là cao nhất. Cận vệ bên cạnh giáo mẫu so với Lam Kiều Vu Hạo đẳng cấp càng cao hơn, Lam Kiều lại so với cận vệ khác của Nam Cung gia đẳng cấp càng cao hơn. Chấp hành nhiệm vụ ngoài ngạch thưởng tính khác, nói tóm lại, loại công tác tính nguy hiểm cao này, khoản thu nhập cũng là cực kỳ phong phú.
Lam Kiều ở Nam Cung gia hơn mười năm, trong lúc ở bên trong mưa bom bão đạn chấp hành nhiệm vụ vô số. Mỗi đến cuối năm, Nam Cung Vũ còn có thể phân phát thưởng cuối năm cực kỳ khả quan cho các thuộc hạ, Lam Kiều làm cận vệ, mỗi lần lấy tiền lì xì cũng đều là cũng đều là lớn nhất.
Nam Cung Vũ bấm tay tính toán, Lam Kiều tỷ tỷ cũng không thiếu tiền a, lại nói mình cũng không có ý để cho cô quẹt thẻ.
Nam Cung Vũ có chút khả nghi tra nói, "Lam tỷ tỷ, thành thật khai báo, lương mỗi tháng cũng đi làm cái gì rồi?"
"Đều tồn lại rồi." Lam Kiều lúng túng nói.
Ở trong vệ sĩ, đại thể đều là dân làm công ăn lương tiêu tiền như nước, nói thí dụ như Ngụy Huân của trước đó, bởi vì không tồn lại tích trữ gì, lớn tuổi cũng không thể không tiếp tục làm bảo vệ sống tạm. Bởi vì công tác áp lực lớn nguy hiểm cao, có hôm nay không ngày mai, lúc nào cũng có thể chết, cho nên sống ở tức thì, tiêu tiền như nước, miễn cho có lưu lại tiếc nuối.
Một số ít người thì lại thuộc về phái lý trí, biết vệ sĩ nghề này ăn là cơm thanh xuân, thừa dịp lúc còn trẻ tồn chút, về hưu liền có thể áo cơm không lo, sống cuộc sống mình muốn. Chỉ có điều có thể người bình an sống đến về hưu chỉ là một phần nhỏ.
Nam Cung Vũ âm thầm tính toán, sống yên ổn nghĩ đến ngày gian nguy, lẽ nào Lam Kiều tỷ tỷ là đang lo lắng chuyện lương hưu sao?
"Tồn làm cái gì?" Nam Cung Vũ kiên nhẫn hỏi tới.
"Nghe nói kết hôn bình thường đều cần mua nhà mua xe các loại."
Lam Kiều nhọc nhằn khổ sở tích góp vốn cho vợ..
Cũng không biết có đủ hay không..
Sính lễ của đại tiểu thư Nam Cung gia, ít đi sợ là không lấy ra được đâu.
Nam Cung Vũ tâm thần rung động, nếu không phải ở bên ngoài, nhất định phải ôm lấy cái cổ của Lam Kiều, nhích đến hôn một cái.
Lam Kiều tỷ tỷ nhà nàng, quả thật là nữ nhân tốt chuẩn bị trên đến phòng lớn dưới đến nhà bếp, nữ nhân tốt như vậy muốn thượng tìm đâu a!
Cuối cùng Nam Cung Vũ vẫn là thừa dịp Lam Kiều đi phòng thử quần áo thay quần áo, lén lút quẹt thẻ toàn bộ mua lại rồi, âu phục cũ của Lam Kiều đều mặc thật nhiều năm rồi, nàng hi vọng ngày đính hôn kia, Lam Kiều ăn mặc âu phục nàng mới vừa mua.
Khi Lam Kiều từ phòng thử quần áo đi ra, Nam Cung Vũ đã viết xuống địa chỉ, để chủ quán chuyển phát nhanh đưa tới.
Hai người rời khỏi thương trường chuẩn bị về nhà, mới vừa vào ga ra, liền bị mai phục ám sát.
Hết chương 38
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT