Thời gian làm việc của bang phái dần đi vào quỹ đạo, Nam Cung Vũ dàn xếp được chuyện trên tay, trăm công nghìn việc cuối cùng bỏ ra thời gian, dành thời gian đi tới Lạc gia một chuyến.
Nhạc Nhạc thấy được tỷ tỷ hơn một tháng không thấy tăm hơi, nằm trên đất lăn lộn không nghe theo, gào khóc khóc lớn, Nam Cung Vũ dở khóc dở cười, không ngừng mà ôm ôm dỗ dỗ, qua thời gian thật dài mới để cho tiểu gia hỏa bình tĩnh lại, chỉ là hai mắt sưng đỏ đến như là con thỏ nhỏ.
"Tỷ tỷ, Nhạc Nhạc biết sai rồi, Nhạc Nhạc sẽ thay đổi." Nhạc Nhạc đứt quãng khóc nức nở nói, ôm chặt lấy cái cổ của tỷ tỷ không buông tay.
"Nhạc Nhạc ngoan nhất, Nhạc Nhạc không làm sai cái gì." Nam Cung Vũ nhanh chóng hôn nhẹ cái trán của Nhạc Nhạc dụ dỗ nói.
"Nhạc Nhạc có thể cùng tỷ tỷ về nhà không?" Tiểu gia hỏa cúi đầu nhìn ngón tay, một mặt oan ức, lại ngẩng đầu lên đầy mặt chờ mong nhìn phía Nam Cung Vũ.
Nam Cung Vũ thở dài, cũng không biết nên làm sao nói với Nhạc Nhạc, im lặng một hồi, mắt thấy ánh sáng trong con ngươi Nhạc Nhạc càng ngày càng nhạt, cuối cùng hoàn toàn ảm đạm xuống.
Nam Cung Vũ bồi Nhạc Nhạc đọc một quyển sách đồng thoại, lại như dĩ vãng ở nhà như vậy, Nhạc Nhạc ngoan ngoãn dựa vào bên cạnh tỷ tỷ, thỉnh thoảng ngẩng đầu nhìn khuôn mặt tỷ tỷ một chút, quý trọng từng giây từng phút chung đụng với tỷ tỷ, sau này cơ hội như vậy e sợ không nhiều lắm. Không biết có phải truyện cổ tích quá mức thú vị hay không, Nhạc Nhạc hôm nay vẫn cười đến đặc biệt vui vẻ.
Thời khắc vui vẻ ở cùng nhau luôn là ngắn ngủi, lúc rời đi, khuôn mặt nhỏ cả ngày nở nụ cười của Nhạc Nhạc trong nháy mắt xụ xuống, trong mắt tràn đầy cô đơn không nỡ.
"Nhạc Nhạc phải nghe lời của Lạc Vũ tỷ tỷ, không cho nghịch ngợm." Nam Cung Vũ ngồi xổm xuống, sờ sờ đầu nhỏ của Nhạc Nhạc.
"Nhạc Nhạc biết rồi, Nhạc Nhạc sẽ ngoan ngoãn." Nhạc Nhạc lôi kéo ống tay áo của tỷ tỷ thật chặt, không muốn thả ra, vùi đầu nhỏ, nhỏ giọng cầu xin nói, "Nhạc Nhạc biểu hiện tốt, có phải là tỷ tỷ sẽ thường đến thăm Nhạc Nhạc?"
Nam Cung Vũ đau lòng lên, tiểu gia hỏa từ nhỏ mất đi ba mẹ, một năm trước gia gia nãi nãi cũng qua đời, toàn tâm toàn ý dựa vào chính mình, nhưng mà bây giờ mình cũng không thể bầu bạn bên người nàng, người ở bên cạnh từng cái từng cái rời đi, tiểu gia hỏa trong lòng nhất định không dễ chịu, lo lắng bị lơ là, càng lo lắng bị vứt bỏ.
"Tỷ tỷ sẽ thường thường trở về thăm Nhạc Nhạc, mang rất nhiều rất nhiều quà cho Nhạc Nhạc." Nam Cung Vũ ôm tiểu gia hỏa thật chặt, cam kết. Nước mắt của Nhạc Nhạc xoạch xoạch rơi xuống ở trên lưng của nàng, khóc không hề có một tiếng động.
Nam Cung Vũ đột nhiên hồi tưởng lại, rất nhiều năm trước, mỗi lần chính mình đi công tác xử lý nhiệm vụ mẫu thân giao phó, vài tháng mới có thể trở về, Nam Cung Phi cũng là lưu luyến ôm lấy bắp đùi của nàng không ra như thế, con mắt khóc đến đỏ đỏ, như là cà rốt. Một chuỗi nước mắt thấm ướt váy ngắn nàng, nàng ngay lúc đó, cũng là dỗ Phi nhi như thế, cam kết khi về nhà sẽ mang rất nhiều rất nhiều đồ ngon đồ chơi. Mơ hồ còn nhớ lúc đó, Nam Cung Phi lắc đầu nói, không muốn quà ta chỉ muốn tỷ tỷ.
Lạc Vũ tiễn Nam Cung Vũ và Lam Kiều ra ngoài, dọc theo đường đi hàn huyên rất nhiều, phần lớn là tâm đắc nuôi oa gần một tháng qua.
"Vũ tỷ, Nhạc Nhạc ở trước mặt ta là một mặt rắm thúi, đắc sắt (đắc ý nên khoe khoang) vô cùng, làm sao vừa đến trước mặt ngươi, thì trong nháy mắt biến thân làm bảo bảo ngoan, lại ngoan ngoãn lại nghe lời rồi?" Lạc Vũ thấy được dáng vẻ vừa rồi của Nhạc Nhạc, cả kinh cằm đều sắp muốn rơi mất, vừa mới ra ngoài, thì gấp không thể chờ thỉnh giáo bí quyết nuôi oa của Nam Cung Vũ.
Nam Cung Vũ có chút không nhịn được cười, mịt mờ nói "Năng lực Nhạc Nhạc học tập mô phỏng theo rất mạnh." Lại như Lam Kiều luôn luôn lãnh khốc, Nhạc Nhạc ở trước mặt cô cũng gương mặt thối thông thường.
Lạc Vũ sửng sốt một chút, nghe không hiểu, một lát sau mới nghĩ thông suốt, ý của Nam Cung Vũ là, Nhạc Nhạc theo ai giống người đó, Vũ tỷ ôn nhu chu đáo, cẩn thận tỉ mỉ, cho nên Nhạc Nhạc ở trước mặt nàng đáng yêu mềm manh, mà Nhạc Nhạc ở trước mặt mình rắm thúi lại đắc sắt, nhanh nhẹn như một con gấu con, tiểu ác ma, thì là bởi vì chính mình cũng là.. Ạch, đồng loại?
Mặt Lạc Vũ lập tức xụ xuống, ôm áo nói, "Vũ tỷ, đoạn thời gian này ta hiểu chuyện nhiều rồi, cũng không làm sao chọc nữ vương nhà ta tức giận." Mẫu thân gần đây trả lại cho nàng quyền lực càng to lớn hơn, chuyện làm ăn khu phía tây tất cả đều giao trong tay nàng. Từ lần trước dập đầu lạy ba cái cho mẫu thân, sau khi nói lời tâm huyết, mẫu thân không hề coi nàng là tiểu hài tử mà đối xử, đối với nàng càng ngày càng giao cho trọng trách.
Nam Cung Vũ thu lại nụ cười, nghiêm mặt nói, "Tiểu Vũ, Lạc gia chỉ có một mình ngươi thừa kế, nữ vương đại nhân đối với ngươi mang nhiều kỳ vọng, ngươi không thể lại giống như trước hồ nháo như vậy. Nữ vương đại nhân một ngày nào đó sẽ lực bất tòng tâm, một ngày nào đó Lạc gia phải do ngươi làm đương gia."
"Vũ tỷ, ta đều biết." Biểu hiện của Lạc Vũ cũng biến thành trở nên nghiêm túc, "Nam Cung gia bây giờ không chỉ một mình ngươi thừa kế, giáo mẫu đến tột cùng là nghĩ như thế nào? Vũ tỷ ngươi lại là nghĩ như thế nào?"
"Ý nghĩ của mẫu thân xưa nay ta đều không thấy rõ đoán không ra, còn về ta, ta không có ý vị trí của giáo mẫu, Phi nhi muốn, thì cho nàng thôi. Vị trí này vốn là của tỷ tỷ, vốn là nên thuộc về Phi nhi." Trước đó hai người thông qua điện thoại, Nam Cung Vũ đem thân thế của Nam Cung Phi nói cho Lạc Vũ biết.
"Vũ tỷ, ngươi có nghĩ tới hay không, Nam Cung Phi hận ngươi tận xương, một khi nàng nắm quyền, ngươi và Lam Kiều cũng khó khăn thoát khỏi cái chết." Lạc Vũ phân tích lợi và hại, cân nhắc được mất. Lạc Vũ biết lấy sự thông minh của Nam Cung Vũ, những chuyện này sẽ không có nghĩ không thông, chỉ là không muốn suy nghĩ thôi.
Nam Cung Vũ biết Lạc Vũ nói rất có lý, nhìn phương hướng Lam Kiều, bất đắc dĩ thở dài, một bên là muội muội máu mủ tình thâm một tay nuôi nấng, một bên là người yêu sinh tử đi theo không rời không bỏ, nàng từng thề phải cố gắng bảo vệ Lam Kiều, nhưng nàng cũng không hi vọng Nam Cung Phi chịu phải bất cứ thương tổn gì.
"Vũ tỷ, chỉ có ngươi thượng vị, ngươi mới có thể đồng thời giữ được hai người." Lạc Vũ một một kim thấy máu.
Nam Cung Vũ cũng không phải không cân nhắc qua loại khả năng này. Nhưng mà mẫu thân đến tột cùng là nghĩ như thế nào? Lúc trước cô đánh gãy hai chân của chính mình, có ý định che giấu Nam Cung Phi vu oan giá họa, mẫu thân có sẽ cũng hơi hổ thẹn đối với cái chết của tỷ tỷ năm đó, cho nên lúc ban đầu mới có thể thà rằng oan uổng ủy khuất chình mình, cũng không trách hỏi Phi nhi một câu hay không, lấy cái này để đền bù Phi nhi? Mẫu thân luôn luôn đối với mình hà khắc như vậy, lại đối với Phi nhi phóng túng như thế, ở trong lòng mẫu thân, cái cân này e sợ từ lâu nghiêng đi rồi, chính mình tranh được sao?
Từ Lạc gia rời khỏi, hai người vừa mới bước vào Nam Cung gia, giáo mẫu liền phái người gọi tới Nam Cung Vũ.
"Mẫu thân?" Nam Cung Vũ gõ gõ cửa, sau khi có được sự cho phép đẩy cửa mà vào, Lam Kiều theo đuôi phía sau.
"Thiếu gia gia tộc Hà thị Hà Dật Nhiên, ngươi có rãnh rỗi tiếp xúc nhiều chút, bồi dưỡng tình cảm một chút." Gia tộc Hà thị là tài phiệt mười vị trí đầu của bảng của cải Á Châu, tổ tiên là thuyền vương, lấy vận tải mậu dịch làm giàu, mấy năm gần đây chuyện làm ăn liên quan đến càng rộng hơn, tài chính, bất động sản, nguồn năng lượng mới, nghiên cứu y học phát minh đẳng cấp lĩnh vực cũng có đầu tư.
Nam Cung Vũ ước chừng đoán được, thay đổi sắc mặt, "Có ý gì?" Hà Dật Nhiên là ngươi chấp chưởng hiện tại của gia tộc Hà thị, Nam Cung Vũ đã từng ở trên yến hội gặp mấy lần, không tới 30 tuổi, anh tuấn tiêu sái, ăn nói bất phàm, có tầm nhìn thành thục không thuộc về ở độ tuổi này.
"Hai nhà chúng ta tương lai muốn chiến lược hợp tác, cần thông gia, ngày cưới đã định ra rồi." Nam Cung Mộ dùng là giọng ra lệnh, không có nửa phần chỗ thương lượng. Cô chưa từng trưng cầu qua ý kiến của Nam Cung Vũ, liền đem việc hôn nhân định xuống, bây giờ chỉ là đơn giản báo một tiếng cho biết.
"Ta không muốn." Nam Cung Vũ cắn cắn môi, sắc mặt khó coi tới cực điểm, sắc mặt Lam Kiều cũng khó nhìn.
"Việc này không có thương lượng!" Nam Cung Mộ rất cường thế, không hề có chỗ dư thừa.
"Ta không đồng ý!" Nam Cung Vũ đồng dạng kiên quyết, một bước cũng không nhường.
"Ta quản ngươi có đồng ý hay không, hôn nhân này ngươi phải kết hôn!" Nam Cung Mộ nhịn kích động quạt cho Nam Cung Vũ một bạt tai, chịu đựng tính tình lạnh lùng nói, chỉ có điều kiên trì của cô cũng sắp dùng hết rồi.
"Ngươi muốn ta gả cho một nam nhân xa lạ ngay cả mặt mũi cũng không gặp mấy lần?" Nam Cung Vũ không dám tin nói.
Nam Cung Mộ nhẫn nhịn cuối cùng một tia kiên trì khuyên lơn, "Đây bất quá là hôn nhân chính trị, coi như hình thức, chỉ cần không ảnh hưởng lợi ích của gia tộc, sau này hai người các ngươi ở giới xã giao của chính mình ai đi đường nấy, không ảnh hưởng lẫn nhau. Ngươi yêu thích ai, muốn ở cùng với ai, muốn bao nuôi ai, cũng không đáng kể."
"Ta có đáng kể, coi như là trên danh nghĩa cũng không được." Nam Cung Vũ không lùi một phân, bất kể là thân thể hay là tâm lý, thậm chí chỉ là một danh hiệu, nàng cũng muốn trung thành đối với Lam Kiều.
Nam Cung Mộ cuối cùng một chút kiên trì cũng đã tiêu hao hết, cô hoàn toàn không ngờ tới Nam Cung Vũ sẽ cố chấp như vậy, quả thực là khó chơi, cả giận nói, "Ngươi còn dám nói một chữ không, ta thì.."
Nam Cung Vũ cười lạnh một tiếng ngắt lời nói, "Thì đánh gãy chân của ta sao? Lại như lần trước?"
Nam Cung Mộ thuận tay cầm lên tách trà gốm sứ trên bàn đập tới, Lam Kiều tay mắt lanh lẹ xông lên trên, không dám đưa tay đi chặn, chỉ đành mạnh mẽ chống đỡ, tách trà nện ở khóe mắt, giọt máu mơ hồ chảy ra chỉ thiếu một chút thì tổn thương tới nhãn cầu, đâm bị thương con mắt.
Nam Cung Vũ sợ đến nín thở, chỉ thiếu một chút, chỉ thiếu một chút, Lam Kiều thì..
"Cút ra ngoài!" Sắc mặt Nam Cung Mộ tái xanh, hiển nhiên tức giận đến không nhẹ.
Nam Cung Vũ vội vã xử lý vết thương của Lam Kiều, trầm mặt quay người rời đi.
Nam Cung Vũ vừa mới đi vào cửa lớn phủ đệ chính mình, lập tức dặn dò bảo vệ trực đêm một bên nói, "Nhanh đi gọi bác sĩ Bạch đến."
Bảo vệ trực đêm hôm nay là Ngụy Huân, sắc trời đã tối, hắn chỉ nhìn thấy đại tiểu thư và Kiều tỷ xuống xe, cũng không phát hiện dị thường gì, hắn như thường ngày mở cửa sắt ra chào một cái như vậy, mãi đến tận nghe được dặn dò của đại tiểu thư, mới chú ý tới vết thương nơi khóe mắt của Lam Kiều và vết máu.
Ngụy Huân trước đây cũng đảm nhiệm vệ sĩ khoảng mười năm, cho dù không tính là được trọng dụng nhất, tốt xấu cũng kiến thức rộng rãi. Thân là vệ sĩ, trách nhiệm chính là dùng tính mạng bảo vệ chủ nhân, thời khắc nguy cơ thậm chí cần dùng thân thể máu thịt làm lá chắn của chủ nhân, thay chủ nhân kề bên súng cũng là chuyện thường xảy ra, bị thương chảy máu đều là chuyện thường như cơm bữa, đối với lần này Ngụy Huân đã nhìn quen không sợ hãi.
Nhưng giờ khắc này Ngụy Huân vẫn là lấy làm kinh hãi nho nhỏ, cho dù Kiều tỷ là vệ sĩ cận thân của đại tiểu thư, rất được trọng dụng, nhưng đại tiểu thư tựa hồ cũng biểu hiện quá mức lo lắng chút, thuộc hạ bị thương vốn là chuyện nhìn quen lắm rồi, cũng không phải vết thương trí mệnh, nhiều nhất chính là mặt mày hốc hác, nhưng phản ứng của đại tiểu thư lại quá mức mãnh liệt, vô cùng khác thường.
Huống chi bác sĩ Bạch là bác sĩ tư nhân chuyên môn của giáo mẫu phối cho đại tiểu thư, chỉ vì cung cấp phục vụ cho một mình đại tiểu thư, cũng không phải những thuộc hạ bọn họ có tư cách hưởng thụ.
Ngụy Huân cũng coi như là người già của Nam Cung gia, biết rõ đạo sinh tồn trong bang phái, không nhìn nhiều không hỏi nhiều, không nói nhiều, lập tức khom người lĩnh mệnh lui ra.
Hết chương 31
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT